Bạn đang đọc Tuyệt Phẩm Nhân Sinh FULL – Chương 10: Cảnh Tượng Xấu Hổ!
Meo meo…
May mà Lưu Nhị Hỉ đầu óc lanh lẹ, vội giả tiếng mèo kêu, thầm mong có thể gạt được.
“Ồ, thì ra là tiếng mèo kêu…”
Mặt Trương Ngọc Hương ửng hồng, không kìm được thở phào một hơi.
Mình chỉ là một người phụ nữ bình thường, anh cả của Lưu Nhị Hỉ lại quanh năm đi vắng, cái cảm giác trung trinh thờ chồng sống ấy, từ lâu đã làm cho cô nổi lên cảm giác đói khát khó chịu, nên mới đi xuống phòng bếp lấy một quả dưa chuột để thỏa mãn dục vọng và hiu quạnh của mình.
“Ôi”, Trương Ngọc Hương thở dài một hơi, không nhịn được tự nói với mình, “nếu cái đó của Nhị Hỉ mà dùng được thì tốt quá…”
Lúc này, Lưu Nhị Hỉ ở bên ngoài cửa sổ nghe được tiếng của chị dâu, cả người ngây ngốc.
Chị dâu mà lại nói những lời như vậy, không lẽ chị ấy cũng thích mình? Lòng Lưu Nhị Hỉ gợn sóng, chỉ hận không thể lập tức xông vào trong nói với chị dâu một tiếng, chị dâu, cái thứ đó của em dùng được rồi!
Lưu Nhị Hỉ hít sâu một hơi khí lạnh, hình ảnh người anh cả Lưu Đại Trụ của mình đột nhiên nhảy ra trong não.
Hắn vội lắc mạnh đầu mình, bắt buộc bản thân bình tĩnh lại.
Tuy rằng Lưu Đại Trụ đối xử với Trương Ngọc Hương chẳng ra gì, nhưng dù sao đó cũng là chị dâu của hắn, chỉ cần cô với anh cả vẫn còn quan hệ vợ chồng, thì chính mình không được làm chuyện quá giới hạn, nhưng nếu hai người họ thật sự ly hôn rồi…
Lưu Nhị Hỉ từ từ lủi xuống khỏi cửa sổ, sợ Trương Ngọc Hương phát hiện, liền khẽ tay khẽ chân rón rén đi về phía phòng mình.
Bước vào phòng mình, Lưu Nhị Hỉ nhanh chóng cởi bỏ bộ quần áo có hơi rách nát của mình ra, dùng khăn mặt lau qua thân người mình một chút, rồi nằm thẳng cẳng trên chiếc giường nhỏ của mình.
Một trận gió nhẹ thổi tới, làm Lưu Nhị Hỉ bị dày vò cả một ngày, thoải mái nhắm đôi mắt lại.
…
Buổi sáng ngày thứ hai, Lưu Nhị Hỉ dậy từ rất sớm, vươn vai một cái, mặc quần áo bước ra ngoài.
Ngày hôm nay hình như hơi lạ, Trương Ngọc Hương bình thường dậy sớm như thế, vậy mà hôm nay lại lần đầu tiên ngủ nướng.
Lưu Nhị Hỉ cũng không nghĩ nhiều, bước nhanh đến vườn rau trong nhà, hái mấy quả dưa chuột, nghĩ bụng muốn làm món nộm dưa chuột để ăn.
Ào ào ào…
Lưu Nhị Hỉ dùng nước sạch vo qua gạo một chút, thuần thục nhóm lửa, đổ vào trong nồi, bóp mấy quả dưa chuột vừa hái trên thớt, rắc lên chút muối vừng và tỏi, thế là một món nộm dưa chuột tươi ngon đã hoàn thành.
“Chị dâu, ăn cơm thôi!”, Lưu Nhị Hỉ xới cơm ra, bày thức ăn trên bàn xong xuôi, rửa tay, gọi với vào phòng Trương Ngọc Hương.
“Ừ, đến đây…”
Tiếng kẽo kẹt vang lên, Trương Ngọc Hương đẩy cửa bước ra, chầm chậm tiến đến, khuôn mặt xinh đẹp đỏ hây hây, dường như tình thú đêm qua vẫn chưa tan hết.
Trương Ngọc Hương dùng nước sạch rửa qua mặt, trên người chỉ mặc một bộ quần áo ngủ bằng lụa, dường như thật sự thả rông, nhìn kỹ còn thấy hai đốm nhỏ lồi lên.
“Chị dâu, mau ngồi xuống đi, ăn thử xem món dưa chuột em làm có ngon hay không.”, ánh mắt Lưu Nhị Hỉ nóng bỏng, vội vàng nói.
Trương Ngọc Hương sắc mặt ửng hồng, xấu hổ lườm Nhị Hỉ một cái, hôm qua còn vừa giao lưu với dưa chuột không ít, lại còn bị “nó” làm cho mềm nhũn.
“Nhị Hỉ, tối hôm qua, em không nghe thấy gì chứ?”, Trương Ngọc Hương đỏ mặt, không nhịn được cất tiếng hỏi.
“Không ạ, tối hôm qua em đi hóng mát về là ngủ luôn, cũng không nghe thấy gì cả…”, Lưu Nhị Hỉ cười hề hề, vội giả ngốc.
“Ồ…”, Trương Ngọc Hương đáp nhẹ một tiếng, cầm bát cháo lên húp một ngụm.
Vẻ mặt cô nghiêm chỉnh, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, nhìn Lưu Nhị Hỉ nhẹ giọng, nói: “Đúng rồi, Nhị Hỉ, hôm qua lúc em đi hóng mát, thím Xuân Hoa của em đã đến nhà mình đấy”.
“Ạch, cái bà Ngô Xuân Hoa này, đến làm gì không biết?”, Lưu Nhị Hỉ hơi ngây người một chút, không khỏi cất tiếng hỏi.
“Ôi…”, Trương Ngọc Hương không nén được thở dài, nói: “Còn chả phải vì chuyện ông nhà của bà ấy, cũng chả biết bà ấy nghe ở đâu nói là thôn bên cạnh có một ông trung y, tay nghề giỏi ghê gớm lắm, xưng là không bệnh gì không chữa được, bà ấy đến tìm chị bảo cùng đi, nhân tiện hỏi xem cái bệnh của em có cách nào chữa khỏi được không”.
Ngô Xuân Hoa này cũng phải nói là một người phụ nữ vừa đáng thương vừa kiên cường.
Chồng bà ta mấy năm trước gặp sạt lở trên núi, tuy rằng người thì cứu được, nhưng lại bị bại liệt mất, từ đó cứ nằm giường đau ốm suốt chẳng làm được gì.
Nếu mà là người phụ nữ khác, có khi bỏ chạy từ lâu rồi, nhưng Ngô Xuân Hoa lại cắn chặt răng không nói một lời, một mình chống đỡ cả gia đình, còn nuôi dạy một cô con gái.
Thực ra trong lòng Lưu Nhị Hỉ cũng rất kính trọng bà Ngô Xuân Hoa này.
Hơn nữa chị dâu cũng không quên việc khám bệnh cho mình, Lưu Nhị Hỉ cảm thấy trong lòng ấm áp, nhẹ nhàng nói: “Ừm, được, thế chị định lúc nào xuất phát, chị dâu, để em tiễn chị vậy…”
“Đợi lát nữa rồi đi, chắc mình ăn sáng xong thì bà Ngô Xuân Hoa kia cũng đến rồi…”, Trương Ngọc Hương cười nhạt một cái, nhẹ nhàng đáp.
Thùng thùng!
Vừa mới dứt lời, bên ngoài truyền đến một tiếng gõ cửa vội vã.
“Ngọc Hương, dậy chưa thế, thím Xuân Hoa đây”, Ngô Xuân Hoa bên ngoài gõ cửa, dáng vẻ xinh đẹp gọi với vào phía trong.
“Đây đây, thím Xuân Hoa, thím đợi chút nhé”.
Trương Ngọc Hương và vội mấy miếng cơm, bước nhanh về phòng thay bộ quần áo khác.
“Nhị Hỉ, chút nữa em dọn bếp hộ chị nhé, chị đi trước đây, kẻo người ta đợi sốt ruột”, Trương Ngọc Hương dặn dò mấy câu, vội vã bước nhanh ra cửa.
“Ừ, chị đi đi, để em dọn là được rồi…”, Lưu Nhị Hỉ vội đáp một tiếng, nhanh chóng dọn dẹp phòng bếp.
“Anh Nhị Hỉ, anh ở nhà làm cái gì đấy?”, đúng lúc hắn đang rửa bát, đột nhiên một cô bé tướng mạo đẹp đẽ, dáng vẻ ngoan ngoãn bò lên bên cửa sổ.
Vừa ngẩng đầu lên, Lưu Nhị Hỉ mới phát hiện là cô con gái Triệu Nhã Lệ vừa tròn 18 tuổi của Ngô Xuân Hoa kia, cười nhẹ một tiếng, vội nói: “Sao em lại đến đây, có phải Nhã Lệ nhớ anh rồi không”.
“Còn lâu ấy, em còn lâu mới nhớ anh”, Triệu Nhã Lệ đỏ mặt như bị nói trúng tâm tư, lườm Nhị Hỉ một cái.
“Đúng rồi, anh Nhị Hỉ, em nghe người ta nói, hôm nay có chiếu một bộ phim điện ảnh hay lắm, chiếu trên ti vi kia kìa, cơ mà nhà chúng em không có ti vi, em xem ké nhà anh chút có được không?”
Triệu Nhã Lệ mặt thẹn thùng nhìn Lưu Nhị Hỉ, nũng nịu lắc lắc cánh tay của hắn, đầu nhọn dậy thì rất tốt trước ngực kia, không khỏi cọ sát vào cánh tay của hắn.
Lòng Lưu Nhị Hỉ gợn sóng, vội đồng ý: “Được chứ, không vấn đề gì, đợi anh dọn xong chỗ này hai ta cùng đi xem ti vi”.
“Vâng! Anh Nhị Hỉ là tốt nhất…”, Triệu Nhã Lệ cười ngọt ngào, vội vàng qua giúp đỡ.
…
“Có hình ảnh chưa, Nhã lệ”.
Lưu Nhị Hỉ đứng trên nóc nhà, xoay chuyển cái chảo ăng-ten mà không biết anh cả hắn kiếm ở đâu về, gọi với xuống phòng hỏi Triệu Nhã Lệ.
Lúc này, Triệu Nhã Lệ phát hiện màn hình ti vi lúc nãy bị rè trắng xóa, cuối cùng cũng đã xuất hiện hình ảnh.
Chỉ có điều, tiếng rên rỉ từ đôi nam nữ trên ti vi truyền đến, làm cô bé đỏ mặt tía tai.
Nhìn kỹ, đôi nam nữ trên ti vi không hề mặc quần áo, người trần như nhộng đang quấn lấy nhau!