Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 93


Đọc truyện Tuyệt Xử Phùng Sinh – Chương 93

/92/

“Yêu cầu của cậu được phê chuẩn.”

Cùng lúc đó, tại trụ sở của bộ đội tra tấn, Thiếu tướng Cliff Shaw nhìn chằm chằm vào màn hình ba chiều, khẽ cười một tiếng.

“Ngày này, quả nhiên đã đến.”

Bên trong hành lang, một người đàn ông trung niên mặc áo gió màu xám lững thững đi bên trong thông đạo, phía sau gã là hơn tên sát thủ mặc y phục tác chiến của Sóng Triều. Trên môi của gã đàn ông hiện lệ nụ cười ôn hòa, mà trước mặt gã chính là một chi đội sĩ binh võ trang đầy đủ, đang giơ súng đông lạnh nhắm về phía gã.

Gã đàn ông khẽ nghiêng mặt qua, đám sát thủ phía sau mãnh liệt vọt lên, bon họ hoàn toàn không đặt tính mạng bản thân vào trong mắt, khi đám sát thủ lao lên phía trước bị súng đông lạnh bắn hạ, đám sát thủ còn lại theo sát phía sau liền nhân cơ hội sĩ binh chưa kịp bóp cò lần hai, đã toàn bộ giết chết bọn họ.

Một sĩ binh nằm trong vũng máu mắt mở trừng trừng nhìn người đàn ông đứng sừng sững trước mặt mình như một vị thần, tươi cười trên môi gã đầy vô hại, lại làm cho người ta sợ hãi tự đáy lòng.

“Ngươi… Ngươi là ai?”

“Valentine Shein.”

Valentine nâng chân lên, bước qua lớp lớp thi thể, đi đến trước một phòng giam.

Người phụ nữ trong phòng giam ngẩng đầu lên, vô cùng kinh ngạc nhìn chằm chằm đối phương.

“Con gái cưng à, đừng lộ ra vẻ mặt như vậy chứ, con là đứa con gái mà ta từng yêu thương nhất, Clare. Đương nhiên, hiện tại cũng vậy, chỉ cần con nói cho ta biết, Jane đang ở đâu, ta sẽ lập tức dẫn con rời khỏi nơi này.”

Sự sợ hãi lan tràn trong đôi mắt Clare, nhưng cuối cùng cô vẫn lắc đầu.

“Kỳ thật tôi cũng như ông thôi, vẫn luôn không biết Jane thật sự suy nghĩ cái gì.” Trên môi Clare hiện lên ý cười, nhưng bả vai cô ả lại đang run rẩy.

“Haizz… Các con của ta đều đã trưởng thành rồi, lúc nào cũng muốn rời khỏi nhà theo đuổi tự do. Nhưng mà thế giới bên ngoài không tốt đẹp phấn khích như các con tưởng tượng đâu.” Ngón tay Valentine vuốt ve hai má Clare, biểu cảm vô cùng thương tiếc.

“Ông có thể xâm nhập vào đại não tôi để đọc ký ức mà…” Clare muốn nghiêng người ra phía sau né tránh, lại bị Valentine chặt chẽ khống chế phần đầu.

“Thật ra ban đầu nếu có thể có được Tiêu Nham, kế hoạch của ta sẽ vô cùng hoàn mỹ, nhưng hiện tại Tiêu Nham đã tác động đến toàn bộ lực lượng vũ trang ở Shire, nhưng mà con không giống vậy. Thằng bé Jane này, đừng nhìn nó hay ra vẻ phóng đãng không kềm chế được, cũng không quan tâm đến mọi chuyện, nhưng nó lại là người quá xem trọng chuyện tình cảm, chỉ cần có bất cứ kẻ nào ôm ấp mong đợi với nó, nó sẽ xem mong đợi của kẻ đó là trách nhiệm của mình. Cho nên nó sống đến vô cùng mệt mỏi, vĩnh viễn cũng không đạt được tự do chân chính. Mà con, lại là một trong những trách nhiệm của nó.”

Valentine đột nhiên rút thanh đao trên người của một tên sát thủ, chặt đứt hai chân đang bị còng kim loại trói buộc của Clare.

“A–” Clare phát ra tiếng kêu thảm thiết, máu tuôn ra, mặt đất bị nhuộm thành một mảnh đỏ tươi.

Valentine thích thú gõ nhẹ lên mũi cô ả mấy cái, “Đây là trừng phạt ta dành cho con, ta biết con vẫn luôn theo Jane. Lúc này cũng nên đi chào hỏi vị Thiếu tướng Cliff Shaw đỉnh đỉnh đại danh một chút.”

Valentine cười nhẹ, đi đến trước cửa văn phòng của Thiếu tướng Cliff Shaw. Âm nhạc vẫn như trước, mùi cà phê toả khắp nơi, Thiếu tướng Cliff Shaw ngồi trước bàn làm việc, tay chống đầu nhìn vị khách không mời mà đến.

“Hoan nghênh đến thăm bộ đội tra tấn.”

“Cậu là người đầu tiên ở Shire nói với ta câu hoan nghênh, cho nên ta quyết định lấy lễ nghĩa đối đãi bằng hữu mà dùng với cậu, Thiếu tướng Cliff Shaw.” Valentine ngồi xuống trước bàn làm việc của Cliff Shaw, hơi nghiêng người về phía trước như thể muốn nhìn người trước mặt cho rõ ràng.

“Cho nên ông sẽ mời tôi gia nhập Sóng Triều sao?” Cliff Shaw tươi cười bình tĩnh, không chút gợn sóng.

“Ta rất ngưỡng mộ năng lực của cậu, ngài Thiếu tướng đây năng lực quá xuất chúng, cho nên ta không thể không…”


Còn chưa nói xong, Valentine đột nhiên đánh úp về phía cổ của Cliff Shaw, trong khoảnh khắc ấy, cơ thể Cliff Shaw xuất hiện tiếng “rè rè”, Valentine hơi sửng sốt, lúc này mới nhận ra Cliff Shaw ở trước mặt không phải là thực thể, mà chỉ là hình ảnh ba chiều.

Gã tức giận huỷ diện hình ảnh, lúc này mới hiểu Thiếu tướng Cliff Shaw đã dùng thông đạo tị nạn mà rời khỏi khu vực của bộ đội tra tấn.

“Thật không ngờ ta cư nhiên bị lừa. Chẳng qua cũng không sao, mục đích của ta đã đạt được.” Valentine giơ cổ tay lên, lộ ra vẻ mặt đầy chờ mong nói vào thiết bị liên lạc trên cổ tay, “Tiêu Nham thân mến, lần trước giao phong khiến ta tự đáy lòng cảm thấy vô cùng khâm phục đại não của cậu. Đây là lời mời chân thành nhất cũng là lần cuối cùng tôi dành cho cậu.”

Hình ảnh Valentine xuất hiện trên thiết bị liên lạc của Tiêu Nham, gã cư nhiên dám xâm nhập vào tầng số liên lạc của Shire!

Tiêu Nham đang bị nhốt trong phòng nghiên cứu khẽ nhếch môi, bất đắc dĩ mỉm cười nói: “Có lẽ ông là thượng đế. Nhưng thật đáng tiếc, tôi không làm được thiên sứ bên cạnh ông.”

Đáp án này có vẻ nằm trong dự kiến của Valentine, “Cậu từ chối hơi sớm rồi, con trai. Ta vẫn chờ đáp án của cậu, đừng chết ở đây.”

“Đừng chết ở đây? Tên này có ý gì?” Lauren nhướng lông mày hỏi.

Ngay trong khoảnh khắc đó, tiếng nổ đinh tai nhức óc đột nhiên truyền đến, toàn bộ phòng nghiên cứu kịch liệt chấn động, mọi người theo bản năng ôm đầu che lỗ tai lại.

Tiếng cảnh báo không dứt vang lên bên tai.

“Tên khốn Valentine kia không phải là muốn cho nổ tung Viện khoa học Trung ương đó chứ!” Herb Ritts hô lên.

“Nếu như vậy chúng ta phải lập tức rời đi!”

Tiêu Nham nhìn về phía Hein, giờ phút này bọn họ cản bản không thể biết được chính xác rốt cục bên ngoài đang xảy ra chuyện gì. Vừa lúc đó, Wynne gửi yêu cầu liên lạc đến cho Hein.

“Sếp! Anh phải dẫn theo mọi người rời đi ngay! Valentine Shein đang dội bom bi xuống Viện khoa học Trung ương, tổng bộ của bộ đội đặc chủng, còn có cả phủ Tổng thống nữa!”

“Cái gì–”

Tin tức này khiến mọi người kinh hoảng.

Bom bi và các loại bom khác không giống nhau, chúng có thể nhanh chóng bám vào bề mặt kim loại, sau đó phát sinh phản ứng hoá học với kim loại trong nháy mắt sinh ra nhiệt độ cao, gây ra nổ mạnh mang tính phá huỷ vô cùng lớn. Bom bi còn được xưng là khắc tinh của kim loại mật độ cao. Tuy nhiên trước đây, tính ổn định của bom bi vẫn là nan đề mà Viện khoa học Trung ương chưa giải được, nhưng hôm nay xem ra, Valentine Shein đã chế tạo ra bom bi thành phẩm rồi.

“Nếu là bom bi, nơi này căn bản không chống đỡ được bao lâu, chúng ta phải rời đi lập tức!” Biểu tình cà lơ phất phơ của Lạc Hách đã bị sự nghiêm túc thay thế.

“Chúng ta đi.” Hein nhìn về phía Tiêu Nham.

“Thật vất vả mới vào được… Giờ lại phải ra ngoài sao?”

Nhóm chủ quản nghiên cứu sôi nổi nghị luận.

Mọi người sợ hãi nhìn ra cửa, đám tang thi biến dị dán mặt lên cửa thuỷ tinh chen chút nhìn vào trong, ý đồ muốn đập vỡ cửa để tràn vào. Ánh mắt tràn ngập tơ máu, răng nanh thỉnh thoảng cào lên mặt cửa thuỷ tinh, để lại từng dãy vết tích kinh tởm.

“Ai… Trời ạ…” Herb Ritts xoa đầu, “Không biết mình còn có thể trải qua chuyện này một lần nữa hay không…”

Tiêu Nham không nói hai lời, mở thiết bị chứa hàng mẫu, lấy thuốc bên trong ra, lưu loát bơm vào trong súng tiêm, bình tĩnh nhìn về phía các đồng nghiệp đứng trước mặt.

“Các vị, đây là Michelle – 3, theo số liệu cho biết, tôi đã thành công biến hiệu lực của virus trở thành vĩnh viễn. Nhưng virus thiên biến vạn hoá, tôi không thể khẳng định sau khi nó tiến vào thân thể của mỗi người, hiệu quả có giống như dự đoán hay không.”

Trở lại phòng nghiên cứu của mình, mục đích quan trọng nhất của Tiêu Nham chính la lấy mẫu thuốc của Michelle – 3.


Cậu vừa dứt lời, Herb Ritts không chút do dự cầm lấy súng tiêm trong tay cậu, “Hậu quả nghiêm trọng nhất bất quá là ngủn thôi mà.”

Vốn Tiêu Nham còn lo lắng mọi người sẽ do dự, mà giờ khắc này thứ mà bọn họ thiếu nhất chính là thời gian. Herb Ritts đã giúp áp chế được hoài nghi của mọi người, khi Tiêu Nham cảm kích nhìn về phía anh ta, anh ta chỉ là nhún vai tỏ vẻ không có gì.

(Cỏ: cho các bạn đọc lâu quá sợ các bạn quên, virus Michelle có tác dụng khiến nhân loại vô hình trong mắt tang thi)

Trong khoảnh khắc cửa trượt mở ra, mọi người nín thở ngưng khí, tang thi tiến vào, vài nghiên cứu viên nhắm chặt hai mắt, mãi đến khi tang thi đi lướt qua người bọn họ mà không hề dừng lại, bọn họ mới chậm rãi mở to mắt. Cả đàn tang thi như xác không hồn chậm rãi di chuyển khắp phòng, như thể đang tìm kiếm thứ gì. Có một con tang thi đi đến trước mặt Lauren, nó gắt gao trừng trừng nhìn cậu, mùi hôi thối gần như phun thẳng vào mặt cậu. Lauren khẩn trương co rụt bả vai, xin giúp đỡ nhìn về phía Tiêu Nham.

Tiêu Nham cũng trở nên lo lắng, sợ Michelle-3 không có hiệu quả với Lauren.

Nhưng lo lắng này xem ra là dư thừa, lúc một trận tiếng nổ mạnh khác từ trên đỉnh đầu truyền đến, con tang thi kia cũng chậm rãi rời khỏi chỗ Lauren.

“Còn sững sờ ở đó làm gì! Động tác nhanh lên!” Herb Ritts hô lớn một tiếng.

Hein xông ra đầu tiên, cùng với những bộ đội còn lại cùng nhau chém giết tang thi dọn đường, Tiêu Nham theo sát phía sau.

Loại cảm giác hoàn toàn bị tang thi bỏ qua như thế này làm bọn họ thấy vô cùng mới lạ, nhưng tiếng nổ mạnh trên đỉnh đầu không ngừng truyền đến cũng khiến cho mọi người gấp đến căng thẳng thần kinh.

Theo một tiếng nổ lớn ở khoảng cách gần, tiếng vang lớn đến mức khiến mọi người cảm giác ù tai mất đi thăng bằng, một mảng kim loại lớn mất đi chống đỡ rơi xuống, Tiêu Nham nhanh tay lẹ mắt kéo lấy Herb Ritts về phía mình, khung kim loại rơi xuống đất tạo nên chấn động kịch liệt, tiếng nổ liên tiếp truyền đến, toàn bộ khung kim loại trên đỉnh đầu đều đang lung lay sắp đổ.

“Đừng dừng lại!” Thanh âm Hein trầm thấp lại vô cùng có lực xuyên thấu.

Ngay trong chớp mắt đó, một khối kim loại xuyên qua đỉnh thông đạo rơi xuống, tốc độ nhanh đến mức khiến người ta căn bản không kịp phản ứng. Tiêu Nham tránh không kịp, chỉ có thể một tay đè Herb Ritts xuống, một tay nâng lên muốn chống đỡ khối kim loại kia. Nhưng trọng lượng của kim loại mật độ cao đủ để đè cho cậu hoàn toàn nát vụn, khi Tiêu Nham nhắm mắt lại chờ đợi đau đớn ập đến, trên đỉnh đầu lại truyền đến một tiếng “ầm”, bàn tay Tiêu Nham va chạm với kim loại đang rơi nhưng chỉ bầm tím một mảng, cậu nghiêng đầu nhìn sang, thấy Hein đang quỳ một gối ở chỗ cách mình không xa, hai tay giơ lên chống đỡ khối kim loại.

“Động tác nhanh lên!” Cơ bắp toàn thân Hein căng chặt đến run rẩy, vì chống đỡ khối kim loại mà anh cũng đã bị thương.

Tiêu Nham không nói gì thêm, hất đầu ý bảo Herb Ritts theo mình chạy ra ngoài.

Bọn họ tiếp tục chạy về phía trước, thông đạo phía sau đã hoàn toàn bị phá huỷ, bọn họ đã không còn đường lui.

Herb Ritts thiếu chút nữa đã ngã sấp xuống, Lạc Hách ở phía sau một tay đỡ lấy anh ta.

“Chạy thoát thân mà cũng không chạy nhanh được! Cậu phải rèn luyện cơ thể nhiều vào!”

Herb Ritts khó được lúc không tranh cãi với anh ta, chỉ là ổn định trọng tâm tiếp tục chạy về phía trước.

Thông đạo vẫn đang nghiêng xuống dưới, nếu bọn họ không thể kịp lúc thoát ra, sẽ bị rơi xuống cùng với cả tầng thông đạo này, bị vùi lấp dưới đống đổ nát của cả toà nhà.

Liv và Mari điều khiển phi hành khí vừa lúc bay đến lối ra của thông đạo, cửa cabin mở ra, nửa người Wynne nghiêng ra bên ngoài, duỗi cánh tay chuẩn bị kéo từng người bọn họ lên.

Hein là người đầu tiên đến cửa thông đạo, một tay túm lấy Tiêu Nham ở phía sau khiêng lên bả vai, Wynne không chút chậm trễ kéo cậu ném vào cabin.

“Mệnh lệnh của quân bộ là nhất định phải mang Tiêu Nham đi! Các người ai muốn giữ mạng sống thì con mẹ nó nhanh chân lên!”

Lạc Hách đỡ lấy Herb Ritts, đẩy anh ta lên, so với Herb Ritts luống cuống chân tay muốn kéo Lạc Hách lên thì Tiêu Nham bình tĩnh hơn nhiều.

Cậu túm lấy cổ tay Lạc Hách, lạnh lùng nói với Herb Ritts một câu: “Buông tay!”


Trong nháy mắt lúc Herb Ritts còn chưa hiểu gì, Tiêu Nham đã kéo Lạc Hách lên. Lạc Hách bị kéo vào cabin ngã về phía trước, trùng hợp ngã đè lên người Herb Ritts, khiến đầu anh ta đập vào ghế ngồi, thiếu chút nữa thì bất tỉnh. Tiêu Nham và Hein thì lại cực kỳ ăn ý, phối hợp nhau kéo hết những người còn lại lên.

Thông đạo càng lúc càng nghiêng gần như trở thành góc vuông, khi Hein kéo một nghiên cứu viên cuối cùng lên, Lauren ở phía sau anh ta không nắm được bất cứ điểm tựa nào, chới với ngã xuống.

“Lauren–” Tiêu Nham duỗi tay ra, ngay lúc thiếu chút nữa cậu nhảy ra khỏi cabin, Hein một tay giữ chặt cửa, một tay hung hăng kéo ngược Tiêu Nham lại.

Mà Lauren thì mở to hai mắt, rơi xuống cùng với đoạn thông đạo gãy vụn. Khoảnh khắc đó, tuyệt vọng như tràn ra khỏi hai mắt cậu.

Đột nhiên, một bóng người nhanh chóng móc đầu dây thừng vào cánh cửa, mãnh liệt nhảy ra ngoài, lúc Lauren nhắm mắt chờ đợi tử vong ập xuống, đối phương cắn chặt răng mạnh mẽ kéo tay cậu. Lực đạo lúc đó đủ để khiến bả vai cậu trật khớp. Cùng với tiếng kêu thảm thiết của Lauren, thông đạo hoàn toàn rơi xuống, mà phi hành khí cũng cấp cánh bay lên. Lauren được đối phương kéo lơ lửng giữa không trung.

“A–” Đau đớn thật lớn khiến Lauren hoàn toàn quên mất sợ hãi tử vong, cảm giác đau đớn dọc theo thần kinh chạy thẳng lên đầu cậu.

Tiêu Nham bị Hein ngăn ở cửa cabin rốt cục thở phào một hơi, “May mắn… Có Wynne…”

Wynne hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nhìn Lauren nói: “Cậu còn chưa chết đâu! Kêu cái gì mà kêu!”

Khi Wynne mang theo Lauren trở lại cabin, Hein mới thu hồi cánh tay đang giữ chặt Tiêu Nham lại. Tiêu Nham nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Hein, dùng sức nuốt một ngụm nước bọt. Đã lâu rồi cậu chưa cảm nhận cảm giác áp bách đến gần như nghiền nát xương cốt từ Hein. Người đàn ông này tình nguyện bị cậu oán hận, cũng sẽ không cho phép cậu làm bất cứ chuyện nguy hiểm nào.

Ngồi trong phi hành khí, không ngừng né tránh mảnh khung kim loại liên tục rơi xuống, mọi người nghẹn họng nhìn trân trối cảnh tượng bên ngoài cửa sổ.

Dân chúng bất lực chạy trốn khắp bốn phía, kim loại mật độ cao rơi xuống với tốc độ cao chẳng khác nào sao chổi va chạm mặt đất. Phố thương nghiệp đã từng phồn hoa nhất giờ chìm trong khói bụi mù mịt, mà ngay cả các màn ảnh ba chiều to lớn cũng bị phá huỷ hầu như không còn. Những toà nhà cao tầng xa xỉ ở trung tâm Shire đều lung lay sắp đổ, Tiêu Nham không cần dùng tới thiết bị đầu cuối vẫn có thể tính ra, những toà nhà ngày thường huy hoàng lấp lánh được mệnh danh là “Thông thiên tháp dưới lòng đất” này sẽ chẳng duy trì được quá ba phút, còn những nhân sĩ thượng lưu bình thường cao nhã khéo léo hiện tại cũng chật vật tìm đường thoát. Quảng trường trung ương vô cùng hỗn loạn, dân chúng không có chỗ trốn không ngừng tụ lại. Bộ đội vũ trang toàn bộ ra quân, nhưng khu lánh nạn căn bản không thể chứa hết toàn bộ dân chúng. Không ít người kêu la Shire sắp sụp đổ rồi, bọ họ muốn lên mặt đất. Nhưng trên thực tế quân bộ không có quá nhiều phi hành khí đủ để đưa tất cả mọi người đu ra ngoài. Mà cho dù có ra ngoài, khi đối mặt với tang thi, những dân chúng này chính là một bữa tiệc lớn ngon lành.

Nhìn phủ Tổng thống ở phía xa, chỉ nghe từng đợt tiếng nổ đinh tai truyền đến, lá cờ tượng trưng cho “Hy vọng và tự do” của liên bang bị vùi trong đống phế tích, dân chúng thấp thỏm lo âu, kêu to: “Tổng thống chết rồi– Tổng thống chết rồi–”

Mà ngay cả bộ đội vũ trang đang chấp hành nhiệm vụ cũng theo bản năng quay đầu nhìn về phía phủ Tổng thống.

Xuyên quan tầng tầng bụi mù, có mấy chiếc phi hành khí bay ra, Tiêu Nham nhận ra đó là tiểu đội của Lăng Tiêu. Tiêu Nham thở phào một hơi, phi hành khí của Lăng Tiêu nhất định sẽ không cất cánh nếu không mang theo Tổng thống và Thượng tướng. Kim loại vẫn đang rơi xuống, Lăng Tiêu điều khiển phi hành khí không ngừng biến đổi quỹ đạo bay xuyên qua chúng, mỗi một khắc đều làm lòng người run sợ.

Không trung đã chống đỡ trên đầu mọi người hơn hai trăm năm vẫn đang chấn động, hình ảnh bầu trơi màu xanh lam cùng với mây trắng bay lững lờ giả dối trong khoảnh khắc đã bị kim loại mật độ cao lạnh lẽo thay thế, tựa như lời nói dối bị vạch trần, lộ ra bộ mặt chân thật nhất.

Mọi người sợ hãi ngửa đầu nhìn, chờ đợi khoảnh khắc hoàn toàn hủy diệt.

“Nếu… Ba mươi sáu điểm chống đỡ của khung đỉnh toàn bộ bị gãy… Shire sẽ hoàn toàn chìm vào lòng đất…” Thanh âm của Herb Ritts đã hơi phát run.

Shire được xem là kỳ tích kiến trúc của nhân loại. Hai trăm năm trước, vô số kiến trúc sư và nhà nghiên cứu nghi ngơi tính khả thi của việc xây dựng một thành phố khổng lồ dưới lòng đất, mãi đến khi nghiên cứu về kim loại mật độ cao có được tiến triển đột phá, loại kim oại này có khả năng gánh vác được trọng lực khiến cho người ta khó lòng tin được, lại khó bị ăn mòn, hơn nữa còn cực kỳ ổn định. Nó đã trở thành vật liệu kiến trúc chủ yếu khi thành lập Shire. Theo khoa học kỹ thuật thay đổi từng ngày, kim loại mật độ siêu cao đã được sản xuất, dùng làm điểm gia cố cho ba mươi sáu điểm chống đỡ của khung đỉnh tại Shire. Bắt đầu từ đó đến này, nhóm kiến trúc sư có thể tự tin mà nói, trừ khi địa cầu bị nổ tung, nếu không Shire sẽ vĩnh viễn tồn tại.

Nhưng hôm nay, tự tin này đã bị Valentine Shein hủy diệt.

Phi hành khí chở theo Tổng thống bay lòng vòng trên quảng trường, bởi vì dân chúng tị nạn quá nhiều, phi hành khí không có vị trí để đáp xuống.

Cái gọi là bia tưởng niệm tại quảng trường trung tâm chính là điểm vững chắc nhất trong số ba mươi sáu điểm chống đỡ của Shire, nhưng không ai có thể xác định bia tưởng niệm này có thể bị dội bom bi hay không.

Lúc này, thiết bị liên lạc của Hein nhận được một tin nhắn từ Tổng thống.

“Đại tá Burton, chuyện quá khẩn cấp tôi không có thời gian để nói lòng vòng. Tôi lấy thân phận Tổng thống liên bang của Shire ra lệnh cho cậu, lập tức dùng phi hành khí đưa các nghiên cứu viên rời khỏi Shire, Thượng tá Trầm Băng sẽ đón các cậu! Tôi sẽ ra lệnh cho toàn bộ thành viên bộ đội đặc nhiệm bằng bất cứ giá nào cũng sẽ hộ tống các cậu rời đi!”

Mệnh lệnh này đồng nghĩa với việc Shire sắp bị diệt, Tổng thống xem toàn bộ các nghiên cứu viên trên phi hành khí của họ là hy vọng cuối cùng.

Trong cabin một trận ồn ào.

“Ngài thì sao, thưa Tổng thống.” Thanh âm của Hein vẫn bằng phẳng không chút phập phồng, tựa như anh đã sớm dự liệu đc hết thảy chuyện này.

“Tôi là Tổng thống liên bang Shire. Không có Shire, sẽ không có tôi. Tôi sẽ ở lại cùng với dân chúng của mình. Còn có, thật xin lỗi, cha của cậu đang ở bên cạnh tôi, ông ấy cũng quyết định ở lại nơi này.” Tổng thống mỉm cười, yêu cầu được nói chuyện với Tiêu Nham.

Liv và Mark điều khiển phi hành khí tránh né kim loại đang không ngừng rơi xuống, phương hướng nhắm tới chính là vài thông đạo dùng để bay ra khỏi Shire còn đang hoạt động.


“Tiêu Nham… Chúc cậu lên đường bình an.”

Vốn tưởng rằng Tổng thống sẽ nói ra những chuyện mà ông hy vọng Tiêu Nham có thể làm được, nhưng hôm nay, mỗi câu mỗi chữ ông nói ra đều tinh giản đến mức gần như là một trời một vực với lời đồn.

“Tổng thống! Tôi đề nghị ngài điều động Thiếu tá Lăng Tiêu đi đến nhà xưởng bào chế thuốc hóa học quân dụng! Nơi đó có gần một tấn dịch động lạnh! Đem dịch đông lạnh đó phun lên điểm chống đỡ có thể dùng nhiệt độ thấp để làm chậm lại hoạt tính của bom bi!”

“Cám ơn đề nghị của cậu! Nhưng cậu vẫn phải lập tức rời khỏi Shire!”

Liên lạc bị ngắt.

Tiêu Nham còn muốn nói gì đó, Hein đã đè bả vai cậu lại.

“Ông ấy là Tổng thống, ông ấy sẽ không từ bỏ bất cứ phương pháp nào có thể cứu được dân chúng.”

Phi hành khí mang theo đám người Tiêu Nham cứ như vậy rời khỏi Shire.

Tổng thống nhìn thoáng qua Thượng tướng Sharif, “Vừa rồi Tiêu Nham nói, ông nghe rõ không?”

“Đã rõ.” Thượng tướng Sharif hạ mệnh lệnh cho lực lượng bộ đội vũ trang.

Lúc này Maya đang kéo Thiếu tướng Gordon muốn mang ông ra khỏi thông đạo sắp hoàn toàn sụp xuống, Thiếu tướng Gordon thì lại bất chấp mà dùng tay đào bới trong đống phế tích kim loại, muốn nắm lấy thứ gì đó, cố gắng quên mình gọi lớn tên Hervieu.

“Thiếu tướng! Ngài phải lập tức rời đi!”

“Không– Hervieu còn ở bên trong!” Thiếu tướng Gordon không hề có ý định bỏ cuộc.

“Thiếu tướng– ” Maya giơ tay lên chuẩn bị đánh ngất đối phương.

“Nếu cậu làm như vậy, mặc dù tôi có tiếp tục sống, tôi cũng sẽ dùng súng tự sát.” Bóng lưng Thiếu tướng Gordon vô cùng bình tĩnh mà cứng rắn, đó là một loại quyết tâm không thể dao động.

“Thiếu tướng!” Mắt Maya đỏ lên, vừa rồi khi bọn họ muốn rời đi, thông đạo đột nhiên sụp xuống, Trung tướng Hervieu bị ngăn ở mặt bên kia. Nhưng bọn họ hiện tại căn bản không có thời gian để dọn dẹp đống phế tích này đưa Trung tướng Hervieu ra, lại càng không nói đến việc họ thậm chí không thể xác định Trung tướng Hervieu còn sống hay không.

“Ngài không nghe thấy mệnh lệnh của Thượng tướng Sharif sao? Tất cả bộ đội vũ trang phải tập trung vận chuyện dịch đông lạnh để làm giảm nhiệt độ của bom bi, ngài nghe không hiểu mệnh lệnh sao?”

“Thiếu tướng, ngài cũng là một thành viên của bộ đội vũ trang.”

“Cánh tay của tôi bị đập trúng rồi.” Thiếu tướng Gordon lạnh lùng trả lời, nhưng Maya biết tay ông căn bản không bị sao cả.

“Thiếu tướng, hành vi hiện tại của ngài là không làm trọn nhiệm vụ!”

Tiếng nổ mạnh vẫn cuồn cuộn không ngừng vang lên như trước, cho dù vị trí của họ đang ở là nơi chắc chắn nhất của toàn bộ kiến trúc tại Shire, nhưng rất nhanh nơi này cũng sẽ trở thành đống phế tích không có đường ra.

“Nghe đây Maya, tôi không phải người không thể thay thế. Cho nên tôi càng phải đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn. Chúng ta lúc còn sống luôn có một số việc nhất định phải làm. Như giờ phút này, tôi tuyệt đối không thể bỏ lại Hervieu, mà cậu cũng tuyệt đối không thể vô nghĩa chết ở nơi này được. Thiếu tá, rời khỏi nơi này, hỗ trợ những người khác vận chuyển dịch đông lạnh, đây là mệnh lệnh tôi dành cho cậu.”

Maya siết chặt nắm tay, cuối cùng vô cùng dùng sức giơ tay lên, hướng về phía Thiếu tướng Gordon thực hiện một nghi thức chào theo quân đội, sau đó dẫn theo thuộc hạ của mình cấp tốc rời đi.

Mọi thứ dần trở nên yên tĩnh, ngoại trừ tiếng nổ và tiếng mọi thứ sụp đổ xung quanh.

“Hervieu, ông đang ở đâu? Tôi biết ông còn sống.” Thiếu tướng Gordon giơ tay lên, như thể đang bắt lấy thứ gì.

Mãi đến khi con đường phía sau lưng ông bị phá hủy hoàn toàn, toàn bộ ánh sáng đều biến mất, rốt cục nghe được thanh âm của Hervieu.

“Vì sao… lại không đi…”

Tiếng nói của Hervieu suy yếu lại vô lực, Thiếu tướng Gordon cúi đầu xuống có thể nhìn thấy, từ khe hở của những mảnh vỡ kim loại tràn ra vết máu đỏ tươi.

(Cỏ: Ý ý có ai thấy mùi gian tình hay không nhỉ?:v)


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.