Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 31: Anh Hùng Cứu Mỹ Nhân!
Đồ lót ren màu đen ôm chặt lấy hai chiếc bánh bao thịt mềm mại, ép một đường rãnh sâu ở giữa, một khoảng trắng như tuyết run lên theo nhịp thở dốc.
Ừng ực!
“Sở Sở… Hôm nay ta nhất định phải có được em…”
Tên đàn ông nuốt nước miếng đánh ực, bàn tay tội ác to lớn không nhịn được hướng về phía thứ cao vút lên của người con gái kia.
Lưu Nhị Hỉ sắc mặt tức giận, nhìn động tác hèn hạ của tên đàn ông kia, nhặt đại một cục đá, ném về phía hắn.
Hòn đá bay không lệch phát nào, đập trúng vào đầu tên đó.
“Cái đệt! Thằng chó nào ném đá tao, chán sống rồi à…”, tên đàn ông bị đau, vội bưng đầu, tức giận mắng.
“Bố mày ném đấy, thằng chó này, giữa thanh thiên bạch nhật mà dám làm chuyện như thế, không sợ bị cảnh sát gô cổ lên phường à!”
Lưu Nhị Hỉ bước đến trước mặt tên đàn ông, nhìn người con gái bất tỉnh nhân sự trong lòng hắn, lửa giận trong bụng hắn càng bùng lên dữ dội, không ngờ xã hội pháp trị ngày nay vẫn còn tên khốn nạn như thế này.
“Hừ! Thằng ranh, tao khuyên mày bớt ăn cơm nhà vác tù và hàng tổng đi, nếu không, tao cho mày đẹp mặt!”, tên đàn ông mặt mày hằm hằm, dữ tợn nói.
Tiêu Sở Sở đang hôn mê ở bên cạnh, hình như nghe thấy có tiếng người muốn cứu mình, đôi môi đỏ mọng vội rên rỉ như có như không: “Cứu… cứu với…”
Lưu Nhị Hỉ nghe thấy tiếng cầu cứu của cô gái, sắc mặt nghiêm chỉnh, lạnh lùng nói: “Tao hôm nay ấy, bắt buộc phải vác tù và hàng tổng nhé!”
Vừa nói, Lưu Nhị Hỉ cũng vừa bày ra tư thế phòng vệ.
Bản thân mình dù gì cũng là một nam tử hán, so có thể bị tên khốn nạn này dọa cho chạy mất dép được chứ!
“Tốt lắm ranh con, thế thì hôm nay tao chỉ có thể dạy cho mày một bài học nhớ đời, anh hùng cứu mỹ nhân không có dễ ăn thế đâu!”
Tên đàn ông đặt Tiêu Sở Sở đang hôn mê nằm xuống đất, nhìn Lưu Nhị Hỉ đầy thâm hiểm, rút một con dao găm sáng lấp loáng từ trong túi ra.
Vút!
“Ranh con, chết đi!”
Mặt tên đàn ông lộ rõ vẻ độc ác, cầm con dao găm đâm hướng tới điểm yếu Lưu Nhị Hỉ.
Trong lòng Lưu Nhị Hỉ căng thẳng, vội né thân tránh, lùi ra sau, nhưng vẫn không cẩn thận bị lưỡi dao của tên đó sượt một đường qua bắp tay.
Toạc một tiếng, quần áo trên người Lưu Nhị Hỉ đột nhiên rách một vệt lớn, tuy rằng không bị thương, nhưng lưỡi dao bén nhọn đã cứa rách da hắn, máu tươi liền chảy ra ngoài.
“Ranh con, biết sợ chưa, biết sợ rồi thì mau cút đi cho tao!”, tên đàn ông mặt mũi dữ tợn nhìn Lưu Nhị Hỉ, tức giận gầm lên.
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ lạnh băng, nhìn máu tươi chảy ròng ròng từ bắp tay mình, đột nhiên bùng lên.
“A!”
Lưu Nhị Hỉ phẫn nộ gầm lên, bắp tay lộ ra gân xanh, hắn hay làm việc nông, cơ thể cũng cường tráng rõ rệt, nhìn thể hình hắn xông qua, trông như một con dã thú, nhảy bổ vào lòng tên kia.
“Mày, mày đừng có lại đây…, tao nói cho mà biết, con dao này của tao nhanh lắm đấy!”, tên đàn ông có hơi hoảng sợ, nói.
Tục ngữ nói, mềm thì sợ rắn, thắng thì sợ ngang, mà ngang thì chỉ sợ không tiếc mạng!
Tên đàn ông nhìn máu tươi chảy không ngừng từ người Lưu Nhị Hỉ, trông có vẻ không tiếc sống mà muốn đánh nhau, dũng khí cũng mềm oặt ra không ít.
Vốn tên này chỉ muốn dùng dao dọa Lưu Nhị Hỉ một chút, không ngờ hắn thật sự muốn liều mạng với mình.
Vẻ mặt mềm nhũn, tên đàn ông chỉ nghe thấy tiếng dao găm bị vứt một phát xuống đất kêu leng keng, vội vã bò lồm cồm chạy vào trong ngõ.
“Phì! Đồ nhát gan, lá gan bé tí mà còn dám làm mấy chuyện này!”
Lưu Nhị Hỉ nhìn theo hướng tên đó chạy trốn phỉ nhổ một câu, hắn cũng không quan tâm máu trên tay mình vẫn còn đang chảy ra ngoài, vội bước đến bên cô gái trẻ, đỡ cô ấy dậy.
“Cô gì ơi, có sao không…”
Lưu Nhị Hỉ quan tâm hỏi han một câu, không khỏi đánh giá một chút cô gái đang lọt thỏm trong lòng mình, mặt trái xoan, mắt to tròn, đôi môi mỏng, có vẻ tuổi tác cũng tương đương Lưu Nhị Hỉ, không biết sao lại bị tên khốn nạn kia bỏ thuốc mà ngất.
“…Không… Đừng mà… Cứu tôi với…”
Tiêu Sở Sở rõ ràng là chưa tỉnh táo lại, đôi mắt xinh đẹp vẫn nhắm, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng, không kìm được vùng vẫy trong lòng Lưu Nhị Hỉ.
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng bỏng, Tiêu Sở Sở vừa lắc mình, hai khối thịt mềm mại trước ngực không che đậy gì, lắc qua lắc lại trước mặt hắn.
Cmn, to thế nhỉ, sao cảm thấy có khi còn to hơn cả của chị dâu nữa!
“Cô gì ơi, cô mau tỉnh lại đi…”
Lòng Lưu Nhị Hỉ chợt nổi nóng, vội lấy tay che thứ mềm mại trước ngực giúp cho Tiêu Sở Sở, nói gì thì gì mình cũng tính là một người đoan chính, không thể đục nước béo cò được.
Trong lòng Lưu Nhị Hỉ dậy sóng, bàn tay thô ráp không cẩn thận chạm vào khối thịt mềm trước ngực Tiêu Sở Sở, cảm giác đầy đặn đó làm người hắn run lên, không kìm được bóp một cái nữa!
“Ưm!”
Thân thể yêu kiều của Tiêu Sở Sở giật nhẹ, cảm giác tê dại chưa từng có làm cô không nhịn được rên một tiếng.
Mẹ kiếp, cô này kêu cũng dâm thật đấy, chẳng lẽ tên kia chuốc thuốc kích dục ư, thế chả phải bảo mình phạm sai lầm sao!
Lưu Nhị Hỉ vội lắc mạnh đầu, thu tay lại, nếu cô này còn kêu một tiếng nữa, hắn nghĩ là mình sẽ không nhịn nổi!
Lưu Nhị Hỉ bế ngang Tiêu Sở Sở, cánh tay to lớn của hắn ôm trọn lấy bờ mông vểnh lên ấy.
Lưu Nhị Hỉ cứ thế bế cô gái bước chậm ra khỏi con ngõ nhỏ.
…
Triệu Nhã Lệ đứng đầu phố một lúc lâu cũng không thấy Lưu Nhị Hỉ quay lại, trong lòng khó tránh khỏi sốt ruột, đang chuẩn bị đi tìm thì đột nhiên thấy hắn ở đầu ngõ.
Triệu Nhã Lệ cau mặt, thấy Lưu Nhị Hỉ đang ôm trong lòng một cô gái, hơn nữa trông cũng có vẻ khá xinh đẹp, trong lòng không khỏi có chút ghen tuông.
“Anh Nhị Hỉ, anh đi đâu vậy, mãi mới quay lại!”
Vẻ mặt Triệu Nhã Lệ cứng lại, vội chạy qua đó, lúc này mới thấy áo Lưu Nhị Hỉ bị rách, bắp tay còn chảy máu, trông có vẻ thấm ướt hết cả!
“A, anh Nhị Hỉ, bắp tay anh sao vậy, sao còn chảy cả máu thế!”, mắt Triệu Nhã Lệ đỏ lên, đau lòng nhìn Lưu Nhị Hỉ hỏi.
Lưu Nhị Hỉ thấy đôi mắt Triệu Nhã Lệ đỏ như vậy, trong lòng ấm áp, vội an ủi: “Anh không sao, Nhã Lệ, em nhất định đừng có khóc nhé, nếu không anh cũng sẽ đau lòng đấy!”
Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, hậm hực trợn mắt với Lưu Nhị Hỉ, nhẹ nói: “Anh đợi ở đây nhé, anh Nhị Hỉ, để em đi mua ít vải xô băng bó cho anh!”
…
“Ưm… Tôi đang ở đâu đây…”
Lúc này, Tiêu Sở Sở trong lòng Lưu Nhị Hỉ rên lên, chầm chậm mở to đôi mắt, cũng dần tỉnh táo trở lại, sắc mặt ửng hồng, mới nhận ra mình đang nằm trong lòng Lưu Nhị Hỉ, đây là người ban nãy vừa cứu mình ư…
Tiêu Sở Sở đỏ mặt, cảm thấy chỗ bờ mông của mình hình như có một đôi tay nóng bỏng đang nhè nhẹ bóp nắn.