Đọc truyện Two Faces – Hai Khuôn Mặt – Chương 16: Thám Hiểm Ngôi Nhà Ma
Một ngày mới lại bắt đầu, không khí thật trong lành.
Chẳng biết tên Ngô Gia Bảo ra sao rồi nữa, đã qua hai ngày rồi mà hắn vẫn chẳng thèm cạy răng nói với tôi mọt lời. Không lẽ hắn vẫn đang nghi ngờ về câu nói của tôi hôm trước? Không lẽ…
– Hey!
– Oái! Diệc Phi! Bà làm tôi giật mình đấy! – Hừ! Cái con bé Diệc Phi này quá quắt thật! Lần nào xuất hiện cũng khiến tôi đứng tim. Chắc tôi phải đi kiểm tra tình hình sức khỏe tim mạch mất!
– Hi hi hi, xin lỗi nhé! Bù lại tôi có một niềm vui bất ngờ cho bà đây.
– N-Niềm vui bất ngờ? – Hờ… không biết nhỏ lại định bày trò gì đây.
– Uh! Tối nay tôi và Vương Khải Hoàn tổ chức chuyến thám hiểm ngôi nhà ma ở khu 21 đấy! Bà có đi không?
– C-Cái gì?
Thật không thể ngờ được! Chẳng biết hai tên ngốc này bày trò kiểu quái gì nữa đây? Lần trước vứt bỏ tôi ở trong khu rừng kinh dị chưa đủ sao mà lại còn ngôi nhà ma nữa chứ!? Ghê quá đi mất! Đường đường là một ngọc nữ từng nổi danh một thời vang dội vậy mà lại có một điểm yếu duy nhất đó là… sợ ma vô cùng!
– Nghe nói ở trong đó có một oan hồn của chủ nhà do trước đay bị chết oan nên đem nào cũng về nhà khóc lóc thẩm thiết, ghê lắm! Có người còn nhìn thấy cả bóng lướt qua lướt lại ở bên cửa sổ tầng trên cơ.
– Á á á… im ngay! Cậu mà nói nữa tớ sẽ không bao giờ tha thứ cho cậu đâu. Hu hu hu…
– Ủa? Bầ sợ đấy hả? Hi hi hi… hù! He he he…
Thấy vẻ mặt biến sắc đi vì sợ sệt của tôi, con bé càng đùa dai. Lại còn dọa ma tôi nữa chứ, quá đáng!
– Bà có đi cùng không?
– T-Tôi…
– Đi đi, vui lắm đó! Đi mà, đi mà Thiên Hân yêu dấu!
Hu hu hu… tha cho tôi đi mà Diệc Phi. Tôi không muốn sống dở chết dở lần thứ hai đâu. Hu hu hu… ToT!
– Thôi, tha cho Thiên Hân đi.
Hả? Giọng nói này là…
– Ngô Gia Bảo!
– A, Vương Khải Hoàn, cậu thuyết phục Thiên Hân cùng đi. Tó năn nỉ sắp hết sức rồi nè!
Xạo quá! Mới có vài ba câu mà đã bảo hết sức rồi. Xem ra con bé thấy Khải Hoàn nên làm nũng đây mà.
– Nếu vậy thì thôi, ba chúng ta đành đi vậy!
– Ba chúng ta?
– Ừ, Ngô Gia Bảo vừa đồng ý rồi, cậu ấy sẽ đi cùng.
N-Ngô Gia Bảo vừa đồng ý rồi ư Lúc nào vậy? Người ưa lạnh lùng như hắn mà lại thích tham gia mấy vụ kiểu này sao? Lạ thật!
– Chậc chậc… tội nghiệp bé quá! Tiếc thật!
– Gì chứ? Ai cần cậu tội nghiệp tôi!
– Không chống chọi được với sự thật nên tức hả? Ôi…
Tên đáng chết, đáng nguyền rủa! Hắn định chọc cho tôi tức ói máu đây mà. Bình tinh, bình tĩnh đi nào… phù!
– Chắc bé nhát gan quá đây mà! Hơ hơ hơ…
– Cái gì?!
Tên này! Lửa giận trong tôi bắt đầu bùng cháy dữ dội, tôi đứng phắt dậy, đập tay rầm một cái xuống bàn rồi dang tay ra chống nạnh lườm hắn.
– Tôi sẽ đi!!!
– Tốt quá! Vậy 7 giờ tối nay tập trung ở đó nha!
Diệc Phi sung sướng reo ầm lên sau khi tôi lỡ miệng đồng ý. Tiêu rồi! Tôi vừa làm cái gì thế này!
– Thế nhé! Thất hứa là không tốt đâu đấy! – Khải Hoàn sung sướng chẳng kém Diệc Phi, hai người đó đúng là vô tư theo kiểu chết người mà!
Hu hu hu… cái miệng làm hại cái thân, đúng là khổ quá đi! Cứ mỗi lần tức giận là lại xung lên, không biết trời cao đất dày gì nữa, u hu!~ Quách Thiên Hân! Ta hận mi!
Tất cả cũng chỉ tại cái tên trời đánh Ngô Gia Bảo mà ra cả! Ai bảo hắn trêu ngươi tôi chứ! Ta – căm – thù – mi!!!
Tôi ném cái nhìn đầy sát khí về phía hắn, hắn hơi giật mình rồi lại điềm tĩnh trở lại, nở nụ cười sởn tóc gáy.
– Hơ hơ hơ… bé đừng có thấy tôi đẹp trai mà bé ngắm nhìn mãi thế! Ngại quá!
Hơ hơ hơ… ghê quá! Mức độ tự sướng của tên này cao quá nhỉ? Lại còn “ngại quá” nữa chứ! Nghe mà phát ớn! Buồn nôn quá! May cho ngươi là tinh thần bản cô nương mấy hôm nay đang mệt vì lo chuyện của nhà ngươi với Thi Hữu Di thôi nhé! Nếu không thì ta đã bóp cổ ngươi từ lâu rồi!
Thảm rồi! Lần này thảm thật rồi!
***
[ 7 giờ tối tại khu 21 trước cổng ngôi nhà ma…]
Vù….
Lạnh quá!
Tôi đứng một mình trước cửa căn biệt thự được coi là ngôi nhà ma này. Bề ngoài nhìn nó cũng có vẻ sang trọng của mấy biệt thự cổ tuy nhiên mạng nhện bao quanh khắp nơi trên bề mặt ngoài của ngôi nhà cộng với sự hợp tác ăn ý của mấy “em” quạ đồng ca gây nên một cảm giác ghê rợn chết người. Hơn cả lần vào khu rừng kinh dị luôn. Màn mây mơ bao phủ ánh trăng làm cho mặt đất xung qunh trở nên mập mờ, không rõ nét. Trông ghê quá!
Tôi vội vàng lôi di động trong túi ra, gọi cho Diệc Phi. Con bé này làm gì thế không biết! Chính nó là người đề xuất ý tưởng “kinh dị” này mà lại…
– Alô,… – Đầu bên kia nghe máy với giọng ngái ngủ.
– Diệc Phi hả? Bà có biết bây giờ là mấy giờ rồi không? – Tôi cố kìm nén cục tức lại nói bằng giọng nhẹ nhàng nhất có thể. Tuy con bé có tật hay ngủ nướng thì cũng phải có giới hạn thôi chứ! Quá đáng! Rốt cuộc ai mới là người chịu giữ lời hứa đây? Cả tụi Khải Hoàn cũng chưa thấy tăm hơi đâu nữa.
[ 30 phút sau…]
Hắt xì!
Trời bắt đầu trở lạnh dữ dội. Những cơn gió tạt qua cứ như là đá ở trong tủ lạnh xát vào mặt. Rét quá! Trong khi chờ đợi tụi nó tôi chỉ biết đứng co ro ở cổng, không dám bước vào cũng như nhìn vào biệt thự – ngôi nhà ma ám đó.
– Hey Hân! Tụi tôi đến rồi nè!
Hừ! Là con nhỏ Diệc Phi đáng chết! Đi sau còn có cả Khải Hoàn nữa chứ, mặt đứa napf cũng tươi như hoa, đáng chết! Hay quá ha!
– Ủa? Ngô Gia Bảo đâu?
– Cái gì? Bà hỏi tôi làm sao tôi biết được! Câu đó phải để tôi hỏi mới đúng chứ!
– Nhưng khi tôi và Hoàn đến thì người nhà họ Ngô nói cậu ấy ra ngoài rồi mà.
– Ra ngoài rồi? – Mặt tôi nghệt ra như phỗng.
– Ừ, tôi nghĩ là cậu ấy đến rồi nên đi đến đây xem.
Hừ! Tên đáng chết! Ngươi khích để ta ra nông nỗi này rồi mà lại bỏ đi đâu đó là sao? Tội lớn! Ta mà gặp được thì mi liệu hồn!
– Thiên Hân… vẻ mặt bà sao sợ quá!
Nhìn thấy vẻ mặt sắp cuồng sát đến nơi của tôi Diệc Phi sợ sệt.
– Hừ, không sao đâu. Từ nay bà mà thấy tên Ngô Gia Bảo ở đâu thì gọi tôi. Còn Khải Hoàn, cậu lo an táng tên đó hộ tôi nhé! Đáng ghét!
– Khỏi cần!
– A. Ngô Gia Bảo!
Ngô Gia Bảo chẳng biết từ đâu chui ra chen ngang vào.ư
– Cậu đi đâu vậy? – Khải Hoàn lo lắng hỏi.
– Tôi… đi giám sát đó mà!
– Giám sát?!! – Cả tôi và Diệc Phi, Khải Hoàn cùng đồng thanh hét toáng lên, trố mắt kinh ngạc làm đàn quạ bay tán loạn trên cao. Ngô Gia Bảo vẫn thờ ơ như không.
– Ừ, tôi đến để giám sát bé ngốc này này. – Hắn trỏ vào tôi.
– Giám sát? Tôi ư?
– Ừ, tôi đến từ 7 giờ, thấy bé cũng vừa mới đến nên nấp gốc cây gần đó xem bé ra sao…
– Rồi sao? – Tôi bắt đầu gằn giọng lên phẫn nộ.
– À, hơ hơ hơ… Thì thấy bé đứng co ro, sợ đến nỗi không dám vào cũng chẳng dám nhìn vào ngôi nhà đó. Gọi điện cho Diệc Phi còn lầm bầm y như một bà cụ non… hơ hơ hơ…
– Ngô Gia Bảo!
– Sao? Hơ hơ hơ…
Bốp.
Tôi tức ói máu, thụi ngay một cú vào bụng tên đó. Hắn ôm bụng, ra vẻ đau đớn.
– Ui da…
– Hơ hơ, đáng đời! – Tôi vẫn giữ nguyên vẻ mặt vô cảm, dung điệu bộ khinh khỉnh nhìn hắn. Ngô Gia Bảo vẫn cúi gằm, bộ mặt tỏ ra đau đớn khó tả. Lúc này tôi mới thực sự lo lắng. Không biết hắn có chịu được không đây? Tôi biết chút karate từ nhỏ nên nhiều lần khiến người khác bị thương lắm. Ngay buổi đầu hắn gặp tôi cũng thế còn gì. Mà vụ đó đáng đời hắn lắm! Làm người ta toác hết cả đầu gối ra mà không thềm mở miệng nói được câu xin lỗi. Ha ha ha… Nhưng lần này… Hắn chỉ trêu tôi, tôi cũng ra đòn mạnh lắm đâu nhưng sao hắn… hắn vẫn chưa dậy được thế này… Chẳng lẽ…
– Ngô… Ngô Gia Bảo… – Tôi tiến đến gần chõ hắn, lo lắng cúi sát gần hắn gọi tên.
– … – Hắn vẫn chẳng thèm mở miệng.
– Cậu… có sao không?
– …
Tôi lo lắng tiến thêm một bước.
– Hơ hơ hơ… bé cả tin nhỉ? Úi!
Bốp.
– Oái! Ngô Gia Bảo, cậu làm cái gì thế hả?
Ngô Gia Bảo đang ngồi ôm bụng bỗng dưng ngóc đầu lên làm cho đầu tôi bị va mạnh mọt cái kêu bốp rất “kinh hoàng”. Cả hai cùng đưa tay lên đỡ lấy cái đầu vừa bị choáng váng nặng.
– Đáng chết! – Tôi tức lên.
– Hừ, tại ai? – Hắn cay cú.
– Ờ ờ, nói nghe hay nhỉ? – Tôi lại sắp nổi cơn thịnh nộ.
– Hay cái gì chứ?! Làm hỏng bộ mặt đẹp trai của tôi rồi nói vậy là sao? – Hắn vẫn cố chống trả quyết liệt.
– Cái gì?
– Cái gì?!
Cả hai ngang sức ngang tài cố quyết sống mái với nhau. Hai đối thủ đưa mắt nhìn nhau gườm gườm còn căng hơn cả đấu bò tót.
– Thôi nào, hai người mà còn không mau lên là chúng tôi bỏ lại đấy nhé! – Vương Khải Hoàn xưa nay ít khi nói chen vào mà bây giờ lại quay ra giảng hòa giúp bọn tôi.
– Oái Diệc Phi! Bà đi gì mà nhanh thế!
Con bé Diệc Phi chẳng biết từ bao giờ đã nhảy tót vào trong, bỏ tôi lại một khoảng khá xa. Tôi phải hộc tốc đuôit theo mới mong kịp được mất.
Keeee…t.
Cánh cửa ngôi biệt thự mở ra, bên trong tối đen như mực. Khi mở ra do khóa đã cũ nên chúng tôi có thể dễ dàng mở ra được. Nhưng sao… ở đây ghê quá!
– Này Diệc Phi, hay là… chúng ta về đi. – Giọng tôi run run, hai tay bấu chặt vạt áo Diệc Phi năn nỉ. Hic, tôi mà vào chắc không biết đường ra nữa đâu.
– Bà sợ hả? An tâm đi, dù bà có năn nỉ gãy lưỡi tôi cũng không nghe đâu, đang vui mà! Hi hi hi…
Hu hu hu… câu nói ban nãy của Diệc Phi như chọi gạch vào đầu tôi. Con bé này làm bạn tôi mà thé đấy! Chẳng biết thông cảm cho người ta gì cả! Sao nó có thể tuyệt tình với tôi như vậy chứ! Lại còn vui nữa. Có mà kinh khủng thì đúng hơn. Đến nước này thì tôi cũng chỉ còn biết trông chờ vào hai người kia.
– Hay lắm! Tôi ủng hộ Diệc Phi!
Bốp, lại một cục gạch nữa.
– Tôi cũng vậy.
Hu hu hu… đau quá! Tên Ngô Gia Bảo đáng chết băm chết vằm kia! Sao mi có thể vô tâm đến thế chứ! Đây là mạng sống của tôi đấy! Vậy mà hắn…
– Hi hi hi, let’s go!
Hu hu hu, lần này thì toi mạng thật rồi! Toi mạng mạng thật rồi!
– Ê, Quách Thiên Hân, không nhanh lên là bị bỏ lại thật đấy! – Lại là cái giọng nói đó, giọng nói lanh lảnh của con bé Diệc Phi đáng chết!
Cộp cộp cộp…
Trong nhà chỉ vang vọng tiếng bước chân của bốn người chúng tôi. Mùi mốc từ sàn nhà cứ xộc thẳng vào mũi. Ghê quá! Không gian bởi một sự tĩnh lặng đến đáng sợ. Xung quanh tối om. Chỉ có ánh sáng mập mờ từ cái đèn pin và ánh trăng rọi từ của sổ vào.
Hu hu hu… Sợ quá! Nhỡ có con gì từ trên trần rơi xuống thì sao? Hu hu hu…
Bụp…
– Oái! Aaaaaaaaaa…!!!
Một… một cái gì đó vừa rơi xuống thật! Tôi sợ quá hét toáng lên, vội bám lấy tay ai đó, chắc là Diệc Phi.
Có bóng người cúi xuống nhặt cái đó lên, đưa đèn pin soi. Phù! Thì ra là Diệc Phi, làm tôi cứ tưởng…
Oái! Nếu đó là Diệc Phi thì… tôi đang túm tay ai đây?
– Là tôi.
Giọng nói này…
– Đừng làm vẻ mặt như thế, còn đáng dợ hơn cả ma quỷ nữa đấy!
Tôi buông tay ra với vẻ sững sờ…
Tên Ngô Gia Bảo đáng chết! Hắn dám nói bộ mặt sợ sệt của tôi đáng sợ hơn cả ma quỷ ư? So sánh kiểu gì thế! Đáng ghét! Hứ!
– Oài, tưởng gì, hóa ra chỉ là một cái giẻ rách bị gió lùa nên mới bay đi. Mất hết cả hứng!
Diệc Phi nhấc cái giẻ lên, chẹp miệng tiếc nuối. May quá! Hóa ra chỉ là một cái giẻ, làm tôi cứ tưởng…
– Đi tiếp thôi. Mong là sẽ có gì thú vị hơn. Ma ơi ra đây nào! Ra đây chơi với ta đi, hi hi hi…
Đáng ghét! Lưu Diệc Phi! Sao bà có thể nói như vậy là sao? Ý bà là gì hả?
Hu hu, thế gian tươi đẹp ơi!
– Oa đến nơi rồi! Đây là phòng nơi có người bọ chết oan đó. Bà xem này, vũng máu đen kịt hết rồi! Hay quas1 Hi hi hi…
Cái gì?! Thế này mà còn cười được sao? Diệc Phi ơi Diệc Phi, bà tỉnh lại ngay cho tôi nhờ! Lại còn khen đẹp nữa chứ!
Phòng này… không chỉ có mùi ẩm mốc mà còn cả mùi tanh tanh của máu.
Tong!
Ủa? Cái gì vậy? Âm ấm, hơi tanh nữa… Cái đó rơi trúng mũi tôi, lăn thành vệt dai trên mặt. Là gì thế? Lại gì nữa đây? Gier hả? Đừng hòng lừa được tôi nhé! Không có lần thứ hai đâu!
Tôi hầm hầm bực tức, Diệc Phi bỗng soi đèn vào mặt tôi.
– Oái!
– Này Diệc Phi, bà làm cái gì trò quái quỷ gì thế hả? Có bỏ đèn xuống không, hỏng mắt tôi bây giờ?! Lại còn kêu la gì thế hả?
– Hơ hơ hơ, xem ra bé cũng dúng cảm gớm nhỉ?
– Đúng đấy! Lạ đó nha! – Khải Hoàn hụ họa.
Dũng cảm? Ngô Gia Bảo đang nói tôi sao? Dũng cảm cái gì cơ chứ?!
– Dũng cảm? Tôi không hiểu. Chuyện gì vậy? – Tôi ngây ngô.
Ngô Gia Bảo ngây người ra trong chốc lát, định thần nói tiếp.
– Thì bé… sờ tay lên mặt mình thử xem.
Mặt? Mặt tôi có gì sao? Chỉ là giẻ thôi mà. Hay nó bẩn quá nên dây bụi bẩn lên mặt tôi?
Tôi đưa tay lên xem.
– Oái! Aaaaa… m- máu!!!
Hu hu hu, cái gì thế này?! Giẻ mà cũng có lực sát thương lát vậy sao? Hu hu… tôi bị thương ư?
– An tâm đi. Không phải cô bị thương đâu. Là máu con này.
Ngô Gia Bảo… nghiêm túc trở lại như trước? Tôi hoa mắt rồi chăng? Hiếm lắm mới thấy dáng vẻ này của hắn. À mà tên đấy bảo tôi không bị thương ư? May quá! May quá! Nhưng… tôi nhìn theo hướng hắn chỉ…
– Aaaaaaaaaaaaaaaaaaa…!!!
Tôi giật nảy mình, chân như gắn lò xo ôm chầm Ngô Gia Bảo, sợ sệt. Hu hu hu… Cảnh tượng gì thế này? Con chuột… con chuột chết bị bê bết máu lại còn… mất đầu rồi nữa chứ?! TAT
Nỗi sợ càng lúc càng dâng trào, tôi ngoái cổ đưa ánh mắt sợ hãi nhìn về phía con chuột bay đến.
– Á á á á á…. MA…!!
Từ cái chỗ đó tôi thấy… một đôi mắt sáng quắc,toàn tròng vàng pha lẫn màu đỏ của máu đang nhìn về phía tôi một cách dữ tợn.
Tôi ôm chặt Ngô Gia Bảo. Tên đó cũng hơi run run, bàng hoàng nhìn về phía đó. Người hắn đờ ra. Tôi nhắm tịt mắt, khóc nức nở. Do khoảng cách gần nên tôi có thể cảm thấy một mùi hương man mát dễ chịu như bạc hà của tên đó. Nó dường như có thể giúp tôi xoa dịu nỗi sợ hãi đang dâng trào phần nào. Hu hu hu… nếu không có hắn thì chắc chắn là tôi đã đột tử vì sợ từ lâu rồi. Hic! T-T
– Ngheoooo…
Một tiếng kêu ghê rợn bỗng phát ra từ chỗ đó, vật thể đó đang tới gần, là một con mèo đen.
– Ôi trời! Suýt thì ú tim. Hóa ra là mày. Đang bắt chuột hả? – Hóa ra là mày? Vương Khải Hoàn đang nói chuyện với con mèo sao? Cậu ta… biết con mèo đó sao? Lại còn đưa tay vuốt ve nó nữa chứ?! Con mèo cũng tỏ ra nũng nịu, quấn lấy Khải Hoàn.
– Á! Buông ra! Buông cậu ấy ra! Ai cho mày động đến Khải Hoàn của tao hả? Xéo, xéo ngay!
Vừa thấy con mèo, Diệc Phi liền xua tay đá chân loạn xạ ra hiệu xua đuổi con mèo đó đi. Khải Hoàn của tao? Hei hei hei… xem ra con bé…
-Thôi nào Diệc Phi. Đây là con mèo quen của tớ mà, không phải gì xấu đâu. Tớ hay cho nó ăn nên nó quấn tớ đấy!
– Hay cho nó ăn? – Diệc Phi trố mắt.
– Ừ, đây vốn là một con mèo hoàn hay lang thang ở xóm tớ nên bị bắt nạt, tớ thấy thương nên cho nó ăn, thế là nó quấn tớ, hay đến chơi cùng. Mấy hôm nay không thấy đâu nên tớ lo mãi. Hóa ra nó ở đây.
– Oa, Khải Hoàn nhân hậu quá!
– Có gì đâu! Chuyện nhỏ thôi mà.
– E hèm, chúng ta về thôi. Hôm nay thám hiểm thế đủ rồi.
Ngô Gia Bảo bỗng dưng hắng giọng. Hay quá! Nếu cậu ta không làm thế thì chẳng biết hai tên kia định tâm sự đến bao giờ. =.=^
– Ừ, chúng ta về thôi. Tôi bị dính máu nên muốn về rửa mặt. – Phải nói đây là lần thứ hai tôi và Ngô Gia Bảo có cùng ý kiến với nhau. Hôm nay tôi sao thế nhỉ? Còn gọi Ngô Gia Bảo là cậu ta nữa chứ?!! AoA!
Cộp cộp cộp…
Lại là bốn tiếng bước chân song hành với nhau để đi nhưng lần này thì khác hẳn. Yên ổn hơn, an tâm hơn.
– Này Phi!
– Hả? Gì?
– Lúc ở trong đó, bà nói gì với con maèo đen thế nhỉ? Cái gì mà “của tớ” ấy… – Tôi nháy mắt ra hiệu trêu tức Diệc Phi với vẻ khiêu khích.
– Cái gì là sao? – Con bé vẫn tỉnh bơ như không.
– À… “ Buông ra! Buông ra! Ai cho mày”… đó!
` Tôi cố tình gợi ra cảnh tượng vừa lúc nãy, để lại chỗ trống “quan trọng” nhất.
– À ờ… tôi không biết! – Con bé đáng ghét! Dám phớt lờ ta hả? Được! Đã vậy ta sẽ cho ngươi biết tay, can tội dám phớt bơ bổn cô nương ta đây!
– Để tôi nhắc lại hộ cho. “ Ai cho mày động đến Khải Hoàn ‘của tao’ hả?”, đúng không?
Ngô Gía Bảo chẳng biết từ đâu nhảy vô nói thêm vào. Ha ha ha… được lắm chiến hữu! Tôi nháy mắt với hắn. Lại còn nhấn mạnh chứ “của tao” nữa. Good, good! (^o^)^
– Cậu…
Diệc Phi đỏ mặt, Khải Hoàn bấy giờ mới nhận ra nên mặt đang chuyển dần từ ngạc nhiên sang đỏ dừ. Ha ha, đừng trách tôi nhé! Ai bảo bà lôi tôi đi bằng được đến căn biệt thự kinh khủng đó làm gì? Hơ hơ, tôi chỉ muốn sớm tác thành cho hai người thôi mà.
– Đợi đã!… – Diệc Phi la ầm lên.
– Gò thế? – Cả ba người còn lại, bao gồm cả tôi quay ra.
– Chúng ta… vẫn chưa xem hết ngôi nhà ma ám đó mà. Hơn nữa… còn phải đợi đến 12 giờ đêm thì con ma mới xuất hiện cơ.
– Hả? – Tôi trố mắt, suýt lòi cả ra ngoài.
– Hay tụi mình… quay lại đó đi! – Diệc Phi nài nỉ.
– Ừ, hay đấy! – Khải Hoàn lại đồng ý một cách nhiệt tình.
– …- Ngô Gia Bảo… sao không trả lời?
– Muộn rồi, tôi về đây. Bà mà còn bắt tôi đến đó nữa thì đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi. – Tôi lạnh lùng thốt ra làm con bé hụt hẫng.
Vừa lúc tôi nói xong bỗng có một trận gió lạnh thổi qua, tóc gáy tôi dựng đứng. Hơ… ngôi nhà đó… tôi vừa nhìn thấy có gì đó… một cái bóng đen đen… Không!!!!!!
Mia