Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 21: Chị Phụng!
Lưu Nhị Hỉ thầm oán trách trong lòng, hắn không biết cô bé đang làm cái mẹ gì, dù sao hôm nay hắn đến tiệm cắt tóc là để tìm anh trai Lưu Đại Trụ của hắn.
Hôm nay kiểu gì cũng phải nói chuyện hẳn hoi với gã ta, nếu gã ta vẫn còn u mê không tỉnh ngộ như thế thì mình sẽ nói thẳng, bắt gã ta ly hôn với chị dâu, để mình chăm sóc chị ấy!
Hai người bước đi chậm rãi trên con phố trong thị trấn nhỏ, tìm kiếm tiệm cắt tóc ở khắp nơi.
“Nhã Lệ, tiệm cắt tóc đó tên là gì thế, sao tìm không thấy vậy?”, thấy sắp ra đường lớn, Lưu Nhị Hỉ nôn nóng hỏi.
“Hình như tên là tiệm cắt tóc Thái Phụng, chắc là ở phía trước…”, Triệu Nhã Lệ cũng hơi mông lung, cô bé nhớ rõ ràng là ở đây, sao không tìm thấy chứ?
Lưu Nhị Hỉ ngó nghiêng xung quang mới phát hiện ra, ở sâu trong con hẻm nhỏ phía bên cạnh có biển hiệu tiệm cắt tóc Thái Phụng.
“Nhã Lệ, có phải kia không, chúng ta qua đó xem sao!”, Lưu Nhị Hỉ vội nắm tay Triệu Nhã Lệ chạy về phía tiệm cắt tóc.
……
Lưu Nhị Hỉ sững sờ, lúc này hắn mới phát hiện ra trước cửa tiệm cắt tóc có mấy cô gái nóng bỏng, ai cũng mặc quần lưới màu đen, trang điểm đậm, vô cùng quyến rũ.
Nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ đến, một người phụ nữ mặc váy hở vai lập tức sấn đến.
“Ái chà, chàng trai trẻ từ đâu đến vậy, có chơi không, chị đảm bảo sẽ khiến cậu phê tận lên nóc, có được không….
”
Cô ta kéo cánh tay Lưu Nhị Hỉ, bộ ngực mềm mại đẫy đà dí sát vào cánh tay hắn, đôi tay nhỏ táo bạo của cô ta nắm lấy phần dưới của hắn.
Hự…trai trẻ kiểu này rất có năng lực, nếu có thể làm vài nháy thì không lấy tiền cũng được…
Vãi chưởng!
Lần đầu tiên Lưu Nhị Hỉ bắt gặp người phụ nữ dâm đãng như thế, vừa gặp mặt đã thò tay vào bên trong, e rằng đây chính là kiểu phụ nữ sinh ra để làm mái.
Con mẹ nó, không sờ thì phí quá!
Lưu Nhị Hị hạ quyết tâm, đôi tay của hắn cũng không khách khí sờ vào ngực của ả ta, truyền vào tay là một cảm giác ướt át mềm mại, ngón tay táo bạo kẹp vào giữa hai đầu vú, dùng lực bóp mạnh!
“A!”
Ngực đau đớn, ả phụ nữ không kiềm chế nổi kêu lên một tiếng, khuôn mặt kiều diễm ghé sát tai Lưu Nhị Hỉ, phả ra hương thơm: “Chàng trai trẻ, cậu khiến dưới đó của chị “ướt rồi”, có muốn chơi một lần không, chỉ cần 200 tệ thôi….
”
Lưu Nhị Hỉ cười ngượng ngùng, vội buông ả phụ nữ ra: “Tôi, tôi không có tiền…”
“Mẹ nó, vớ phải thằng không có tiền, đúng thật là, khiến bà đây lãng phí biết bao nhiêu tình cảm!”
Vừa nghe nói Lưu Nhị Hỉ không có tiền, ả phụ nữ trừng mắt nhìn hắn, quay người bước đến cửa tiệm cắt tóc.
“Anh Nhị Hỉ….
”, Triệu Nhã Lệ đứng bên cạnh, kéo tay áo Lưu Nhị Hỉ, khẽ nói.
Không biết tại sao vừa nãy lúc nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ và ả phụ nữ kia tán tỉnh ve vãn nhau, trong lòng cô bé rất khó chịu, cảm thấy như một phần quan trọng của bản thân bị người khác cướp mất.
“Sao thế, Nhã Lệ?”, Lưu Nhị Hỉ vội quay người nhìn cô bé, khẽ hỏi.
“Anh Nhị Hỉ, sao em cứ cảm thấy chỗ này rất kỳ lạ, chẳng giống tiệm cắt tóc gì cả…”
Thấy Triệu Nhã Lệ vẫn chưa hiểu ra, Lưu Nhị Hỉ bất lực lắc đầu, vội giải thích: “Đồ ngốc này, em còn chưa nhận ra sao, chỗ này đâu phải tiệm cắt tóc, rõ ràng là nơi làm chuyện mờ ám!”
“Ờm…không phải chứ, chị Phụng ấy chỉ bảo em gội đầu cho người ta thôi….
”
Triệu Nhã Lệ đờ người ra, rõ ràng cô bé vẫn chưa muốn từ bỏ, khó khăn lắm mới tìm được cách kiếm tiền trả học phí, cô bé không muốn bỏ dở giữa chừng.
“Vậy được, nếu em không tin thì chúng ta vào trong xem đi…”
……
Bước vào trong tiệm cắt tóc, bên trong chỉ có một chiếc sô pha, bên cạnh có cái cầu thang xoắn, thông với phòng trên tầng.
Vài ba người phụ nữ mặc đồ ngủ mỏng tanh ngồi ở trên đó, từng hàng khe rãnh sâu trước ngực khiến người ta không chịu nổi muốn liếc nhìn thêm vài cái!
Nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ kéo Triệu Nhã Lệ vào trong, mọi người đều ngạc nhiên.
“Cho hỏi, ai là chị Phụng vậy….
”, Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, khẽ hỏi.
“À tìm chị Phụng hả, cô đợi chút!”, nhìn hai người với vẻ mặt tràn đầy nghi hoặc, một người phụ nữ trong số đó hét vào bên trong: “Chị Phụng, có người tìm chị này!”
“Ai, ai tìm tôi thế….
”
Chỉ nhìn thấy một người phụ nữ mặc sườn xám, trông rất xinh đẹp, chậm rãi từ trên tầng bước xuống, chiếc sườn xám xẻ tà rất cao, lộ ra cặp đùi trắng nõn nà trông rất quyến rũ.
“Chị Phụng, em là Triệu Nhã Lệ, chị còn nhớ không, lần trước chị nói nếu không có tiền thì có thể đến tìm chị, chị sẽ giới thiệu cách kiếm tiền cho em…”, Triệu Nhã Lệ ngượng ngùng nhìn cô, bẽn lẽn nói.
“À, chị nhớ ra rồi…”, chị Phụng lập tức đáp lại.
Lúc này cô mới nhớ ra mấy hôm trước trên phố gặp Triệu Nhã Lệ mua quần áo, trông cô bé có vẻ như không có tiền nên mới thuận miệng đùa một câu, không ngờ cô bé này lại tưởng thật!
Chị Phụng cười nhạt rồi liếc nhìn Lưu Nhị Hỉ ở bên cạnh, hỏi nhỏ: “Cậu trai trẻ này là bạn trai em hả? Trông cũng đẹp trai đấy!”
Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, vội giải thích: “Không phải ạ, bọn em là người cùng thôn, anh ấy đi cùng em đến đây…”
“À thì ra là như vậy!”, chị Phụng gật đầu, nghiêm mặt nói với Triệu Nhã Lệ: “Chị nói thật cho em biết, chị vốn dĩ chỉ đùa với em thôi, em không làm được công việc của bọn chị đâu!”
“Tại sao chứ chị Phụng…”, Triệu Nhã Lệ vẫn chưa từ bỏ hy vọng, tiếp tục hỏi.
“Ha ha…đợi lúc về hỏi chàng trai ở bên cạnh em, cậu ấy có thể nói cho em biết tại sao”, chị Phụng cười nhạt rồi chỉ vào Lưu Nhị Hỉ: “Được rồi, hai người về đi, lát nữa tôi còn phải buôn bán”.
Triệu Nhã Lệ thất thần bước ra khỏi tiệm cắt tóc, trông cô bé không được vui cho lắm, tiền học phí của cô bé phải làm sao đây!
Lưu Nhị Hỉ cũng không biết phải dỗ Triệu Nhã Lệ thế nào, khẽ nắm tay cô bé để tỏ ý an ủi.
Lúc này hai người đến đường lớn, chuẩn bị về thì Lưu Nhị Hỉ đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc ở trong con hẻm nhỏ vừa nãy.
Chỉ nhìn thấy Lưu Đại Trụ, anh trai hắn đang ôm một người phụ nữ với thân hình nóng bỏng, hai người nói cười vui vẻ, bàn tay to thô ráp của Lưu Đại Trụ đang ra sức bóp bờ mông cong của người phụ nữ.
“Anh xấu tính quá, anh Lưu…”, người phụ nữ cũng chẳng ngượng ngùng gì, quyến rũ liếm môi, thò tay vào trong quần của Lưu Đại Trụ.
“Tối qua làm em có sướng không, Tiểu Lệ, ga giường bị em làm ướt đẫm rồi, hôm nay anh phải cho em biết sự lợi hại của anh!”, Lưu Đại Trụ ánh mắt lả lướt thì thào với Tiểu Lệ.