Tỷ, Cho Em Đường Sống!

Chương 35


Đọc truyện Tỷ, Cho Em Đường Sống! – Chương 35

Tả Húc cũng không bất ngờ
trước sự xuất hiện của Ngô Thiên Khải. Hắn nheo mắt lại, ra dấu “OK”.

Lương Ưu Tuyền ngừng nức
nở, cô lau khô nước mắt, nhìn Ngô Thiên Khải “Ngô tiên sinh, anh cũng chưa
chắc đã yêu thích tôi nhiều đến vậy. Tốt nhất đừng để chuyện này thêm phức
tạp.”

Ngô Thiên Khải biết mình
không phải kiểu đàn ông hay biểu đạt tình cảm. Nhưng mà Lương Ưu Tuyền không
biết, hắn tăng ca, gấp gáp làm việc để chạy về nơi này, chính là để chế tạo cái
gọi là “tình cờ gặp”. Cũng chính là bởi vì hình ảnh người con gái này đều xuất
hiện ít nhất 3 lần một ngày trong đầu hắn.

Tả Húc kéo tay Lương Ưu
Tuyền, ném cho Ngô Thiên Khải một cái cười khiêu khích “Anh đã thua từ
điểm xuất phát rồi. Cố gắng lên nha!”

Ngô Thiên Khải hừ lạnh “Cậu cũng quá
đáng rồi đấy! Lúc trước khi tôi hỏi cậu có ý theo đuổi Lương Ưu Tuyền không,
chính cậu nói không. Chờ khi tôi bắt đầu theo đuổi thì lại chạy đến cướp
người!”

“Nếu có thể biết trước tương lai thì chẳng
phải thị trường chứng khoán đã sụp đổ rồi sao? Được rồi được rồi, là tôi bất
nhân trước, không trách Thiên Khải ca bất nghĩa sau.” Tả Húc nhún vai, rõ ràng là đã lâu chưa được ăn đòn.

“Được, cậu cứ việc đắc ý đi, nhưng hãy chờ
xem.” Ngô Thiên Khải cũng tỏ vẻ bướng bỉnh. Hắn thừa nhận Tả
Húc là một đối thủ nguy hiểm, nhưng khuyết điểm duy nhất của Tả Húc chính là
thời gian. Trùng hợp, thứ này hắn có dư.

“Với tư cách là người chiến thắng tuyệt
đối, tôi tốt bụng xin nhắc nhở Thiên Khải ca một câu, theo đuổi Lương Ưu Tuyền
không khó, khó chính là thế lực khủng bố của Lương gia. Tin tôi đi.” Tả Húc
miễn cưỡng nháy mắt mấy cái.

“Này, anh nói rõ cho em, Lương gia chúng
em chưa đủ tốt với anh sao? Đến cả ông nội em cũng khen anh tốt!…” Lương
Ưu Tuyền rơi trúng bẫy của Tả Húc. Đợi khi cô phản ứng xong, sắc mặt Ngô Thiên
Khải đã tái rồi.

Lương Ưu Tuyền xấu hổ
nhìn Ngô Thiên Khải, muốn giải thích lại không biết nên nói sao.

“Việc nhà chúng ta về nhà nói.” Tả Húc
choàng tay qua bả vai Lương Ưu Tuyền, quay lưng với Ngô Thiên Khải khoát tay “Chúc anh ngủ
ngon.”

Trở lại phòng ngủ, Tả Húc
nằm trong bồn tắm, Lương Ưu Tuyền ngồi cạnh đó giáo huấn hắn.

“Anh đây là làm cái gì hả? Ba Ngô Thiên
Khải là đạo diễn đấy. Hơn nữa Ngô Thiên Khải cũng đâu có làm gì sai, sao anh
lại căng thẳng với người ta như vậy!?”

Tả Húc đặt một chiếc khăn
mặt nóng hổi lên trán, giờ mới chậm rãi mở miệng “Để anh giúp em phân tích một chút…

Thứ nhất anh với Ngô Thiên Khải không tính là bạn bè. Nếu như không có mối quan
hệ với Ngô đạo diễn thì bọn anh cũng chỉ là người xa lạ. Thứ hai, anh với anh
ta cũng không có liên hệ đến công việc. Anh ta luôn phát triển ở nước ngoài, cơ
hội hợp tác gần như là không có. Thứ ba, anh ta tốt với anh chẳng qua cũng chỉ
là vì người bên cạnh anh. Thứ tư, vì ngăn cản cái giao ước của em với anh ta
anh mới nhận bộ phim này, nói cách khác anh không nợ ân tình anh ta. Thứ năm,
đạo diễn đương nhiên coi trọng chất lượng bộ phim, nếu vì tình cảm nam nữ cố ý
làm hư phim thì cũng là tự hủy hoại danh dự bản thân. Từ trên tổng hợp lại anh
chẳng lý do gì để nhún nhường trước anh ta. Nếu đã vậy vì cái gì còn muốn giữ
gìn mối quan hệ bạn bè giả giả thật thật này?”

“…” Lương
Ưu Tuyền nghe cả buổi, cuối cùng đã hiểu, Tả Húc không cần bạn bè.

“Ý của em là anh đừng có tạo kẻ thù khắp
nơi được không? Người ghét anh đã đủ nhiều rồi.”

“Mặc kệ em có phải người thành công hay
không, luôn luôn có người không ưa em thôi. Huống hồ công việc của anh đã suốt
ngày phải nịnh nọt rồi, nếu đối với ai cũng khách khách khí khí thì chỉ thêm
mệt thôi.”

Tả Húc gỡ cái khăn mặt
trên trán xuống, lôi kéo góc áo cô, ngả ngớn hỏi“Lương cảnh sát này,
mười đồng em đưa để “ra sân” vẫn chưa có phát huy tác dụng đâu ah. Có muốn tắm
uyên ương không nào?”

Lương Ưu Tuyền đập vô
ngón tay hắn “Vẫn
có chuyện em cần nói cho anh biết. Thư kí riêng của anh, Lưu Na, lợi dụng chức
quyền ăn trộm tài liệu Tinh Hỏa để bán, kiếm được gần trăm vạn nhân dân tệ.”

“…” Tả Húc
dùng khuỷu tay chống bên bồn tắm, ngồi thẳng dậy “Em xem đi, trên đời này
thật hiếm có người có thể tin tưởng.”

“Em xem cái gì chứ. Anh đừng có ra vẻ như
vừa nghe được chuyện nhỏ như thế! Dù sao cảnh sát cũng đã có chứng cớ xác thực,
anh có thể tùy thời khởi tố chị ta.”

“Công ty nào mà không có nội ứng, nhất là
trong ngành điện ảnh và truyền hình cạnh tranh dữ dội như vậy. Trăm vạn, tính
toán cẩn thận.” Tả Húc thuận tay cầm điện thoại, bấm số Lưu Na.

Lương Ưu Tuyền tưởng rằng
hắn sẽ chất vấn Lưu Na, không ngờ hắn lại cảnh cáo chị ta: Hành động của chị đã
bị cảnh sát theo dõi, lập tức chuyển vào tài khoản quỹ, cũng hủy luôn các tài
liệu bất lợi cho bản thân chị đi.

Cúp điện thoại, quay qua
nhìn ánh mắt kinh ngạc của Lương Ưu Tuyền“Đây là sao?”

“Biết Vô Gian Đạo* không? Lưu Na là do anh
phái đi để truyền ra tin tức, những cái tài liệu cơ mật kia cũng là do anh kêu
chị ấy bán ra cho các công ty tài chính, các tập đoàn điện ảnh và truyền hình,
các loại tạp chí đấy. Thay vì để bọn họ tới tìm “bàn bạc nghiệp vụ”, chẳng thà
anh để họ tưởng rằng anh là ông chủ ngu không biết dùng người còn hơn.” Tả Húc khoanh tay trước ngực, nghiêm túc cảnh cáo
Lương Ưu Tuyền “Em đừng thêm phiền toái cho anh được không? Lỡ
thân phận Lưu Na bại lộ thì anh lại phải bồi dưỡng người khác rồi.”


(* Vô Gian Đạo là một là
một bộ phim hình sự, trinh thám của điện ảnh Hồng Kông sản xuất năm 2002 . Tên
phim tiếng Hoa 無間道 phiên âm là vô gian đạo dùng để chỉ tầng địa ngục thứ
8 (Avici, A Tì địa ngục) nơi chúng sinh tạo nghiệp cực ác phải chịu thống khổ
liên tục không được nghỉ ngơi.)

“…” Lương
Ưu Tuyền hết lời để nói rồi. Cô ngã xuống sàn nhà ướt sũng, lăn lăn lộn lộn “Trong
đầu đàn ông chứa cái gì ah?! Anh có biết mệt là gì không?…”

Tả Húc ở trong bồn tắm
cạnh đó, thừa dịp thời cơ không tệ trước đánh một đòn dự phòng cho Lương Ưu
Tuyền “Cho
nên mới nói đàn bà các em có phúc mà không biết hưởng, còn hô hào mệnh khổ gì
đấy. Về sau nếu anh không rảnh cùng em thì nhất định là công tác quá bận không
có thời gian, em không được làm loạn, biết chưa hả?”

(Ah ~ anh chơi xấu ah!!)

Lương Ưu Tuyền gật gật
đầu, lại lắc lắc “Còn
chưa làm đối tượng đã kêu em chờ đợi rồi sao? Cái gì chứ, nếu em không chịu nổi
cô đơn mà bỏ chạy theo người thì em sẽ thông báo cho anh trước ba ngày vậy.”

“…” Tả
Húc nheo mắt, cầm cánh tay cô, lấy sức lực kéo cô vào bồn tắm.

Trong nước lơ lửng một
con vịt nhỏ. Đây là đồ chơi làng du lịch chuẩn bị sẵn cho trẻ nhỏ, còn nhà tắm
công cộng đúng quy tắc có thể chứa một nha bà người một bồn.

Lương Ưu Tuyền biết rõ
hắn không còn sức lực, cô cũng không muốn làm gì. Bọn họ đơn giản chỉ nhìn con
vịt bơi qua bơi lại. Còn có vì cô nhớ cái ôm của hắn.

“Tả Húc, anh tin vào tình yêu sao?…”

“Sao không?…” Tả Húc khẽ hôn lên trán cô.

Lương Ưu Tuyền mở mắt,
muốn nói rồi lại thôi. Bản thân cô không tin vào tình yêu, nhưng lại không biết
làm sao. Khi một tình cảm mới bắt đầu cô lại lo lắng một ngày kia nó sẽ chấm
dứt. Nói trắng ra, không có bắt đầu cũng sẽ không có chấm dứt, cô không muốn
một lần nữa bị tổn thương liền dùng toàn lực phong tỏa rung động bản thân.

Cô nghiêng người, một tay
bám vào vai Tả Húc “Nói
thật, em là một người con gái thiếu tự tin đến cực độ. Em sợ bị người vứt bỏ,
rất sợ người đàn ông luôn miệng nói yêu em có niềm vui mới. Cho nên xin anh
trăm vạn lần đừng nói yêu em, mặc dù có một ngày thật sự yêu em cũng đừng nói.
Đương nhiên nếu em yêu mến anh em cũng không nói ra. Chúng ta cứ lung tung như
vậy, không lý tưởng cũng được…”

Tả Húc nắm chặt bờ vai
cô, yên lặng đồng ý.


Lòng bọn họ biết rõ, thứ
tình yêu không thể công khai như vậy, kết cục không cách nào dự tính.

.

.

Giữa trưa ngày thứ hai

Khi Lương Ưu Tuyền mở
cánh cửa phòng ngủ ra, lập tức bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người.
Trong phòng khách đầy hoa hồng đỏ rực như lửa… Cô nhìn thẳng phía trước, Ngô
Thiên Khải đang mặc một bộ vest hiệu Armani màu xám nhạt, tay cầm một bó hoa
hồng trong phòng khách, đứng giữa muôn hoa như một hắc kĩ sị.

“Anh, anh đây là, anh có khóa phòng sao?…” Lương Ưu Tuyền sau khi ngủ dậy trong nhếch ngác, ngốc
nghếch hỏi.

“Chuyện nhỏ như thế không cần để trong
lòng.” Ngô Thiên Khải cụp mắt, một cái giấy nhớ dấu trong bó
hoa, trên đó có ghi tất cả những câu nói lãng mạn hắn mất cả đêm tìm trên mạng.

Hắn lưu vào trí nhớ lần
cuối cùng, lén lút dấu tờ giấy vào trong tay áo, sau đó tươi cười đến trước
Lương Ưu Tuyền nói “Lương
Ưu Tuyền, nếu vô tình gặp được em là sai làm, như vậy, anh nguyện sai thêm lần
nữa.”

“…” Lương
Ưu Tuyền lùi lại ba bước “… Ca, anh chưa tỉnh ngủ?”

Ngô Thiên Khải ưu nhã
xoay một vòng, thể hiện bộ đồ vest là phẳng và nụ cười dịu dàng “Vì em thay đổi
cách ăn mặc, vì em thay đổi cách nói năng. Chỉ cần em vui, anh có thể vì em
biến thành một người khác. Tuy bó hồng này thua xa so với vẻ đẹp của em nhưng
anh thật sự không tìm được thứ gì có thể đẹp hơn vẻ đẹp của em.”

(*nghẹn* chết mất thôi
=]. Sao không ai nói với ta cười cũng có thể chết!?!?!)

“…” Lương
Ưu Tuyền dán vào tường, Ngô Thiên Khải tức thì giơ bó hoa hồng hướng vào tay
cô.

Cô thấy rõ người đàn ông
trước mắt nhất định là yêu là nghiệt, vội giơ ra nhận bó hoa. Nhưng cô còn chưa
kịp mở miệng thì Ngô Thiên Khải đã nâng bàn tay cô lên, lễ phép hôn một cái,
còn nói “Em
đã chấp nhận tình yêu của anh, xin em vui lòng cùng anh ăn một bữa cơm trưa
được chứ? Ah, thật ra địa điểm anh cũng chọn xong rồi, nhân viên phục vụ sẽ lập
tức đưa thức ăn đến. Em cả đổi dép lê cũng không cần trực tiếp vào ăn mĩ vị.”

(*sặc* ôi má ơi, hôn tay
=] anh nghĩ mình là quý tộc thế kỉ mười mấy hay sao =]??? Ôi em thăng đây!)

Nói xong, anh vỗ tay một
cái, nhân viên phục vụ ở bên ngoài lập tức cầm xe thức ăn, xuyên qua đám hoa đi
thẳng một đường, sắp xếp một bàn mĩ vị lên bàn, đàn violin đứng cạnh đó bắt đầu
biểu diễn, tấu lên một bản nhạc dịu dàng động lòng người “Nhớ Tình Yêu*”.

(* là một bản nhạc ~ tên
gốc đây 爱的致意.)

Hoa tươi, rượu ngon, nhạc
nhẹ, không khí lập tức trở nên lãng mạn. Đương nhiên chuyện nữ chính còn đang
mặc đồ ngủ thì không cần kể đến.

Lương Ưu Tuyền thấy Ngô
Thiên Khải vừa muốn mở miệng, cô lập tức hét to một tiếng ngăn mọi chuyện tiếp

tục diễn ra. Cô đẩy nhân viên phục vụ cùng đàn violin ra ngoài, sau khi đóng cửa
lại trịnh trọng nói “Ngô
tiên sinh, anh không cần lãng phí thời gian nữa, tôi sẽ không chấp nhận sự theo
đuổi của anh. Thật xin lỗi.”

“Ngày nào em chưa lập gia đình thì ngày đó
vẫn còn tự do không phải sao?”

“Nói thì nói như thế, nhưng là tôi và Tả
Húc…”

“Chính em cũng đã nói cậu ta không thể cho
em tương lai, vì sao còn u mê không chịu tỉnh như vậy?” Ngô Thiên Khải cười cười, kéo ghế ra mời cô ngồi
trước. Lương Ưu Tuyền âm thầm thở dài, ngồi xuống nói“Anh cũng ngồi
đi. Chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện.”

Ngô Thiên Khải rót cho cô
một ly rượu đỏ, tiếp theo thuyết phục “Tuổi xuân của con gái rất ngắn, không ai
có thể viết giấy đảm bảo. Anh cũng không ép em phải chấp nhận anh, nhưng anh hy
vọng em có thể cho chính mình nhiều sự lựa chọn. Hiện tại có một người đàn ông
đồng ý chờ em, hơn nữa anh ta có tiền có sắc, em cần gì phải phá bỏ đường lui
này?”

“…” Lương
Ưu Tuyền cầm chén rượu uống cạn một hơi, nhíu mày hỏi“Nói thật tôi đã không
có cửa sổ nhiều năm rồi. Tôi không tin tự nhiên lại nhảy ra hai người đàn ông đồng
thời theo đuổi mình, có phải các anh đang đùa tôi không?”

Ngô Thiên Khải giật mình,
nhẹ nhàng cười “Tả
Húc nghĩ thế nào anh không biết, nhưng anh nghiêm túc. Tuy anh lớn lên ở nước
ngoài nhưng với mỹ nữ phương đông luôn tình hữu độc chung*, khó gặp được em
cũng thích vận động, tính tình thẳng thắn, càng không vì ba anh là đạo diễn nổi
tiếng mà nịnh nọt anh. Ừm, anh xác định mình thích em.”

(* yêu thích không rời)

“Ah, cám ơn. Nhưng mà…”

“Ăn xong em định đi bơi lội hay đi đánh
tennis? Yên tâm, anh sẽ không nói đến những chuyện thế này, chỉ tự nhiên cùng
đi tập thể thao như trước, được không?”

“Vẫn thôi đi. Tôi không muốn khiến người
khác hiểu lầm.”

Ngô Thiên Khải cười không
nói, lấy điện thoại ra bật một đoạn video“Em nhìn xem.”

Lương Ưu Tuyền nhìn đoạn
video, là một hồi hôn trong phim, nhân vật chính là Tả Húc và Vương Hiểu Linh.

“Đây là công việc của anh ấy.” Cô đẩy điện thoại ra.

“Nhìn tiếp xem, quan trọng là đoạn tiếp…”

Lương Ưu Tuyền không muốn
xem, lại nhịn không được, quả nhiên cảnh “đặc sắc” đã đến… Sau cảnh hôn môi,
nam chính đều đeo kính râm lên. Lúc này họ không có quay về ghế nghỉ ngơi mà là
nắm tay đi chầm chậm dọc bờ sông, cụ thể nói gì thì không nghe được, nhưng
tiếng cười của Vương Hiểu Linh phát ra có thể nghe rất rõ.

Bốp!… Lương Ưu Tuyền đập
bàn đứng bật dậy. Quay cảnh nóng như vậy còn chưa tính lại tiếp tục đùa giỡn
bên ngoài làm cái gì?!

Ngô Thiên Khải nhấp một
ngụm rượu, lòng mừng thầm.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.