Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 7: Kinh Ngạc!
Thực ra cho dù Hàn Tố Phân không đến cầu xin Lưu Nhị Hỉ thì hắn cũng sẽ không nói chuyện này ra ngoài, dù sao Trương Ngọc Hương cũng nói chuyện này với hắn rồi, hôm nay hắn đến chỉ muốn hù dọa Hàn Tố Phân mà thôi.
Hàn Tố Phân nhìn dáng vẻ hằm hằm không nói không rằng của Lưu Nhị Hỉ, tưởng rằng hắn sẽ không bằng lòng bỏ qua cơ hội này, mặt cô ta đỏ gay giống như đã hạ quyết tâm, từ từ đứng dậy.
Hàn Tố Phân ngượng ngùng nhìn Lưu Nhị Hỉ, đôi tay trắng bóc mềm mại khẽ giơ lên, từ từ cởi bỏ chiếc váy ngủ màu tím dường như xuyên thấu, bộ ngực trắng nõn nà không chịu sự gò bó lập tức nảy ra ngoài.
“Chị Tố Phân, chị, chị làm gì vậy…”, Lưu Nhị Hỉ cố chịu đựng sự kích thích đến chảy máu mũi, hai tay run run che bộ ngực của Hàn Tố Phân, hắn run rẩy nói.
Hàn Tố Phân đỏ ửng mặt, dạng hai chân cưỡi lên người Lưu Nhị Hỉ, bộ ngực khủng không ngừng lắc lư trước mặt hắn, làn da trắng nõn nà nổi những vệt đỏ ửng.
“Nhị Hỉ ngoan, cậu đồng ý với chị đi, chỉ cần cậu đồng ý thì chắc chắn cậu sẽ được lợi từ chị”, Hàn Tố Phân trêu ghẹo liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ, ý tứ trong lời nói rất rõ ràng.
Nhìn vật thể trắng nõn nã đầy sức quyến rũ trước mặt mình, nếu nói Lưu Nhị Hỉ không động lòng thì hoàn toàn là nói dối, nhưng khi nghĩ đến quan hệ giữa Hàn Tố Phân và Vương Gia Lạc, trong lòng Lưu Nhị Hỉ lại cảm thấy ghê tởm.
Lưu Nhị Hỉ cười hihi, khóe miệng lộ ra vẻ cợt nhả: “Chị Tố Phân, chuyện này không phải em không đồng ý, không phải mấy năm trước lão Vương Gia Lạc cướp mấy mẫu đất của nhà em sao, em nhất định phải lấy lại!”
“Cái này…”
Nghe Lưu Nhị Hỉ nói, Hàn Tố Phân sững sờ, năm đó lúc Vương Gia Lạc chiếm đoạt đất của nhà Lưu Nhị Hỉ, cô ta cũng có mặt ở đó, hơn nữa còn nói giúp vài câu.
Tim đập thình thịch, Hàn Tố Phân cảm thấy hơi phiền não, biết vậy lúc đấy cô ta không nên xúi Vương Gia Lạc làm chuyện này, đây không phải là báo ứng đến sao, hôm nay bị người ta nắm thóp rồi.
“Chị Tố Phân, chị cũng biết, thứ quan trọng nhất đối với người nhà quê chúng ta chính là mấy mẫu đất đó, chị nói xem lão Vương Gia Lạc chiếm đất của nhà em, sao em có thể nuốt trôi cục tức này chứ!”, Lưu Nhị Hỉ nghiêm mặt, dường như rất phẫn nộ, hắn lén liếc nhìn khuôn mặt trắng bóc của Hàn Tố Phân rồi lạnh lùng nói.
“Ừm…”, Hàn Tố Phân khẽ đáp lại, vẻ mặt có chút khó coi, xem ra hôm nay muốn bịt miệng Lưu Nhị Hỉ, cô ta phải bỏ chút công sức rồi.
Hàn Tô Phân đỏ ửng mặt, đột nhiên ôm lấy đầu của Lưu Nhị Hỉ, bầu ngực đẫy đà áp sát lên trên.
“Ư…chị Tố Phân, chị làm gì thế….
”
Mặt Lưu Nhị Hỉ đỏ gay, lập tức ngửi thấy mùi sữa thơm ngào ngạt, hắn cuống cuồng vội lớn tiếng nói: “Chị Tố Phân, chị buông em ra trước đi, em sắp bị chị làm cho ngạt thở rồi”.
“Huhu…Nhị Hỉ, chuyện hôm nay cậu nhất định phải đồng ý với chị, nếu không chị sẽ không sống nữa, huhu…”
Nghe thấy giọng nói của Lưu Nhị Hỉ nhưng Hàn Tố Phân chẳng những không buông ra mà còn ôm chặt hơn, cô ta hận không thể vùi bộ ngực mềm mại của mình vào trong cơ thể của Lưu Nhị Hỉ.
“Chị Tố Phân, em, em đồng ý với chị, chị buông em ra trước đi, em đồng ý với chị, được chưa”, Lưu Nhị Hỉ đỏ ửng mặt, vội vàng nói.
“Thật sao?”, Hàn Tố Phân vui mừng vội buông hai tay đang ôm lấy đầu Lưu Nhị Hỉ ra, mừng rỡ hỏi hắn.
“Hụ hụ……”, Lưu Nhị Hỉ thở hổn hển, bất lực nhìn Hàn Tố Phân rồi nói: “Là thật đấy, chị Tố Phân, em hứa sẽ không nói được chưa”.
Chụt!
Hàn Tố Phân vui mừng hôn mạnh vào môi Lưu Nhị Hỉ một cái, cảm giác mềm mại khiến hắn không chịu nổi.
“Nhị Hỉ à, chị dâu thực sự không biết nên cảm ơn cậu thế nào”, Hàn Tố Phân vui mừng phấn khởi, nũng nịu nói với Lưu Nhị Hỉ.
“Hihi…”, Lưu Nhị Hỉ cười hihi, nhìn Hàn Tố Phân với vẻ mặt cợt nhả, hắn nói: “Đúng rồi, chị Tố Phân, lúc nãy không phải chị bảo nếu em đồng ý không nói chuyện này thì chị sẽ cho em chút lợi lộc sao?”
“Hừ, đáng ghét…”, Hàn Tố Phân xấu hổ đỏ ửng mặt nhìn nụ cười xấu xa của Lưu Nhị Hỉ, trong lòng cô ta không khỏi khinh bỉ, cậu nói xem cái đấy của cậu không dùng được nữa mà sao vẫn ham muốn thế chứ.
Cô liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái rồi từ từ đứng dậy khỏi người hắn.
Hàn Tố Phân đỏ ửng mặt, cô ta nhẹ nhàng giơ tay chậm rãi vuốt ve tới phần eo của Lưu Nhị Hỉ giống như con rắn bò trườn, thẹn thùng liếc nhìn hắn, bàn tay thăm dò vào sâu bên trong.
Hự…
Đột nhiên một cảm giác mát lạnh mềm mại như bị điện giật truyền khắp người Lưu Nhị Hỉ, hắn khẽ nhắm mắt lại, bắt đầu tận hưởng sự phục vụ của Hàn Tố Phân.
Lúc này Hàn Tố Phân cũng thấy rất sốc, cô vốn tưởng cái đó của Lưu Nhị Hỉ rất nhỏ, ai ngờ lại lớn như thế, giống như quả dưa chuột to mọc dưới đất vậy, nếu như có thể đâm vào thì chắc chắn phê hơn cái ấy của lão Vương Gia Lạc kia rất nhiều!
Hàn Tố Phân đỏ ửng mặt, không kiềm chế nổi liền vuốt thêm vài cái, cô ta thầm nghĩ nếu không phải cái ấy của Lưu Nhị Hỉ không dùng được thì hôm nay cô ta thực sự muốn làm chuyện ấy với hắn rồi.
Ơ! Không đúng, sao cái thứ này ngày càng to, hơn nữa còn nóng ran như thế chứ, không phải cái đó của Lưu Nhị Hỉ vô dụng rồi hả, sao lại cương cứng dần lên vậy chứ!
Hàn Tố Phân kiềm nén sự kinh ngạc trong lòng, đôi má cô ta ửng đỏ, nhìn Lưu Nhị Hỉ rồi ưỡn ẹo nói: “Nhị Hỉ, chị dâu khiến cậu thấy không thoải mái sao?”
“Ừm…”, Lưu Nhị Hỉ thở một hơi thật sâu, không chịu nổi phát ra tiếng rên rỉ.
“Vậy cậu nói cho chị biết, có phải cái đó của cậu đã chữa khỏi rồi đúng không?”, Hàn Tố Phân xấu hổ đỏ mặt tò mò hỏi.
“Ơ…”, Lưu Nhị Hỉ sững sờ, vội mở mắt, hắn nhìn dáng vẻ xấu hổ đỏ mặt, ánh mắt mơ màng của Hàn Tố Phân, đảo con ngươi rồi cợt nhả nói: “Hihi, chị Tố Phân, em cũng không biết nữa, chị tự xem là biết ngay thôi!”
Hàn Tố Phân bực bội nguýt Lưu Nhị Hỉ một cái, cô ra tò mò quỳ xuống, nhẹ nhàng tụt quần của hắn ra xem.