Ừ, Anh Yêu Em

Chương 12.2


Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 12.2

” Cái tên chết tiệt, hừ mi chết với ta!!” nó nghĩ rồi hừ mũi quay phắt sang tên kế bên định hăm dọa nhưng lại có một người bước vào lớp, nhìn thấy là biết học sinh mới, nó chợt cười đểu rồi nhấn gì đó trong điện thoại, ngồi chống cằm chờ thành quả của mình.
5′ sau có loa từ phòng hiệu trưởng gọi Duy xuống, cậu nhìn sang nó nghi hoặc nó thì vẫn đang (giả vờ) ngắm trời ngắm mây, huýt sáo chơi. Cô chủ nhiệm hết đi ra rồi lại đi vào vì đám học sinh mới thay phiên nhau đi trễ, nó không thèm nhìn người mới lấy một cái và sau này nó mới biết đó là sai lầm trầm trọng nhất của nó. Nhìn sang bàn Linh cậu bạn mới bị Linh đẩy sang mém té ghế, cậu bạn đó có vẻ hiền mắt đeo kính nobita, tóc phủ một bên mắt, ôm khư khư cái balo như sợ Linh lấy mất. Nó cười ha hả nhìn Linh, lần này coi như cậu bạn ấy xui đi.
Lúc bà cô giới thiệu người mới xong thì tìm chỗ, nó thảy balo của Duy lên bàn trên giơ tay lên nói mà như…hét:
– Cho bạn ấy ngồi đây đi cô! – nó chỉ nghĩ tới việc thoát khỏi Duy mà không biết vừa tránh vỏ dưa lại đạp phải vỏ dừa và té một cách đau đớn nhứt!
– Em xuống đi – bà cô chỉ tay cho người mới, cả lớp nhìn nó xì xào nhưng nó chẳng quan tâm.
Người mới ngồi xuống, thảy balo cái bộp ngồi bắt chéo chân như công tử khẽ liếc sang nó, nhìn quen quen nhưng tại nó mãi tám chuyện với Linh mà không quay mặt lại, hắn cũng chẳng để ý nhiều. Đeo tai phone vào mặt kệ mọi thứ xung quanh, như trước.
Duy xuống phòng hiệu trưởng thì bị hỏi tùm lum, nào là tên gì, cao bao nhiêu, sức khỏe thế nào, lý do muốn tham gia đội tuyển bóng rổ của trường?..bla bla bla. Và nhiều thứ linh tinh khác, nhưng cậu thắc mắc một thứ ai là người nói cậu muốn tham gia đội bóng rổ, động não suy nghĩ hồi tưởng = có thủ phạm rồi! Cậu từ chối thẳng và đi luôn ra cửa chưa kịp để ông hiệu trưởng kịp mở miệng.
Duy bước vào lớp thì thấy nó đang hí hoáy ghi gì đó, còn kế bên là một tên lạ hoắc và tên đó là…con trai, điều này là thứ cậu quan tâm nhất. Hằm hằm bước về chỗ nó, cậu đạp nhẹ bàn, gằn giọng
– Này! đây là chỗ của tôi.

Người mới ngước lên, hơi ngạc nhiên nhưng ánh mắt khẽ thích thú, nó cũng ngước lên nhìn người mới rồi lại nhìn Duy. Người mới thấy mặt nó, rõ, một ý nghĩ hay ho không kém phần thú vị lướt qua đầu hắn, hắn nhìn thẳng Duy trả lời
– Chỗ của cậu à? Nhưng tôi đang ngồi rồi, làm sao đây ?- Đăng – tên người mới- nhếch môi nói giọng có phần chọc tức.
– Đứng lên chứ sao – Duy hất hàm nói lại
– Ấy! ngồi vậy là ok rồi, đi đâu – nó chen vào nói nhanh rồi chỉ sang Duy – Cậu ngồi trên đi, cả lớp đang nhìn kìa! – nó đánh trống lảng sang chuyện khác.
– Không! cậu đứng lên cho tôi – Duy tiếp tục gằn giọng
– Không thích đấy, làm gì nhau ? – Đăng đứng lên ngang mặt Duy, mặt không cảm xúc gì nhưng giọng thì luôn mang vẻ chế giễu.
Nhìn hai người như sắp lao vào đánh nhau, nó hoảng chết được vội đứng lên ngăn
– Này! có gì từ từ nói, nếu cần tôi đi cho hai người ngồi, nhức đầu quớ!

Nó xốc balo lên vai bước ra nhưng hai người kia mỗi người một bên nắm balo nó lôi lại
– Đứng lại cho tôi! – đồng thanh!!!
– Buông ra coi, hai người làm cái gì vậy hả?? – nó la oai oái lên
Cả lớp nhìn ba đứa như đang coi phim nhưng lại chẳng hiểu cái chi gì đang diễn ra. Ông thầy dạy hóa đạp bàn cái rầm làm tụi nó giật mình
– Ba em đang diễn trò hả??
-….
– Cả ba đi quét sân cho tôi, kiêm thêm chạy 5 vòng sân! NHANH!
– THẦY!!- cả 3 cùng hét
– ĐI MAU!
Nó giựt balo lại, đá ỗi tên một cái kèm theo cái lườm rách mắt lủi thủi đi…lấy chổi!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.