Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương

Chương 96: Mộc Thất mang thai!


Đọc truyện Tuyệt Sắc Y Phi Của Nhiếp Chính Vương – Chương 96: Mộc Thất mang thai!

Edit:  Hoa Trong Tuyết

Thật sự mà nói, mặc kệ Sở Phù Phong có đồng ý hay không, hắn cũng sẽ thả ra tin tức.

Hắn muốn phá hủy tất cả những gì Sở Vân Mộ quý trọng, để cho hắn trở lại hỗn độn, tràn ngập trong khổ sở, cả đời không thoát thân ra được. . . . . .

Đạt Vi Mộ Liên rất hài lòng với lòng trung thành của người mặt quỷ, nhất thời tâm tình rất tốt, cười nói: “Rất tốt, cứ làm theo lời ngươi nói. Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi nghe lệnh của ta, tương lai lúc ta lên ngôi vương, ngươi sẽ là đại quốc sư của Miêu Cương. Mà thân phận ma cung của ngươi, ta sẽ để cho nó vĩnh viễn biến mất khỏi thế gian, không ai biết nữa. . . . . .”

Người mặt quỷ híp lại con ngươi, trên mặt mang nụ cười, quỳ xuống đất nói: “Đa tạ đại công chúa. . . . . . không, đa tạ vương thượng!”

“Ha ha ha ha. . . . . . Trăn Dương, chuyện đầu tiên cần làm khi Cô thành Miêu Cương vương, chính là cướp đi tất cả những gì ngươi có!” Đạt Vi Mộ Liên ngửa mặt lên trời cười to, nàng là đại công chúa của hoàng thất Miêu Cương, tương lai vương vị chính là của nàng!

**

Tại Chiêu Nguyên điện đại công chúa cùng người mặt quỷ đang tính toán âm mưu quỷ kế, bên Mộc Thất lại là một mảnh yên tĩnh, bởi vì tối hôm qua ngủ ít hiện tại đang ngủ trưa.

Sở Vân Mộ phân phó người bên trong ngoài điện không được làm ồn, tất cả mọi người hành động phải yên tĩnh, trong vòng mười dặm xe ngựa không được đi qua, để tránh quấy rầy vương phi nghỉ ngơi. . . . . .

Hôm nay trên tiệc rượu Tiểu Thất đã ngủ gật mấy lần, nhất định là mệt muốn chết rồi.

Bên trong phòng nhàn nhạt hương an thần, xiêm y hé mở, tóc đen phân tán Sở Vân Mộ ngồi ở bên giường, trên tay cầm quyển sách, mà ánh mắt lại rơi vào người vừa tỉnh ngủ trên giường.

Sở Vân Mộ sờ sờ chóp mũi Mộc Thất, nhếch môi cười trêu nói: “Ái phi của bổn vương ngủ lâu như vậy mới tỉnh lại, nàng nói xem trừ ăn với ngủ nàng còn biết làm gì?”

Trong ánh mắt hắn nhìn nàng tràn đầy cưng chiều, nhẹ nhàng vươn tay, vén nhẹ những sợi tóc rớt trước mặt nàng ra sau tai, động tác êm ái vô cùng.

Mộc Thất lật người, đoạt lấy quyển sách trong tay hắn, qua một lát mới mở miệng nói: “Còn biết ăn chàng, ngủ với chàng!”

Ý cười trong đôi mắt phượng của Sở Vân Mộ tối dần, chợt cúi đầu xuống, chạm vào chớp mũi của Mộc Thất, vẻ mặt rất là hài lòng: “Hả? Tiểu Thất vừa nói cái gì? Vi phu nghe không rõ, lặp lại lớn tiếng một chút.”

“Không nói!” Mộc Thất quay đầu đi, duỗi lưng một cái nói: “Nếu ta nói không phải đúng theo tính toán của chàng rồi sao?”

Sở Vân Mộ nhanh như chớp hôn một cái lên môi nàng: “Tối nay nàng nghỉ ngơi sớm một chút, Bổn vương làm phu quân của nàng, đương nhiên phải thương hoa tiếc ngọc, bằng không phá hư rồi thì không tốt. . . . . .”

Mộc Thất cầm y phục ném tới, đỏ mặt mắc cỡ nói: “Đi ra ngoài, ta muốn thay quần áo!”

Sở Vân Mộ nhíu mày, lơ đễnh: “Tiểu Thất không cần sợ, thân thể của nàng có nơi nào vi phu chưa xem qua hay sao? Mặc dù vóc người của nàng so với vi phu vẫn kém hơn một chút, nhưng mà chắc chắn vi phu sẽ không cười nhạo nàng.”

Mộc Thất: “. . . . . .”

Một bộ đồ lót màu xanh bay đến phủ trên đầu Sở Vân Mộ, tỏ vẻ tràn ngập ngập bất mãn.

Đản Hoa dáng vẻ xem kịch vui cọ cọ Mộc Thất vẫn nằm trên giường, tìm vị trí thoải mái nằm, thấy Sở Vân Mộ ra khỏi phòng, vui vẻ lăn lộn —— cái giường này rốt cuộc thuộc Đản Hoa đại nhân là nó!

Nhưng mà, Đản Hoa đại nhân ở phương diện độc chiếm giường của Mộc Thất, vẫn là gánh nặng đường xa ——


Bánh Trôi đang nằm trên gối đầu đứng dậy khẽ xòe ra móng vuốt nhỏ, nhìn thấy có ‘ kẻ địch ’ xâm lấn lãnh địa, lập tức nhào tới, cắn một cái trên đuôi của Đản Hoa.

“Ngao ——!” Đản Hoa rống giận một tiếng, quay đầu lại phản công.

Hai tiểu tử cứ khí thế ngất trời như vậy ở trên giường Mộc Thất đánh nhau.

Mộc Thất cảm thấy đau đầu nhức óc, nàng nắm hai tiểu tử lên, ném một con về đầu giường, một con ném về cuối giường, hung ác nói: “Còn dám hồ nháo, phạt các ngươi ăn chay một tháng!”

Quả nhiên, hai tiểu tử nghe phải ăn chay, yên tĩnh lại rất nhanh. . . . . .

Sở Vân Mộ mới vừa đi ra cửa, liền nhận được tin tức Nguyên Tái truyền đến: Đại công chúa Đạt Vi Mộ Liên  phái người đến đang đợi hắn ở cửa.

Đại công chúa mở tiệc ở điện Chiêu Nguyên chỉ mời một mình Sở Phù Phong………

Con ngươi của Sở Vân Mộ lộ ra mấy phần u tối, hắn thật muốn đi xem Đạt Vi Mộ Liên có thể sử dụng điều kiện để uy hiếp hắn, hắn ghét nhất nữ nhân, nhất là nữ nhân ngu xuẩn, dĩ nhiên ngoại trừ tiểu Thất của hắn.

Sở Vân Mộ nhấc chân bước ra khỏi viện, bỏ lại một câu: “Nói cho vương phi, bữa tối không cần chờ bổn vương, những chuyện khác sau khi bổn vương trở về sẽ nói cho nàng biết.”

**

Đạt Vi Mộ Liên búi một kiểu tóc tinh xảo, lại thay một bộ y phục tơ tằm đỏ tươi thêu hoa vô cùng quyến rũ, trên váy khảm châu báu Nam Hải, cổ áo kéo cực thấp, ăn mặt thế này nam nhân bình thường thấy nhất định tim đập mặt đỏ, mơ tưởng mông lung.

“Đại công chúa, Sở đại nhân tới.” Một cung nhân tiến lên bẩm báo trong lúc vô tình ngẩng đầu nhìn thấy đại công chúa trên giường, có bốn nam sủng quỳ bên cạnh phục dịch, thậm chí còn để tay trên ngực nàng ta. . . . . .

Hắn vội vàng cúi đầu, lại không dám nhìn nhiều.

“Đi xuống đi.” Đạt Vi Mộ Liên soi gương nhìn dung nhan tinh xảo của mình, ở Miêu Cương nếu nói dung mạo của nàng đứng thứ hai, sẽ không có người dám xưng đứng thứ  nhất.

Luận võ công, bàn về quyền lực, nàng có điểm nào kém hơn Trăn Dương quận chúa kia?

Nàng là trưởng công chúa con của hoàng hậu Miêu Cương, mà Trăn Dương bất quá chỉ là nữ nhi của thừa tướng, không phải là máu mủ ruột thịt của hoang thất Đại Lịch, trong mắt Sở Phù Phong chỉ ngưỡng mộ một mình nàng mới đúng!

Đạt Vi Mộ Liên chỉnh lại y phục một chút, từ trong ngực móc ra một viên hương liệu tinh xảo, ném vào lò hương trong phòng nàng ta.

Đây chính là hợp hoan tán, không có thuốc giải, người một khi trúng hương này,  ý thức sẽ mê ly, phải thông qua nam nữ hoan hảo mới có thể hoàn toàn giải trừ. . . . . .

“Tất cả các ngươi đi ra ngoài.” Đạt Vi Mộ Liên nói với người hầu trong nội điện, sau đó nói với thị vệ canh cửa: “Tất cả các ngươi rút đến cửa điện, chỉ để một mình Sở Phù Phong đi vào, bản công chúa có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn.”

Sở Vân Mộ đi vào tẩm cung của Đạt Vi Mộ Liên dọc đường đi cũng không thấy có thị vệ canh gác, xem ra nàng ta đã sớm chuẩn bị trước.

Đẩy cửa ra thì một mùi hương kì dị đập vào mũi.

Sở Vân Mộ nhếch môi cười, thì ra là hợp hoan tán, vật này đối với người bình thường đúng là có chút tác dụng, nhưng đối với hắn chỉ là một loại hương liệu hơi gay mũi có chút khó ngửi.


Hắn từng ở trong Ma cung thử qua loại độc mạnh nhất thế gian, hợp hoan tán đối với hắn mà nói, không có chút tác dụng nào.

“Sở đại nhân, lại đây ngồi đi.” Đạt Vi Mộ Liên cả người mặc y phục hoa lệ ngồi trên ghế, ngoắc ngoắc ngón tay với Sở Vân Mộ.

“Sở đại nhân cảm thấy hôm nay y phục của bản công chúa có đẹp hay không?” Nàng khẽ kéo lụa mỏng trên vai, lộ ra xương quai xanh trắng nõn.

Nhưng ánh mắt Sở Vân Mộ lại không đặt trên người nàng ta, chỉ đứng ở trước mặt của Đạt Vi Mộ Liên, lạnh lùng nói: “Đại công chúa hôm nay kêu vi thần tới có chuyện gì không ngại nói thẳng đi, vi thần không có kiên nhẫn ở đây nhìn đại công chúa cởi áo. . . . . .”

Nét mặt Đạt Vi Mộ Liên cứng đờ, tay nắm chặt ly rượu, tức giận nói: “Thế nào? Trong mắt của ngươi chẳng lẽ chỉ có Trăn Dương đó thôi sao?”

“Nếu Đại công chúa cũng biết, cần gì phải hỏi vi thần?” Sở Vân Mộ rất là vừa lòng phe phẩy quạt, Tiểu Thất dĩ nhiên là duy nhất trong lòng hắn, dù là ai cũng không cách nào thay thế.

Đạt Vi Mộ Liên ngửa đầu uống cạn rượu trong chén, cười to mấy tiếng nói: “Chẳng lẽ ngươi  không biết phu quân của nàng là chính là kẻ âm trầm quỷ mị nhiếp chính vương Sở Vân Mộ hay sao? Quan hệ giữa các ngươi nếu để nhiếp chính vương biết, ngươi cho rằng mình sẽ có kết quả tốt sao? Đến lúc đó chính bản thân Trăn Dương còn khó bảo toàn, có thể quan tâm đến ngươi nữa hay sao?

Chỉ cần ngươi nghe lời bản công chúa nói, ngoan ngoãn ở lại Miêu Cương làm nam nhân của ta, ta không chỉ có thể bảo vệ ngươi bình yên vô sự, hơn nữa có thể cho ngươi cả đời vinh hoa. Đợi lúc bản công chúa lên ngôi, ngươi chính là phu quân của vua. . . . . .”

Sở Vân Mộ cười lạnh, giết nữ nhân ngu xuẩn này, thật là làm dơ bẩn tay của hắn!

Đạt Vi Mộ Liên muốn ở trong cản trở, làm nhục danh tiết tiểu Thất, diệt trừ tình địch của nàng ta.

Rất tốt, hắn sẽ để cho nàng an an tâm tâm. . . . . . xuống địa ngục!

“Hai vị hoàng tử đều nhi tử đắc ý của Miêu Cương vương, đại công chúa lấy gì chắc chắn sẽ trở thành nữ đế, cho vi thần vinh hoa cả đời đây? Thứ cho thần nói thẳng, nếu là chỉ bằng một mình đại công chúa, sợ rằng phần thắng không lớn như lời nói” Sở Vân Mộ nâng nhẹ mắt phượng, đầu ngón tay lại vận đủ sức lực, thật giống như bất cứ lúc nào cũng có thể biến vật trong tay thành vũ khí, làm cho đối phương một chiêu bị mất mạng.

Đạt Vi Mộ Liên thấy Sở Phù Phong hứng thú với điều kiện của nàng, trong lòng càng thêm mấy phần vui mừng.

Nàng ta vung lên tóc dài, xoay mấy vòng ngồi lên trên bàn gần Sở Phù Phong, bỏ một quả nho vào trong miệng: “Bản công chúa tự nhiên biết đạo lý này, tất nhiên sẽ không để cho mình rơi vào thế yếu, nếu ta quyết định đoạt vương vị, nhất định phải có được chín phần thắng. Ngươi yên tâm, sau lưng của ta tự có cao nhân chỉ điểm, hắn chính là đại quốc sư tương lai của Miêu Cương, trở thành trợ thủ tốt nhất của chúng ta.”

“Ta rất ngạc nhiên đến tột cùng cao nhân này là ai?” Sở Vân Mộ cười lạnh, hắn đối với người này cảm thấy rất hứng thú.

Người sau lưng Đạt Vi Mộ Liên xúi giục nhằm vào Tiểu Thất, xem ra người này nhất định có quen biết hắn và tiểu Thất.

Mà tất cả uy hiếp đến tiểu Thất, hắn đều sẽ không bỏ qua!

“Hỏi hắn làm cái gì? Ngươi đã đã đồng ý làm phu quân của ta, chúng ta cần gì lãng phí thời gian nữa? Ngươi không cảm thấy nên làm chút gì sao?”

Đạt Vi Mộ Liên trong lòng có chút nóng nảy, lư hương trong phòng đã đốt được một lúc, nhưng Sở Phù Phong sao một chút phản ứng cũng không có?

Sở Vân Mộ lộ ra nụ cười lạnh lẽo, hắn nâng lên cây quạt chặn lại mùi phấn son nồng nặt trên người Đạt Vi Mộ Liên, lạnh nhạt nói: “Nhưng vi thần vẫn rất có hứng thú với người cam tâm tình nguyện thần phục đại công chúa, nếu như hắn là nam tử vụng trộm ái mộ đại công chúa, đại công chúa không cảm thấy cần phải giải thích với vi thần một chút hay sao?”


Đạt Vi Mộ Liên đưa ngón tay sơn đỏ ra gạt đi cây quạt đang mở của Sở Vân Mộ, cười nói: “Ái mộ. . . . . . làm sao có thể? Hắn lúc ở Ma cung tu luyện đã trở hành hoạn quan, làm sao có thể có ái mộ nam nữ? Hắn chỉ vì bản thân mà báo thù, cùng ta không có chút quan hế. . . . . .”

Dứt lời, Đạt Vi Mộ Liên nghiên thân thể một chút, muốn ngã về phía Sở Phù Phong.

Người này là U Minh!

Sở Vân Mộ hơi nhíu mày, U Minh từng bắt cóc Mộc Thất không thành, sau đó hắn đã phái người diệt dư đảng Ma cung, không ngờ còn U Minh là cá lọt lưới chạy trốn tới Miêu Cương, nhờ đại công chúa giúp hắn báo thù!

Tin tức cần biết đã lấy được, đối với nữ nhân rắp tâm quấy rầy tiểu Thất, hắn muốn cho nàng ta bài học kinh nghiệm xương máu!

Sưu sưu!

Sở Vân Mộ vận đủ nội lực, không tốn sức chút nào bóp nát ly rượu trong tay, rượu trong chén phiêu tán trong không trung hóa thành vô số ám khí, đánh vào huyệt đạo trên người Đạt Vi Mộ Liên.

Giọt nước cuối cùng đánh vào vị trí một phần ba trên cổ nàng ta, một viên thuốc đỏ thẫm từ trong miệng nàng ta bay ra, chính là thuốc giải hợp hoan tán!

Đạt Vi Mộ Liên vốn định sau khi nói chuyện thành công sẽ nhả thuốc giải ra, nhưng không ngờ Sở Phù Phong có chuẩn bị trước!

“Ngươi…ngươi rốt cuộc. . . . . . là ai ?” Phun ra thuốc giải  Đạt Vi Mộ Liên ngửi thấy trong không khí nồng nặc mùi thơm, không khỏi cả người nóng ran, gương mặt ửng hồng.

Nhưng toàn bộ huyệt đạo trên người nàng ta đã bị che lại, căn bản không thể động đậy, nói liên tục thì đến sức để nói cũng không còn!

“Ngươi còn chưa xứng để biết thân phận của ta.” Sở Vân Mộ trên cao liếc nhìn xuống đất nữ nhân dưới đất, nói: “Ngươi chỉ cần biết, Trăn Dương là nữ tử quan trọng nhất trong lòng ta, kẻ nào có dù chỉ là một chút tâm tư tổn thương nàng, ta nhất định khiến kẻ đó vào địa ngục!”

Đạt Vi Mộ Liên cắn chặt răng, trong lòng tràn đầy không cam lòng, nàng không đẹp bằng Trăn Dương? Vóc người của nàng không bằng Trăn Dương?

Tại sao nàng ta vẫn thua tiện nhân Trăn Dương kia?

Nàng ta nắm chặt vạt áo Sở Vân Mộ, hung hăng nói: “Coi như định lực của ngươi mạnh hơn nữa, cũng sẽ bị Hợp Hoan xói mòn tâm trí! Chưa tới nửa canh giờ, tin tức bản công chúa gặp chuyện sẽ đến tai phụ vương, đến lúc đó người thấy được cảnh tượng của ta và ngươi. . . . . . phụ vương sủng ái bản công chúa như vậy, nhất định sẽ để hoàng đế Đại Lịch đưa ngươi vào tẩm cung của bản công chúa!

Nếu như ngươi đồng ý, tất cả chuyện cũ có thể bỏ qua, nhưng nếu như ngươi không đồng ý, phụ vương sẽ trị ngươi tội bất kính, lập tức trảm! Ngươi cho rằng ngươi thoát khỏi lòng bàn tay của ta sao?”

Sở Vân Mộ một chưởng chặt đứt vạt áo bị Đạt Vi Mộ Liên nắm giữ, dưới chưởng phong, trong nháy mắt mảnh vải trong tay nàng ta biến thành mảnh vụn.

“Nếu Đại công chúa muốn trình diễn kịch hay trước mặt Miêu Cương vương, ta sẽ thành toàn tâm nguyện của ngươi. . . . . .” Sở Vân Mộ vỗ tay phát ra tiếng, mấy sát thủ xuất hiện phía sau hắn.

Lúc này ý thức Đạt Vi Mộ Liên đã mơ hồ, nàng uốn éo người, lụa mỏng trên vai đã rơi xuống đất, trang sức đầy đầu cũng rơi xuống .

“Van ngươi. . . . . . mau. . . . . . mau cho ta. . . . . .” Đạt Vi Mộ Liên lửa nóng khắp người con ngươi mông lung nhìn vào nam tử tuyệt sắc trước mặt, nàng phải lấy được hắn!

Bốn thị vệ được nhóm sát thủ đưa tới ngửi được mùi Hợp Hoan Tán trong điện, lập tức xao động bất an .

“Mấy người các ngươi phục vụ đại công chúa cho tốt.” Sở Vân Mộ đi ra khỏi tẩm cung, điểm chân nhảy lên, bóng dáng nháy mắt biến mất khỏi khu vực tẩm điện.

Nguyên Lẫm đi theo sau lưng Sở Vân Mộ, có chút không hiểu hỏi: “Gia, chúng ta đây là đi đâu?”

“Nơi nào ở vương cung là lạnh lẽo âm u nhất?” Sở Vân Mộ lạnh lùng nói.

Làm sát thủ, Nguyên Lẫm sớm đã điều tra rõ ràng khu vực xung quanh mình, lập tức trả lời: “Phía tây có một u cốc, hàng năm âm lãnh không thấy mặt trời.”

“Rất tốt, hôm nay bổn vương muốn diệt trừ loạn đảng U Minh, tự tay lấy thủ cấp của hắn!” Trong con ngươi đen nhánh của Sở Vân Mộ hiện ra tia khát máu.


Bên trong tẩm cung, bốn thị vệ như lang như hổ  nhào về phía Đạt Vi Mộ Liên, bản tính thúc giục làm cho bọn họ quên mất thân phận của người trước mặt, y phục lả lơi, mỹ nhân da thịt trắng nõn chính là muốn đòi mạng bọn họ!

“Nóng quá. . . . . . cho ta. . . . . .” Đạt Vi Mộ Liên lôi xé y phục vốn đã mỏng manh trên người, trong giọng nói mang theo cầu khẩn.

Bốn nam nhân đã cởi áo, không chút do dự nhào tới. . . . . .

Sau nửa canh giờ, nha hoàn tâm phúc của Đạt Vi Mộ Liên là Hồng Lăng quỳ gối bên ngoài cửa cung Miêu Cương vương, dập đầu khóc thút thít nói: “Nô tỳ chỉ mới xuất cung trong chốc lát, trở lại tẩm cung thì cung nhân nội thị trong tẩm cung toàn bộ đều ngất xỉu, cũng không thấy bóng dáng của đại công chúa! Vương thượng, nhất định là có thích khách trà trộn vào cung Chiêu Nguyên, thích khách kia nhất định lúc này còn chưa đi xa, hôm nay tình huống khẩn cấp, an nguy của công chúa còn chưa biết, kính xin vương thượng phái đế vệ đến cung Chiêu Nguyên cứu đại công chúa!”

Miêu Cương vương nghe được tin này, lập tức sai ám vệ đi lục soát cung Chiêu Nguyên, chính mình cũng ngồi trên xe kéo đi.

Đi theo đến còn có mấy vị đại thần chưa kịp xuất cung, mẫu hậu của đại công chúa cũng đến, một nhóm đội ngũ cũng không nhỏ.

Mọi người đều tới cung Chiêu Nguyên, chỉ thấy ám vệ đứng im lặng trước khêu phòng của đại công chúa.

“Thế nào? Vì sao các ngươi không đi vào lục soát!” Miêu Cương vương lạnh lùng nói.

Ám vệ đồng loạt quỳ trên mặt đất, ở trong đó. . . . . . ai dám đi vào không phải là tự tìm đường chết sao!

Xung quanh an tĩnh lại, chỉ nghe âm thanh ván giường lay động, thỉnh thoảng xen lẫn tiếng nam nhân gầm nhẹ lẫn tiếng nữ nhân thét chói tai. . . . . .

Tại chỗ này đều là người từng trải, có ai còn không biết bên trong xảy ra chuyện gì!

Miêu Cương Vương lửa giận lên não, chòm râu giật giật, con ngươi lạnh lùng nhìn chằm chằm Hồng Lăng nói: “Đây chính là chuyện đại công chúa gặp thích khách trong miệng ngươi? Ở bên trong là chuyện gì xảy ra?”

“Vương thượng. . . . . .” Tim của Hồng Lăng như mắc kẹt trong cổ họng.

Đại công chúa chỉ bảo nàng truyền lời, cũng không nói rồi sau đó sẽ xảy ra chuyện gì?

“Phái người vào phòng mang người đi ra, nếu là cung nhân tằng tịu với nhau, nhất định phải nghiêm trị không tha! Vương thượng chớ tự mình tiến vào, tránh cho dơ bẩn mắt. Nô tì thật sự lo lắng an toàn của Liên nhi, không bằng chúng ta đi những nơi khác xem một chút đi.” Nhu hoàng hậu nắm chặt khăn tay nói.

Nữ nhi này của nàng thường ngày được phụ vương nhất mực chìu chuộng, trong cung cũng có không ít nam sủng, nếu là làm ra chuyện tình gì, lại làm trở ngại quá trình Quang nhi lên làm thái tử!

Bùm!

Miêu Cương vương không nghe Nhu hoàng hậu khuyên can, một chưởng đẩy cửa phòng ra, xông vào mũi một mùi hương xen lẫn mùi máu tươi, làm người ta suy nghĩ kỳ quái.

Lọt vào mắt mọi người là một cảnh ướt át, trên giường một mảnh hỗn độn, xiêm y xé rách rải khắp nơi trên mặt đất.

Bốn nam nhân như lang như hổ nhào lên trên người một nữ nhân, mà nữ tử uyển chuyển dưới thân bốn nam nhân kia. . . . . . Chính là Đại công chúa Đạt Vi Mộ Liên!

“Người tới, đưa mấy kẻ này đi đánh chết! Thân là trưởng công chúa thế nhưng làm ra loại chuyện hoang đường này, Cô không có nữ nhi như vậy!” Miêu Cương Vương rút bội kiếm trên hông ra, giơ tay lên muốn chém về phía giường.

Mở rộng cửa sổ để không khí tràn vào trong phòng, xua tan mùi của hợp hoan tán.

Đạt Vi Mộ Liên khôi phục lại ý thức thấy được tình cảnh của mình, giương mắt nhìn mọi người trong phòng, nhất thời trong lòng chấn động!

Kế hoạch của nàng là dụ dỗ Sở Phù Phong trúng hợp hoan tán, làm sao lại trở thành bốn nam nhân xấu xí như vậy?

—— Sở Phù Phong, ngươi lại dám vũ nhục bản công chúa như vậy, chung quy sẽ một ngày, bản công chúa nhất định giết ngươi và Trăn Dương quận chúa, rửa sạch mối thù hôm nay!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.