Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 3
Nhìn xuống lần nữa thì nó đã đi khỏi từ lúc nào, cậu nhắm mắt ngủ tiếp. Nó xuống căn tin trường, tìm một bàn gần cửa sổ, chỉ gọi cafe vì nó không đói, nói là cái căn tin cho giống một cái trường thôi, chứ cái ”căn tin” này không khác gì một nhà hàng, có nhân viên phục vụ chu đáo, với các vị đầu bếp nổi tiếng. Nằm ra bàn, nó nghịch chậu hoa đặt trên bàn, chậu nhỏ xíu, nhìn iu lắm, bàn nào cũng có một chậu, nghịch chán, nó cằm ly cafe đi, cảm thấy chán chường tột cùng
Chuông reo lần cuối, nó mừng ơi là mừng, giờ về là lúc nó thấy hạnh phúc nhất. Về nhà, định tra chìa vào ổ khóa thì thấy cửa mở sẵn, ”trộm nó viếng nhà mình ?” . Nó cẩn trọng bước vào, nhìn quanh nhà, phòng khách- trống, nhà bếp- có nghi phạm. Có một người đang lục tủ mặt áo khoác đen trùm kín đầu, không cần nghĩ nhìu nó tung một cước làm tên trộm té úp mặt
– Ya! trộm này, i chết – nó đập tới tấp vô người ”tên trộm”
Thấy tên đó nằm im bất động, nó dừng tay, lật người tên đó lại, mặt nó xanh mét, máu dồn hết xuống chân, lùi lại vài bước
– Anh…anh hai, sao ở đây ? – nó lắp bắp, người run lên
Anh nó khó khăn đứng dậy, phủi quần áo, mặt anh nó bây giờ không khác gì Bao Công lúc sắp chém phạm nhân, trừ việc anh nó trắng hơn và đẹp trai hơn.
– Nhóc gan to nhỉ ?
– Hai à, em có biết là hai đâu, sao lại nhìn em như thế ?
Anh nó định chụp nó lại thì nó né người tránh, hai anh em rượt nhau chạy vòng vòng trong nhà, chạy ra cả ngoài sân rồi vòng vào nhà, người khác nhìn vào thì chỉ nói hai anh em nhà nó vui vẻ thật. Nó chỉ có một ý nghĩ, không chạy thoát là chết. Nó chui vào phòng, khóa trái cửa, thở khó nhọc, cố nắm chặt cửa không cho anh nó vào, hét oai oái
– Hai, tha cho em đi, em tưởng hai là trộm, tại hai về mà không nói em chứ bộ
– …. – vẫn đập cửa
– Hai!! em biết lỗi rồi mà, tha đi hai
-…-im bặt, không tiếng động
Nó nín thở cố nghe ngóng, im lặng, chỉ còn tiếng gió. Nó phòng thủ, không ra ngoài, 10′ sau vẫn im lặng, nó cúi xuống nhìn qua khe cửa, không thấy ai, nó nghĩ chắc anh nó bỏ cuộc rồi, ra thôi. Vậy mà vừa ló đầu ra, anh nó chụp nó liền, thọc lét nó, làm nó cười đau bụng, nó cũng trả đòn nhưng không trúng anh nó cái nào, anh nó ngắt mũi nó, lắc qua lắc lại, nắm hai tai nó lắc không thương tiếc.
– Cho nhóc chừa, lần sau nhớ coi chừng anh
(Cho Fimpleas giới thiệu nhân vật mới:
Hoàng Hải Phong: 20t, anh trai nó, là một giám đốc giỏi, rất thương em gái, lớn rùi mà tính chẳng khác gì con nít, đánh nhau với nó là 1 sở thích của anh, cao 1m83)
– Ặc! hai buông ra, đau – nó la lối um sùm
– Chừa chưa ?
– Dạ chừa, á! đau quá!!!
Anh nó buông nó ra, cười khoái chí nhìn nó, nó bây giờ không khác gì người rừng, tóc xù lên, mặt mũi đỏ hết, quần áo sộc sệt. Anh nó bước đi, để lại nó với ánh mắt giết người đang chiếu vào cái con người kia,
– Quân tử trả thù 10 năm chưa muộn – nó nắm chặt tay, nghe tiếng rắc rắc
Bước vào phòng nó xả giận lên cái cửa, xém rớt lun rồi. Nó mở nhạc to hết cỡ của cái loa, rồi đứng hét giữa phòng, hơi điên nhưng đó là cách xả street của nó. Tắt nhạc, bình tĩnh, đi tắm, xuống nhà, nó làm một lèo như cái máy.
– Ê, nhóc, nấu ăn đi, đói rồi -anh nó gác chân ra lệnh
– Em không phải osin nhá, đói thì tự đi mua mà ăn
– Ồ thế à – anh nó nhướn mày nhìn nó
– Ờ thế đấy!
– Vậy nhóc có muốn chơi tiếp màn lúc nãy không, anh thấy chưa đủ thì phải – Phong nói đứng lên tiến về phía nó
– Stop! đủ rồi nha! cấm bạo hành trẻ em
– Nhóc mà là trẻ em á ?
– Ờ
– Vậy dùng theo kiểu trẻ em ha
Phong câu cổ nó, tét mông nó liên tục
– Ah! thả ra, đau, em lớn rồi
– Lớn rồi à ? Vậy thôi, lớn rồi thì đi nấu ăn đi
Chuẩn bị thủ thế, quân tử trả thù luôn khỏi đợi lâu
– Yaa! – nó đá anh nó một phát, ngồi lên người anh nó, nhéo tai nhéo mũi, bứt tóc, cốc đầu và đủ thứ linh tinh khác làm anh nó choáng cực độ. Nó đứng dậy mỉm cười chiến thắng, kéo anh nó ngồi dậy, buông một câu hết sức iu thương
– Huề nha hai
Anh nó lắc đầu chịu thua, xua nó xuống bếp nấu bữa tối. 20′ sau, nó bưng lên hai dĩa mỳ ý, nhìn ngon mắt, nhưng không biết ăn vào sẽ thế nào. Lần cuối anh nó ăn bữa cơm nó nấu bị Tào Tháo đi theo suốt, không biết một năm qua nó có thay đổi gì không.
– Được chứ ?
– Ùm, ngon đấy nhóc, tay nghề nâng cao nhỉ
– Hì hì, em mà
– Sao nhóc không về sống cùng ba ?
– Hai, đang vui, đừng nhắc tới nữa – nó nhíu mày khi anh nó nhắc đến người là ”ba” đó
– Khi khác anh sẽ nói rõ với nhóc về việc này
– Sao cũng được – nó thở dài
Dọn dẹp xong, nó lên phòng mở máy tính chơi Pac Man, vừa mở Facebook để chat với mấy người bạn, nó không để avatar hình mình, mà để hình một đôi mắt màu xanh, có giọt nước mắt nhẹ rơi. Nó chat với nhiều người, nhưng người nó chat mỗi ngày mà thường là vào giờ này chỉ có một, là Tìm Kiếm, ban đầu nó khá tò mò với nick này, bắt chuyện trước, người đó cũng trả lời nhanh. Tuy nhiên, nói chuyện giọng điệu khá thờ ơ, có câu cụt lủn, nhưng nó không thấy khó chịu chút nào. Nó hay gọi cậu là Find vì Tìm Kiếm cũng có nghĩa là Find, nick nó là Vui Vẻ vậy bị kêu là Fun.
– Hi Find
– Hi!
– Tối ấm nha
– Ùm, u too
-…
Đôi khi cuộc nói chuyện ngắn củn như vậy, nhưng nó đều muốn nói chuyện với cậu mỗi ngày, đơn giảm chỉ là như vậy
11h đêm. Nó tắt máy tính, nhảy lên giường, nghe nhạc một chút rồi ngủ