Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 44: Cháu Cũng Phải Véo Lại!


Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 44: Cháu Cũng Phải Véo Lại!


Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng rực, không kìm được mà liếc nhìn thêm vài lần nữa, giờ hắn mới nhận ra rằng bà ta không có mặc gì bên trong, hai viên trân châu hơi tim tím, trông thật khiêu gợi.
“Nhị Hỉ, thím đang hỏi cháu đó? Sao lại không nói gì vậy?”
Ngô Xuân Hoa nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ im lặng không nói gì thì mới nhận ra rằng, hắn đang nhìn chằm chằm vào ngực của mình.
Thời tiết vẫn còn rất nóng bức, vì vậy Ngô Xuân Hoa hoàn toàn không có mặc đồ lót, không ngờ lại bị Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy, trong lòng bà ta dao động, Ngô Xuân Hoa dùng giọng quyến rũ trách móc: “Thằng nhóc thối này, không phải chỉ là hai cục thịt trắng thôi sao? Có gì đẹp đâu chứ, cũng không phải là cháu chưa nhìn thấy qua”.
“Thím Xuân Hoa, cháu nhìn sao mà vẫn không thấy đủ, còn muốn được sờ vào đó nữa!”
Lưu Nhị Hỉ cười khúc khích, bàn tay thô ráp của hắn không kìm được mà hướng về phía trước, nhẹ nhàng mò vào, cảm giác dạt dào trong lòng bàn tay khiến “chỗ đó” dưới bụng hắn không thể không thức tỉnh.
Khuôn mặt xinh đẹp của Ngô Xuân Hoa ửng đỏ, giận dỗi hất bàn tay đang tác quái của Lưu Nhị Hỉ rớt xuống.
“Thằng nhóc thối, mới sáng đã không đứng đắn rồi, thật là…”
Mặc dù nói vậy, nhưng Ngô Xuân Hoa không hề có ý định che lại cảnh xuân trong lồng ngực đó, ngược lại còn cố ý làm nó lắc lư.
Hai bầu ngực mềm mại trắng nõn không thể tự kiểm soát, lập tức theo động tác run lên dữ dội, phần thịt mềm mại run rẩy lên xuống, nổi lên một làn sóng da thịt, Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy hai mắt nóng rực.
Khuôn mặt Ngô Xuân Hoa đỏ bừng, vốn dĩ bà ta không phải loại phụ nữ quá dạn dĩ, nhưng khi Lưu Nhị Hỉ nói có cách kiếm tiền, giống như đang cố ý, tay hắn lại đặt lên hai bầu ngực của bà ta xoa bóp.
“Nhị Hỉ, hôm nay cháu có thể đưa thím lên núi hái nấm dại chung được không? Cháu cũng biết đó, bố của Nhã Lệ đã bị liệt một thời gian dài, trong nhà không có lao động chính.


Thím muốn kiếm ít tiền để phụ cấp thêm trong nhà, được không cháu?”
Cảm nhận được sự mềm mại trên cánh tay, Lưu Nhị Hỉ cũng biết ý của Ngô Xuân Hoa, dù sao bà ta cũng là một góa phụ không có chỗ dựa dẫm, nên nếu hắn có thể giúp được gì thì sẽ giúp.
“Được rồi, thím Xuân Hoa, hôm nay chúng ta cùng nhau lên núi!”
“Thật sao? Nhị Hỉ, thím thật không biết cảm ơn cháu như thế nào…Vậy được rồi, thím vào chuẩn bị một chút nhé!”, trong lòng vui mừng, Ngô Xuân Hoa nhanh chóng kéo Lưu Nhị Hỉ bước vào.
“Nhị Hỉ, cháu ở trong phòng khách nghỉ ngơi một chút, Nhã Lệ vẫn còn đang ngủ, bây giờ thím sẽ đi gọi con bé dậy, cháu uống chút nước trước nha!”
Đem đến cho Lưu Nhị Hỉ một ly nước, rồi Ngô Xuân Hoa xoay người đi về phía phòng của Triệu Nhã Lệ, chiếc quần bò bó sát vào bờ mông của bà ta, bước đi uốn éo trông vô cùng hấp dẫn.
“Xuân Hoa…Xuân Hoa…rót cho tôi ly nước…khụ khụ…”, đột nhiên có tiếng ho của một người đàn ông từ phòng ngủ bên cạnh truyền đến.
À, có lẽ là chú Triệu Hữu Tài bị liệt đang khát nước rồi, Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng rót một ly nước bưng đến.
“Vâng, nước đây, chú Hữu Tài, sức khỏe của chú có tốt hơn chút nào không ạ?”, nhìn người đàn ông trung niên đang nằm trên giường với vẻ mặt uể oải, Lưu Nhị Hỉ quan tâm hỏi.
Triệu Hữu Tài bị liệt nửa người đang nằm trên giường nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ, vẻ mặt sửng sốt, trong lòng thở dài một hơi: “Haiz…Thân thể của chú không giống trước, không khỏe lắm! À đúng rồi, cháu đến làm gì vậy?…”
“À, gần đây, chẳng phải có người thu mua các vật phẩm rừng sao? Cháu đến tìm Nhã Lệ, nghĩ cách để em ấy kiếm ít tiền đóng học phí”.
“À, có chuyện vậy sao!”, Triệu Hữu Tài gật gật đầu, nhớ ra tối qua Ngô Xuân Hoa cũng đã nói với mình về điều này.
Nhìn thấy dáng vẻ nhiệt tình của Lưu Nhị Hỉ, Triệu Hữu Tài không khỏi thở dài, thầm nghĩ một đứa trẻ ngoan như vậy, tại sao “chỗ đó” lại không được “khỏe mạnh”.
“Nhị Hỉ, mọi thứ đã xong rồi, chúng ta chuẩn bị đi thôi!”
Lúc này, Ngô Xuân Hoa vừa mới đánh thức Triệu Nhã Lệ rồi vội bước nhanh vào trong phòng.
“Xuân Hoa, bà chuẩn bị đi đâu vậy?…khụ khụ…”, Triệu Hữu Tài lại ho lên một tiếng, hỏi.
Ngô Xuân Hoa bước nhanh về phía trước, vỗ lưng Triệu Hữu Tài, bà ta đưa nước cho ông ta và nói: “Đây không phải là vì thằng bé Nhị Hỉ, tìm thấy một quán cơm thu mua đồ rừng.

Tôi đang nghĩ lên núi kiếm một ít tiền…”
“Ừm…Khụ khụ…Ra vậy, cảm ơn cháu nhiều, Nhị Hỉ…khụ khụ…”
Vẫn chưa nói xong, Triệu Hữu Tài lại ho lên, trông dáng vẻ rất yếu ớt.
“Ông đừng nói nữa, mau nghỉ ngơi đi!… Nhị Hỉ, chúng ta đi ra ngoài trước, để cho chú Hữu Tài nghỉ ngơi một chút cho khỏe”.
Nhẹ nhàng đắp chăn lên cho Triệu Hữu Tài, Ngô Xuân Hoa khẽ đóng cửa lại, cùng Lưu Nhị Hỉ bước ra ngoài.

“Thím Xuân Hoa, bệnh của chú Hữu Tài rất nghiêm trọng phải không?”, Lưu Nhị Hỉ ngây người ra, không khỏi hỏi.
“Hức…Nhị Hỉ”
Đột nhiên hốc mắt bà ta đỏ lên, Ngô Xuân Hoa bổ nhào vào người của Lưu Nhị Hỉ, hai bầu ngực trắng nõn mềm mại áp vào khuôn ngực rắn chắc và nóng bỏng của Lưu Nhị Hỉ.
“Nhị Hỉ, thím nói thật cho cháu biết vậy, chú Hữu Tài sống không được mấy ngày nữa.

Từ lúc bị liệt đến giờ, ngày nào chú ấy cũng dùng rượu để giải sầu.

Mấy hôm trước, đến bệnh viện kiểm tra thì hiện ra bị bệnh phù phế quản.

Bác sĩ nói phải mổ, nếu không chỉ có thể sống được mấy ngày nữa thôi, nhưng mà, tiền phẫu thuật phải cần đến mấy chục ngàn, thím lấy đâu ra nhiều tiền như vậy chứ! Huhu…”
Ngô Xuân Hoa khóc như mưa, những giọt nước mắt liên tiếp rơi xuống, làm ướt cả áo của Lưu Nhị Hỉ.
Nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo thon thả của Ngô Xuân Hoa, Lưu Nhị Hỉ vỗ nhẹ vào lưng cô, nhẹ giọng an ủi: “Không sao đâu, thím Xuân Hoa, thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng”.
Ngô Xuân Hoa gật đầu, tâm trạng của bà ta cuối cùng cũng từ từ ổn định lại, khuôn mặt đỏ bừng, có chút ngại ngùng khi nhìn Lưu Nhị Hỉ, lúc này, bà ta mới nhận ra phần áo trên ngực hắn đã bị mình làm cho ướt sũng.
“Ơ kìa! Nhị Hỉ, áo của cháu bị thím làm ướt rồi!”
Nở nụ cười nhẹ, Lưu Nhị Hỉ tỏ vẻ rất thản nhiên nói: “Không sao đâu, thím Xuân Hoa, mùa hè nóng như thế này, lát nữa nó sẽ khô thôi!”
“Tốt hơn là để thím lau nó cho cháu, như vậy sẽ nhanh khô thôi.


Nào, cháu mau cởi áo ra đi, thím sẽ lau cho cháu…”
“Hả…Vậy cũng được…”
Không thể cố chấp hơn, Lưu Nhị Hỉ đành phải cởi áo của mình ra, một thân hình cân đối và cứng cáp lập tức lộ ra.
Khuôn mặt Ngô Xuân Hoa ửng đỏ, có chút hốt hoảng cầm lấy giấy vệ sinh ở trên bàn lên, giúp Lưu Nhị Hỉ lau quần áo, nhưng bà ta không khỏi liếc nhìn thân thể cường tráng của Lưu Nhị Hỉ.
“Ờ, Nhị Hỉ, thím đã lau áo cho cháu rồi, cháu mau mặc vào đi…”
Không đành đưa áo cho Lưu Nhị Hỉ, đột nhiên có một tia xấu hổ bốc lên lên giữa hai chân trắng nõn của Ngô Xuân Hoa.
Sau khi cầm lấy áo, Lưu Nhị Hỉ nhìn dáng vẻ Ngô Xuân Hoa biểu lộ sự tiếc nuối, hắn cười hề hề, dùng giọng kì lạ nói: “Thím Xuân Hoa giúp cháu mặc đi, không biết tại sao cánh tay cháu bị tê quá!”
“Hả…Ừm!”
Đáp lại một tiếng, Ngô Xuân Hoa chậm rãi đi đến bên cạnh Lưu Nhị Hỉ, giúp hắn mặc áo vào, khuôn mặt xinh đẹp của bà ta ửng đỏ, đôi tay thanh tú vô tình chạm vào hai điểm nhỏ trên ngực Lưu Nhị Hỉ, không khỏi véo một cái.
“Ây da!”
Lưu Nhị Hỉ đột nhiên hét lên, nhìn Ngô Xuân Hoa cười tinh ranh nói: “Thím Xuân Hoa, thím véo chỗ nào của cháu vậy, hehe…Không được, cháu cũng phải véo lại!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.