Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 16.4
Nó hí hửng mặt cười toe nhảy tót vào xe trước cả anh nó, gì chứ đi chơi thì không cần rủ nó cũng đi theo. Phong ngồi vào xe rồi khởi động gương mặt không biểu cảm gì nhiều nhưng ánh mắt nghi ngại vẫn nhìn nó, mơ hồ như có điều muốn nói nhưng không thể nào thốt ra được.
– Công viên thẳng tiến!!! – nó hét đầy phấn khích, lắc lắc đầu đầy tinh nghịch.
– Đồ ham chơi! – Phong xì một tiếng rồi nhìn nó phán
– Chưa bằng anh mà, có ai đó lúc nhỏ vì muốn đi chơi mà giả xỉu để ra khỏi nhà ấy nhỉ ? – nó xoa cằm khơi lại lịch sử
– Quá khứ qua rồi để nó đi luôn đi, nói nhiều!
– Em đây còn phải học tập, xin chỉ bảo!
Nó nắm tay lại như mấy anh hùng hảo hán trong phim kiếm hiệp cười nửa miệng nhìn anh nó. Anh nó không nói gì, nhưng trong lòng thầm nhủ mà như đang gào thét rằng ” quân tử trả thù 10 năm chưa muộn!!!!” (có phải a e k vậy trời)
– Này nhóc, uống đi
– Thánh cìu! – nó đưa tay lấy chai coca tu một hơi không chút nghi hoặc
Phong nhìn nó, quan sát cô nhóc. Cũng may là nó không nghi gì, anh vẫn tiếp tục chạy, con đường này có dẫn tới sự hạnh phúc hay lại bắt đầu cho sự đau khổ, chính bản thân anh cũng không biết…
Nó cảm thấy buồn ngủ, cực kì buồn ngủ là khác, nó dựa đầu vào kiếng xe ngủ ngon lành, Phong thở phào nhìn Vy, cuối cùng cũng thành công.
Anh ra xe sau nó vì còn bận bỏ thuốc ngủ vào chai coca (ặc! bận gê). Nó biết rõ đường ra công viên, rõ đến từng viên đá lát đường luôn chứ chẳng chơi. Nên anh mà không dùng cách này anh không thể đưa nó đi được.
– Oáp! tới công viên chưa, chơi đu quay nha! – nó chưa kịp dụi mắt đã đòi chơi, Phong chán nản nhìn nó, cái tật ham chơi đến chết cũng chẳng bỏ.
– Em xuống xe đi – giọng anh khàn đi, quan sát phản ứng của nó, một năm trước nó khóc um lên đòi rời khỏi nơi này, không muốn đặt chân tới đây một lần nào nữa.
Nơi này, là nhà nó, phải là ngôi nhà mà nó từng rất thích, nơi chứa bao nhiêu kỉ niệm vui của nó giờ cũng là nơi nó thấy kinh tởm nhất.
– Hai à! chúng ta vào thôi – chất giọng có phần âm u, đôi mắt hiện lên tia giận dữ nhưng gương mặt vẫn bình thản đến lạ, điều này làm anh thấy sợ hơn cả khi nó khóc. Suốt một năm không có anh ở bên, nó đã thay đổi như vậy, không phải theo chiều tích cực, dù nó vẫn vui vẻ vẫn nghịch nhưng chắc cũng là giả tạo.
– Con…về rồi hả?? – một người đàn ông tay chống gậy, việc đi lại có vẻ khó khăn với ông, mái tóc đã ngả bạc, gương mặt hiền từ nhìn nó. Đôi mắt ông sau cặp kính run lên, như chực khóc vì ông vui và vì nó đã chịu về nhà. Người đàn ông đó, là ba nó!
– Ùm – nó khẽ gật đầu bước ngang qua ông, không nhìn tới ông lấy một lần.
– Ba, tụi con về rồi – Phong từ bên ngoài bước vào, vỗ nhẹ vai ông trấn an
– Vào đi con – ông xoay người chầm chậm bước vào trong tiến tới bộ sofa nơi nó đang ngồi
Biểu cảm nó bây giờ rất khó nắm bắt, Phong nói chuyện với ông nhưng luôn quan sát nó. Ông Huy – tên ba nó – nhìn thẳng nó với ánh mắt yêu chiều, chứa đầy sự yêu thương, nhưng nó từ lúc bước vào nhà, nó hỏi thăm hết người này tới người kia đa phần là người làm trong nhà, nhìn mọi người, nhìn mọi thứ, duy chỉ có ông là nó không hề nhìn tới.