Bạn đang đọc Ừ, Anh Yêu Em – Chương 1
Sáng, mặt trời đã treo cao lủng lẳng, gà gáy đến khản cả cổ, vậy mà trên chiếc giường màu xanh biển kia, có một cô nàng vẫn chu du trong mơ. Ánh nắng sớm len qua từng kẽ lá, chui qua khung cửa sổ chiếu thẳng vào mặt nó, hàng mi dài khẽ động đậy, xoay người nó ngáp một cái, trông xấu kinh. Nó mắt nhắm mắt mở tìm cái điện thoại ”sao hôm nay nó không reo ta?” nó tự hỏi thì thấy đt tắt nguồn vì hết pin. Nhìn lên cái đồng hồ treo tường, nó hét ầm rồi phóng với vận tốc ánh sáng vào WC, trường nó vào lúc 6h50 mà nó ngủ tới 6h30. Vớ được bộ đồng phục, chỉ khoảng 5′ sau nó đã phóng ra khỏi nhà, khỏi ăn uống gì lun. Nó dồn hết sức lên cái bàn đạp, nhà nó xa trường chứ có gần gũi gì đâu, vậy mà…xe nó bị súc xên, nó nắm chặt tay cố gắng bình tĩnh, gửi xe vào tiệm sửa xe, nó chạy thục mạng. Tới trường nó mừng hết lớn, nhưng cổng trường đang đóng lại, nó tăng tốc lách người qua, oh yeah! ”Ải thứ nhất, ok”
Giờ nó phải đi thật cẩn thận, núp chỗ này, trốn chỗ kia, giờ nó mà mặc thêm bộ đồ đen vào thì không khác gì ninja. Tới gần lớp, thầy giám thị cũng vừa tới, nó quăng luôn cái balo vô cửa sổ lớp, chỉnh chu quần áo, nhìn thầy nó cười, cúi chào
– Em chào thầy!
– Sao giờ này còn ở đây ?
– Dạ, em đi WC
– Vô lớp đi
– Dạ
Thầy nó nhíu mày nhìn nó, nhớ lại hôm đầu tiên nó nhập học, đi trễ hơn nửa tiết, lý do đúng hai từ : ngủ quên. Cũng nhờ anh nó dặn dò, nếu không nó bị phạt không thương tiếc rồi. Từ sau hôm đó, ngày nào ông cũng gặp nó ở đây ông hỏi và nó luôn có một câu trả lời là đi WC. Ông không nghĩ nhiều, bước đi. Nó đứng cười đắc thắng, rồi vào lớp nhặt cái balo, và xin lỗi người bị nó quăng trúng Nó nở nụ cười hối lỗi, làm anh chàng kia đứng hình vì nụ cười đó. Lớp nó nhao nhao lên mà chủ yếu là đám con trai vì thấy nó
– Hi! Baby – cả đám đồng thanh, cái tên này ngay từ ngày đầu đi học nó đã được gọi như vậy, nhìn mặt nó có gì gọi là Baby đâu chỉ là má nó hơi phúng phính thôi
– Hi! – nó cười đáp lại