Tuyết Hoa Phong Nguyệt

Chương 11: Bạch Y giáo chủ


Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 11: Bạch Y giáo chủ

Mở mắt ra, Tư Không Bạch phát hiện bản thân đang ngồi theo thế tọa công. Đồng thời, từ phía sau, xuất phát từ huyệt Linh Đài, như đang có người truyền vào nội thể Tư Không Bạch một luồng nhiệt khí hừng hực nóng.

Cả kinh, Tư Không Bạch chợt nhích động.

Lập tức, ở phía sau có một tiếng nói đề tỉnh Tư Không Bạch :

– Ngươi đừng cử động, hãy ngồi yên. Trong nội thể ngươi đang có nguồn chân khí phát sinh, ta đang giúp ngươi ổn định nguồn chân nguyên đó theo tâm pháp của ta.

Vừa giật mình vừa động tâm, Tư Không Bạch đến lúc này mới phát giác, ngoài luồng nhiệt khí do nhân vật nào đó đang cố truyền vào từ huyệt Linh Đài thì ở Đan Điền huyệt của Tư Không Bạch quả nhiên đang có một nguồn chân lực cứ cuồn cuộn phát sinh, như muốn dâng trào lên.

Nghe rõ hai chữ tâm pháp Tư Không Bạch buột miệng lên tiếng :

– Vãn sinh cũng có sẵn một loạt tâm pháp. Hay để vãn sinh tự thử xem?

Nhân vật bí ẩn ở phía sau không thể không bảo :

– Hãy bỏ tâm pháp quái quỷ đó đi. Nguồn chân lực đang bộc phát trong nội thể ngươi chính là nguồn chân lực dương cương. Sẽ hoàn toàn phù hợp nếu ngươi được ta truyền loại tâm pháp dương nhiệt của ta.

Thoáng bất bình, Tư Không Bạch tuy không nói ra nhưng vẫn tự làm theo ý. Tâm pháp Hỗn Nguyên liền được Tư Không Bạch vận khởi.

Nguồn chân lực phát sinh từ Đan Điền đang được ngoại lực của nhân vật bí ẩn nọ điều phối và lưu dẫn, tâm pháp Hỗn Nguyên do Tư Không Bạch vận dụng lập tức làm cho nguồn chân lực đó đổi hướng.

Phát giác diễn biến này, nhân vật nọ khẽ gắt :

– Trong lúc ta đang truyền lực hành động càn dở của ngươi một là hại cho ngươi hai là hại luôn cả ta. Có mau dừng lại không?

Tư Không Bạch đâu cần biết điều đó sẽ đưa đến hậu quả như thế nào. Vẫn bất bình vì cứ bị nhân vật nọ xem thường Hỗn Nguyên tâm pháp, Tư Không Bạch tiếp tục thực hiện theo ý định.

Đúng lúc đó, khi nhân vật bí ẩn nọ định có thái độ quyết liệt để ngăn cản hy vọng vừa quá ương bướng vừa quá liều lĩnh của Tư Không Bạch, chợt có một thanh âm vọng đến khiến nhân vật nọ phải dừng lại :

– Đàm Tất Khả! Ngươi định ẩn trong đó mãi sao? Hai mươi năm không gặp ta nghĩ có lẽ ngươi không quên ta?

Tư Không Bạch hiểu ngay, nhân vật bí ẩn đang ở phía sau chính là người vừa được người ngoài kia gọi là Đàm Tất Khả. Vì thanh âm từ phía sau Tư Không Bạch quả nhiên phải vang ra đáp lại :

– Sao ta không nhận ra Thẩm Nguyên ngươi? Thế nào? Sau hai mươi năm vắng bóng phải chăng vì kém thế nên lần này gặp lại, ngươi phải mang theo thủ hạ để đối phó với một mình Đàm Tất Khả ta?

Nhân vật Thầm Nguyên ở bên ngoài vùng cười lớn :

– Ta sợ ngươi? ha… ha! Giữa Bạch Y và Phong Hỏa, suốt trăm năm qua đâu có chuyện bên này sợ bên kia? Ngươi đừng quá tự phụ như vậy. Ha…. ha….

Tư Không Bạch kinh hãi thầm. Căn cứ theo lời nói lúc nãy của Đàm Tất Khả, lão muốn truyền tâm pháp nhiệt dương cho Tư Không Bạch, chứng tỏ lão chính là người của Phong Hỏa môn.

Ma đưa lối, quỷ dẫn đường như thế nào không biết, rốt cuộc Tư Không Bạch lại rơi vào tay Phong Hỏa môn. Càng nghĩ Tư Không Bạch càng kinh hãi.

Tiếng Đàm Tất Khả tiếp tục vang lên khiến Tư Không Bạch sinh nghi :

– Sao Thẩm Nguyên ngươi cứ gán cho ta ba chữ Phong Hỏa môn? Ta tưởng ngươi thừa biết, cũng đã ba mươi năm trôi qua ta đâu còn là người của Phong Hỏa môn nữa?

Thầm Nguyên vẫn cười :

– Nhưng mẫu thân ngươi, Phong Hỏa Xú Diện vẫn cứ xem ngươi là người của Phong Hỏa môn. Bằng chứng chẳng phải lệnh lang hiện đang thay ngươi chấp chưởng Phong Hỏa môn đó sao?

Tư Không Bạch nghĩ thầm :

“Chuyện gì thế này? Môn chủ Phong Hỏa môn lại là nội điệt của lão mụ Phong Hỏa Xú Diện? Thảo nào lão Đàm Tất Khả không nhận biết ta, là do lão đã ba mươi năm không lưu lại Phong Hỏa môn. Phải biết trước như vậy, ta cứ để lão truyền cho ta tâm pháp của lão. Rồi sau này, dùng gậy ông đập lưng ông, ta sẽ cho bọn Phong Hỏa môn nếm mùi Phong Hỏa chưởng. Tiếc thật!”

Còn đang ngẫm nghĩ, Tư Không Bạch bỗng giật mình vì cảm thấy có bàn tay chạm vào huyệt đạo.

Cùng với cảm giác toàn thân bỗng bất động, Tư Không Bạch nghe Đàm Tất Khả nói như rót vào tai :

– Ta buộc lòng phải điểm huyệt ngươi. Chờ một lúc nữa, sau khi đã đuổi bọn chúng đi, ta sẽ quay lại, truyền cho ngươi tâm pháp của ta. Nhớ đấy. Chớ gây kinh động. Bằng không bọn Bạch Y giáo ắt sẽ tìm thấy ngươi. Hừ!

Sau tiếng hừ lạnh, Tư Không Bạch chợt nghe có luồng gió thoảng qua.

Liền sau đó, từ phía ngoài, thanh âm của Đàm Tất Khả vang lên, cho Tư Không Bạch biết luồng gió lúc nãy chính là cách Đàm Tất Khả lao ra ngoài.

Trong thâm tâm tuy rất muốn để Đàm Tất Khả truyền cho tâm pháp Phong Hỏa, nhưng sau khi nghe lão căn dặn với hàm ý ép buộc lẫn khinh miệt tâm pháp Hỗn Nguyên, Tư Không Bạch càng lúc càng bất phục.

Do đó, để ngoài tai những thanh âm huyên nào cứ vang lên từ phía ngoài, Tư Không Bạch cứ chằm chằm lưu tâm đến những gì xảy ra ngay bên trong nội thể.

Và Tư Không Bạch không thể không phát hiện chân lực từ Đan Điền cứ cuồn cuộn dâng lên, bất chấp có một số kinh mạch đang tắt nghẽn, có lẽ do bị Đàm Tất Khả ra tay điểm huyệt chế ngự.

Không cần tìm hiểu nguồn chân lực đó từ đâu có, Tư Không Bạch vừa nôn nóng vừa thích thú khi biết nguồn chân lực đó đang dồn phá những chỗ tắt nghẽn.

Do từ Đan Điền nguồn chân lực cứ phát sinh liên miên bất tuyệt, chỗ dồn nén càng lúc càng bị ứ tràn, khiến Tư Không Bạch dù thích thú dõi theo đến mấy cũng phải ngấm ngầm lo sợ.

Không sợ sao được khi Tư Không Bạch cảm thấy chỗ chân lực bị dồn nén đang làm cho chân thân đau đớn. Đã thế Tư Không Bạch càng thêm sợ vì nghĩ rằng nếu chỗ dồn nén cứ tiếp tục bị dồn nén, đưa Tư Không Bạch vào chỗ bất đắc kỳ tử.

Chỉ có cách duy nhất để Tư Không Bạch thoát khỏi cảnh này đó là Tư Không Bạch mong sao chỗ tắt nghẽn sớm được khai thông bằng không…..

Phựt!

Trong nội thể Tư Không Bạch như có một vật gì đó vừa bị phá vỡ, tưởng như Tư Không Bạch vừa tận tai nghe tiếng bục vỡ vừa có.

Kinh tâm tán đởm, Tư Không Bạch đành biết nhắm mắt chờ chết.

Thế nhưng, cùng một lúc với tiếng bục vỡ nọ, Tư Không Bạch cảm thấy toàn thân như khoan khoái lạ. Mở mắt a, Tư Không Bạch hiểu rằng bản thân vẫn còn sống. Không những thế, chỗ lúc nãy tắt nghẽn giờ đã được phép màu nào đó làm cho khai thông.

Nhưng nỗi vui mừng vừa đến vụt tắt ngấm, nguồn chân lực vừa tuôn trào vượt qua chỗ khai thông, bỗng dưng bị một nơi tắt nghẽn khác ngăn lại.


Một dòng nước đang tuôn chảy nếu gặp phải kè đá chặn ngang, nó bị dội ngược về như thế nào thì tình trạng đang xảy đến cho Tư Không Bạch cũng như vậy.

Và nguồn chân lực dội về đâu, nếu không dội về chỗ nó đã xuất phát?

Huyệt Đan Điền vẫn tiếp tục sản sinh lớp lớp những chân lực, gặp phải dòng chân lực đổ ngược về, hiện tượng bị dồn nén lúc này lại diễn ra ngay huyệt Đan Điền.

Điều đó làm cho toàn bộ kinh mạch Tư Không Bạch như những dòng nước nhỏ chảy trên cao cùng một lúc đổ dồn vào một hồ nước vốn đang đầy ắp. Hiện trạng đó khiến cho ngũ tạng lục phủ của Tư Không Bạch như bị ai đó thò tay vào bóp mạnh. Những đợt co thắt đến cuộn ruột cuộn gan lập tức xảy ra, mắt Tư Không Bạch hoa lên và toàn thân thì co quắp lại như người đang lâm cảnh giẫy chết.

Cảnh tượng giống đến nỗi Tư Không Bạch nghe một tiếng kêu hãi hùng của ai đó chợt xuất hiện thốt lên :

– Tiều tử đây rồi đại tỷ! Nhưng dường như chúng ta đến quá muộn, y đang giẫy chết kia kìa.

Một tiếng nói khẩn trương khác vang lên :

– Lão Đàm quả độc ác, dùng cách này để tra hỏi y về Phi Tuyết Cung Hàn lệnh. Nhanh lên nào, Bát muội. Mau chế ngự huyệt đạo y, đưa nhanh về cho Lão Quân kịp nghĩ cách tạm thời lưu mạng y.

Một bàn tay nhanh nhẩu điểm vào huyệt đạo Tư Không Bạch.

Với cái điểm này, dù hậu quả vẫn làm cho Tư Không Bạch bất động nhưng không hiểu sao lại vô tình làm cho nguồn chân lực đang cuộn xoáy tại Đan Điền được phóng xuất, trả về cho các kinh mạch đang rỗng không. Tư Không Bạch đang co quắp bỗng giãn ra.

Phát hiện điều nữa, có tiếng kêu kinh ngạc vang lên :

– Đại tỷ có nhìn thấy không, muội đã điểm huyệt sao bỗng dưng tứ chi y động đậy? Hay muội quá vội, đã không dùng đủ lực đạo?

Thanh âm kia hồi đáp :

– Chính muội nói với ta, y không biết võ công. Dùng lực đạo nhiều hay ít, đó không phải là nguyên nhân đưa đến hiện tượng này. Để ta xem lại sẽ biết.

Lại một bàn tay khác chạm vào người Tư Không Bạch. Vừa chạm vào bàn tay đó vội rụt về :

– Không ổn rồi. Tiểu tử đang bị khí huyết nghịch hành. Chúng ta có đưa y về cũng vô ích.

– Khí huyết ngịch hành? Tiểu tử không biết võ công, nguyên nhân nào khiến y có chân khí để nghịch hành?

– Ta không biết và cũng không cần biết. Bây giờ muội hãy mang y theo ta.

– Đại tỷ định đưa y đi đâu? Sao đại tỷ bảo có đưa y về cũng vô ích?

– Vậy mà bát muội cũng không hiểu ư? Trước khi y chết, ta vẫn muốn hỏi y về Phi Tuyết Cung Hàn lệnh. Nhưng không thể hỏi tại đây, vì thế ta và bát muội phải đưa y đến địa điểm khác.

– Đại tỷ nói rất phải. Được rồi!

Cùng với câu nói này, Tư Không Bạch cũng được một người nâng lên.

Từ khi hiểu đây là hai nhân vật Hộ Hoa Bạch Y giáo, Tư Không Bạch đã không ngớt than thầm. Sau đó, khi nghe họ bảo vẫn muốn hỏi về Phi Tuyết Cung Hàn lệnh trước lúc Tư Không Bạch uổng mạng, tâm trạng của Tư Không Bạch đổi sang phẫn nộ.

Vì đó là hành vi nếu so ra đâu có kém phần độc ác đối với câu họ vừa chê trách Đàm Tất Khả. Nguồn chân lực bản thể vốn nóng, như Đàm Tất Khả gọi là nguồn chân lực dương cương, lại gặp lúc Tư Không Bạch phẫn nộ, nguồn chân lực lại càng thêm cuồn cuộn dâng trào.

Chưa hết, khi biết bản thân đang được nâng lên và người nâng lên lại là nữ nhân, sự động chạm nhục thể làm cho khắp người Tư Không Bạch phát nóng nảy, khiến nguồn chân lực càng thêm dịp bộc phát.

Những tưởng đó chỉ là hiện tượng xảy ra riêng trong nội thể, khó có ai phát hiện Tư Không Bạch phải giật mình khi nghe tiếng kêu của Bát Hộ Hoa vang lên :

– Đại tỷ! Toàn thân y đang nóng lắm. Có lý nào Đàm lão dùng Phong Hỏa chân khí trút vào y, khiến y lâm cảnh này?

Đại Hộ Hoa lập tức thử chạm tay vào Tư Không Bạch :

– Không sai! Hóa ra y không bị chân khí nghịch hành. Là do Đàm lão dùng biện pháp này tra khảo y. Càng tốt! Bát muội cố chút nữa, ta đã có cách làm y hồi tỉnh.

– Có phải đại tỷ định dùng chân khí bản thân, giúp y hóa giải chân khí Phong Hỏa?

– Bát muội đoán đúng rồi. Nhưng tạm thời đừng làm ta phân tâm. Cách bố trí trận đồ của Đàm lão không đợn giản như ta nghĩ.

– Lúc đi vào, chẳng phải đại tỷ nói đây chỉ là trận Ngũ Hành bình thường thôi sao?

– Thì đó chính là trận Ngũ Hành. Bằng không ta và bát muội đâu dễ dàng tìm thấy tiểu tử. Nhưng bây giờ thì khác. Dường như không còn là trận Ngũ Hành nữa.

– Đại tỷ đừng đùa nữa. Nếu chúng ta không mau chóng thoát ra, Đàm lão quay lại càng khốn.

– Ta không đùa đâu. Nhưng việc lão quay lại, bát muội cứ yên tâm, từ khi biết Thủy Trung Nhân chính là Đàm Tất Khả, cũng là thân phụ của Môn chủ Phong Hỏa môn hiện giờ, Giáo chủ đâu dễ buông tha lão. Lão muốn quay lại cũng phải hao tổn nhiều chân nguyên. Lúc đó, chính lão sợ bọn ta, không phải bọn ta sợ lão.

– Đại tỷ thử nói xem, Giáo chủ định làm gì lão?

– Bát muội không biết thật sao? Giáo chủ định qua lão tìm hiểu những nhược điểm của Phong Hỏa chưởng. Và giả như Giáo chủ đắc thủ, bắt giữ Đàm lão, có lẽ Giáo chủ buộc lão nói ra khẩu quyết Phong Hỏa công phu.

– Giáo chủ muốn phối hợp hai công phu làm một, âm nhu và dương cương tương hòa, tạo thành thứ công phu cái thế?

– Không sai! Nếu đạt được điều này dù bổn giáo không chiếm được công phu của Tuyết Nguyệt nhị hùng vẫn không sợ ai khác dùng công phu đó đả bại.

– Thế nào rồi, đại tỷ? Vẫn không tìm thấy lối ra à?

– Lạ thật đấy! Lúc đi vào thì là Ngũ Hành trận, nhưng khi quay trở ra lại không phải trận Ngũ Hành? Xem ra ta và bát muội đã bị sa lưới của lão Đàm.

Đến lúc này, nguồn chân lực xuất phát từ Đan Điền sau một lúc lâu dồn nén ở một chỗ tắt nghẽn bỗng đột phá mạnh, làm cho chỗ nghẽn được khai thông, Tư Không Bạch với cảm giác sảng khoái giống như lần đầu, chợt thở ra một hơi dài thật dài.

Phì….

Điều này gây kinh nghi cho Bát Hộ Hoa là người đang nâng Tư Không Bạch trên tay :


– Đại tỷ! Toàn thân y lại hết nóng. Sao lạ vậy tỷ?

– Suỵt! Ta đã bảo đừng làm ta phân tâm, bát muội quên rồi sao?

Cũng giống như lần trước, sau khi khai thông, nguồn chân lực liền cuồn cuộn chảy và lần này vấp phải một chỗ nghẽn khác, khiến hiện tượng chân lực bị trút dồn ngược vào Đan Điền lại xảy ra, toàn thân Tư Không Bạch do đó bỗng từ từ co quắc lại.

Kinh hoảng Bát Hộ Hoa ném Tư Không Bạch khỏi tay :

– Quỷ quái gì thế này?

Cùng lúc đó, Đại Hộ Hoa cũng kêu :

– Nghĩ ra rồi, lão Đàm cũng quỷ quái gớm.

Kêu xong, phát hiện điều đang xảy ra cho Tư Không Bạch, Đại Hộ Hoa kinh ngạc :

– Y làm sao rồi bát muội?

Bát Hộ Hoa đáp :

– Hoặc y là cao nhân, đang cố tình bỡn cợt muội và đại tỷ, hoặc y không bị chân khí nghịch hành, cũng không bị lão Đàm dùng chân khí Phong Hỏa gây hại. Tình thế của y lạ lắm.

Đại Hộ Hoa lập tức thám sát khắp đại huyệt Tư Không Bạch :

– Bát muội định đùa ta đó ư? Đây không phải là hiện tượng chân khí nghịch hành sao?

Bát Hộ Hoa cả kinh, cũng thăm qua các đại huyệt của Tư Không Bạch. Sau đó Bát Hộ Hoa phải kêu :

– Làm thế nào bây giờ đại tỷ? Không khéo y chết mất.

– Cứ mang y theo. Chờ thoát khỏi nơi này hãy liệu cách.

– Đại tỷ đã thấu suốt trận đồ này rồi sao?

– Xong rồi! Cũng chỉ là trận Phản Ngũ Hành. Đàm lão quá tinh khôn, tâm trận lập tức thay đổi khi bát muội nhấc tiểu tử lên và dịch chuyển khỏi vị trí trước đó. Do tâm trận thay đổi nên từ trận Ngũ Hành bình thường phải đổi ra Ihản Ngũ Hành. Đi nào.

Nếu lần trước, lúc tứ chi co quắp, Tư Không Bạch có thể tự duỗi ra là do Bát Hộ Hoa điểm huyệt đạo chế ngự, vô tình gây ra tình trạng đó, thì lần này do không còn bị chế ngự huyệt đạo cảnh diễn ra cho Tư Không Bạch phải khác đi.

Sau một lúc chân lực cuồn cuộn xuất phát từ Đan Điền không ngưng sản sinh dần dần trấn áp, cả hai nguồn chân lực này do cùng một loại nên dễ dàng quy tụ với nhau, bắt đầu tuôn chảy đi khắp kinh mạch. Đồng thời trước sau Tư Không Bạch đã có hai chỗ nghẽn được khai thông nguồn chân lực vừa hợp lại gặp phải chỗ nghẽn thứ ba.

Tư Không Bạch nhận biết diễn biến này, đồng thời cũng biết rõ huyệt đạo nào lúc nãy bị Bát Hộ Hoa điểm vào, vì thế Tư Không Bạch lập tức nhận ra chỗ nguồn chân lực bị nghẽn lại chính là chỗ bị Bát Hộ Hoa điểm.

Sau bao lượt bị nghẽn rồi được khai thông Tư Không Bạch chợt hiểu những huyệt đạo bị Đàm Tất Khả chế ngự trước đó kể như không còn nữa. Và với chỉ một huyệt đạo sau này do Bát Hộ Hoa điểm. Tư Không Bạch thầm hy vọng, chỉ cần chỗ nghẽn này được khai thông, việc bị chế ngự sẽ không còn. Khi đó, do toàn thân dễ dàng cử động chỉ cần có cơ hội lập tức Tư Không Bạch phải nghĩ cách chạy thoát, không để bọn Hộ Hoa có dịp sanh cầm hoặc tra hỏi.

Vừa nghĩ đến đây, Tư Không Bạch nghe thanh âm của Đại Hộ Hoa vang lên :

– Vậy là thoát! Y thế nào rồi bát muội?

– Toàn thân y lại nóng. Có lẽ y khó chi trì được lâu.

– Vậy thì càng phải nhanh hơn. Đi theo hướng này.

Vút! Vút!

Tiếng gió thổi ào ào qua tai, cho Tư Không Bạch biết họ đang chạy rất nhanh chóng, cũng như độ nào Tư Không Bạch được Thần Cái đưa đi.

Chợt nhớ đến chuyện này, Tư Không Bạch càng thêm thấm thía, dù có muốn chạy thoát nhưng vì không thể chạy nhanh như họ nên Tư Không Bạch hết dám nghĩ đến ý niệm này.

Phựt!

Một tiếng chấn động nhỏ nữa như vang lên từ nội thể Tư Không Bạch. Chính lúc này, huyệt đạo bị Bát Hộ Hoa chế ngự bỗng khai thông, Tư Không Bạch nghe Bát Hộ Hoa kêu thất thanh :

– Đại tỷ! Tiểu tử như tự giải khai huyệt đạo.

Đại Hộ Hoa dừng lại và lập tức nhìn thấy Tư Không Bạch đã mở to hai mắt :

– Còn chờ gì nữa! Mau xuất thủ chế ngự y.

Bừng tỉnh, Tư Không Bạch lập tức vung người, thoát khỏi hai tay đang nâng lên của Bát Hộ Hoa.

Vù….

Động tác này làm cho Tư Không Bạch tự quăng xa ngoài hai trượng. Điều đó càng làm cho Đại Hộ Hoa khẩn trương :

– Tiểu tử biết võ công? Chúng ta bị y lừa rồi, Bát muội mau thu thập y.

Cũng câu nói của Đại Hộ Hoa thức tỉnh Tư Không Bạch. vì thế, thấy Bát Hộ Hoa đến, Tư Không Bạch cũng vội vàng thi triển Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã.

– Bọn ngươi không được bắt giữ ta. Xem này!

Vù…

Phát hiện cách xuất thủ của Tư Không Bạch tuy nhẹ nhàng nhưng lại ám tàng một lực đạo khá uy mãnh, Đại Hộ Hoa đề tỉnh :


– Nội lực của y khá thâm hậu. Bát muội mau lùi về, nhượng lại cho ta.

Và Đại Hộ Hoa bất ngờ tiến lên :

– Không ngờ cả hai người bọn ta đều bị ngươi dùng quỷ kế dối gạt. Chớ trách ta độc ác. Đỡ!

Ào…

Toàn là những chuyện ngẫu nhiên, một lần nữa chính câu nói của Đại Hộ Hoa vô tình giúp Tư Không Bạch không ít.

Hai chữ nội lực gợi nhớ một điều, làm cho Tư Không Bạch vội vàng vận dụng Hỗn Nguyên chân khí.

Thật lạ, sau khi chỗ tắt nghẽn cuối cùng được khai thông, theo lời Bát Hộ Hoa nói thì đó là giải khai huyệt đạo, Tư Không Bạch gần như quên đi hoàn toàn sự hiện diện của nguồn chân lực trong nội thể. Giờ đây khi Hỗn Nguyên chân khí được vận dụng, nguồn chân lực đó lập tức cuồn cuộn chảy khắp người, dẫn lưu đi hết các kinh mạch, tạo cho Tư Không Bạch một dũng lực sung mãn chưa từng có.

Với cảm nhận hoàn toàn mới lạ này, Tư Không Bạch đương nhiên phải rơi vào tình thế xuất thần.

Chưởng của Đại Hộ Hoa đâu có chờ Tư Không Bạch lấy lại nhận thức?

Không những thế, Đại Hộ Hoa còn đắc ý quát lớn :

– Trúng!

Ào…

Tư Không Bạch giật mình quá muộn.

Ầm!

Khí huyết toàn thân vụt sôi trào, cho Tư Không Bạch một ý niệm, chưởng của Đại Hộ Hoa nếu mạnh thêm chút nữa có lẽ đã đắc thủ.

Thất kinh, Tư Không Bạch lại vận khởi Hỗn Nguyên chân khí. Nhờ đó, chỗ khí huyết đang sôi trào chợt ổn định trở lại, trả cho Tư Không Bạch sắc diện bình thường.

Đại Hộ Hoa nhìn thấy điều đó, phải kinh tâm kêu lên :

– Úy! Ngươi đã luyện Thiết Bố Sam hay Kim Chung Chạo? Ngươi chịu nổi một kích của ta thật ư?

Không hề biết điều gì đang làm cho Đại Hộ Hoa kinh hãi, Tư Không Bạch chỉ vì không cam tâm sau khi trúng chưởng nên hăm hở tiến đến :

– Nếu ta chịu không nổi, ai sẽ thay ta cho ngươi biết thế nào là lợi hại? Xem đây!

Một chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã liền được Tư Không Bạch vận dụng, chộp vào một đại huyệt của Đại Hộ Hoa.

Vù….

Bất ngờ, có tiếng thét của Bát Hộ Hoa vang lên từ phía sau :

– Tiểu tử ngông cuồng! Đỡ chưởng!

Ào….

Ầm!

Do quá bất ngờ, một lần nữa Tư Không Bạch bị trúng một kình từ phía sau.

Nhân lúc Tư Không Bạch lảo đảo, Đại Hộ Hoa chợt dịch bộ qua một bên, hữu thủ lại xuất kình :

– Nạp mạng!

Ào…

Sau một kích vừa rồi, để ổn định huyết khí đang chực sôi trào, một lần nữa Tư Không Bạch mải lo vận khởi Hỗn Nguyên chân khí nên không thể phát hiện chưởng kình của Đại Hộ Hoa đang lao đến.

Ầm!

Tư Không Bạch lại lảo đảo. Tuy nhiên có điều kỳ lạ đang diễn ra trong nội thể Tư Không Bạch. Một kình này của Đại Hộ Hoa hoặc không đủ mạnh như kích đầu, hoặc do có sự ngẫu nhiên, kích của Đại Hộ Hoa vô tình giúp Tư Không Bạch dễ dàng trấn áp khí huyết sôi trào sau chưởng của Bát Hộ Hoa.

Vì thế, tuy có nghe Bát Hộ Hoa vẫn ở phía sau quát tháo :

– Đỡ chưởng!

Tư Không Bạch gần như cố tình hứng chịu thử chưởng này của Bát Hộ Hoa.

Ầm!

Và Tư Không Bạch nhìn thấy Đại Hộ Hoa đang để lộ đôi nhãn quang kinh hãi :

– Không ổn rồi, Bát muội. Tiểu tử đã luyện Kim Cương Bất Hoại! Y không ngại chưởng kình của ta hoặc của Bát muội.

Với Tư Không Bạch bốn chữ Kim Cương Bất Hoại nghe thật lạ tai. Tuy nhiên, càng biết đối phương kinh hãi, Tư Không Bạch càng tăng cao đởm lược.

Một chiêu Tiểu Thiên Tinh Cầm Nã ngay tức khắc được Tư Không Bạch triển khai :

– Đã thế, ta muốn biết sắc mặt sợ hãi của ngươi là thế nào. Xem đây!

Vù….

Tư Không Bạch chộp vào vuông lụa bạch, vốn luôn che ngang mặt Đại Hộ Hoa.

Phản ứng của Đại Hộ Hoa thật nhanh nhạy, khiến Tư Không Bạch ngẩn người thán phục.

Vút!

Chỉ cần một bước dịch chuyển về mé tả, Đại Hộ Hoa không những thoát khỏi cái chộp của Tư Không Bạch mà còn nhân đó bật nhanh một quyền ra phía trước :

-Vô sỉ! Đỡ!

Bùng!

Chỗ đau rát trước ngực lại xuất hiện đến lúc này Tư Không Bạch mới nhận ra khắp ngực đều có vết sây sát bật máu.

Tuy chưa hiểu tại sao bản thân lại mang nhiều vết thương đến vậy, nhưng cách dịch bộ tránh chiêu, sau đó lại phát chiêu của Đại Hộ Hoa làm cho Tư Không Bạch tỉnh ngộ.


Lập tức Thiên Tinh Thất Bộ được Tư Không Bạch vận dụng.

Vù…

Thật may, Tư Không Bạch vừa đảo bộ thì một ngọn kình do chính Bát Hộ Hoa quật ra cũng vừa lao sát qua cạnh thân.

Ào….

Vụt hiểu, Bát Hộ Hoa trước sau không biết bao nhiêu lần mà nói cứ thừa dịp tập kích từ phía sau. Tư Không Bạch phẫn nộ chụp luôn tay tả vào Bát Hộ Hoa vừa trờ đến :

– Đến lượt ta đây này!

Vù….

Bát Hộ Hoa do lỡ đà nên có phần dao động trước cái chộp quá thần tốc của Tư Không Bạch. Hươ nhanh tay lên không, Bát Hộ Hoa bật rít :

– Ngươi quả nhiên có thân thủ không vừa. Đỡ chiêu.

Ào….. Bộp!

Những cánh tay va chạm nhau, đồng thời, do Tư Không Bạch không biết cách biến chiêu linh hoạt như Bát Hộ Hoa nên uyển mạch tay bị đối phương khóa chặt.

Giật mình, Tư Không Bạch vội giật tay về, phản ứng này làm cho Bát Hộ Hoa vừa kinh tâm vừa giận dữ :

– Ta không tin ngươi vẫn còn lực đạo để vùng vẫy. Nằm xuống!

Lập tức Tư Không Bạch cảm thấy uyển mạch tay bị bóp cứng làm cho sức lực toàn thân chợt biến đi. Chính lúc này, hữu thủ của Bát Hộ Hoa cũng giáng vào Đan Điền huyệt của Tư Không Bạch.

Vù….

Cả kinh lần đầu tiên Tư Không Bạch cảm thấy cái chết đến thật gần.

Chợt có một tiếng quát vang lên :

– Dừng tay ngay! Cần phải lưu mạng sống cho tiểu tử.

Cùng với tiếng quát Tư Không Bạch cảm thấy tay quyền của Bát Hộ Hoa có dấu hiệu chậm lại, nhưng kình lực thì vẫn tiếp tục lao đến.

Một lần nữa Tư Không Bạch biết giờ tử đã điểm.

Đúng lúc đó, toàn thân Bát Hộ Hoa vụt chấn động. Và thật nhanh, không hiểu vì sao, Bát Hộ Hoa phải buông tay Tư Không Bạch đồng thời còn bị bật lùi khá mạnh về phía sau.

Chỉ khi nghe từ miệng Bát Hộ Hoa bật lên tiếng kêu.

Hự!

Đồng một lúc bản thân Tư Không Bạch vụt cứng đờ, Tư Không Bạch mới biết chính nhân vật vừa buông tiếng quát ngăn cản đã ra tay đẩy lùi Bát Hộ Hoa và còn kịp thời chế trụ huyệt đạo Tư Không Bạch.

Diễn biến xảy ra đúng như vậy. Tư Không Bạch nhìn thấy ở đương trường vừa xuất hiện thâm một nhân vật nữa cũng vận bạch y. Nhân vật này đang gay gắt quát mắng Đại Hộ Hoa và Bát Hộ Hoa hai người.

Bát Hộ Hoa lảo đảo tiến lên :

– Giáo chủ xin lượng thứ. Nếu thuộc hạ không nặng tay, với Kim Cương Bất Hoại đã luyện thuộc hạ e khó bề chế ngự tiểu tử.

Dựa theo thanh âm vừa nghe, Tư Không Bạch kinh hãi khi biết nhân vật mới xuất hiện chính là Thẩm Nguyên, Giáo chủ Bạch Y giáo. Và nếu Đàm Tất Khả vốn là thân phụ của Môn chủ Phong Hỏa môn còn bị Thẩm Nguyên đả bại, bản thân Tư Không Bạch đâu có sá gì mà không bị Bạch Y giáo bắt giữ Thầm Nguyên buông tiếng cười :

– Ngươi bảo tiểu tử đã luyện Kim Cương Bất Hoại? Nhìn lại đi và đừng tìm cách bào chữa, chẳng phải ta vừa khống chế tiểu tử một cách dễ dàng đó sao?

Vụt đổi giọng Thầm Nguyên hạ lệnh :

– Hoa đại! Vả vào mặt Hoa bát! Giúp y nhớ, chớ bao giờ mở miệng nói những lời ngu xuẩn.

Bát Hộ Hoa vụt quỳ xuống :

– Thuộc hạ biết tội rồi! Xin Giáo chủ rộng lượng dung tha.

Đại Hộ Hoa vẫn tiến hành mệnh lệnh :

– Bát muội! Đã là mệnh lệnh, ta phải thi hành bát muội đừng trách ta.

Chát! Chát!

Chỉ mới bị đánh hai cái, vuông lụa bạch che ngang mặt Bát Hộ Hoa lập tức xuất hiện một đốm đỏ, cho thấy Đại Hộ Hoa không hề nương tay và Bát Hộ Hoa phải bị bật máu thấm ướt vuông lụa bạch.

Bất nhẫn, Tư Không Bạch giận dữ quát :

– Hành hạ người vô phương phản kháng tâm địa Bạch Y giáo các ngươi thật độc ác.

Đại Hộ Hoa quay lại mắng :

– Câm! Bổn giáo có những quy luật sum nghiêm, ngươi là ngoại nhân biết gì mà xen vào?

Thẩm Nguyên chợt bật cười :

– Hóa ra tiểu tử ngươi cũng biết thương hoa tiếc ngọc. Bổn Giáo chủ thật không ngờ đấy. Ha…. ha…..

Tràng cười của Thẩm Nguyên chẳng hiểu vì sao lại làm cho Bát Hộ Hoa kinh hãi.

Vừa phục người xuống lạy như tế sao, Bát Hộ Hoa vừa cất giọng rên rỉ :

– Giáo chủ anh minh xin hãy lượng xét. Giữa thuộc hạ và y không hề có chuyện gì xảy ra. Bất quá vì tuân thủ mệnh lệnh của Giáo chủ, thuộc hạ buộc phải cùng y đối mặt nhưng là trong tư thế đối địch.

Tư Không Bạch chỉ hiểu rõ nguyên nhân khi nghe Thẩm Nguyên buông những tiếng lạnh lùng :

– Ngươi còn tìm cách biện bạch sao? Ngươi có tình ý với y hay không bổn Giáo chủ rồi sẽ xét tường tận. Còn bây giờ Hoa đại đưa Hoa bát về giam giữ. Phần tiểu tử tự tay ta sẽ đưa đến cho lão Quân. Thực hiện đi Hoa đại.

Tức thì Đại Hộ Hoa vội điểm huyệt Hoa Bát và nhấc Hoa bát chạy đi.

Cùng lúc đó, Tư Không Bạch cũng bị Giáo chủ Bạch Y giáo đưa đi.

Vút!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.