Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 45: Lên Núi Làm Việc!


Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 45: Lên Núi Làm Việc!


Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, liền vươn tay hướng đến đôi bồng đào cao cao trước ngực kia, bàn tay to lớn thô ráp cách một lớp quần áo mà ma sát.

“Ưm… đừng mà… a”, Ngô Xuân Hoa trông rõ là đã động tình, rên một tiếng đầy mị hoặc, nhưng nghe giọng điệu chẳng có vẻ gì là kháng cự cả, cơ thể run lên, cảm giác ẩm ướt giữa nơi đôi chân trắng nõn truyền thẳng đến.

Lưu Nhị Hỉ lấy tay kẹp nhẹ hai điểm nhô ra và cứng lên của Ngô Xuân Hoa, không nhịn được mà vân vê.

“Ưm… a… Nhị Hỉ… đừng… chú Hữu Tài của cháu… vẫn còn ở trong phòng…”
Mặt Ngô Xuân Hoa đỏ lên, không tự chủ mà uốn éo thân mình, không ngờ Lưu Nhị Hỉ lại to gan như thế, chỉ cách có một cánh cửa mà dám chơi bà ta trước mặt chồng.

Trong lòng Ngô Xuân Hoa đột nhiên dâng lên một tia hưng phấn, hai điểm nhô lên kia dần cứng lại, đôi chân nuột nà không kìm được run lên.

“Thím Xuân Hoa, sao chỗ này của thím càng ngày càng cứng thế, có phải muốn đàn ông rồi không…”
Lưu Nhị Hỉ cười hư hỏng, nhẹ nhàng phả một hơi nóng vào dái tai Ngô Xuân Hoa, một cảm giác tê dại như điện giật truyền khắp cơ thể bà ta.

“Ưm…”
Mặt Ngô Xuân Hoa đỏ lựng, không nhịn được mà rên rỉ, bị Lưu Nhị Hỉ trêu chọc như vậy, nói thật bà ta cũng có chút muốn rồi, nhưng lại nghĩ đến ông nhà mình vẫn còn ở trong phòng, trong lòng không khỏi có một tia nhục nhã hổ thẹn.

Ngô Xuân Hoa lẳng lơ trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, vội thoát khỏi móng vuốt của hắn, nhẹ giọng thì thầm: “Tên ranh này, không thấy chú Hữu Tài của cháu vẫn còn ở trong phòng sao, hơn nữa ban ngày ban mặt, cái đấy của cháu đã không thành thật thế rồi!”

“Thím Xuân Hoa, cái này đâu thể trách cháu, thím xem, nó tự đứng lên đấy chứ…”, Lưu Nhị Hỉ cười khẽ, cố ý ưỡn đáy eo, thứ nóng không gì bằng kia căng cứng dưới đáy quần.

Ngô Xuân Hoa đỏ mặt, không nhịn được liếc nhìn đường nét lồi lên qua dáng quần, to thật đấy, nếu mà làm một chút, chắc hẳn sẽ sướng hơn lên trời!
Lòng Ngô Xuân Hoa nổi cơn sóng gió, bàn tay nhỏ mềm mại không nhịn nổi, nắm lấy “cậu nhóc” nóng rực kia, nắn mạnh thứ đó một phát.

“Thằng ranh này, giữa thanh thiên bạch nhật đấy, nếu cháu thật sự muốn, buổi tối thím sẽ đi tìm cháu…”
Khuôn mặt thanh tú của Ngô Xuân Hoa đỏ bừng, cảm nhận kích cỡ cực khủng trong tay, lòng cũng bắt đầu run rẩy, bản thân bà ta lâu lắm rồi không làm cái đó, từ lâu đã thầm ngứa ngáy.

“Thím, đấy là thím nói đấy nhé, vậy buổi tối cháu sẽ đến tìm thím”, ánh mắt Lưu Nhị Hỉ chấn động, vội đáp lời.

“Ừ…”
Mặt Ngô Xuân Hoa đỏ hồng, có chút không dám nhìn ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ, đôi tay non mềm nắm lấy thứ nóng rực đó của hắn, không kìm được vuốt lên xuống.

Ưm…
Lưu Nhị Hỉ hít sâu một hơi, cảm giác bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Xuân Hoa đang cách một lớp quần mà cọ sát, làm hắn quả thật có chút không nhịn nổi, liền ôm bà ta vào lòng, đôi tay to lớn bóp mạnh vào bờ mông kia.

“Đừng đùa… Chút nữa Nhã Lệ sẽ đến đấy…”, khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Xuân Hoa đỏ bừng, ngúng nguẩy trừng mắt với Lưu Nhị Hỉ, nói nhỏ.

Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, chỉ có thể buông Ngô Xuân Hoa ra.

Lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng bước chân.

“Anh Nhị Hỉ, em chuẩn bị xong rồi, chúng ta lên đường thôi”, Triệu Nhã Lệ ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi phấn khởi đi đến phòng khách, nhìn Lưu Nhị Hỉ nói.

“Ế? Mẹ, sao mặt mẹ đỏ thế…”
Ngô Xuân Hoa xấu hổ lườm Lưu Nhị Hỉ, vội giải thích: “À, chắc tại nóng quá đấy…”
“Hề hề… Nhã Lệ, thím Xuân Hoa, quả thật là nóng quá đấy, anh nghĩ giờ chắc cả người cũng ướt đẫm rồi…”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, khẽ giọng cười cợt.

Bàn tay nhỏ nhắn của Ngô Xuân Hoa véo mạnh vào eo của Lưu Nhị Hỉ, trừng mắt với hắn, có điều, đúng như hắn nói, giữa hai chân truyền đến cảm giác dính nhớp, quần lót sớm đã ướt nhẹp…
“À… Đúng rồi, anh Nhị Hỉ, ta mau đi thôi, em chuẩn bị xong giỏ của mình rồi”.

Triệu Nhã Lệ hăng hái lắc cái giỏ hái thuốc trên lưng, lộ rõ vẻ vui mừng, tuy rằng lần trước bán được 2000 tệ, nhưng đó chỉ là tiền học của một kỳ, mình còn phải kiếm tiền sinh hoạt mới được.


Ánh mắt hắn nóng rực, Triệu Nhã Lệ lắc lư như thế, hai khối thịt rất phát triển trước ngực lại đong đưa, Lưu Nhị Hỉ nhìn mà lòng sóng đánh dập dềnh, không ngờ cô bé này bây giờ lại phát triển tốt như thế.

“Thím Xuân Hoa, vậy chúng ta xuất phát thôi?”
“Ừ… được…”
Sắc mặt Ngô Xuân Hoa phiếm hồng, vốn muốn thay đồ lót, nhưng bà ta lại sợ Triệu Nhã Lệ nghĩ nhiều, thế là liền gật đầu đáp.

Lưu Nhị Hỉ đeo giúp giỏ của Triệu Nhã Lệ, cùng với hai mẹ con Ngô Xuân Hoa lên núi.


“Anh Nhị Hỉ, anh xem chỗ đó có cả một mảng lớn nấm rừng kìa!”
Mặt Triệu Nhã Lệ ửng hồng, thấy trong một đám cỏ dại trước mặt, có cả một mảng lớn nấm rừng.

“Ái chà! Nhã Lệ, mắt em tinh phết đấy!”
“Ha ha, đương nhiên rồi, anh Nhị Hỉ, chúng ta mau đi hái thôi!”
Triệu Nhã Lệ nhảy chân sáo chạy qua, cơ thể cô bé tràn đầy sức sống dồi dào.

“Thím Xuân Hoa, vậy hai người hái ở đây, cháu đi chỗ đó xem có còn hay không.

“Ừm, được, vậy cháu cẩn thận chút nhé Nhị Hỉ…”
Ngô Xuân Hoa dặn dò Lưu Nhị Hỉ một tiếng, rồi cũng vội vã chạy đến dưới cây, cúi người xuống hái nấm rừng, đôi mông đầy đặn rung lên theo từng động tác.

Lưu Nhị Hỉ cười nhạt, đeo lại giỏ lên núi, trên đó có một mảng lớn nấm rừng, hắn dứt khoát để cho hai mẹ con họ.


Lưu Nhị Hỉ bước dạo trên núi, nhìn trái nhìn phải tìm kiếm nấm rừng.

Đột nhiên, hắn phát hiện dưới chân một cái cây nhỏ, có một đám lớn nấm rừng, vội vàng vui mừng chạy qua đó.


“Tiểu Vương, đến mương Diễm Dương chưa…”
“Chị Ngô, còn tầm 10 phút nữa là đến rồi…”
Lúc này, trong chiếc xe con trên đường núi, có một người đẹp trung niên tầm 30 tuổi, nhìn lái xe ở đằng trước nhẹ giọng hỏi.

Khuôn mặt cô ta thanh tú và xinh xắn, mái tóc dài chấm vai, mặc quần áo già dặn, có chút không che đậy được vóc dáng nóng bỏng, khuôn ngực cao cao sắp bật tung cả cúc áo, đôi chân thon dài thẳng tắp mặc một lớp tất mỏng, trông cô vô cùng gợi cảm và quyến rũ.

Lúc này, bụng của người đẹp dường như có chút không thoải mái, khuôn mặt ửng hồng, cắn đôi môi gợi cảm, nói nhỏ: “Tiểu Vương, cậu dừng xe bên đường chút đi, tôi hình như có hơi đau bụng…”
“Chị Ngô, chỗ này không đào đâu ra nhà vệ sinh đâu, hay là, đợi đến khi vào thôn đi?”
“Đừng, tôi không nhịn nổi nữa, dù sao đây cũng là trong rừng, tôi chọn đại một chỗ để giải quyết vậy…”
“Ờm, được thôi”.

Lái xe tiểu Vương vội dừng xe, người đẹp vội ôm bụng bước xuống, nhìn thấy bên cạnh vừa hay có một cái cây, sắc mặt liền vui vẻ, liền xoay gót sau chạy vội qua…


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.