Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 11: Tình Cảnh Khó Xử!
Triêu Nhã Lệ vô cùng kinh ngạc, khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng như sắp nặn ra máu, hơi thở ngày càng gấp gáp, trên làn da trắng nõn hiện lên một vệt ửng hồng.
Đây nào phải phim điện ảnh mà cô bé muốn xem, rõ ràng là loại phim ảnh mà trẻ con không nên nhìn mà, hơn nữa còn là thể loại Âu Mỹ.
Có điều, chỗ đó của người đàn ông trên màn ảnh to thật đấy…
Triệu Nhã Lệ đỏ mặt, vội bịt chặt đôi mắt, không khỏi hét lên một tiếng.
“A! Xấu hổ quá…”
Lưu Nhị Hỉ đột nhiên nghe tiếng hét của Triệu Nhã Lệ, trong lòng kinh sợ, vội từ trên chạy xuống.
“Nhã Lệ, em sao thế!”, Lưu Nhị Hỉ vẻ mặt lo lắng, vội chạy vào trong phòng.
Ừng…ực
Ánh mắt của Lưu Nhị Hỉ bị hình ảnh hai khối trắng kia quấn quít với nhau hấp dẫn, hắn nuốt nước bọt, mắt nhìn chằm chằm, trong lòng không khỏi gợn sóng.
“Không được xem, anh Nhị Hỉ…”, Triệu Nhã Lệ mặt ửng hồng, vội đưa tay che đôi mắt của Lưu Nhị Hỉ, không để hắn tiếp tục xem cảnh trên ti vi.
Bàn tay nhỏ non mềm của Triệu Nhã Lệ che kín mắt Lưu Nhị Hỉ, cô bé không nhịn được nhìn về phía hình ảnh trên ti vi một lần nữa.
Lúc này, đôi nam nữ trên ti vi hiển nhiên là đang trong giai đoạn cao trào.
“Oh! Yeah!”
“Tới đây nào, em yêu”!
Lúc này, cô gái tóc vàng mắt xanh trên ti vi cũng không kềm nổi, phát ra những âm thanh rên rỉ làm con người ta dồn máu nóng lên, cả người nóng ran.
Thấy thế trái tim thiếu nữ của Triệu Nhã Lệ liên tục đập mạnh, dưới phần bụng phẳng lỳ bắt đầu nổi lên cảm giác khó tả.
Lưu Nhị Hỉ từ từ gỡ tay của Triệu Nhã Lệ ra, không nhịn được lại lén liếc mấy phát.
Lúc này, người đàn ông trên màn hình ấn người phụ nữ thân hình nóng bỏng kia lên giường, bàn tay to lớn vỗ mạnh lên cặp mông vểnh đó hai phát, trên nước da trắng nõn liền xuất hiện hai dấu tay đỏ hồng.
“Mẹ kiếp, lúc người nước ngoài làm việc đó dữ thật đấy, người ta xinh đẹp như thế mà cũng xuống tay đánh được, kỳ lạ ghê?”, mắt Lưu Nhị Hỉ không rời hình ảnh màn hình, không nhịn được chêm mấy câu.
Triệu Nhã Lệ ở bên cạnh nghe thấy lời nhận xét của Lưu Nhị Hỉ, ngúng nguẩy nguýt hắn một cái, bàn tay mềm mại trượt xuống dưới phần thịt mềm chỗ eo hắn, nhéo mạnh một phát.
“Ai da…”, đột nhiên vùng eo chịu đau, Lưu Nhị Hỉ không chịu được kêu lên, vội vàng tránh khỏi móng vuốt của Triệu Nhã Lệ, không vừa lòng, nói: “Bé con, em làm gì thế, đau chết đi được”.
“Hứ!”, Triệu Nhã Lệ hừ nhẹ, mặt mày xấu hổ nói: “Anh Nhị Hỉ, sao anh lại như thế, cứ xem mấy thứ không tốt này, không sợ bị đau mắt hột à”.
“Chuyện này trách anh sao được, do cái ăng-ten ấy chứ”, Lưu Nhị Hỉ nhìn Triệu Nhã Lệ ra vẻ bất lực, hắn mà biết có thể xem được loại phim như thế này đã tự mình xem giấu xem diếm từ lâu rồi.
“Hứ! Nếu như lúc trước anh không xem nó thì làm sao lại có cái thứ này được!”, Triệu Nhã Lệ giận dỗi hừ mạnh, hình như có hơi tức bụng.
Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, nhìn khuôn mặt nhỏ non nớt của Triệu Nhã Lệ, thấy vẻ thất vọng của cô bé, trong lòng không khỏi cười thầm.
“Hi hi, cô bé ngốc, em không hiểu rồi, anh đây là học tập kinh nghiệm tiên tiến của người nước ngoài đấy chứ”.
“Xì! Học gì mà học, anh có mà muốn tìm gái ấy”, Triệu Nhã Lệ khẽ xì một tiếng, tức giận nói: “Anh Nhị Hỉ, anh xem cái đó của anh cũng chẳng dùng được, sao lại còn háo sắc thế chứ”.
Nếu mà là ngày trước nghe Triệu Nhã Lệ nói về khiếm khuyết sinh lí của Lưu Nhị Hỉ trước mặt mình, hắn chắc chắn sẽ có chút không vui, nhưng vừa nghĩ tới bệnh của mình đã khỏi, trong lòng Lưu Nhị Hỉ đột nhiên nảy lên ý nghĩ muốn trêu đùa.
“Ôi…, Nhã Lệ, em nói rất đúng, anh cũng chả tính là đàn ông chân chính, còn suốt ngày xem cái thứ như này, bây giờ anh sẽ đi tắt ti vi đi…”, Lưu Nhị Hỉ vẻ mặt ảm đạm, lộ ra vẻ vô cùng đau lòng.
“Anh Nhị Hỉ… em, em không có ý đó…”, Triệu Nhã Lệ nhìn dáng vẻ cực kỳ bi thương của Lư Nhị Hỉ, liền không biết làm thế nào.
“Ôi, Nhã Lệ em không cần nói nữa, anh hiểu hết, ai bảo cái đó của anh vô dụng chứ, cô gái nào cũng sẽ không đồng ý gả cho anh…”
“Không phải thế, anh Nhị Hỉ, em, em bằng lòng gả cho anh mà…”, Triệu Nhã Lệ mặt ửng hồng, xấu hổ đến nỗi nói không ra hơi, thẹn thùng nhìn Lưu Nhị Hỉ một cái, dụi đầu vào lòng hắn.
Lưu Nhị Hỉ trong lòng kinh ngạc, mặt vui vẻ nhìn Triệu Nhã Lệ.
Nói về Triệu Nhã Lệ, vẻ ngoài cũng được tính là thanh tú, không ít cậu trai trẻ gần xa thôn đều mong nhớ cô hoa khôi này.
Thật không ngờ, cô gái nhỏ này lại đem lòng yêu thầm hắn, điều này làm hắn không khỏi thầm vui trong bụng.
Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, bàn tay thô ráp không hề khách khí nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Triệu Nhã Lệ.
“Anh Nhị Hỉ, đừng…”
Triệu Nhã lệ mặt ửng hồng, trái tim thiếu nữ sắp bay ra khỏi lồng ngực.
Lúc còn nhỏ, cô bé vô cùng thích người anh luôn bảo vệ mình này.
Nếu không phải cái đó của hắn vô dụng thì cô bé quả thật cũng muốn gả cho hắn.
Lúc này, ti vi cũng đổi cảnh, đôi nam nữ chính đang quấn lấy nhau, nồng nhiệt hôn hít.
Triệu Nhã Lệ mặt ửng hồng, hẳn nhiên là hiểu được tình, đôi môi mềm mọng hơi cong lên, chầm chậm nhắm mắt, hướng về phía bờ môi của Lưu Nhị Hỉ.
Lưu Nhị Hỉ nhìn dáng vẻ động tình của Triệu Nhã lệ, còn từ chối làm gì nữa, ánh mắt nhìn thẳng, bờ môi cũng chầm chậm hướng đến.
Lưu Nhị Hỉ đầu óc trống rỗng, đôi môi mềm mại mát lạnh của Triệu Nhã Lệ làm cho hắn có chút dục vọng không thể kiềm chế được, bàn tay to lớn không khỏi hướng đến đôi bồng đào cao cao kia, sờ một cái.
“Anh Nhị Hỉ, đừng mà…ừm…em xấu hổ quá…”, Triệu Nhã Lệ đỏ mặt xấu hổ, rên rỉ một tiếng.
Nhưng Lưu Nhị Hỉ nào có nghe thấy, lúc này, nhìn thấy dáng vẻ mê người như con cừu non của Triệu Nhã Lệ, hắn đã sớm không thể đợi được nữa.
Bàn tay to lớn thô ráp chầm chậm bò trườn như con rắn vào sâu trong giữa đôi chân thon dài của Triệu Nhã Lệ.