Ừ, Anh Yêu Em

Chương 17.5


Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 17.5

Ông Huy đẩy tách trà còn vương một làn khói mỏng về phía nó, nhìn nó với ánh mắt xót xa xen lẫn yêu thương nhưng nó lại không nhìn ông
– Vy, con sống có tốt không?
– Ùm – nó gật đầu, mắt vẫn đắm đăm về một hướng vô định
– Con..có thể…tha thứ cho ta và vê đây sống không con?
– Tha thứ? ha ha, ông nói nghe dễ quá nhỉ? – nó bật cười, khuôn mặt lại lạnh lùng
– Con…
– Được tôi sẽ về đây sống, nhưng còn việc tha thứ kia, thì không thể – nó bật dậy
– Con à, xin hãy tha thứ cho ba, đã 10 năm rồi…
– Nếu tôi có thể tha thứ cho ông, 10 năm trước tôi đã làm được rồi

Vy không quay mặt lại, tránh ánh nhìn của Phong và ông Huy vì giờ nó đang khóc…
Từ lúc bước xuống xe, nó đã rất ngỡ ngàng rồi cố gắng kìm nén, rất cố gắng…
Nó hiểu tại sao anh Phong đưa nó tới đây, nhưng anh chỉ cố gắng vô ích, vô ích thôi…
Hai hàng nước lăn dài trên bầu má trắng như những hạt thủy tinh…
( giờ là lời kể của Vy nha)
Tôi lững thững bước ra khỏi ngôi nhà đó, đi, cứ đi. Đầu óc tôi trống rỗng, hoàn toàn…duy nhất còn lại hình ảnh mẹ tôi, lúc bà phải khóc vì con người kia…lúc bà phải đau khổ vì ông ta…tôi chẳng biết tôi đã đi bao lâu, mà trời đã tối rồi…Tôi mặc điện thoại rung liên hồi trong túi quần, vẫn cứ bước đi…
Cơn đói làm tôi như bừng tỉnh, từ trưa tôi vẫn chưa ăn gì, rất khát nữa, nhưng trong người tôi thì không có tiền, thôi vậy, nhịn đói cũng chả sao. Tôi tiếp tục đi, hướng về nhà còn khá xa mà tôi chỉ có thể đi bộ, ô hô! điện thoại tôi có tận 20 cuộc gọi nhỡ cơ đấy, lo cho em gái quá nhỉ? đang bấm bấm thì điện thoại tắt phụt, hết pin!!!!!!
Ào Ào!

Mưa
Cơn mưa bất chợt làm tôi hoảng, gần đây đâu có chỗ trú mưa nào. ”Hay là tắm mưa nhờ?” tôi bật cười ngốc nghếch với ý nghĩ của mình, đi chậm lại trong màn mưa, suy nghĩ về tất cả mọi thứ trong 10 năm qua, tôi sống như trốn chạy, hết bỏ nhà đi rồi lại qua Pháp, chỉ để không phải gặp mặt ông ta…
Tôi thấy hơi choáng, đầu chợt nhức lên, gần ra tới đường lớn tôi sẽ xin đi nhờ vậy, nhưng tôi thấy mắt mình mờ dần, rồi tôi nghe ai đó gọi tên tôi…giọng đó…
( lời kể của Duy)
Đám bạn tự nhiên đòi đi bar kéo theo cả tôi đi luôn, tôi bảo tụi nó đi trước rồi vào nhà chuẩn bị, nhớ đến Vy tôi lại bật cười một mình, cô nàng ngốc ấy làm tôi cười, chỉ có mình cô ấy thôi. Tôi dắt xe ra khỏi cổng, đi được một đoạn thì trời mưa cùng lúc đó đám bạn tôi gọi
– Ola!
-….
– Gì, tụi bây có rảnh không hả?
-…
– Bữa sau đền tao, vậy thôi


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.