Tuyệt Xử Phùng Sinh

Chương 92


Đọc truyện Tuyệt Xử Phùng Sinh – Chương 92

/91/

Chuyện đến giờ phút này, Tiêu Nham đã không còn khả năng quay đầu chạy trốn.

Con tang thi kia há to miệng, rõ ràng muốn lao đến cắn vào cổ Tiêu Nham, rồi trong nháy mắt lại thay đổi động tác, vươn tay tới bấu vào ngực Tiêu Nham. Cậu đè cánh tay nó lại, mạnh mẽ bứt ra, nó lập tức mãnh liệt rút tay về, không cho Tiêu Nham cơ hội hoàn toàn bứt đứt tay nó.

Nó phì phò hổn hển, phát ra tiếng vang nặng nề.

Hai người lính đặc chủng còn lại đã bị dồn vào tình thế xấu, nếu Tiêu Nham không nhanh chóng giải quyết con tang thi trước mắt, hai người kia chỉ sợ sẽ bị chúng nó cắn đứt đầu.

Đám tang thi này đang không ngừng học tập, chúng nó tiếp thu các loại kỹ năng chiến đấu và kỹ xảo giết chóc từ nhóm bộ đội đặc chủng, Tiêu Nham biết nếu như muốn giết được chúng nó, nhất định phải một kích tất sát, không để chúng có cơ hội tiếp tục học tập nữa.

*Cỏ: trời má tang thi mà chăm học vậy luôn hả =]]]

Kỹ xảo chiến đấu chưa bao giờ là thứ quan trọng nhất, mà tốc độ cùng sự quyết đoán mới có thể quyết định thắng bại.

Trong đầu đột nhiên thoáng hiện ra bóng dáng của Hein, Tiêu Nham mãnh liệt đánh về phía con tang thi kia, mà nó cũng hưng phấn nhào tới, ngay trong chớp mắt đó, Tiêu Nham nhanh nhẹn cúi người xuống, trượt qua dưới người (aka háng =]]]) nó, rồi lại đột ngột lấy đầu gối làm điểm tựa chuyển người 360 độ, mạnh mẽ khống chế hai chân của nó, sau đó mãnh liệt vứt nó đập vào mặt tường, đầu nó vang lên một tiếng bốp, nứt ra.

Nó loạng choạng đứng dậy, có vẻ bị mất thăng bằng, Tiêu Nham không nói hai lời, một cú đá vòng cung đã khiến đầu nó một lần nữa tiếp xúc thân mật với mặt tường, nát bét ra.

Trong khoảnh khắc khi cậu xoay người, một con tang thi khác đã tiến đến trước mặt cậu lúc nào không hay, hai mắt đầy tham lam đói khát và biểu tình vui sướng vặn vẹo của đối phương hiện lên rõ ràng trước mắt Tiêu Nham.

Toi rồi!

Khoảng cách này quá gần, nó chỉ cần cúi đầu là có thể cắn trúng động mạch cổ của Tiêu Nham.

Tự như là ảo ảnh, đầu tang thi bị kéo ra, tốc độ nhanh như máy ly tâm trong phòng thí nghiệm, nó bị hất văng đập vào vách tường, sau đó chậm rãi trượt xuống, lưỡi đao quyết tuyệt vung lên, đầu nó liền lăn lốc trên mặt đất.

Hein Burton đứng trước mặt cậu, đôi mày lạnh lẽo nhíu lại, “Bọn họ bảo em đi, vì sao em lại không nghe?”

Tiêu Nham há miệng thở dốc, còn chưa kịp đáp lời, Hein đã xoay người, lưỡi đao đâm thẳng vào mắt một con tang thi đang nhào tới, nó như cảm nhận được nguy hiểm liền lập tức lùi về sau. Tốc độ khép lại vết thương trên mắt nó nhanh nằm ngoài sức tưởng tượng của cậu.

Lúc này, trong thông đạo truyền đến tiếng vang trầm đục khiến lòng người lạnh lẽo, lại có tang thi đang tiến về phía này.

Hein cùng hai người lính đặc chủng đồng thời tiêu diệt hai con tang thi còn lại, bọn họ không định ham chiến, mà lập tức chạy trốn về hướng phòng nghiên cứu của Tiêu Nham.

“Chỉ mong tên nhóc Lauren kia còn chưa rời đi!”

“Cậu ta chưa đi.”

Bỗng nhiên Hein vươn một tay kéo lấy Tiêu Nham về phía mình, mãnh liệt ấn đầu cậu xuống, lưỡi đao cũng vung lên, hoá ra là một con tang thi xuất hiện ngay tiếp điểm của các thông đạo.

Nó linh hoạt né tránh công kích của Hein, mà con tang thi phía sau cũng sắp đuổi tới.

Bên cạnh cậu là cánh cửa trượt đang được mở rộng của một gian phòng nghiên cứu, Tiêu Nham tựa như nghĩ ra điều gì lập tức vội vàng chạy vào.

“Tiêu Nham!”

Con tang thi kia cũng theo sát phía sau cậu vọt vào trong.

Tốc độ của Hein cực kỳ nhanh, lưỡi đao vung lên nếu không chém vào bả vai thì cũng là chém ngang bụng của con tang thi, nhưng chúng nó có trí lực cao, vẫn luôn bảo hộ vị trí cổ họng của mình không để Hein chém đứt.

*Cỏ: cảm giác như đang xem Walking Dead SS9 =]] má ơi tang thi mà có trí lực thì méo ai đánh cho lại, huhu lại nhớ Daryl của mịiiiiii


Tiêu Nham không ngừng né tránh con tang thi đang đuổi theo phía sau, có vẻ đang tìm kiếm thứ gì đó. Ngay khi cậu vấp phải vật cản dưới chân sắp trượt té, con tang thi kia cũng cùng lúc đánh về phía cậu. Một chân Tiêu Nham hung mãnh đá vào bụng tang thi, hất nó văng lên không trung, lực độ tác động lên nó mạnh đến mức khiến người ta kinh hãi, mà ngay khoảnh khắc đó Tiêu Nham lại nâng tay lên, trong tay cậu là một cây súng đông lạnh, cậu lập tức bóp cò súng, đầu của con tang thi kia lập tức nở hoa, thân thể nó vô lực rơi xuống vang lên một tiếng nặng nề trầm đục.

“Tiêu Nham!”

Thanh âm Hein truyền đến, làm người ta vô cùng phấn chấn. Tiêu Nham cầm lấy hai cây súng đông lạnh khác, nhét vào hai bên thắt lưng của quân phục, rồi lập tức vọt tới trước cửa, nổ súng bắn liên tục.

Phát đầu tiên bắn trúng đùi một con tang thi, chân của nó lập tức bị đông lại mất khả năng hoạt động, sau đó vỡ vụn, mà Hein cũng quả quyết chặt đứt đầu nó. Có Tiêu Nham trợ giúp, tốc độ bọn họ thoát khỏi sự bao vây của đám tang thi này được đề cao lên rất nhiều.

Hein một phen túm lấy cổ tay Tiêu Nham, dẫn theo cậu chạy thật nhanh trong thông đạo.

Trái tim đập kinh hoàng, không phải vì khẩn trương khi đứng giữa lằn ranh sinh tử, mà là bởi vì bóng dáng của người đàn ông trước mắt.

Bả vai dưới lớp trang phục tác chiến tràn ngập lực độ, mỗi lần anh cất bước chạy tự như muốn xé rách không khí, cho dù đến khoảnh khắc cuối cùng, Tiêu Nham biết người đàn ông này vẫn sẽ không buông tay cậu ra.

Ngay lúc đó, một chuyện khiến người ta không dám nghĩ đến đã xảy ra, có tới bảy tám con tang thi biến dị lao về phía họ.

Tiêu Nham nâng súng đông lạnh lên, ngắm chuẩn, bóp cò, động tác liền mạch lưu loát, liên tiếp hai con tang thi bị cậu bắn hạ, chẳng qua đạn trong súng đông lạnh cũng vừa hết.

“Mẹ nó!”

Hein nắm chặt song đao, cổ tay khẽ chuyển động, anh quay đầu nhìn về phía Tiêu Nham, ánh mắt trầm ổn vững vàng như núi, không chút sợ hãi.

Tiêu Nham gật gật đầu, đọc hiểu ý nghĩa ẩn trong ánh mắt anh.

Nếu đám tang thi này biết phối hợp với nhau, Hein và Tiêu Nham cũng có thể làm được.

Khi hai ba con tang thi chạy đầu tiên vọt đến trước mặt bọn họ, Hein nhanh chóng vung chân lên đá văng một con trong số đó, lại vung tay chém một đao bức lùi một con khác, mà Tiêu Nham thì khống chế bả vai con còn lại, nâng đầu gối lên đánh qua, lực độ mạnh đến mức nội tạng của nó cũng bị đánh văng ra ngoài. Ngay lúc đó, lưỡi đao trên tay Hein từ phía sau cổ Tiêu Nham vung tới, vừa lúc đâm vào cổ nó, chuôi đao xoay tròn một cái, cắt phăng xương cổ của nó.

Lưỡi đao được rút ra, Tiêu Nham giữ chặt cánh tay Hein, mạnh mẽ lộn người một cái, gót chân hung hăng đá trúng đỉnh đầu một con tang thi vừa nhào tới, đầu nó lập tức bị cậu đạp bẹp.

Hai người lính đặc chủng kia đã giải quyết xong một con, mà ba con tang thi khác vẫn không có ý định rời đi, lại bao vây chung quanh bọn họ như thể đang nghĩ xem phải bắt giữ con mồi như thế nào.

Đột nhiên, toàn bộ đám tang thi đều nhằm về phía Tiêu Nham, ba con tang thi đồng loạt xuất hiện trên đỉnh đầu cậu, Tiêu Nham mở to hai mắt, nâng nắm đấm lên đấm nứt xương hàm của một con trong đó, mà Hein cũng vung đao muốn chém một con khác, nào ngờ con này bỗng nhiên nắm chặt lưỡi đao của Hein, lại xoay người một cái bấu chặt bả vai anh, một con khác thì hung hăng lao tới cắn vào đầu Hein.

Hoá ra tấn công Tiêu Nham chỉ là động tác giả của chúng nó để phân tán lực chú ý của Hein mà thôi.

Lúc này, lại có tang thi từ hướng khác chạy đến bao vây chỗ này.

Hai người lính đặc chủng chỉ có thể miễn cưỡng ứng chiến, mà hai trong số đám tang thi bắt đầu bao vây trước sau Tiêu Nham.

Chúng nó không phải là tang thi bình thường, mỗi một phút mỗi một giây trôi qua đều là mạo hiểm tránh né.

Mặc dù chiến đấu căng thẳng, nhưng Tiêu Nham lúc nào cũng chú ý Hein, đám tang thi rõ ràng phát hiện anh là người khó đối phó nhất trong toàn bộ bọn họ, cho nên đều sôi nổi đánh về phía anh. Hein đá văng một con, một con khác lại nhào lên, phía trước và phía sau không ngừng có tang thi lao tới muốn cắn đứt cổ anh. Mà con tang thi tấn công phía sau anh quả thật quá mức giảo hoạt, Hein có làm thế nào cũng không thể đâm trúng nó.

Ngay khi Tiêu Nham bị hai con tang thi kia dồn đến sát chân tường, Hein không chút do dự nâng tay lên, cầm đao đâm vào bụng mình, xuyên thẳng ra phía sau, cũng đâm vào người con tang thi ở đằng sau anh, nó lập tức phát ra tiếng gào bén nhọn, Tiêu Nham một trận kinh hãi, lại không thể phân tâm đề phòng hai con tang thi bên này lợi dụng thời cơ khống chế cậu, căn bản không thể xông về phía anh.

“Hein!”

Hein lưu loát quả quyết rút đao, máu đỏ tươi phún ra, cũng nhiễm đỏ hai mắt Tiêu Nham.

Mà Hein gần như không có cảm giác đau đớn, vết thương còn chưa kịp khép lại, anh đã quay đầu qua, chém bay đầu con tang thi kia, dưới chân cũng cực kỳ mạnh mẽ đá một cước về phía sau, cơ bắp buộc chặt tạo thành đường cong khiến người ta nhìn mà thấy da đầu run lên, mãnh liệt đá bay một con tang thi khác.

Ngay sau đó lại quay người, dồn lực nhảy lên không trung, khí thế bức người.


Tiêu Nham vô cùng ăn ý mà cúi thấp người xuống, cán đao của Hein hung hăng nện vào sau gáy một con tang thi, mà Tiêu Nham cũng lập tức đứng dậy, một tay vươn ra siết chặt xương hàm một con khác, lưu loát bẻ gãy cổ nó.

“Hein!”

Tiêu Nham kêu lên một tiếng kinh hãi, một con tang thi đã nhân cơ hội mà vung tay đâm vào miệng vết thương trên bụng Hein, muốn kéo nội tạng của anh ra ngoài (eo ơi 😱😱😱)

Mỗi một tế bào trong cơ thể đều đang chấn động, Tiêu Nham không biết lấy đâu ra tốc độ và sức mạnh, túm chặt bả vai của con tang thi kia, lãnh liệt bứt đứt cánh tay nó, khi nó ngửa mặt tru lên rên rỉ thì Tiêu Nham đã hung hăng đập nát đầu nó, óc nó vỡ toang, văng ra dính đầy trên mặt cậu.

Hein dựa vào vách tường, máu tươi dọc theo phần cánh tay cụt còn sót lại của con tang thi chảy xuống.

Tiêu Nham vọt tới trước mặt anh, cảnh tượng thảm thiết trước mắt khiến tim cậu như bị ai bóp nghẹn. Nếu không phải vì chạy đến cứu cậu, Hein căn bản không cần phải tự đâm thủng bụng mình thế này.

“Không còn thời gian, em lập tức đi đi.”

Hein dùng sức đẩy Tiêu Nham, cậu bị đẫy suýt ngã văng ra sau.

“Hein Burton! Anh xem tôi là cái gì hả? Giữa tôi và anh chỉ có quan hệ bảo vệ và được bảo vệ thôi sao?”

“Tôi là đàn ông, anh không cần thấy “xấu hổ” với tôi.”

Vẻ mặt Hein lạnh nhạt, đưa tay đẩy con tang thi đang nhào tới, vẫn mạnh mẽ hữu lực như trước, lực sát thương cực mạnh.

Tiêu Nham không nói gì, đi thẳng đến trước mặt Hein, tiếng nói trầm lạnh: “Đầu tiên, em muốn rạch vết thương của anh, tách mấy ngón tay của tang thi và nội tạng của anh ra, sau đó lấy mấy ngón tay đó ra là xong.”

Nói xong, Tiêu Nham hoạt động bàn tay, phát ra tiếng vang “crắc crắc”, khẽ chạm vào bụng Hein. Cậu biết thời gian của mình không nhiều, phải thật nhanh thật chuẩn.

Tiêu Nham cầm lấy lưỡi đao trong tay Hein, còn Hein lại nắm chuôi đao rất chặt, mà Tiêu Nham đang nửa quỳ trước mặt anh lộ ra biểu tình tuyệt đối không dao động, anh không thể không buông tay ra.

Tiêu Nham mím môi, lộ ra độ cong cực kỳ áp lực, ngón tay đẩy chế phục tác chiến đã gần như rách nát ra, lưỡi đao dọc theo cánh tay gãy rạch cơ bắp của Hein ra, bàn tay cậu thận trọng đưa vào trong.

Hai người lính đặc chủng giải quyết xong đám tang thi còn lại, canh chừng bên cạnh Hein và Tiêu Nham.

Đầu ngón tay Tiêu Nham chạm vào nội tạng của anh, chúng ấm áp mà ẩm ướt, cậu thậm chí có thể cảm nhận được trái tim dang nhảy động của đối phương. Tiêu Nham tìm được bàn tay của tang thi, gỡ từng ngón từng ngón ra, lại thật cẩn thật rút cả cánh tay nó ra ngoài.

Hô hấp của Hein từ đầu đến cuối đều vô cùng vững vàng, như thể toàn bộ cảm giác đau đớn đều bị anh xem nhẹ.

Tiêu Nham ném nửa cánh tay gãy kia đi, khoang bụng của Hein đang chậm rãi khép lại, bọn họ không có thời gian để kiểm tra lại, vì ẩn ẩn từ xa trong thông đạo lại có thanh âm truyền đến.

“Đi!” Hien một phen kéo lấy Tiêu Nham, nhanh chóng chạy trốn về phía phòng nghiên cứu.

Lúc này Lauren vẫn đang chìm đắm trong quá trình sửa chữa số liệu, hoàn toàn không phát hiện mọi người đang liều mạng đập cửa bên ngoài phòng nghiên cứu.

Tang thi càng ngày càng tới gần, Herb Ritts gấp đến mức đem toàn bộ những cán bộ cấp cao trên dưới Shire đều mắng đủ một lần.

Cuối cùng, Lauren rốt cục cũng kết thúc việc sửa chữa số liệu, khi ngắt kết nối với đầu cuối mới nhận ra tình hình khẩn cấp bên ngoài, nhìn qua lớp thuỷ tinh trên cửa của phòng nghiên cứu, cậu ta thấy đám cán bộ chủ quản nghiên cứu vẻ mặt hoảng sợ vạn phần, cậu quyết định thật nhanh mở cửa ra, mọi người chen chúc nhau tràn vào, nhưng trong khoảnh khắc khi Lauren đóng cửa trượt lại, một con tang thi cũng kịp thời chui vào.

Mọi người chạy trốn khắp nơi, gian phòng nghiên cứu khép kín này nháy mắt trở thành bàn tiệc của tang thi.

“Mẹ nó! Thằng nhóc cậu nếu mở cửa sớm một chút thì sẽ không như vậy rồi!”


Herb Ritts bị tang thi đè dưới đất, mắt thấy nó sắp cắn vào vai anh ta, lại đột nhiên nghe “đoàng” một tiếng, đạn đông lạnh lướt qua gò má tang thi bắn vào vách tường, đầu đạn vỡ ra, trên mặt tường lập tức xuất hiện một mặt băng rộng khoảng 5cm.

Trong cơn sợ hãi, Lauren bắn có chút hỗn loạn, phát súng tiếp theo suýt chút nữa đã trúng phải Herb Ritts.

“Thằng nhóc con cậu nhắm vào ai vậy hả!”

Mà con tang thi cảm nhận được uy hiếp lập tức nhào về phía Lauren, cậu ta liên tục nổ súng nhưng đều bị đối phương tránh được, còn nhóm chủ quản nghiên cứu xung quanh thì vội vàng ôm đầu ngồi xổm xuống, sợ bị Lauren bắn trúng.

Ngay khi tang thi đã ở gần ngay trước mắt, Lauren cắn răng hai tay che mắt, chờ đợi tử vong, nhưng đúng lúc này, cửa trượt đột nhiên mở ra, một thanh đao của bộ đội đặc chủng bay vào, đâm thẳng vào đầu con tang thi kia.

Lauren chậm rãi buông tay xuống, hé mắt nhìn về phía cửa ra vào, Tiêu Nham chậm rãi đi đến trước mặt Lauren, dẫm lên đầu tang thi, nó còn chưa chết hẳn, giãy dụa muốn bò dậy, nhưng thân thể đã mất đi năng lực hoạt động.

Trong mắt Lauren, Tiêu Nham vẻ mặt nghiêm nghị nâng lưỡi đao lên vung một cái, đầu tang thi liền lăn đến bên chân cậu ta, thiếu niên kinh hãi vẻ mặt trắng bệch.

Hein và hai người lính đặc chủng khác đã thanh công lui vào bên trong phòng nghiên cứu, cửa trượt bị khoá chết, còn lại đám tang thi bị nhốt ngoài cửa, chúng nó không ngừng tông vào, ý đồ đập vỡ lớp kính thuỷ tinh trên mặt cửa.

“Làm sao bây giờ… Chúng nó có thể tiến vào hay không… Chuyện gì xảy ra vậy?”

Tiêu Nham lạnh nhạt đi đến bên cạnh Lauren, nâng bàn tay đang cầm súng đông lạnh của cậu ta lên, chỉ về phía cửa thuỷ tinh, “Chúng nó mà tiến vào, cậu liền nổ súng, đừng nói với tôi chỉ như vậy mà cậu cũng không làm được.”

Lauren hít một hơi thật sâu, sự khẩn trương trong lòng cũng hạ xuống, cậu ta rốt cục ý thức được tình trạng hiện tại, đó chính là tất cả bọn họ đang bị nhốt trong gian phòng nghiên cứu này.

Mọi người còn chưa hết kinh hoàng, tầm mắt đều tập trung trên người Hein Burton.

Tiêu Nham cầm lấy hai cây súng đông lạnh khác được trang bị trong phòng nghiên cứu đặt vào trong tay Lạc Hách và Herb Ritts, “Suốt chặng đường lúc nãy chúng tôi đã giải quyết hơn mười con tang thi, cho dù bất đắc dĩ phải phá vòng vây rời khỏi chỗ này, tôi tin tưởng chúng ta vẫn có thể sống sót. Nhưng mà ở đây có quá nhiều người…”

“Chúng tôi hiểu, tôi sẽ cố hết sức đảm bảo Herb Ritts không kéo chân sau các cậu.” Lạc Hách nghiêm tuc đáp lời.

“Cái gì gọi là tôi kéo chân sau chứ? Anh giải thích rõ ràng cho tôi! Khốn kiếp! Nếu anh thiết kế hệ thống thật sự hoàn mỹ như vậy, làm sao mà bị tổ chức Sóng Triều dễ dàng tấn công và chiếm được hả?”

Dưới tình huống này, đôi oan gia này còn có thể cãi nhau được, Tiêu Nham thật muốn đập vỡ đầu bọn họ mà.

“Có ai có thể giải thích cho tôi biết, rốt cục là chuyện gì xảy ra không vậy hả!” Lauren là người duy nhất ở đây vẫn không hiểu được chuyện gì đã xảy ra, tuy rằng nhóm chủ quản nghiên cứu ở đây có quân hàm cao đến mức khiến người ta líu lưỡi, nhưng lúc này Lauren căn bản không thể có chút xíu ngưỡng mộ hay kính trọng gì với bọn họ, mọi chuyện xảy ra vừa rồi quá mức đột ngột.

Mà người không biết chuyện gì đang phát sinh, ngoại trừ Lauren, còn có Trung tướng Clare Hervieu và Thiếu tướng Gordon đang trao đổi việc làm thế nào để xử lý “Nữ phù thuỷ”.

“Cái gì? Hội nghị khẩn cấp của Viện khoa học Trung ương? Sao tôi không biết!” Khi Hervieu biết được hệ thống của Viện khoa học Trung ương đã bị xâm nhập và khóa trái, gần như toàn bộ chủ quản nghiên cứu đều bị nhốt lại, đã vô cùng kinh ngạc.

“Tiêu Nham đâu? Cậu ấy cũng bị nhốt ở bên trong sao?!” Thiếu tướng Gordon như vừa nhận ra được điều gì.

“… Tiêu Nham… Hiện tại tôi căn bản không liên lạc được với cậu ấy!” Hervieu trở nên kinh hoảng, có người có thể qua mặt ông triệu tập toàn bộ cán bộ chủ quán đến phòng họp, quyền khống chế của Viện khoa học Trung ương bị mất hiệu lực, chuyện này không phải là nhỏ, “Đại tá Burton đâu?”

Gordon thử liên lạc với Hein, phát hiện không thể theo liên lạc được, ông nhíu mày, “Cậu ấy hẳn đang ở cùng một chỗ với Tiêu Nham… Cậu ấy chưa bao giờ để Tiêu Nham rời khỏi phạm vi bảo vệ của mình.”

Đây là điều an ủi duy nhất trong tình huống hiện tại.

Nhưng vào lúc này, Trung tướng Hervieu nhận được một tin tức, chính là toàn bộ màn ảnh ba chiều của Shire, cho dù là của nhà nước hay cá nhân sử dụng, đều bị cố ý xam nhập. Một hình ảnh xuất hiện trên màn hình của thiết bị liên lạc, hình ảnh biểu hiện chính là màn hình thông báo lớn đặt tại quảng trường trung ương.

Trên màn ảnh là một người đàn ông, vẻ ngoài tao nhã cùng với khí chất cực kỳ có mị lực của gã khiến mọi người phải ngửa đầu theo dõi.

“Chào buổi chiều, toàn bộ công dân của Shire, thật vui vì được gặp mặt mọi người ở đây.”

Nhóm dân chúng không hiểu gì, sôi nổi nghị luận với nhau, đoán xem chẳng lẽ đây là đoạn đầu của việc vận động tranh cử tổng thống mới? Người nào đó được đề cử sắp đọc diễn văn?

“Ngày mai chính là lễ kỷ niệm thành lập liên bang Shire. Tôi vô cùng thấy hiểu tâm trạng vui vẻ của mọi người, bản thân tôi cũng cảm thấy hạnh phúc không nói nên lời. Dù sao, Shire là một nơi ấm áp lại yên bình, tốt đẹp đến mức khiến mọi người gần như hoàn toàn quên mất, thế giới này rốt cục có bộ dạng như thế nào.”

Hervieu nhìn người đàn ông trên màn hình đôi môi khẽ mở lại khép, có chút đơ ra mà nghiêng mặt nhìn về phía Gordon, “Đây là Valentine Shein…”

Thiếu tướng Gordon không nói hai lời, lập tức liên hệ với Wynne và Lăng Tiêu.

“Lăng Tiêu! Giờ cậu lập tức đi tới phủ Tổng thống, bảo vệ toàn bộ những nhân viên quan trọng thuộc Quân chính! Wynne, cậu dẵn dắt đội của mình đến Viện khoa học Trung ương, tôi mặc kệ cậu dùng biện pháp gì! Cho dù là san bằng Viện khoa học Trung ương, cậu cũng phải mang được Tiêu Nham an toàn ra ngoài!”


Quân bộ muốn tắt toàn bộ màn hình ba chiều, nhưng đều không thể làm được.

“Đám sơn dương của Shire, chậm rãi cuồng hoan hưởng thụ trước khi trời sụp xuống đi.”

Nói xong những lời này, toàn bộ màn hình ba chiều tựa như chiếu phim điện ảnh, đồng loạt phát ra hình ảnh những chuyện đang xảy ra trong Viện khoa học Trung ương. Tang thi biến dị tấn công nhóm chủ quản nghiên cứu của Viện, bọ họ đang giãy dụa giữa bờ vực sinh tử, mệt mỏi trốn chạy trong thông đạo. Valentine giống như đùa dai mà còn đặc tả hình ảnh của Tiêu Nham. Mỗi một lần cậu tránh thoát công kích của tang thi đều là kinh tâm động phách, nhóm dân chúng quan sát thỉnh thoảng phát ra tiếng kinh hô, mãi đến khi có một tang thi thiếu chút nữa đã cắn đứt cổ cậu, hình ảnh chợt tắt, tựa như cố ý khiến mọi người tò mò.

“Tiêu Nham!” Thấy một màn này, Hervieu siết chặt nắm tay, mãnh liệt muốn xông ra ngoài.

“Hervieu –” Gordon đuổi theo, cũng hạ mệnh lệnh cho Maya.

Maya kéo Hervieu trở về, “Trung tướng! Mong ngày bình tĩnh lại!”

“Bình tĩnh! Sao ta có thể bình tĩnh được chứ! Tiêu Nham… Hiện tại cậu ấy có thể đã chết rồi!”

Gordon đột nhiên đấm một quyền lên mặt Hervieu, “Tiêu Nham không thể chết được! Nếu cậu ấy thật sự đã chết, Valetine Shein sẽ cho phát cảnh tượng đó, gã ta sẽ giới thiệu toàn bộ thành tự của Tiêu Nham cho dân chúng biết, để bọn họ biết được thiên tài có thể giải quyết được chỗ thiếu hụt của virus X lại chết trong Viện khoa học Trung ương, như vậy mới có thể gieo rắc mầm mống sợ hãi trong lòng mọi người ở Shire! Chúng ta cũng biết, Hein Burton sẽ không để Tiêu Nham chết! Tiêu Nham cũng không phải loại nghiên cứu viên yếu đuối! Ông không tin tưởng nhân viên của mình sao!”

Hervieu nhìn vào mắt của Gordon, hô hấp dần trở nên vững vàng, bình tĩnh trở lại.

“Valentine Shein làm tất cả những chuyện này nhất định là có mục đích của gã. Người đàn ông này dồn nén gần 200 năm điên cuồng, cái gọi là “bầu trời sụp đổ” trong miệng gã nhất định có hàm nghĩa càng sâu hơn!”

Vừa lúc đó, không gian trên đỉnh đầu đột nhiên rung động kịch liệt, màn hình ba chiều hiển thị cảnh tượng bầu trời đang xảy ra từng đợt nổ mạnh, có thứ gì đó nhanh chóng rơi xuống, tạo thành từng hố thật sâu trên mặt đất. Lực phá hoại lớn như vậy, theo thể tích của vật bị rơi xuống, hẳn là khá lớn.

“Hình như… Hình như là… Kim loại mật độ cao chống đỡ khung đỉnh…” Hervieu mở to hai mắt nhìn một màn diễn ra trước mắt mình.

(Cỏ: Giải thích thêm một chút cho các thím dễ hình dung, Shire được xây dựng dạng kép kín, dưới lòng đất, bầu trời trên đỉnh đầu chính là nhân tạo, được chống đỡ bằng kim loại thành dạng vòm, lối ra vào là những thông đạo và chỉ có thể đi bằng phi hành khí)

“Cái gì? Kim loại mật độ cao sao có thể rớt xuống?” Thiếu tướng Gordon hoàn toàn không tin được.

Giời phút này, một chiếc phi hành khí kiêu ngạo bay lòng vòng bên trên không trung của Shire, vô số hạt dạng khối rơi xuống, dưới ánh nắng nhân tạo khúc xạ ra ánh sáng tựa như biển sao rực rỡ. Mấy chiếc phi hành khí của bộ đội vũ trang quần thảo mười mấy phút đồng hồ mới rốt cục đánh rớt được nó.

“Đây chính là “bầu trời sụp đổ” mà Valentine đã nói… Đó là bom bi… Chúng nó sẽ nhanh chóng rơi vào trong khung kim loại… Sau đó nổ tung…” Hervieu lùi về phía sau nửa bước, lại là một trận tiếng nổ đinh tai nhức óc, một phần của khung đỉnh mãnh liệt rơi xuống, bên dưới là tổng bộ của bộ đội đặc chủng, phần đỉnh chóp của thông đạo cũng ngay tại khoảnh khắc này rơi xuống.

Hervieu ngây ngốc ngước mắt nhìn lên,

“Hervieu…” Gordon duỗi tay ra, lại bị Maya một phen kéo lại.

Toàn bộ không gian kịch liệt chấn động, mặt đất rung chuyển, thông đạo tựa như không thể thừa nhận trọng lượng mà chấn động vặn vẹo.

“Thiếu tướng! Chúng ta phải rời đi!”

“Tôi lệnh cho cậu mau cứu Trung tướng Hervieu ra! Ngay bây giờ! Lập tức!”

Thông đạo sụp xuống càng thêm lợi hại, Gordon trừng ánh mắt đỏ bừng nhìn về phía Maya.

“Thực xin lỗi… Nhiệm vụ của tôi là bảo vệ an toàn của ngài.”

“Cậu không cần bảo hộ tôi, Maya.”

Bộ phận sụp đổ càng lúc càng nhiều, tin khẩn của Lăng Tiêu truyền đến, phủ Tổng thống không thể thừa nhận số lượng kim loại mật độ cao rơi xuống càng lúc càng nhiều, đã hoàn toàn bị phá hủy, Lăng Tiêu thỉnh cầu được đưa Tổng thống ra ngoài đến nơi tị nạn khác an toàn hơn.

______________________

Chuyện bên lề:

Bí đao béo: Shire cũng đã bị hủy rồi, phải làm thế nào đây?

Hein: Không sao cả.

Bí đao béo: Sao cậu có thẻ không sao cả được? Không có Shire, anh với Tiêu Nham phải tới chỗ nào bíp bíp bíp?

Hein: Không phải còn có phi hành khí sao.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.