Ừ Thì Làm Anh Hùng

Chương 10: Đàm phán hòa bình


Bạn đang đọc Ừ Thì Làm Anh Hùng: Chương 10: Đàm phán hòa bình

Địa cầu quá nhỏ so với “thế giới song song” kia nên giọng nói của cậu đã thu hút được tất cả sự chú ý của những quái vật “sừng sỏ” nhất.
Ở Mĩ, một con quái thú hình Cá mập đang định “ngoạm” một miếng cắn tượng Nữ thần tự do nghe thấy vội vã quay lưng chạy về nơi phát ra tiếng nói. Vừa đi nó vừa lầm nhẩm những âm thanh kì lạ…
Ở Nhật, Một con nhện 108 chân nghe thấy cũng từ bỏ cuộc “chém giết” của mình hóa thành hình người bay về vơi phát ra âm thanh.
Ở Châu Âu….
Ở…
Một lát sau, từ phía xa xa, có một đám quái vật đã biến hình thành nhân loại hùng hổ bay đến gặp kẻ thách thức, nhưng có lẽ nhìn thấy Nguyên là cao thủ tám sao đỉnh phong “uy áp” ngập trời trong khi đám mình toàn bảy sao trở xuống vội cung kính:
– Dạ chúng em là quái vật ở 36 mảnh “cấm địa” từ khắp thế giới không hiểu vì sao bị hút đến đây. Do không biết là địa bàn của anh mà lỡ tay phá phách có gì anh bỏ qua cho.
Nguyên thấy bọn quái này có vẻ “dễ bảo” không cần đánh đấm gì đã “lịch sự” nói chuyện với mình nên càng “ngông”. Cậu đứng vênh mặt nói:
– Sao toàn bọn bảy sao thế này, bọn tám, chín sao đâu hết rồi?
Đám quái vật “khinh bỉ” tên nhân loại kia nghĩ thầm “có cao thủ tám sao với chín sao ở đây mà mày dám “hót” thế nó lại đấm cho vỡ mồm ra.” Mà sao… tên này cảm giác uy áp yếu hơn… “tên quái vật” kia nhỉ? Có lẽ là … mà thôi, cứ “lễ phép” chút mới được, người ta trấn áp cả hơn trăm con tám, chín sao, bóp mình chắc như bóp kiến nên vẫn cung kính:
– Dạ, những cao thủ đỉnh cao tám sao với chín sao cũng có nhưng đang bị “phong ấn” dưới đáy một cái vực nước sâu lắm ….
Nghe quái vật tả Nguyên đoán chỗ đó là khu vực Thái Bình Dương nên hỏi thêm:
– Ai phong ấn?
Quái thù run rẩy nghĩ thầm: chẳng phải là… sao nhưng vẫn cung kính nói:
– Là… là một cao thủ thánh… thánh cấp.
Nguyên giật mình “cao thủ thánh cấp đến đây làm gì” nhưng cũng nói với bọn quái vật.

– Tao biết chúng mày cũng vì sinh tồn mới phá phách nhưng nếu không cần “ăn thịt người” thì hạn chế không ăn. Nghe chưa?
Bọn quái vật nghe Nguyên nói “có lí” cũng mừng thầm tận lực vâng dạ. Thấy đám quái gật đầu liên tục cậu lại nói:
– Đám thủ lĩnh các đàn quái vật đến cả rồi chứ?
Bọn quái vật dạ vâng thưa:
– Dạ, bọn em tổng cộng có 432 người từ khắp nơi trên thế giới này đều đã đến đủ, cao thủ cấp bảy đều chỉ cần “tiểu na di” vài cái là đến rồi mà anh. Chỉ còn mấy con “thú điên không hiểu tiếng người” hoặc mấy thằng tự cao không coi ai ra gì là không đến. Còn đám cấp sáu đang “bay như rùa” kia thì chấp làm gì?
Nguyên gật gù nói:
– Cũng tốt, các người đến đông ta cũng không “thịt” hết được các người, các người vây cũng không giết nổi ta nên chúng ta cũng bàn bạc một phen.
Đám quái vật gật gù thở phào nhẹ nhõm nói:
– Bọn em cũng là vì sinh tồn. Chỉ cần cho bọn em “no đủ” thì bọn em cũng không dám quá đáng.
Nguyên thảo luận và đặt ra một số “nguyên tắc chung” như:
Một là: Cấm ăn thịt, tấn công hoặc có ý định tấn công vào Việt Nam, còn Việt Nam là đâu thì cậu chỉ vào bản đồ và nói:
– Thấy chưa bọn đầu đất, đứa nào còn đàn em ở đây dắt hết đi mau không đừng trách anh “ra tay độc ác” trong đàn quái vật, một tên đổ mồ hôi vội quay ra hú hét rầm trời kêu đàn em ngừng tay đợi lệnh.
Thứ 2 là: Hạn chế ăn thịt người, Nguyên sẽ phụ trách “thương lượng” để nhường khẩu phần thịt các con vật khác cho bọn này “no bụng”. Đám quái cũng gật gù đồng ý. Dù sao thì vừa được ăn vừa không mất gì? Xâm phạm loài người tuy ăn được nhưng bị “chống cự” cũng phiền lắm, ít ra là đám đàn em tay chân có thể bị “mài chết từ từ”. Thôi thì đồng ý là phải.
Thứ 3 là: Tránh phá hủy những công trình mang tính nghệ thuật thẩm mĩ, có đói muốn chết cũng phải kiếm người nào ở nơi “không có gì để phá” mà ăn. Bọn quái vật tuy hơi “khó chịu” vì quen thói phá phách rồi nhưng thấy thằng kia nó “lườm” mình “sát khí” quá cũng vội vàng gật gù dạ vâng.
Thứ 4 là: Những người giết quái vật quái vật được phép đánh trả nhưng… không được ăn xác, họ là liệt sĩ thì phải được chết tử tế. Đám quái vật cũng nghĩ thầm “thịt chết không ngon thịt tươi ngon hơn” nên cũng gật đầu thông qua.

Thứ 5: Nộp danh sách những con quái vật “láo” kia và báo với chúng “đừng động vào Việt Nam” nếu không thì… đừng trách Nguyên “lấy thịt đè người”. Cái này thì bọn chúng đều tán thành, bọn chúng đến từ nhiều đàn quái vật khác nhau, địa bàn trước đây vốn rộng nhưng giờ lại bị… thu gọn ở nơi nhỏ như Địa Cầu nên cạnh tranh với nhau là đương nhiên, chết đi vài con quái cấp bảy thì chúng sẽ càng loại bớt được “hiểm họa”.
Sau khi “bàn bạc” và nhất trí xong, đám quái vật thủ lĩnh giải tán và có phần kiềm chế hẳn đi, không còn “điên cuồng” như ban đầu nữa. Bọn chúng tìm các nơi vắng vẻ để tụ tập nhau “chờ cơm”. Còn Nguyên thì lập tức thay trang phục “siêu nhân Gao” nhặt ở cửa hàng bị phá hoại gần đó mà tiến vào liên hệ với giới lãnh đạo Việt Nam.
Cậu để lại chiếc USB và lời nhắn:
– Nhớ sao chép rồi gửi ra toàn thế giới nhé. Mình đi “có việc tí” lát nữa sẽ về. À quên, liên hệ với đại sứ các nước sẵn đi, chiếu cho họ xem một đoạn nội dung của cái USB này, tầm vài tiếng nữa mình quay lại “có việc cần nói” với mọi người sau.
Sau khi để chiếc USB và lời nhắn, Nguyên lập tức “dịch chuyển tức thời” đến giữa Thái Bình Dương, cảm nhận được hơi thở của một cao thủ dưới đáy biển, Nguyên từ từ bay xuống. 1000 mét, 2000 mét, 8000 mét… cuối cùng đã thấy mặt hắn ta. Nguyên giật mình chỉ vào tên đang trấn áp phong ấn lắp bắp:
– Cậu… cậu…
Người kia nhìn thấy Nguyên cười khề khà nói:
– Cậu với cháu gì? Ta còn tưởng ngươi không đến?
Nguyên giật mình:
– Ngươi không phải tên điên đã “đổi xác” với ta 4 năm hay sao?
Người “thanh niên” kia mỉm cười trêu đùa cậu bé nói:
– À thì ra ngươi là người “đổi xác” với cháu ta, hẳn nào ta cứ tưởng mình lại có “sản phẩm thừa” ở nơi này chứ?
Nguyên cười nói:
– Kể ra … ông cũng giống ta ghê.

Rồi cậu chợt “tỉnh ngộ” thì ra đám quái cấp bảy kia trông gà hóa quốc, thấy tên “Thánh cấp” này mặt mũi giống mình nên tưởng là “hóa thân” nên mới nể mặt và “dễ bảo” như vậy. Haha kể cũng thú vị đó chứ?
Người thanh niên đó chính là Thánh cấp của dòng họ người đã “đổi xác” với Nguyên. Lần này, do hắn “phạm lỗi” mà bị “phạt” đến đây phong ấn đàn quái vật 108 con toàn tám sao và chín sao để cho Địa cầu có thời gian phát triển. Nguyên nhìn đàn quái vật đang bị phong ấn mà giật mình: Nhiều quái vật cấp cao quá.
Người kia nhìn Nguyên nói:
– Cháu ta cũng đang chuẩn bị đột phá “Thánh cấp”, kể cũng nhờ có ngươi. Nhưng chuyện ân oán cũng phải đâu ra đấy, ta ra tay giúp ngươi cứu giúp quê nhà lần này nhớ phải “báo ân” ta đó.
Nguyên cười nói:
– Giúp đỡ gì chứ? Ta mới lười “bảo vệ” ta ích kỉ lắm, làm hiệp khách chán rồi, bây giờ ta lo thân ta thôi, làm anh hùng, ta mới lười làm.
Người kia cười nói:
– Số ngươi sinh ra là để làm anh hùng, ta đây chuyên xem tướng số cho người khác nên liếc qua đã biết. Sớm muộn ngươi cũng phải ra tay thôi.
Nguyên bĩu môi nói:
– Ta có sức mạnh này chỉ đủ “tự bảo vệ” thôi, ông mới là “hi vọng” của chúng ta, cố trấn áp nhé, chúng ta sẽ “hấp thu” hết linh khí.
Người kia cười khổ:
– Ngươi bị “ngu” à? Ta phụ trách trấn áp ở đây cũng có… thời gian. Trong thời gian này, ta sẽ “thả dần” một ít các con quái thú đang phong ấn ra, 4 năm sau ta sẽ thả đồng loạt hết đám này. Lúc đó ngươi không ra tay ai sẽ cứu vớt nơi này?
Nguyên cười khổ:
– Ngươi thả nó ra như thế khác gì giết ta, chúng nó vây công ta cũng “mục xương mà chết”.
Người kia nói:
– Cố gắng dạy dỗ “đám đệ tử” cho tốt, cố gắng đột phá cấp chín đi, nhìn ngươi ta biết tiềm năng là cấp chín đỉnh phong nhưng mà… ngươi lại lười không chịu đột phá.
Nguyên lắc đầu:
– Đào tạo một cao thủ đâu có dễ, có gì vẫn phải thỉnh giáo ngươi.

Người kia nói:
– Ta chỉ có 4 năm ở đây thôi, muốn hỏi lúc nào cũng được, công pháp Thần chắc đưa cho ngươi rồi, cứ vậy truyền thụ đi, cần “linh đan đột phá” hay cái gì tương tự cứ tìm ta, nhiều ta không có nhưng bồi dưỡng “một ít” thì vẫn được. Tiếc là “tâm cảnh” ngươi quá thấp nếu không ta còn muốn cho ngươi lên Thánh cấp kia.
Nguyên cho là tên kia đang “chém gió” xì mũi nói:
– Đào tạo Thánh cấp, nghe mà dễ quá ha?
Tên kia cười nói:
– Thánh cấp thì có là gì? Ngươi chỉ là ếch ngồi đáy giếng thôi, ngươi tưởng ta cũng là “thánh cấp” sao “bản chính” của ta đã lên đến “thần cấp” rồi, nhìn ta này.
Nói rồi ông ta biến ảo bộ dáng làm ông cụ mà Nguyên gặp bốn năm trước. Nguyên lắp bắp… ngươi… ngươi.
Ông ta cười nói:
– Ta đây chỉ là một “hóa thân” của hắn sức mạnh chỉ ở mức “thánh cấp” do hắn phạm lỗi nên “hóa thân” ta cũng chịu liên lụy phải đến trợ giúp trấn áp để các ngươi có thời gian ổn định đây. Lần trước cũng là “thương tình đứa cháu” nên ta mới cho nó và cũng là cho ngươi một cơ hội. Haha! Lần này kiếp nạn của các ngươi đến ta cũng chỉ làm được như vậy.
Dừng một lúc, ông ta lại lên tiếng chậm rãi:
– “Bản chính” của ta đang vá miếng thủng kia, sẽ mất một thời gian dài đó. Lượng linh khí rò rỉ đến đây tuy ít so với chúng ta nhưng đối với Trái Đất này thì là nhiều lắm muốn “dùng hết” thì ít cũng phải 50 năm, nếu các người “cao thủ như mây” lại là cách hấp thu khác. Thế nên hãy cố gắng, mà đừng vội “chém giết” đám tiểu yêu, chúng nó cũng góp phần “ăn linh khí” đó.
Nguyên sau phút sững sờ cũng gật gù nói:
– Quả là có “ông tổ” tốt là tổ tiên tích đức mà. Khi nào tên kia đột phá “thánh cấp” nhớ chuyển lời chúc mừng của ta đến hắn nhé.
Vị thần cười với hắn rồi đưa lời động viên:
– Cố lên cậu nhóc, nếu không đào tạo được “một đám nhóc” ra hồn thì cậu sẽ lại phải làm anh hùng đó.
Nguyên cười ha hả quay lưng đi nói:
– Quên đi! Ta bốn năm đó đủ rồi, ném công pháp cho chúng nó luyện xong. Ta còn bận tán gái, không rảnh mà chơi trò anh hùng với các ngươi đâu!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.