Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 30: Cứu Người!


Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 30: Cứu Người!


Triệu Nhã Lệ lả lơi hừ một tiếng, mùi hương nam tính nồng đậm của Lưu Nhị Hỉ dần làm Triệu Nhã Lệ xấu hổ đỏ mặt, thân thể nõn nà cũng bắt đầu có phản ứng.

Trên khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nhã Lệ, nổi lên những tia ý loạn tình mê đỏ hồng, đôi môi non mềm không nhịn được đè giọng rên rỉ: “Anh Nhị Hỉ, em khó chịu quá, người em nóng lắm…”
Ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng bỏng, nghe tiếng rên rỉ đầy mê hoặc của Triệu Nhã Lệ, tên choai choai đầy tinh lực như hắn nhịn sao nổi.

Hắn ôm trọn vòng eo yêu kiều của Triệu Nhã Lệ, hướng tới đôi môi cô bé, hạ bờ môi xuống hôn.

“Ưm… Anh Nhị Hỉ…”
Vốn Triệu Nhã Lệ đã có hảo cảm với Lưu Nhị Hỉ, hai người lớn lên cùng nhau, quả thật có thể tính là thanh mai trúc mã.

Nếu không phải vì hồi trước thứ đó của Lưu Nhị Hỉ bất lực, Triệu Nhã Lệ sớm đã thành đôi với hắn rồi.

Đôi môi non mềm đỏ mọng quấn quít với miệng lưỡi của Lưu Nhị Hỉ, giữa môi răng Triệu Nhã Lệ có thứ nước bọt thơm vị thiếu nữ, chiếc lưỡi thơm thơm say mê, nhiệt tình quấn quện.

Lúc này đôi tay to lớn của Lưu Nhị Hỉ cũng không rảnh rỗi, bàn tay to lớn thô ráp chầm chậm bò trườn như rắn, bò đến nơi đỉnh của núi đôi cao cao.

“Ưm!”
Triệu Nhã Lệ yêu kiều rên lên, một cảm giác tê dại chưa từng có như điện giật bò khắp người cô bé.

Triệu Nhã Lệ đẩy nhẹ Lưu Nhị Hỉ ra, vội vàng hít thở sâu.


“Phù! Ngạt chết em mất, anh Nhị Hỉ, anh ghét ghê vậy đó!”
“Khụ khụ… Nhã Lệ, đấy chẳng phải vì em quá xinh đẹp hay sao, anh Nhị Hỉ của em không nhịn nổi!”, Lưu Nhị Hỉ ho nhẹ, trên mặt cười đầy vẻ xấu xa.

“Anh Nhị Hỉ, em, em, em cảm thấy chỗ đó của em cứ ngưa ngứa…anh, anh có thể gãi giúp em không…”
Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, chỉ cảm thấy nơi sâu nhất đó của mình cứ ngứa ngứa khó chịu mãi, cảm giác dinh dính nhơm nhớp ấy làm cô bé khó mà thích ứng được.

“Được thôi…”
Ánh mắt Lưu Nhã Hỉ chuyển động, vội để tay nơi đùi non trắng nõn của Triệu Nhã Lệ, cách một lớp quần mà gãi nhè nhẹ.

“Anh Nhị Hỉ, sao em lại thấy chỗ đó của em càng ngày càng ngứa thế…”
Cơ thể Triệu Nhã Lệ không tự chủ mà lắc lư, ngọn lửa nóng bỏng dần cháy lên trong thân thể làm cô bé ngồi không vững, bàn tay non mềm không khỏi đặt lên eo Lưu Nhị Hỉ.

Triệu Nhã Lệ không nhịn được thốt lời vàng ngọc bên tai Lưu Nhị Hỉ, phà một hơi nóng, nói khẽ: “Anh Nhị Hỉ, em rất muốn anh…”
Lòng Lưu Nhị Hỉ gợn sóng, không kìm được dục vọng của mình nữa, nhẹ đẩy Triệu Nhã Lệ xuống, trải áo lên tảng đá để cô bé nằm lên.

“Anh Nhị Hỉ, em, em sợ lắm…”
Mặt Triệu Nhã Lệ đỏ hồng, đây là lần đầu tiên cô bé làm chuyện này, nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ có vẻ muốn cởi quần ra, vội xấu hổ che mắt lại, cơ thể không biết là vì căng thẳng hay hưng phấn mà run lên nhè nhẹ.

Lưu Nhị Hỉ nhìn thấy thân hình yêu kiều của Triệu Nhã Lệ run bần bật vì căng thẳng, đầu óc cũng dần tỉnh táo trở lại.

Dù sao Triệu Nhã Lệ cũng chỉ là một cô bé, nếu mình thật sự cướp đi sự trong sạch của người ta ở đây, sau này chẳng phải cưới người ta hay sao, nếu để chị dâu biết được, chắc chắn sẽ vô cùng đau lòng.

Ôi, chị dâu, đây là em vì chị đấy nhé…
Lưu Nhị Hỉ thở dài một hơi, vội ôm lấy Triệu Nhã Lệ phía trước, nhẹ giọng an ủi: “Cô bé ngốc, em sợ gì chứ, anh Nhị Hỉ cũng đâu có ăn mất em…”
“Ừm, anh Nhị Hỉ, anh, sao anh không động vào em nữa…”
Triệu Nhã Lệ đợi một lúc lâu cũng không thấy Lưu Nhị Hỉ có động tác gì nữa, liền mở mắt, mới phát hiện Lưu Nhị Hỉ đang nhìn mình cười xấu xa.

Khuôn mặt xinh đẹp của cô bé đỏ bừng, vội từ phiến đá ngồi dậy, nhéo mạnh vào eo Lưu Nhị Hỉ một phát!
“Ghét ghê ấy, anh Nhị Hỉ…”
Lưu Nhị Hỉ cười ha ha, để mặc Triệu Nhã Lệ nhéo eo mình, sắc mặt nghiêm chỉnh, nói nhỏ: “Đừng đùa nữa, Nhã Lệ, chúng ta còn phải xuống núi đến thị trấn bán nấm rừng nữa!”
“Hừ!”, Triệu Nhã Lệ hừ nhẹ, cũng bắt đầu căng thẳng, xấu hổ lườm Lưu Nhị Hỉ một cái, vội từ tảng đá đứng lên.


Hai người bước nhanh hướng xuống núi, cúc cu…!
Đột nhiên, tiếng chim trĩ từ trong đám cỏ truyền đến.

Lưu Nhị Hỉ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra chuyện muốn vần một con chim trĩ cho chị dâu, vội kéo Triệu Nhã Lệ bước tới bên lùm cỏ.


Lưu Nhị Hỉ nằm rạp xuống, chầm chậm cởi áo ngoài, thắt thành cái lưới, rón ra rón rén đến bên bãi cỏ, nhẹ nhàng vạch ra.

Chỉ thấy một cặp chim trĩ dường như là một đôi, vẫn đang ở trong cái ổ làm bằng lá khô, dưới thân mình hình như còn có một lứa trứng chim trĩ.

Nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ vén lùm cỏ lên, chúng vô cùng cảnh giác, vội giơ cánh chuẩn bị trốn khỏi nơi này.

“Không tốt rồi, anh Nhị Hỉ, chúng muốn chạy kìa!”, Triệu Nhã Lệ mặt căng thẳng, vội hét lên.

May mà Lưu Nhị Hỉ nhanh tay, bắt vội được con chim trĩ sắp vỗ cánh bay mất.

“Cúc cu cúc…”
Hai con chim trĩ cảm nhận được sự nguy hiểm, ra sức vùng vẫy trong áo Lưu Nhị Hỉ.

Lưu Nhị Hỉ vội bò lên nút thắt của áo, không để chúng chạy mất, đợi hai con gà sức cùng lực kiệt, mỗi tay một con chim trĩ, dùng áo buộc chúng lại.

“Ha ha! Lần này có ăn rồi…”
“Anh Nhị Hỉ, ở đây còn có hơn chục quả trứng chim trĩ nữa này, làm thế nào đây!”, Triệu Nhã Lệ phấn khởi đếm ổ chim trĩ, nhìn Lưu Nhị Hỉ nói.

“Ờm… Em cứ cho vào giỏ trước, xem lên thị trấn có bán được mấy đồng không, góp vào làm học phí cho em!”
“Vâng!”
Thấy Lưu Nhị Hỉ trong lòng vẫn nghĩ cho mình, Triệu Nhã Lệ cười ngọt ngào, vội cho trứng chim trĩ vào giỏ.

Lưu Nhị Hỉ lưng đeo giỏ, một tay xách hai con chim trĩ, một tay nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn non mềm của Triệu Nhã Lệ, chạy về hướng thị trấn.


Một lúc sau, Lưu Nhị Hỉ với Triệu Nhã Lệ đến được thị trấn, hai người vội nhìn trái nhìn phải xem quán ăn nào thu mua nấm rừng.


Tìm một lúc, Lưu Nhị Hỉ cuối cùng cũng tìm thấy quán cơm có dán chữ thu mua nấm rừng.

“Cứu… cứu tôi với…”
Đúng lúc hai người đang chuẩn bị, đột nhiên Lưu Nhị Hỉ nghe thấy tiếng kêu cứu của một người con gái.

Lưu Nhị Hỉ nhìn kỹ mới phát hiện, một cô gái đương tuổi xuân mặt mũi đỏ bừng, thân hình cân đối, đang bị một tên trung niên trông vô cùng chắc khỏe kéo mạnh vào trong ngõ, trông có vẻ là cô gái kia đã bị bỏ thuốc.

Mẹ nó! Ban ngày ban mặt, thế mà có người dám làm chuyện như vậy.

Một cảm giác chính nghĩa sục sôi trong người Lưu Nhị Hỉ, nào có thể tiếp tục đứng nhìn như vậy.

“Nhã Lệ, em ở đây đợi anh, đừng chạy đi đâu!”
Lưu Nhị Hỉ buông vội xách chim trĩ trên tay, bỏ giỏ đựng đầy nấm rừng xuống, xông về hướng trong ngõ.

“Anh Nhị Hỉ, cẩn thận đấy nhé, đừng khoe mẽ quá!”, Triệu Nhã Lệ lo lắng nhìn theo bóng lưng Lưu Nhị Hỉ, không khỏi dặn với theo.


Lúc này, tên đàn ông trong ngõ nhỏ nhìn dáng vẻ yêu kiều của giai nhân trong lòng, không nhịn được nuốt nước miếng.

Ánh mắt hắn nóng bỏng, bàn tay to lớn thô ráp xé toạc một phát, chiếc áo trước ngực cô gái rách rời, đôi núi tuyết trắng cao cao kia lập tức bung ra!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.