Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 6: Cậu Cứ Đến Rồi Sẽ Biết!
Trong lòng nhộn nhạo, Lưu Nhị Hỉ run rẩy nói: “Chị dâu, chị dâu, có cái gì tốt thế.
.
.”
“Cậu cứ đến rồi sẽ biết!”
Hàn Tố Phân e thẹn nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái, chậm rãi buông hai tay phía trước ngực hắn xuống, uốn éo cái thân hình quyến rũ, nhón chân bước về phía nơi ở của mình.
Lưu Nhị Hỉ trong lòng thầm mắng một tiếng: đúng là cái đồ yêu tinh lẳng lơ! Rồi hắn vội vàng đi theo.
.
.
.
Hàn Tố Phân sống ở phía đông của thôn, bình thường Lưu Nhị Hỉ cũng ít khi qua lại cùng Hàn Tố Phân, đây cũng là lần đầu tiên hắn đến nhà của cô ta.
Liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ với ánh mắt quyến rũ, Hàn Tố Phân dường như đang cố tình mồi chài hắn, cặp mông nở nang hơi hơi vểnh lên, cô ta bước vào trong phòng.
Ừng ực! Nhìn cặp mông căng tròn nảy nở ấy mà Lưu Nhị Hỉ không nhịn được nuốt nước miếng.
Bước vào trong phòng, Hàn Tố Phân bật đèn lên, Lưu Nhị Hỉ không khỏi liếc nhìn xung quanh phòng khách, căn phòng đã được Hàn Tố Phân dọn dẹp vô cùng ngăn nắp và sạch sẽ, xem ra Hàn Tố Phân cũng là một người phụ nữ rất đảm đang hiền huệ.
“Nhị Hỉ, cậu cứ ngồi xuống sô pha nghỉ ngơi một lát, chị đi thay một bộ quần áo khác.
.
.”, với sắc mặt đỏ bừng, Hàn Tố Phân ngượng ngùng nói.
“Thay quần áo? Chị Tố Phân, chị thay quần áo làm cái gì?”, trong lòng hơi rung động, Lưu Nhị Hỉ có chút khó hiểu hỏi.
Nhìn thấy dáng vẻ quyến rũ của Hàn Tố Phân, trong lòng Lưu Nhị Hỉ gợn sóng, âm thầm nghĩ, lẽ nào người đàn bà góa chồng xinh đẹp này định dùng thân thể mê hoặc mình hay sao?
Thẹn thùng nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái, Hàn Tố Phân ngượng ngùng trách móc: “Hì hì, đợi lát nữa cậu sẽ biết ngay thôi!”
Tuy ngoài miệng Hàn Tố Phân nói như thế nhưng trong lòng âm thầm nhổ một bãi nước bọt, nếu không phải bị tên nhãi kia bắt được thóp thì đời nào mình làm cái chuyện này.
Bước nhanh vào trong phòng ngủ, Hàn Tố Phân lấy từ trong tủ quần áo ra một bộ đồ ngủ bằng ren cổ khoét sâu hình chữ V vô cùng quyến rũ, rồi ra dấu với hắn.
Hàn Tố Phân nhanh chóng cởi xuống bộ đồ trên người, lộ ra hai trái đào tròn trịa trắng ngần, đôi chân đẫy đà nở nang khe khẽ mở ra, cô ta mặc lên người bộ đồ ngủ quyến rũ.
Cổ áo khoét sâu hình chữ V mở rộng đầy phóng khoáng, khe rãnh ngực sâu hút hồn lại trắng nõn nà của Hàn Tố Phân khiến cho người khác không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại mấy lần.
Hàn Tố Phân lại lấy từ trong tủ ra một đôi tất da chân mỏng dính màu đen, duỗi cặp chân thon dài thẳng tắp rồi mặc vào, trông càng hấp dẫn hơn.
Bộ đồ ngủ khêu gợi này là do Vương Gia Lạc mua ở thị trấn tặng cho cô ta, nhớ lúc cô vừa mới mặc lên người thì ánh mắt của Vương Gia Lạc lập tức nhìn chằm chặp không rời, giống như một con chó đực đã đến mùa động dục, lập tức vồ tới.
Ngày hôm nay, cô ta dùng nó để dụ dỗ Lưu Nhị Hỉ yếu sinh lí, đây cũng không phải là một việc khó khăn gì.
Nở một nụ cười thật duyên dáng, Hàn Tố Phân chậm rãi bước về phía phòng khách.
…
“Nhị Hỉ!”
Cất lên một tiếng gọi yêu kiều, Hàn Tố Phân uốn éo cơ thể gợi cảm của mình, chầm chậm đi về phía Lưu Nhị Hỉ.
“Ôi.
.
.”, nghe thấy giọng nói khiến tay chân cũng phải tê dại của Hàn Tố Phân, trong ánh mắt Lưu Nhị Hỉ bùng lên ngọn lửa, lúc này hắn mới nhận ra Hàn Tố Phân ăn mặc thật vô cùng gợi cảm.
Từ trước tới nay, Lưu Nhị Hỉ chưa từng nhìn thấy loại quần áo như vậy, liền không chịu được mà đỏ bừng cả mặt, ánh mắt nhìn chòng chọc vào hai trái đào mềm mại trước ngực Hàn Tố Phân.
Nhìn thấy dáng vẻ ngây ngốc của Lưu Nhị Hỉ, Hàn Tố Phân không nhịn được mà bật cười: “Nhị Hỉ, trông chị có đẹp không?”
“Đẹp, đẹp lắm.
.
.”, Lưu Nhị Hỉ liên tục gật đầu như bổ củi.
Vẻ mặt Hàn Tố Phân ửng hồng nghe câu trả lời của Lưu Nhị Hỉ, trong lòng cô ta hết sức mừng rỡ, xem ra sức hấp dẫn của bản thân vẫn không hề suy giảm.
Nở một nụ cười hết sức ngọt ngào, Hàn Tố Phân liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái đầy sức cám dỗ rồi nhẹ nhàng di chuyển về phía chiếc ghế sô pha.
“Chao ôi.
.
.”, đột nhiên, Hàn Tố Phân hét lên một tiếng, nhanh chóng ngã người về phía Lưu Nhị Hỉ.
Lưu Nhị Hỉ nhanh tay lẹ mắt, duỗi cánh tay ra ôm lấy thắt lưng nhỏ nhắn mảnh mai của Hàn Tố Phân.
Đôi bàn tay to thô kệch đặt ngay lên bộ ngực không có nội y bao bọc của Hàn Tố Phân, hắn sửng sốt, nhịn không được mà xoa nắn mấy cái.
“Ưm.
.
.”
Trước ngực nhói đau, Hàn Tố Phần không nhịn được mà rên rỉ một tiếng, sắc mặt ửng hồng, mơ màng nhìn Nhị Hỉ.
“Chị Tố Phân.
.
.
em, em không phải cố ý đâu.
.
.”, tai nghe thấy tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của Hàn Tố Phân, mặt của Lưu Nhị Hỉ đỏ lửng, nhanh chóng bỏ tay ra khỏi ngực của đối phương.
“Không sao mà, Nhị Hỉ, chị dâu không trách cậu đâu, vốn dĩ chỉ muốn cậu nhìn thấy.
.
.”, Hàn Tố Phân lại liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ với ánh mắt chòng ghẹo.
Nghe đến đây, ngọn lửa tà ác trong lòng của Lưu Nhị Hỉ bùng lên bùng lên âm thanh cuồng bạo, cái bộ phận mềm oặt kia cũng chậm rãi thức tỉnh.
” Hu hu.
.
.”
Cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngay khi trái tim của Lưu Nhị Hỉ gợn sóng, Hàn Tố Phân đột nhiên buồn bã, cả cơ thể mềm mại dựa sát vào trong lòng Nhị Hỉ, bắt đầu lặng lẽ khóc.
“Chị Tố Phân, chị, chị sao vậy, sao lại khóc thế.
.
.”, cảm nhận được thân thể nũng nịu trong lòng mình nức nở, Lưu Nhị Hỉ sững sờ, vội vàng hỏi.
“Nhị Hỉ, chị dâu hôm nay muốn nói thật với cậu chuyện này, lúc cậu nhìn thấy việc chị và trưởng thôn ở trên núi, tất cả đều là do lão ta dồn bức chị làm!”
Hàn Tố Phân uốn éo thân thể mềm mại của mình, không ngừng cọ sát ở trong ngực Lưu Nhị Hỉ, cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, trông đáng thương khiến người khác phải xót thương.
“Gã ta cưỡng ép chị? Chị là muốn nói tên khốn nạn Vương Gia Lạc muốn uy hiếp chị, cho nên chị mới quan hệ với lão ta phải không?”
Lưu Nhị Hỉ trong lòng sửng sốt, tuy rằng có chút không tin lắm, chính bản thân hắn đã nghe rõ ràng ở hiện trường, Hàn Tố Phân vì muốn có được chức Chủ nhiệm hội phụ nữ của thôn nên cô ta mới làm cái việc đó với Vương Gia Lạc ở trên núi, mà hôm nay chính miệng cô ta nói ngược lại thành lão ta cưỡng ép cô ta vậy.
“Đúng rồi, Nhị Hỉ, cậu cũng biết chị là một người phụ nữ góa chồng không nơi nương tựa, không có một người là người đàn ông tốt như cậu, chị chỉ có thể phát sinh chút quan hệ cùng gã Vương Gia Lạc kia, nếu không thì chị khó mà sống nổi ở cái thôn này.
.
.”
Khi Hàn Tố Phân nói đến đây, cô ta không nhịn được lấy hai tay che mặt, hai hàng nước mắt không ngừng chảy xuống, bộ dáng vô cùng đau thương.
Lưu Nhị Hỉ nhìn đối phương bằng ánh mắt hoài nghi, nhẹ nhàng an ủi:” Chị Tố Phân, đúng là quá khó cho chị.
.
.”
Nghe lời của Nhị Hỉ, vẻ mặt Hàn Tố Phân đột nhiên giật mình, cả cơ thể dán sát vào người Lưu Nhị Hỉ, nhìn Lưu Nhị Hỉ như đang cầu xin, khóc như thể đang nhõng nhẽo: “Nhị Hỉ, cậu nhất định phải giúp chị, nếu như cậu nói ra việc ở trên núi thì chị không còn mặt mũi nào để gặp mọi người nữa!”
“Ừm.
.
.
chuyện này.
.
.”, Lưu Nhị Hỉ ngập ngừng lên tiếng, vờ như đang vô cùng khó xử.