Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 36


Đọc truyện Tỷ, Cho Em Đường Sống! – Chương 36

Trên sân bóng, Lương Ưu
Tuyền mồ hôi như mưa, dưới lửa giận mồ hôi hóa thành hơi nước, bay lên không
trung hóa thành mưa. Tốt nhất là mưa to như trút nước vào, khiến Tả Húc ướt
sạch đi.

“Em làm gì phải tức giận như thế? Rất có
thể chỉ là hiểu lầm thôi mà.” Ngô Thiên Khải thêm dầu
vào lửa đánh lại.

“Chính là do anh châm ngòi đấy, hiện tại còn
ra vẻ người tốt gì nữa!?” Lương Ưu Tuyền
lại đánh lại thật mạnh.

“…” Ngô
Thiên Khải nhún vai “Anh
chỉ cho Tả Húc một bài học thôi, cho tên đó biết tầm quan trọng của bạn bè.”

“Nếu bạn bè để che dấu chứng cứ phạm tội
thì tốt nhất anh ta nên đầy cừu địch!” Lương
Ưu Tuyền tung người đánh quả quyết định, thắng ván này.

Cô cầm khăn mặt lên lau
mồ hôi, ngồi xuống ghế nghỉ ngơi. Ngô Thiên Khải lập tức giúp cô mở chai nước,
cười đến thỏa mãn.

Lương Ưu Tuyền trừng hắn.
Bây giờ cô thấy ai cũng ngứa mắt.

“Cũng đâu phải anh cố ý để Tả Húc đi cùng
cô diễn viên xinh đẹp trẻ tuổi đó, em đừng trừng anh như vậy.”

Tuổi trẻ và xinh đẹp ~
lực sát thương cực đại.

Lương Ưu Tuyền tỏ vẻ
không cho là đúng hừ “Tuổi
trẻ qua mau. Sau ba mươi năm thì mặt ai cũng là nếp nhăn thôi.”

Ngô Thiên Khải cố nhịn
cười nói “Có
thể có thể, em nói rất đúng. Hôm nay đoàn quay phim trở về, lúc về đi xe anh
nhé? Chúng ta có thể về muộn vài ngày, anh đưa em đi chơi bằng phi cơ.”

“…” Lương
Ưu Tuyền cố bĩu môi rồi uống nước. Bản năng ham vui của cô bắt đầu do dự rồi.

Ngô Thiên Khải thấy cô
đang phân vân, tiếp tục nài “Đúng rồi, còn có thể cưỡi ngựa, đua cano.
Ngoài chúng ta còn có mấy người bạn của anh, nam nữ đều có, nhất định không
nhàm chán.”

“Nghe cũng không tệ…”

“Nếu em sợ hiểu lầm có thể xin Tả Húc cho
nghỉ phép. Nếu cậu ta đồng ý thì đi, dù sao em cũng luôn nghe lời cậu ấy
mà.” Ngô Thiên Khải thong thả thở dài.

Lương Ưu Tuyền nắm quyền,
biết rõ Ngô Thiên Khải đang thêm dầu vào lửa nhưng vẫn phải tiến vào…

“Ai nói cô ấy chuyện gì cũng nghe lời tôi.

Nếu muốn đi thì cứ đi, tôi tôn trọng nữ quyền mà.” Tả Húc đã tựa tại cửa thủy tinh nghe chuyện một lúc
rồi. Ngô Thiên Khải châm ngòi bão cũng đủ trực tiếp rồi đấy.

Lương Ưu Tuyền lườm Tả
Húc. Thấy hắn có ý định ngồi xuống, cô liền đứng dậy đi ra bãi tennis. Tả Húc
tiện tay cầm cây vợt trên bàn, nhanh nhẹn đuổi theo.

Lương Ưu Tuyền nhìn hắn
đứng đối diện qua tấm lưới, cô cọ cọ cái mũi, bày ra tư thế chuẩn bị đánh bóng.
Thế nhưng mà đợi suốt năm phút vẫn không thấy Tả Húc phát bóng.

“Phát đi chứ.” Cô mất kiên nhẫn giục.

Tả Húc xắn ống tay áo,
dùng cái vợt đập bóng rồi lại đập bóng, trong miệng thì thào đến 20, 23, 27…
Lương Ưu Tuyền bên này vẫn đang ở tư thế chuẩn bị, nhưng hắn vẫn đang nghịch,
rõ ràng không có ý tứ phát bóng.

Lương Ưu Tuyền nheo mắt,
lôi trong túi ra một trái bóng, hung hăng đánh sang phía Tả Húc. Tả Húc né sang
một phía tránh đòn đánh lén, sau đó lại tiếp tục đập bóng “Anh không đánh
tennis.”

“Vậy anh chiếm sân làm cái gì?!” Lương Ưu Tuyền bắt đầu cáu.

“Ah, để anh thử xem nào…” Tả Húc nghiêng đầu cưỡi, bỗng nhiên đánh thật mạnh vào
quả banh. Chỉ nghe một tiếng “bịch”, sau đó quả cầu xoáy mạnh bay đến bức tường
thủy tinh sau lưng Ngô Thiên Khải.

Ngô Thiên Khải nhận được
tín hiệu uy hiếp, lập tức đứng bật dậy. Tả Húc lại vội cúi đầu, ra vẻ áy náy “Ai nha, không
cố ý đâu, thì ra phát bóng khó như thế…”

Cơ bắp trên tay Ngô Thiên
Khải bắt đầu cử động, rất có ý tứ đe dọa.

Tả Húc vô tội chớp mắt
mấy cái, vượt qua tấm lưới đi đến gần Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền vẫn đang
ức chế, thấy hắn tới gần tính xoay người rơi đi, nhưng Tả Húc đã kịp chụp lấy
cổ tay cô “Thật
xin lỗi.”

“Sao lại xin lỗi?” Lương Ưu Tuyền nhướn mày.

“Bởi vì em giận anh.” Tả Húc thành khẩn trả lời.

“Vì sao không hỏi nguyên nhân?”

“Đối với những người thông minh, tỉnh táo,
xinh đẹp như em, nếu như không có chứng cớ chắc chắn sẽ không giận dỗi, càng
không vì những lời ba xạo của người ngoài mà giận, đúng không?”

“…” Lương
Ưu Tuyền giật mình, nói thế có khác nào biến cô thành đồ đần.

Tả Húc kéo vai cô, vừa đi
vừa nói chuyện “Nói
đi. Nghe được thấy được cái gì rồi hả?”

“Thấy video anh liếc mắt đưa tình với nữ

chính sau khi quay xong.”

“Ý em là cái đoạn đeo kính râm đi tản bộ
trên bờ sông?”

“Ừ! Tức giận!”

“Nhân vật của anh là người mù. Để phỏng
đoán động tác nhân vật nên anh mới nhờ nữ chính giúp anh tập cảnh kế tiếp, thế
thôi.”

“Ah…”

“Bây giờ em không thấy cần xin lỗi anh
sao?”

“…” Lương
Ưu Tuyền méo miệng “Thật xin lỗi, là em không đủ thông minh, em
hứa lần sau sẽ không tái phạm.”

“Ừ, tốt lắm. Để tỏ lòng thành ý, hiện tại
quay sang vẫy tay từ biệt Ngô Thiên Khải. Nhớ kĩ, mặt mỉm cười, đầu tựa vào vai
anh. Còn về sao phải chọc giận anh ta thì là do anh a nói lung tung hại em hiểu
lầm. Tốt rồi, bắt đầu…”

“…” Mặt
Lương Ưu Tuyền đen sì, nhưng vẫn làm theo.

Ngô Thiên Khải quay đi hừ
một tiếng còn Tả Húc thì giương ra nụ cười chiến thắng, sau đó mang theo Lương
Ưu Tuyền quay về phòng. Chỉ là căn cứ vào tình hình tai mắt xung quanh, hai
người duy trì khoảng cách một trước một sau bước đi.

“Anh trai em vừa gọi điện. Mấy vụ án gần
đây không đủ người, sau khi quay về em sẽ rất bận.” Lương Ưu Tuyền ngồi xổm thu dọn quần áo.

“Ừ. Chú ý an toàn.” Tả Húc nằm bên giường, vốn định nói gì đó, lại mơ màng
ngủ.

Lương Ưu Tuyền không thấy
hắn đáp lại, nhấc đầu lên, lại thấy hắn đang tựa vào đầu giường cứng ngủ, không
khỏi thấy ngại vì hành vi cố ý gây sự của mình. Trong lúc cô cho là mình sẽ
không bị ngôn ngữ cử chỉ của một người đàn ông tác động thì chính cô giống như
một đứa trẻ hỉ nộ vô thường. Điểm này thật không ổn.

Cô ngồi trên giường,
chỉnh tư thế của hắn, giúp cởi giày lại đắp thêm một lớp chăn mỏng… Cô âm thầm
thở dài, tay sờ lông mi dày của hắn. Một người đàn ông theo đuổi một cô gái sẽ
không tiếc thời gian và sức lực, mà khi đã theo đuổi được rồi thì lại hiện ra
vẻ mệt mỏi. Có lẽ, không phải phụ nữ muốn quá nhiều mà là đàn ông bọn họ có thể
cho đi ngày càng ít. Cho nên mới nói cần phải biết thông cảm cho nhau.

… Hai tay Tả Húc kéo cô
nằm xuống, bờ môi đặt tại trán cô. Lương Ưu Tuyền biết hắn đã rất mệt liền
thuận thế nằm trên ngực hắn. Huống chi nụ hôn này đã đủ hóa giải nội tâm bất
mãn của cô rồi.


※※※

Bốn giờ sáng, toàn bộ tổ
quay phim đã trở về thành phố.

Chuyện đầu tiên Tả Húc
làm là quay về bệnh viện thăm Đỗ Mai Mai. Đương nhiên hắn đã thông báo chuyện
này với Lương Ưu Tuyền.

Tuy lòng Lương Ưu Tuyền
không thoải mái nhưng cô cũng không có ngăn cản hắn, chỉ cảm thấy đang tự mình
làm khổ mình.

Đến năm rưỡi sáng, điện
thoại Lương Ưu Tuyền lại đổ chuông.

“Tiểu Tuyền, em ngủ chưa?”

“Ngủ rồi. Sao thế?…”

“Nói cho em biết tin vui. Tinh thần Đỗ Mai
Mai đã có chuyển biến tốt. Chị ấy nói muốn gặp em, giờ anh đi đón em được
không?”

“…” Lương
Ưu Tuyền dần hiểu “Chị ấy muốn nói gì với em?”

“Em mặc quần áo trước đi. Anh lập tức đến
dưới nhà em.” Nói xong Tả Húc cúp điện thoại.

Lương Ưu Tuyền nằm trong
chăn vài giây, sau đó vội rời giường đánh răng rửa mặt, đổi quần áo đứng dưới
lầu chờ hắn.

Tả Húc tới nơi rất nhanh,
khuôn mặt vui vẻ. Lương Ưu Tuyền ngồi trên xe, mù mịt nhìn hắn.

Tả Húc đại khái quay qua
giải thích với Lương Ưu Tuyền mọi thứ. Hắn đến bệnh viện chăm sóc Đỗ Mai Mai.
Hai người mới trò chuyện mấy câu Đỗ Mai Mai đã nhắc tới việc mấy năm nay không
có con gái ở bên chăm sóc Tả Húc. Đỗ Mai Mai biết mình đã ích kỉ, truy hỏi Tả
Húc có thích Lương Ưu Tuyền không. Tả Húc dứt khoát thừa nhận, Đỗ Mai Mai cũng
không có khóc nháo, thậm chí còn chân thành chúc phúc Tả Húc.

Sau khi nghe xong. lòng
Lương Ưu Tuyền cảm thấy là lạ “Mấy hôm trước chị ấy còn nhất định không rời
anh, cái này có chút lạ quá.”

Tả Húc một tay nắm vô
lăng, tay còn lại vò đầu cô “Chấp nhận sự thật vẫn tốt hơn là tự lừa mình
dối người. Nhất định đây là hiệu quả của trị lệu tâm lý rồi.”

Lương Ưu Tuyền lặng lẽ
gật đầu. Có thể thấy được sự vui mừng từ tận đáy lòng của Tả Húc. hắn thật lòng
hy vọng Đỗ Mai Mai hiểu ra, chờ đợi Đỗ Mai Mai có thể tìm được niềm vui. Tóm
lại sự kiện này đối với cả ba người đều là việc vui.

Trong phòng bệnh

Đỗ Mai Mai ngồi trên
giường, thần sắc bình tĩnh đến dị thường. Cô cười cười “Tôi vừa phẫu
thuật không lâu, đành bất tiện cô tới đây. Lương tiểu thư cứ ngồi đi.”

Lương Ưu Tuyền xấu hổ gật
đầu. Tả Húc lập tức lôi cô ngồi xuống cạnh giường bệnh, cười dịu dàng với Đỗ

Mai Mai “Bác
sĩ chính của chị tìm tôi. Hai người cứ nói chuyện đi.”

Đỗ Mai Mai cười nói “Tốt, lúc quay
lại nhớ lấy một lon đồ uống cho Lương tiểu thư.”

Tả Húc gật đầu. Đã năm
năm rồi Đỗ Mai Mai mới khôi phục thái độ bình thường như vậy. Chuyện này thật
sự làm hắn vui mừng.

Đợi Tả Húc đi rồi Đỗ Mai
Mai đột nhiên kéo ngón tay Lương Ưu Tuyền. Lương Ưu Tuyền rụt lại trong vô
thức, nhưng hành động này không lịch sự nên cô vội xin lỗi.

“Lương tiểu thư đừng sợ, tôi thật sự đã
thông suốt rồi.” Đỗ Mai Mai mím môi, cười yếu ớt “Mấy
hôm nay tôi đã nghĩ rất nhiều. Nại Đường vì chăm sóc tôi đã năm năm rồi không
có bạn gái. Nhưng dù sao cậu ấy cũng chỉ là một người đàn ông bình thường,
đương nhiên cần có người phụ nữ chăm sóc mình. Tôi luôn ở bệnh viện không thể
cho cậu ấy bất kì thứ gì. Ai da, hiện tại nghĩ lại, cậu ấy chẳng những đóng hết
chi phí thuốc men cho tôi, còn thường xuyên nghe điện thoại tố khổ của tôi nữa.
Nhưng những năm nay tôi lại khiến cậu ấy… Thật sự là quá đủ rồi…”

Lương Ưu Tuyền thấy nước
mắt cô ấy tràn ra, lòng cũng mềm nhũn. Nước mắt của đàn bà là thứ vũ khí với
đàn ông, còn đối với đàn bà cũng là một chiếc chìa khóa hóa giải gút mắc trong
lòng. Cái khóa này tuy vô hình nhưng cũng rất hiệu nghiệm, khiến lòng đàn bà
mềm ra.

Lương Ưu Tuyền rút một
chiếc khăn giấy ra đưa cho Đỗ Mai Mai, nói“Chị là vì cứu anh ấy nên mới bị thương.
Chị mới là người bị hại, anh ấy nên chăm sóc chị. Phẫu thuật cấy ghép da rất
đau đớn, chị đúng là một người phụ nữ kiên cường.”

Đỗ Mai Mai lau khóe mắt “Thật xin lỗi.
Từ sau lần đi tìm cô tôi rất hối hận. Thật xin lỗi đã đem đến phiền phức cho
Lương tiểu thư. May mắn cô không buông tay Nãi Đường, nếu không cậu ấy nhất
định sẽ rất khổ sở.”

“…” Lương
Ưu Tuyền ngượng ngùng vuốt tóc “Thật ra tôi với anh ấy cũng chưa
tính là yêu nhau, chỉ là trò chuyện hợp nhau. Anh ấy rất để ý tâm tình chị, tôi
nhìn được anh ấy thật lòng quan tâm chị, cho nên… Đối với vai trò của mình tôi
cũng rất mâu thuẫn.”

Đỗ Mai Mai cười lắc đầu “Tuổi trẻ thật
tốt, tôi thật lòng hâm mộ cô, cũng chúc phúc cho cả hai người. Nãi Đường là
người đàn ông xứng đáng để cô yêu, cậu ấy luôn dũng cảm nhận trách nhiệm. Còn
nhớ năm tôi thành trợ lý cho Nãi Đường, lúc ấy cậu ấy cũng mới mười sáu tuổi mà
đã biết tự mình chịu ưu sầu, luôn mỉm cười cám ơn những ai quan tâm đến mình.
Chính vì là một diễn viên nổi tiếng nên mới phải chịu nhiều áp lực như vậy. Mà
cũng tại áp lực quá lớn nên cậu ấy mới đi đua xe để giải phóng bớt.”

Cô phiền muộn thở dài,
còn nói “Cậu
ấy sợ tôi không vui sẽ làm bệnh tình chuyển xấu chứ thật ra tôi còn sợ cậu ấy
sẽ sụp đổ hơn. Hiện tại có Lương tiểu thư, tôi cũng yên tâm…”

Lương Ưu Tuyền suy nghĩ
không nói, tâm tình nặng nề. Đỗ Mai Mai nói không sai, Tả Húc chính là loại người
luôn che dấu cảm xúc. Nhìn bề ngoài giống như người hời hợt nhưng thật ra hắn
luôn cân nhắc rất kĩ. Hắn luôn đem chuyện phức tạp biến thành đơn giản nhất có
thể, hơn nữa cũng luôn mỉm cười đối mặt với khó khăn.

“Tôi hiểu được, về sau tôi sẽ cùng anh ấy
chăm sóc chị.” Cô nắm thật chặt tay Đỗ Mai Mai.

“Ừ…” Đỗ
Mai Mai gật đầu cười.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.