Tuyệt Phẩm Nhân Sinh

Chương 20: Tiệm Cắt Tóc


Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 20: Tiệm Cắt Tóc


“A! Anh Nhị Hỉ, anh đang làm gì đó”.

Gương mặt xinh xắn của Triệu Nhã Lệ đỏ bừng, cô bé vừa mới ra khỏi cửa liền nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ đang cầm áo lót của mình lên ngửi, hơn nữa, trông nét mặt hắn còn vô cùng thỏa mãn.

Cô bé đã nghe người ta nói loại đàn ông không bình thường như Lưu Nhị Hỉ sẽ nảy sinh một số ham muốn đặc biệt sau một thời gian dài, trước kia cô bé còn không tin, nhưng hôm nay tận mắt chứng kiến dáng vẻ Lưu Nhị Hỉ cầm áo lót của mình lên ngửi, trong lòng Triệu Nhã Lệ không nhịn được mà cảm thấy buồn nôn.

“Nhã Lệ, em, em nghe anh giải thích, áo lót của em bị rơi trên mặt đất, anh chỉ giúp em nhặt lên mà thôi, em đừng có mà suy nghĩ linh tinh…”
Lưu Nhị Hỉ nhìn biểu cảm của Triệu Nhã Lệ có chút quái dị, trong lòng hắn không ngừng kêu khổ, rõ là có oan ức cũng không thể nói ra được, chỉ là bản thân có ý tốt nên mới nhặt đồ lót giúp cô bé, mẹ kiếp thế mà lại gây ra hiểu lầm tai hại như vậy.

“Hừ!”, khuôn mặt xinh đẹp của Triệu Nhã Lệ đỏ bừng, nhõng nhẽo hừ một tiếng, tức giận liếc Lưu Nhị Hỉ trách móc: “Lời anh nói là thật sao?”
“Đương nhiên là thật rồi, anh là dạng người gì, em còn không biết sao!”
Khuôn mặt Triệu Nhã Lệ hây hây đỏ, nhìn biểu cảm có chút oan ức của Lưu Nhị Hỉ, cô bé không nhịn được mà bật cười.

Bình thường Lưu Nhị Hỉ đối với cô bé cũng rất tốt, quả thực cô bé cũng không tin Lưu Nhị Hỉ lại là loại người đấy.

“Hừ! Em tin tưởng anh lần này, anh Nhị Hỉ, nếu còn có lần sau, em sẽ…”, Triệu Nhã Lệ giơ giơ bàn tay nắm chặt như quả đấm lên, nhẹ giọng uy hiếp nói.

Lưu Nhị Hỉ có chút bất đắc dĩ gãi đầu, ngượng ngùng cười một tiếng, lần đó ở nhà hắn, không phải mỗi đồ lót mà ngay cả ngực của cô bé cũng từng bị hắn sờ rồi, hôm nay cô bé tức giận gì chứ!

“Phải rồi, Nhã Lệ, em đã chuẩn bị xong chưa, nếu xong rồi thì chúng ta mau chóng đi thôi, không phải hôm nay em muốn lên thị trấn sao! Đường xa lắm, chúng ta xuất phát sớm một chút”, Lưu Nhị Hỉ nghiêm mặt, nhẹ giọng nói.

“Còn sớm như vậy mà đã đi sao, anh Nhị Hỉ, em còn chưa ăn sáng cơ mà!”
“Không sao, đợi đến lúc tới thị trấn, anh dẫn em đi ăn món súp cay” (một loại đồ ăn sáng của phương bắc).

“Thật á, anh Nhị Hỉ, anh đợi em một lát, em đi rửa mặt ngay, rồi chúng ta lên đường”, Triệu Nhã Lệ hết sức vui vẻ gật gật đầu, vừa nghe đến có đồ ăn ngon, cô bé liền vội vàng chạy đi rửa mặt.

Lưu Nhị Hỉ cười khẽ, tay sờ một cái vào trong túi, năm mươi đồng mà hắn tiết kiệm đã lâu cũng đủ để cho hai người bọn họ ăn một bữa no nê rồi!
“Nhị Hỉ, vừa nãy thím nghe hai đứa nói chuyện, muốn đi lên thị trấn sao?”
Lúc này, Ngô Xuân Hoa vừa ở một bên giúp Triệu Nhã Lệ dọn dẹp phòng ngủ, chậm rãi bước đến, vẻ mặt nghi hoặc nhìn Lưu Nhị Hỉ.

“Ồ, cháu phải lên thị trấn giải quyết chút việc, đúng lúc Triệu Nhã Lệ cũng muốn đi, nên bọn cháu đi cùng luôn, trên đường có chuyện gì còn có thể giúp đỡ nhau”.

“Nhã Lệ? Con bé lên thị trấn làm cái gì?”, Ngô Xuân Hoa vô cùng khó hiểu nói.

Lưu Nhị Hỉ vốn dĩ định nói là Triệu Nhã Lệ muốn đến tiệm cắt tóc, nhưng nghĩ đến ngày hôm qua, nhớ tới dáng vẻ cô bé bí mật nói với mình, hắn cũng không muốn nhiều lời.

“Ô, cháu cũng không biết, có thể là muốn mua ít đồ gì đó chăng.

Thím Xuân Hoa, thím cứ yên tâm đi, không phải còn có cháu ở bên cạnh con bé hay sao, cháu sẽ trông nom con bé, thím không cần phải lo lắng đâu”.

Trong lòng Ngô Xuân Hoa thấy ấm áp, bước nhanh đến trước mặt Lưu Nhị Hỉ, nhìn đường nét làm cho người ta kinh ngạc như cũ của hắn, sắc mặt đỏ ửng, bàn tay to lớn không nhịn được mà nhẹ nhàng trượt lên trượt xuống mấy cái.

“Nhị Hỉ tốt bụng, cháu đối tốt với thím như thế, thím phải làm sao để báo đáp cháu đây!”
Trong lòng Lưu Nhị Hỉ rung động, cười xấu xa một tiếng, cố ý ưỡn eo về phía trước, hung hăng kéo Ngô Xuân Hoa mềm mại lại gần cậu nhỏ, nhếch miệng cười dâm dê: “Hì hì, không phải vừa nãy trong phòng ngủ, thím đã báo đáp cháu rồi sao…”
Sắc mặt Ngô Xuân Hoa đỏ bừng, quyến rũ liếc Lưu Nhị Hỉ một cái, nũng nịu trách mắng: “Thằng ranh con… Phải rồi, Nhị Hỉ, lúc cháu lên thị trấn, có thể tiện thể mua giúp thím một bình Tuyết Hoa Lộ không, trở về thím trả tiền lại cho cháu”.

“Không thành vấn đề, có điều tiền thì cháu không cần, cháu chỉ là muốn sờ…”, Lưu Nhị Hỉ vỗ nhẹ mấy cái lên cặp vú của Ngô Xuân Hoa nói.

“Không được, tiền này thím nhất định phải đưa cho cháu, nếu không, thím luôn cảm thấy mắc nợ cháu gì đó…”, Ngô Xuân Hoa mặt mày đỏ ửng, vội vàng từ chối.

Không thể làm gì khác, Lưu Nhị Hỉ đành phải gật đầu, không nhịn được cảm thấy người đàn bà Ngô Xuân Hoa này thật đúng là hiếu thắng.


“Anh Nhị Hỉ, chúng mình lên đường thôi… Ơ… Anh và mẹ em đứng gần như thế làm cái gì…”
Lúc này, Triệu Nhã Lệ rửa mặt, thay quần áo xong thì từ một bên đi tới, nhìn thấy Lưu Nhị Hỉ cùng Ngô Xuân Hoa cách nhau rất gần, không nhin được hỏi.

“Khụ khụ…”, Lưu Nhị Hỉ xấu hổ ho một tiếng, cũng không biết phải nói gì.

Ngô Xuân Hoa lúng túng, vội vàng từ sau tiến lên trước một bước, nói với Triệu Nhã Lệ: “Con ranh này, thật là lắm mồm! Không phải con muốn lên thị trấn cùng Nhị Hỉ sao, còn không mau đi đi…”
“Ồ…”, Triệu Nhã Lệ cũng không nghĩ nhiều, gật gật đầu, vô cùng vui vẻ nắm lấy cánh tay của Lưu Nhị Hỉ, cặp “bưởi” mềm mại đàn hồi vô tình cọ sát cánh tay hắn.

“Anh Nhị Hỉ, chúng ta đi thôi”.

“Ừm!”
Lưu Nhị Hỉ lén lút nháy mắt với Ngô Xuân Hoa, sau đó hắn liền bị cô bé Triệu Nhã Lệ lôi kéo, bước nhanh ra cửa.


Trên con đường mòn trên núi, Triệu Nhã Lệ giống như một chú chim nhỏ, cứ vui vẻ ríu rít vây xung quanh Lưu Nhị Hỉ.

Chẳng mấy chốc, hai người bọn họ đã đi đến thị trấn Nguyệt Sơn, tuy thị trấn không to nhưng vô cùng náo nhiệt, người từ khắp mọi nơi kéo đến để mua sắm đồ dùng hàng ngày.

“Anh Nhị Hỉ, anh nhìn kìa, món súp cay kìa”, Triệu Nhã Lệ không nhịn được mà lau nước miếng, nhìn Lưu Nhị Hỉ bằng ánh mắt vui vẻ nói.

Lưu Nhị Hỉ cười hiền, vô cùng cưng chiều xoa xoa mái tóc của Triệu Nhã Lệ, nhẹ nhàng nói: “Đi thôi, anh Nhị Hỉ dẫn em đi ăn”.

“Dạ!”, Triệu Nhã Lệ cười ngọt ngào kéo cánh tay của Lưu Nhị Hỉ, nhanh chóng bước đến cửa hàng ăn sáng bên cạnh.


“Ông chủ, mang cho tôi hai bát súp cay, một bánh bao hấp nhân thịt, hai cái bánh quẩy”, Lưu Nhị Hỉ kéo Triệu Nhã Lệ ngồi xuống bàn, lớn tiếng gọi.

Một lát sau, hai bát canh súp cay nóng hôi hổi cùng với bánh bao, bánh quẩy đã được đặt sẵn trên bàn.

“Nhã Lệ, em ăn đi!”, Lưu Nhị Hỉ đưa một đôi đũa cho Triệu Nhã Lệ, ấm áp nói.

Lúc ăn cơm, Lưu Nhị Hỉ vô cùng tò mò tại sao Triệu Nhã Lệ lại muốn đến tiệm cắt tóc trên thị trấn, không nhịn được bèn hỏi: “Nhã Lệ, em đến quán cắt tóc làm cái gì, nơi đó toàn là những người không đàng hoàng”.

Triệu Nhã Lệ đưa một cái bánh bao thịt lớn vào trong cái miệng nhỏ nhắn mềm mại cắn, rồi vội vàng nuốt xuống, dịu dàng nói: “Không có chuyện gì, vợ của chủ tiệm nói với em, chỉ cần gội đầu cho khách thì một ngày có thể kiếm được mấy trăm đồng”.

“Gội đầu? Gội đầu mà cũng có thể kiếm tiền á”.

“Em cũng không biết, dù sao thì, tới lúc đó bà chủ sẽ nói với em, em ăn no rồi, anh Nhị Hỉ, chúng ta đi thôi”.

“Ừ…”
Lưu Nhị Hỉ lấy ra 40 đồng để trả tiền, sau đó cẩn thận cất tiền vào trong túi, trong lòng âm thầm suy nghĩ, Triệu Nhã Lệ đi gội cái đầu gì ở tiệm cắt tóc cơ chứ, chẳng lẽ là, gội cái đầu nhỏ bên dưới của đàn ông à!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.