Bạn đang đọc Twilight: Cứu Rỗi: Chương 51: Đổ Vỡ
Ella ngồi trên chiếc ghế duy nhất được đặt trong phòng, xung quanh là đồ đằng sao năm cánh tỏa ra ánh sáng tím nhạt.
Cô giữ tầm mắt mình chiếu thẳng về cánh cửa duy nhất. Tất nhiên cô chẳng cần tốn thời gian quan căn phòng mà mình đã đi vào hai lần. Dù đã qua vài trăm năm, nhưng ấn tượng đầu tiên vốn khó phai mà.
Ella nằm bất tỉnh trên bàn đá, máu chảy ra từ các vết cắt trên làn da trắng nõn của cô, nhuộm đỏ cả tấm nệm mỏng bên dưới. Xung quanh cô là những người đàn ông mặc áo choàng đen. Họ bàn bạc điều gì đó mà thần trí mơ hồ của cô lúc đó không cho phép cô nghe rõ. Tuy các giác quan đang mất dần chức năng, tuy đầu cô đang choáng váng một cách dữ dội nhưng Ella vẫn đủ tỉnh táo để nhận ra một sự thật rằng cô sẽ chết. Cô sẽ bị bọn chúng hành hạ và chết trong đau đớn y như những đồng loại khác. Cô nhớ Edward, nhớ anh muốn chết. Ở bên anh cô không phải là mục tiêu truy tìm của Giáo Hội và nhà Volturi, chỉ đơn giản là tiểu thư Grace bí ẩn. Cô ra đi quá vội vàng, thậm chí còn không kịp nhìn anh lần cuối. Rồi anh sẽ sống tiếp sau khi cô ra đi, sẽ quên cô và yêu một người con gái khác. Anh sẽ có một gia đình nhỏ và sống hạnh phúc tới khi nhắm mắt xuôi tay như bất kỳ con người bình thường nào. Chỉ nghĩ tới điều đó thôi cũng khiến trái tim cô quặn lên. Cô biết điều gì là tốt nhất cho Edward nhưng đó không phải là điều cô muốn. Cô biết mình thật ích kỷ nhưng cô không muốn anh quên cô. Không muốn trong cuộc đời mấy chục năm của anh, cô chỉ là một bóng hình đẹp đẽ nhưng mờ ảo lặng lẽ lướt qua và lặng lẽ biến mất như chưa từng tồn tại. Cô muốn là một điều gì đó ý nghĩa hơn nhiều! Cô muốn chui vào trong trái tim anh và nhốt mình trong đó, mãi mãi không bao giờ trở ra. Muốn anh nhớ mãi cô, muốn anh không bao giờ quên cô…
***
Edward dừng xe ở bìa rừng quen thuộc. Bella nhìn quanh và mỉm cười, cô biết anh dẫn cô tới chỗ nào rồi.
Hai người nắm tay nhau đi sâu vào trong rừng, chẳng mấy chốc họ đã đứng trước cánh đồng hoa oải hương quen thuộc.
Trước sự ngạc nhiên của Bella, Edward kéo tay cô đi xuyên qua cánh đồng. “Điều may mắn khi trở thành ma cà rồng có lẽ là em không còn bị ảnh hưởng bởi phấn hoa nữa.” Cảm thấy người phía sau cứng nhắc, Edward quay lại mỉm cười hối lỗi. “Anh biết là em không thoải mái khi đi qua chỗ này nhưng đây là lối đi duy nhất.”
“..Không..sao…” Bella trả lời bằng giọng khô khốc.
Edward dẫn Bella tớ gần vách núi. Hóa ra đây mới là mục đích thật của anh: Bình minh. Mặt trời dịu dàng trong bộ cánh màu hồng nhạt đang e lệ nhô lên từng chút một.
Hai người ngồi cạnh nhau trên tảng đá ngắm mặt trời mọc. Bella ngồi cạnh nghe Edward nói chuyện, thỉnh thoảng cô cũng sẽ đáp lại.
“Sau này anh sẽ trồng một vườn cẩm tú cầu đầy màu sắc quanh nhà chúng ta. Em nhất định sẽ thích nó, anh biết mà.”
“Ha ha, em còn nhớ cái lần chúng ta cùng đi ngắm hoàng hôn không? Rõ ràng em đã ăn gian…”
“Ừm…”
Một giai điệu lạ vang lên, giai điệu mà Bella không biết tên. Đó là nhạc chuông mới của Edward sao?
Edward rút điện thoại từ túi quần, màn hình hiển thị tên Alice. “Anh nghe, Alice?”
“Ừm…anh có hẹn với Bella.”
“Được rồi, anh sẽ về sớm. Tạm biệt.” Edward cúp máy.
“Có chuyện gì sao?” Bella hỏi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào chiếc móc treo bị ánh sáng chiếu vào.
“Không có gì, là Alice. Mọi người trong nhà anh dạo này toàn gọi điện cho anh hỏi anh đang làm gì, ở đâu? Lạ thật.” Edward mỉm cười, tay bất giác vân vê chiếc móc treo. Cảm nhận được Bella đang nhìn thứ trong tay, anh vội nói. “Cái này là lần trước anh không cẩn thận làm hỏng. Chúng ta khi nào đi mua lại một cái mới nhé?”
“Chúng ta”? “lại”? Bella cảm thấy thật nực cười. Cô thấy mình đã chịu quá đủ sự coi thường này rồi. Cô nhìn anh, lạnh lùng. “Anh là ai?”
“Bella?” Anh sửng sốt. “Em nói gì vậy? Anh là Edward!”
“Anh là Edward?” Bella bật cười cay đắng. “Nếu anh là Edward thì anh coi tôi là ai vậy?”
“Em đang làm anh bối rối đấy. Tất nhiên em là Bella rồi!” Edward trông thật rối rắm, không có tí manh mối nào về việc mà Bella đang nói tới.
“Anh coi tôi là Bella sao?” Giọng Bella lên cao, chưa đầy sự tức giận, phẫn nộ và cả đau đớn đang dâng trào trong đáy mắt. “Vậy anh có biết Bella như thế nào và sở thích của cô ấy không? Bella KHÔNG thích hoa cẩm tú! Cô ấy thích Lan Nam Phi vì anh từng nói mùi hương trên người cô ấy giống loại hoa đó! Bella không hề bị dị ứng với hoa oải hương, cô ấy thích nó nữa là đằng khác! Cô ấy chưa một lần nào đi ngắm hoàng hôn với anh cũng như từng mua cái móc điện thoại đôi CHẾT TIỆT đó!”
Dứt lời cô bỏ chạy, bỏ lại khung cảnh diễm lệ cùng một Edward thẫn thờ.
***
“Kẽo kẹt…” Cánh cửa mở ra, người đàn ông trong bộ áo choàng đen đặc trưng của giám ngục bước vào.
Ông ta trông già nua mới mái tóc bạc và làn da đồi mồi nhăn nheo. Nhưng ánh mắc sắc bén kia lại khiến người ta phải e dè. Ông ta nhìn cô theo cái cách mà thợ săn nhìn con mồi, kẻ mạnh nhìn kẻ yếu và người đao phủ nhìn kẻ tử tù. Ánh mắt đó đủ khiến bất cứ ai run sợ, kể cả Ella.
“Chúng ta lại gặp nhau, cô Grace.” Ông ta nở nụ cười méo mó chỉ tăng thêm sự đáng sợ trên khuôn mặt nhọn hoắt.
“Nếu có thể, tin ta đi, ta thà vĩnh viễn không gặp lại ông.” Cô nhướn mắt, bình tĩnh đáp trả, lờ đi hai bàn tay đang nắm chặt ở sau lưng.
“Lời nói của cô khiến kẻ già nua này thật đau lòng hà hà..” Tiếng cười trầm khàn thoát ra từ cuống họng ông ta nghe như thể những giai điệu bị bỏ quên trong bản sonat cũ. “Chúng tôi đã vất vả tìm cô suốt bao nhiêu năm.”
“Ta không hiểu lý do vì sao các người phải làm thế? Vì sao nhất định phải là ta? Các người có thể nhanh chóng tìm ra một kẻ giống ta để thay thế.” Ella nhíu mày. Đây chính là câu hỏi tồn tại suốt mấy trăm năm của Nolan, Alec và cô. Nếu nói chúng cần hậu duệ của Đọa Thiên Sứ, tuy nói số lượng rất ít nhưng với thế lực của Giáo Hội chắc chắn sẽ đào được một vài người. Giả sử nếu chúng không tìm được thì tại sao lại là cô mà không phải Alec?
“Tất nhiên là cô không hiểu rồi. Vì đây là bí mật tối cao của Giáo Hội.” Ông ta đi vòng quanh đồ đằng. “Ta cũng không ngại tiết lộ cho vật tế là cô biết nội dung. Khi Thánh Kỵ Sĩ cuối cùng ngã xuống, Thần đã hiển linh và đưa ra một lời tiên đoán: Vào hơn 1000 năm trước, một linh hồn không thuộc thế giới này sẽ xuất hiện và nhập vào thân thể của Đọa Thiên Sứ. Nếu dùng trái tim tượng trưng cho dòng máu thiên thân và đôi mắt là cửa sổ của tâm hồn ngâm trong nước Thánh một trăm ngày để tẩy sạch sự dơ bẩn rồi nấu thành thuốc sẽ có thể khiến người chết sống lại.”
Ella mở to mắt, hai tròng mắt đảo loạn rồi lại trấn tĩnh. “Sao các người chắc đó là ta?”
Ông già mỉm cười. “Vì Thần còn tiết lộ cô ta có một vết bớt ở thùy tai trái. Là đặc điểm duy nhất thuộc về linh hồn kia.”
Thân thể của ma cà rồng rất hoàn mỹ và bán ma cà rồng dù bị thương nhưng cũng rất mau lành và không để lại sẹo. Nói chung là cơ thể họ không hề có một khuyết điểm nào nhưng Ella có. Vết bớt đỏ hình giọt máu ở sau thùy tai trái. Ngoài cô ra, không ai biết tới sự tồn tại của nó.