Two Faces - Hai Khuôn Mặt

Chương 17: Học Sinh Mới


Đọc truyện Two Faces – Hai Khuôn Mặt – Chương 17: Học Sinh Mới


Sau sự kiện đi “thăm ma” vừa rồi tôi đã thề rằng sẽ không – bao – giờ dám bén mảng đến mấy cái khu vực kiểu đó nữa, tôi thề!!! Hic!(-.-!). Từ sau vụ đó đến giờ cái bộ mà tôi mặc dính máu con chuột đấy giặt mãi không sạch khiến Thi Hữu Di gắt um lên. Đúng là chả dại nào bằng dại nào!
– Này! – Lại là cái kiểu đập tay đó. Đây chắc chắn 100% là Diệc Phi, chỉ có nó mới sở hữu độc quyền kiểu này. Tôi quay lại.
– Oái! Aaaaa… m- ma! Cứu tôi với! – Hu hu hu… sao số tôi đen vậy nè? Hết ma đêm rồi lại ma ngày.
– Hi hi hi… là tôi đây mà, là Phi đây. – Con bé này thật quá quắt! Nó vừa cười hi hi nhăn răng hở lợi vừa cởi lớp hóa trang biến tôi thành tâm điểm chú ý.
– B-Bà làm trò gì thế hả? Làm tôi đau tim muốn chết mất! Vui rồi chứ! Bà đã biến tôi thành tâm diểm của mọi cái nhìn rồi đấy! Quá đáng!

– He he… Sorry, sorry, nhưng mà công nhận là kĩ thuật hóa trang của tôi cũng không tồi nhỉ?
– Bà im ngay! – Tôi trừng mắt.
– Hi hi hi…
– Bộ đến đây ngồi cười cho tôi ngắm chắc?! Không có việc gì thì xéo đi. Mệt lắm!
– Từ từ đã nào, tôi hỏi thăm tình hình sức khỏe của bà và bộ quần áo đó thôi mà. Khuôn mặt không phải là thật nên không sao đâu nhỉ?
Im ắng… im ắng…

Giời ơi là giời! Diệc Phi ơi là Diệc Phi! Phen này bà hại chết tôi thật rồi. Không đâu tự nhiên lại lôi chuyện mặt với chả mũi của tôi ra để nói. Bộ là hết chuyện rồi chắc? Lại còn nói oang oang như sợ người ta không nghe thấy được ấy! Hu hu hu… Phen này tiêu đời con nòng nọc thật rồi! Mọi người lại còn đổ dồn ánh mắt dữ dội hơn cả trước nữa, trố mắt to như ốc bươu. Đành phải sử dụng tài ngụy biện siêu phàm của ngọc nữ này vậy. Mong là có kết quả.
– À ờ, Diệc Phi này, bà nói về cái mặt nạ vừa nãy của bà hả? Hơ hơ hơ, đẹp lắm đó! – Đáng ghét! Sao hôm nay tôi vụng về thế cơ chứ! Lại còn bị lây nhiễm cái điệu cười ghê rợn sởn tóc gáy của cái tên chết tiệt kia nữa chứ!?
– Ôi, hơ hơ hơ… Hôm nay là lần đầu tiên tôi thấy bé diễn đạt điệu cười giống tôi hơn bao giờ hết. Bé học nhanh nhỉ?
Hừ! Lại là giọng điệu của tên đáng ghét Ngô Gia Bảo. Sao hắn xuất hiện đúng lúc thế nhỉ? Đúng là nhắc tới tào tháo tào tháo tới liền!
– Cậu… bảo tôi học cách cười của cậu á? – Tôi lườm hắn một cái sắc lẹm.
– Thì chẳng thế! Hơ hơ hơ… Bé an tâm đi. Vì nể tình nên tôi sẽ nhận bé ngốc làm đồ đệ. Hơ hơ hơ…
Điệu cười này… ghê rợn hết sức! Hơn nữa hắn còn dám bảo tôi là bé ngốc, phải nể tình nên mới nhận làm đồ đệ nữa chứ! Ngô – Gia – Bảo! Không phải cậu vừa cứu tôi thoát khỏi nanh vuốt của mấy tia nhìn đáng sợ kia thì tôi đã cho cậu một trận rồi! Oái! Tôi lại gọi hắn là cậu rồi! Ghê quá! (>O


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.