Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 97: Mộc Thất mang thai! 2


Đọc truyện Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương – Chương 97: Mộc Thất mang thai! 2

Editor:  Hoa Trong Tuyết

“Không được vương thượng! Liên Nhi là nữ nhi của ngài, sao ngài có thể nhẫn tâm đối xử với nàng như vậy! Nể tình nô tì vất vả hai mươi năm, xin ngài nghĩ lại!” Nhu hoàng hậu thấy thế lập tức kéo cánh tay Miêu Cương vương lại, nữ nhi của nàng nếu chết dưới kiếm của vương thượng, tất nhiên không có lợi cho nàng.

Đạt Vi Mộ Liên kéo chăn che thân thể lại, cười lạnh một tiếng nói: “với quyền lực trong tay ta, phụ vương nếu ra tay giết ta, chắc hẳn sẽ có binh sĩ mấy châu làm phản, các cửa hàng sẽ đóng cửa, quốc khố của phụ vương sẽ hao tổn một nửa, cho nên, ngài sẽ không giết ta đâu. . . . . .”

Vẻ mặt Đạt Vi Mộ Liên trấn định tự nhiên, lại thấy kiếm trong tay Miêu Cương vương quả nhiên ngừng lại, xem ra biện pháp U Minh cho nàng rất hữu hiệu.

Không quá một tháng, người của nàng và U Minh công thành thành công, ép vương thượng thoái vị, vương vị của Miêu Cương nhất định thuộc về nàng.

Bàn về tài phú, nàng lại là người giàu có nhất Miêu Cương, thì có ai dám động đến nàng?

Miêu Cương vương ý thức được quyền lực của nữ nhi uy hiếp đến hắn, xem ra hắn cần nghĩ biện pháp đoạt đi tài sản và quyền lực của nữ nhân này, tìm cơ hội dẹp đi mối lo này. . . . . .

“Nể tình hoàng hậu, hôm nay Cô giữ lại mạng của ngươi, người tới, giam Đại công chúa
vào thiên lao!” Trong lòng Miêu Cương vương đầy căm tức, một khắc cũng không muốn nhìn cảnh tượng trong phòng nữ nhi, dứt lời phẩy tay áo bỏ đi.

**

Muốn gài bẫy nhiếp chính vương Đại Lịch Sở Phù Phong, Đạt Vi Mộ Liên đúng thật là tự mua dây buộc mình, gieo gió gặt bão.

Mà Mộc Thất bên này, sau khi Sở Vân Mộ rời đi, Tô Vọng Ngôn cũng nối bước mà đến.

“Tô đại nhân đến đây có chuyện gì sao?” Mộc Thất mới vừa tỉnh ngủ mặc một bộ váy xanh áo lụa trắng, một đầu tóc đen chỉ dùng một dải lụa buột ra phía sau, lộ ra dung nhan không trang điểm vô cùng thanh tú.

Nghe nàng mở miệng gọi là ‘ Tô đại nhân ’, trên  mặt Tô Vọng Ngôn có chút ưu thương mơ hồ, cười yếu ớt nói: “Ta với ngươi cũng xa lạ như vậy sao? Ở trước mặt mọi người có thể gọi ta như vậy, nhưng khi không có ai, ta hi vọng ngươi vẫn gọi ta một tiếng Vong Ngôn huynh có được không?”

Mộc Thất nắm lấy một viên băng nhỏ bỏ vào miệng, sảng khoái đáp: “Được, Vong Ngôn huynh, ngươi có thể gọi ta là Mộc Thất, mà không phải là Trăn Dương như mọi người vẫn gọi. Vọng Ngôn huynh gấp gáp đến đây, có chuyện gì quan trọng sao?”


Mặc kệ là Tô Vọng Ngôn hay là Tô Sách, Mộc Thất đều cảm thấy trên người của hắn nhất định cất giấu bí mật.

Nàng lại là người có lòng hiếu kì cực mạnh, chuyện gì cũng phải biết rõ mới bằng lòng bỏ qua, Tô Vọng Ngôn đến nơi này tột cùng có mục đích gì, nàng nhất định phải biết rõ!

Tô Vọng Ngôn từ trong ngực lấy ra một cái hộp giao cho Mộc Thất, mặt nghiêm nghị mở miệng nói: “Ta điều tra kỹ tất cả thông tin về lệnh bài đầm Tiềm Long của Miêu Cương, khối lệnh bài này chất liệu không giống với ngọc quý bình thường, chính là dây mây ngàn năm hóa thành linh thạch, tụ hợp tinh khí vô cùng tinh thuần, cho nên linh thạch bị lấy đi, cả gốc dây mây đều sẽ khô héo.

Bên trong khối ngọc này có linh thạch mới hình thành, lệnh bài là thật hay giả, dọ thám linh khí bên trong sẽ biết.”

Mộc Thất nhìn Tô Vọng Ngôn một cái, nhìn ánh mắt hắn không giống như nói dối, huống chi không có cổ vương hộ thể nếu hắn đi vào đầm Tiềm Long cho dù có lệnh bài cũng chỉ có một đường chết.

Nếu không có lý do gì nói dối, như vậy lời hắn nói là thật rồi.

Mộc Thất phân phó Trầm Hạ mang lệnh bài đến, mở hộp ra, đặt hai khối ngọc lên bàn.

Là người tập võ, lấy chân khí tập trung vào một người hoặc một vật, là có thể do thám được bên trong.

Mộc Thất vận đủ sức trong lòng bàn tay, dùng lực quây quanh khối lệnh bài đầm Tiềm Long và  khối ngọc chất lương tương tự.

“Như thế nào? Có thể dò ra điều gì khác thường hay không?” Tô Vọng Ngôn hỏi.

Mộc Thất nhíu chặt chân mày, hai khối ngọc này cảm giác không giống nhau!

“Khối ngọc này thuộc âm hàn, Vọng Ngôn huynh trong khối linh thạch này ẩn chứa linh khí tinh khiết, mà linh khí trong lệnh bài tách ra thành hai loại, trộn lẫn với một chút linh khí cương dương, giống như có người cố ý rót vào trong đó. Khối lệnh bài này chế tạo không chê vào đâu được, lúc ấy thật sự ta không chú ý đến điều này, không ngờ lại trúng phải mưu kế của Miêu Cương vương!”

Mộc Thất nắm chặt nắm tay, nàng hận không thể mang lão Miêu Cương vương kia ra ngoài dạy dỗ một trận!

Không ngờ hắn đã sớm có chuẩn bị, đưa cho nàng lệnh bài giả. Nếu lúc đó các trưởng lão thủ đầm Tiềm Long thấy nàng mang lệnh bài giả đi vào, chắc chắn coi nàng thành người tự ý xông vào, sẽ đối phó với nàng!


Thấy dáng vẻ cau mày của nàng, Tô Vọng Ngôn không nhịn được nghĩ muốn vuốt lên đôi chân mày của nàng, tay hắn nâng lên lại lại dừng giữa không trung.

Tô Vọng Ngôn cười khổ thu tay về, dùng giọng nhẹ nhàng nói: “Chuyện này không nên lộ ra, mấy canh giờ nữa ngươi phải đến vùng bị nhiễm dịch bệnh, ngươi yên tâm, ta nhất định trong vòng ba ngày lấy được lệnh bài thật cho ngươi.”

“Ý tốt của Vọng Ngôn huynh ta xin nhân.” Mộc Thất cười yếu ớt nói: “chỉ là việc đoạt lệnh bài vào đầm Tiềm Long là chuyện của ta, sao có thể để huynh vì ta mà mạo hiểm?”

Mộc Thất không muốn thiếu nợ Tô Vọng Ngôn điều gì, nàng và Tô Vọng Ngôn cũng vĩnh viễn chỉ có thể dừng lại ở mối quan hệ bằng hữu, bởi vì trong lòng nàng chỉ có duy nhất một người là A Sở, đời này nàng có mình hắn đã đủ.

Tô Vọng Ngôn tự giễu cười một tiếng, khẽ rũ mắt xuống thần sắc cô đơn, lạnh nhạt nói: “Vậy thì tốt, ta sẽ cử một nhóm người cùng đi, bảo đảm an toàn của ngươi. Ở vương cung chờ ngươi trở về, sau đó trở về Đại Lịch.”

“Được.” Mộc Thất cười một tiếng: “Ta nhất định sẽ sống sót trở về đứng trước mặt ngươi, lần trước A Sở đập tửu lâu của ngươi, để bồi tội, ta sẽ mời ngươi uống túy sinh mộng tử”

“Một lời đã định.”

Dứt lời, Tô Vọng Ngôn quay người đi, lưu lại một bóng lưng trong trẻo lạnh lùng, nơi hắn đi qua lưu lại hơi thở vô cùng thanh nhã như mưa bụi Giang Nam.

Ánh mắt Mộc Thất dùng lại trên vật đặt trên bàn đá, Tô Vọng Ngôn vì lấy được nó chắc chắn gặp không ít khó khăn. . . . . .

Kể từ này nàng biết đến Tô Vọng Ngôn, khuôn mặt mỉm cười kia của hắn chưa từng thay đổi, chính vì trên mặt vĩnh viễn mang nét cười, chưa từng có người nào nhìn thấy đáy lòng của hắn.

Chỉ mong hắn sẽ gặp được một nữ tử mà hắn yêu. . . . . .

“Trầm Hạ, cất kỹ đồ vật đi.” Mộc Thất day day huyệt thái dương, xem ra nếu muốn đạt được mục đích nàng nhất định phải đoạt được lệnh bài thật trong tay Miêu Cương vương.

Lấy tính tình giảo hoạt của Miêu Cương vương, hắn nhất định sẽ đặt lệnh bài ở nơi có canh phòng cẩm mật nhất trong vương cung.


Những nơi như vậy đều có một điểm chung chính là các thành viên hoàng tộc đều biết chỗ này.

Hôm nay ở bữa tiệc, người nhìn nàng chằm chằm kia chính là tam vương tử Đạt Cửu Vi Tĩnh chính là một nhân vật phù hợp để lợi dụng. . . . . .

“Hoàng tử, ngài không thể xông vào!” Ngoài cửa truyền đến tiếng của Trầm Xuân.

“Xảy ra chuyện gì rồi hả?” Mộc Thất nhàn nhạt hỏi.

“Tiểu thư, tam vương tử hắn. . . . . .” Không chờ Trầm Xuân nói xong, Đạt Cửu Vi Tĩnh đã xông vào.

Trầm Xuân nắm nhuyễn kiếm bên hông, nếu không phải bởi vì thân phận hoàng tử của hắn, nàng đã sớm xem hắn thành hái hoa tặt để xử lí!

Nhìn đến dáng vẻ ân cần của hắn, Trầm Xuân giận dễ sợ, nhìn người này liền biết hắn không phải là thứ tốt lành gì.

Đạt Cửu Vi Tĩnh mới vừa đẩy cửa ra, chỉ cảm thấy giữa cổ gáy chợt lạnh —— một thanh bảo kiếm sắt bén đặt ngay trên cổ hắn!

Nhìn theo hướng của thanh kiếm, một mỹ nhân dáng người cao gầy sắc mặt lạnh lẽo đang nhìn hắn.

Đạt Cửu Vi Tĩnh không khỏi cảm khái trong lòng, Trăn Dương quận chúa không hổ là mỹ nhân hớp hồn người của Trung Nguyên, ngay cả tì nữ bên người nàng cũng thanh tú như vậy!

“Còn nhìn sẽ móc mắt ngươi.” Trầm Hạ mặt không chút thay đổi nói.

“Cô nương đừng hung dữ như vậy! Ta chính là Miêu Cương tam vương tử, nếu như ngươi đi theo Bổn vương tử, sau này cuộc sống nhất định là cẩm y ngọc thực. . . . . .” Đạt Cửu Vi Tĩnh nói tới một nửa liền nghẹn lại.

Bởi vì kiếm của Trầm Hạ đã cứa vào da thịt hắn, chỉ cần dùng thêm chút sức lực,  mạng của hắn sẽ khó giữ!

“Trầm Hạ, Tam vương tử là khách quý, không được vô lễ.” Mộc Thất chậm rãi đi ra, mở miệng nói.

Để cho Trầm Hạ ra oai phủ đầu trước, đây là chủ ý của Mộc Thất.

“Tam vương tử hôm nay đến đây vì chuyện gì?” Mộc Thất thẳng thắng hỏi.

Ánh mắt Đạt Cửu Vi Tĩnh khóa chặt trên khuôn mặt hoàn mỹ không tì vết của Mộc Thất, hồi lâu mới lấy lại tinh thần nói: “Bổn vương tử lần đầu tiên nhìn thấy dung nhan của Quận chúa, cảm thấy giống như đã biết nhau từ lâu, giữa ngươi và ta có duyên phận, cho nên bổn vương tử mang đến đây châu báu cất giữ nhiều năm. Trân phẩm xứng mỹ nhân, ngọc thượng hạng này chỉ có mỹ nhân như Trăn Dương quận chúa mới xứng đáng có được.”


Ngay sau đó, bốn mươi cung nữ bưng khay đi vào, ở trước mặt Mộc Thất đứng thành hai hàng, hành lễ nói: “Nô tỳ tham kiến Quận chúa!”

Các cung nữ vén tấm vải đỏ trên khay lên, đập vào mắt là ngọc Côn Luân thượng đẳng, đồi mồi của Bắc Hải, hắc bạch trân châu to bằng quả nhãn, hồng ngọc óng ánh trong suốt. . . . . .

Nhưng Mộc Thất là cát chủ của Trầm Hương cát, dưới tay nàng có không dưới trăm cửa hàng châu báu, đối với chút đồ vật này với người bình thường là bảo vật, nàng lại không hiếm lạ.

“Tam vương tử tặng châu báu thì cũng tốt, nhưng không phải vật độc nhất vô nhị trên đời này, không khỏi có chút bình thường.” Mộc Thất nhẹ nhàng liếc mắt một cái, quay đầu lại thở dài nói.

Tại sao mỹ nhân lại không hài lòng? Không phải mọi người đều nói nữ nhân trong thiên hạ không có sức chống cự với châu báu hay sao? Đạt Cửu Vi Tĩnh trong lòng vừa mắng tiểu Phúc tử nghĩ mưu kế cho hắn, vội vàng nói: “Những thứ này châu báu này không đủ sao? Trăn Dương muội muội thích gì cứ nói cho Bổn vương, Bổn vương tử nhất định dốc hết toàn lực mang về tặng mỹ nhân. . . . . .”

Mộc Thất rũ con ngươi, khóe mắt dâng lên nụ cười hả hê, chậm rãi nói: “Ta sớm nghe nói lênh bài đầm Tiềm Long trong tay Miêu Cương có linh khí của linh thạch, lửa đốt không cháy, rơi rớt không vỡ, là đá quý thượng phẩm, chỉ muốn được nhìn thấy. Ta thật vất vả mới lấy được khối lệnh bài này, nhưng lại là đồ giả! Tam vương tử nếu muốn chứng minh thành ý, vậy lấy lệnh bài thật đến cho ta đi!”

Đạt Cửu Vi Tĩnh gian nan mở miệng nói: “Trăn Dương muội muội nếu muốn những vật khác còn dễ nói, nhưng mà lệnh bài đầm Tiềm Long không phải đồ vật có thể nói lấy liền lấy được. . . . . .”

Mộc Thất cười lạnh, đưa tay chạm vào đầu vai Đạt Cửu Vi Tĩnh, sau một khắc chợt đổi phương hướng, bàn tay phất qua mặt hắn, rắc mê hồn hương vô sắc vô hương.

“Nói, lệnh bài đầm Tiềm Long thật ở đâu?” Mộc Thất lạnh giọng hỏi.

Đạt Cửu Vi Tĩnh chỉ cảm thấy trước mắt mơ màng, đầu cũng không tỉnh táo, đáp: “Đương nhiên là ở nơi lão già ấy an tâm nhất, là tàng thư cát dưới lòng đất, luôn có thị vệ canh giữ, cửa ra vào có ba cơ quan, chỉ có thể nhấn vào đúng vị trí mới mở được cửa chính, mở sai sẽ bị loạn tiễn bắn chết. . . . . .”

“Nói cho ta biết phương pháp mở ra tất cả cơ quan.” Mộc Thất phất tay ý bảo Trầm Hạ cầm bút chuẩn bị ghi lại lời Đạt Cửu Vi Tĩnh nói.

“Được. . . . . .” Đạt Cửu Vi Tĩnh ngoan ngoãn khai báo tất cả.

Đợi Trầm Hạ ghi chép xong, Mộc Thất đánh một chưởng làm cho Đạt Cửu Vi Tĩnh bất tỉnh, phân phó cho người bên ngoài: “Người tới, mang tam vương gia đến hoa viên phía sau núi giả nghỉ ngơi.”

Mộc Thất làm một mặt nạ giống dáng vẻ của Đạt Cửu Vi như đúc, hắn chỉ có chiều cao trung bình, không khác với Trầm Hạ lắm.

Một lát sau, Trầm Hạ dịch dung thành Đạt Cửu Vi Tĩnh đi về phía tàng thư các, còn Đạt Vi Cửu Tĩnh thật thì đang nằm trong hoa viên sau núi giả ngủ say. . . . . .



Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.