Đọc truyện Tuyết Hoa Phong Nguyệt – Chương 10: Thủy trung nhân
Như kẻ đang bị uy bức bỗng được giải thoát bất ngờ, Hứa Vân Anh vừa sụp người xuống vừa khóc òa lên :
– Thái sư tổ!
Cũng rúng động không kém, Môn chủ Phong Hỏa môn cũng phục người xuống :
– Thái sư phụ! Đệ tử… đệ tử…
Từ xa lăng không lướt đến, mụ Phong Hỏa Xú Diện vẫn cứ the thé rít lên :
– Ngươi còn muốn biện bạch nữa sao? Ta đã giáo huấn ngươi như thế nào? Sao ngươi cả gan dám phạm vào cấm lệnh của ta? Tại sao chứ?
Run bắn người sau những lần bị mụ Phong Hỏa Xú Diện quát nạt, Môn chủ luống cuống giải thích :
– Đệ tử nhất thời mê muội. Cũng là do… là do…
Sợ Môn chủ nói lên những lời bất lợi, Hứa Vân Anh vội giương đôi mắt nhào lệ nhìn lên thái sư tổ :
– Mong thái sư tổ minh xét không phải là lỗi của đệ tử…
Mụ Phong Hỏa Xú Diện nhăn nhó :
– Ngươi cũng câm đi. Trong những cấm lệnh của ta có điều nào cho phép ngươi nhởn nhơ chường mặt thật trước mọi người không? Ngươi còn như thế nữa đừng trách sao ta phải phá hủy diện mạo ngươi.
Ả kinh hoàng, vội cúi mặt nhìn xuống vì biết nếu trái lệnh, thái sư tổ của ả dám nói tất dám thực hiện.
Nhân cơ hội này, Môn chủ vội lên tiếng biện minh :
– Thái sư phụ xin cho đệ tử cơ hội giải bày. Nếu đệ tử không nhận định sai. Đây là kế do Vân Anh…
Mụ Phong Hỏa Xú Diện gắt :
– Ngươi tưởng ta chỉ mới đến thôi sao? Sự việc xảy ra trước sau như thế nào ta đâu đến nỗi không trông thấy? Ngươi nói thật đi, có phải chính ngươi cũng bị sắc đẹp làm mê mẩn thần trí?
Môn chủ vẫn cố biện bạch :
– Nhưng nếu không do ả cố tình bày kế…
Mụ Phong Hỏa Xú Diện lại nhăn nhó :
– Cho dù đó là kế đi nữa, ngươi đã nhận ra sao còn cố ý lao vào? Ngươi và phụ thân ngươi tuy không có lấy một ngày chung sống nhưng không hiểu sao tâm tính lại giống nhau như đúc.
Môn chủ giật mình :
– Phụ thân của đệ tử? Sao thái sư phụ từng nói, không hề biết phụ thân của đệ tử là ai?
Mụ Phong Hỏa Xú Diện cười lạt :
– Ý là nói không biết mà ngươi còn giống phụ thân ngươi đến vậy, giả như ta nói có biết thì sao?
Môn chủ vội lê hai đầu gối đến gần thái sư phụ :
– Thái sư phụ hãy nói cho đệ tử biết đi. Gia phụ là ai?
Mụ Phong Hỏa Xú Diện bỗng chép miệng :
– Ngươi không cần nài nỉ. Ta cũng đã nghĩ kỹ và không còn muốn giấu ngươi làm gì. Hãy đứng lên và đi theo ta.
Với cảm giác bất an Hứa Vân Anh vẫn cúi mặt nhưng vẫn liếc mắt nhìn lên :
– Thái sư tổ! Còn đệ tử thì sao?
Mụ bỗng thở dài :
– Ta chưa biết phải xử trí ngươi như thế nào đây. Được rồi! Tạm thời ngươi theo ta vậy.
Mừng rỡ ả ngẩng đầu nhìn lên :
– Đa tạ thái sư tổ…
Tiếng quát của mụ Phong Hỏa Xú Diện lập tức vang lên, khiến ả đang vui mừng cũng phải có sắc mặt sợ hãi :
– Ngươi vẫm dám chường mặt ra ư? Hay ngươi nghĩ ta không thể làm diện mạo ngươi biến thành diện mạo như ta? Hừ! Đến Môn chủ của ngươi dù y chính là nội điệt của ta, nhưng từ bé cho đến giờ ta cũng đâu cho phép y chường mặt thật?
Trong khi ả khiếp hãi, Môn chủ Phong Hỏa môn lại hoang mang :
– Thái sư phụ bảo sao? Người là…
Ném cho ả Hứa Vân Anh một mảnh lụa, mụ Phong Hỏa Xú Diện bảo cả hai :
– Dùng vật này che mặt lại. Còn chuyện gì muốn hỏi, hai ngươi cứ đi theo ta khắc biết.
Đi ở phía sau Hứa Vân Anh vô tình đi ngang hàng với Môn chủ, ả ngoảnh mặt nhìn qua Môn chủ, vờ như buộc miệng :
– Hóa ra Môn chủ và thái sư tổ có quan hệ huyết thống? Thân thế của Môn chủ hẳn phải rất ly kỳ.
Dưới lớp khăn che mặt, sắc mặt của Môn chủ hoàn toàn được giấu kín. Do đó Hứa Vân Anh không thể đoán gì ngoài một tiếng hừ lạnh nhạt và khô khan được Môn chủ cố tình buông ra với nhiều hàm ý.
Có phần nào lo sợ bản thân, Hứa Vân Anh khẽ khàng lên tiếng :
– Nếu Môn chủ vẫn cho rằng sự việc vừa xảy ra là do đệ tử cố ý, xin Môn chủ nhớ cho đệ tử đâu phải ít lần can gián, ngăn cản Môn chủ? Vả lại…
Chợt lên tiếng, vị Môn chủ cố tình ngắt lời Hứa Vân Anh :
– Tâm địa của ngươi bấy lâu nay như thế nào, không lẽ ta không rõ? Ta thừa biết, tất cả đều được ngươi dự tính trước. Và có lẽ ngươi biết thái sư phụ ta cũng xuất hiện, ngươi càng cố tình bày trò.
Hứa Vân Anh chớp mắt :
– Có hai điều này, đệ tử mong Môn chủ chớ quên. Thứ nhất, nếu đệ tử đoán biết thái sư tổ thế nào cũng đến, há lẽ Môn chủ là người nhất mực thông minh không lẽ không tự đoán ra? Thứ hai…
– Hừ! Mồm mép của ngươi khá lắm đấy. Ta thừa nhận đây là lần đầu tiên ta nhất thời ước mê, để ngươi chiếm tiện nghi hơn ta.
Hứa Vân Anh lại chớp mắt :
– Môn chủ chớ quá lời, đệ tử vẫn chưa nói xong. Điều thứ hai đệ tử muốn nhắc Môn chủ sao đến giờ Môn chủ vẫn cứ gọi thái sư tổ theo cách gọi đã không còn phù hợp? Phải gọi là nội tổ mẫu mới đúng.
Môn chủ lập tức bắn xạ hai luồng kình quang, như thể muốn dùng ánh mắt giết Hứa Vân Anh nếu được.
– Ta hiểu ý tứ của ngươi rồi. Phải chăng ngươi muốn nói vì ta và thái sư tổ có quan hệ huyết thống, kể như ta cũng đã vi phạm chính cấm lệnh của bổn môn?
Hứa Vân Anh phì cười :
– Pháp bất vị thân, Môn chủ quả nhiên là người thông minh tuyệt đỉnh, đệ tử không thể không tâm phục khẩu phục.
Môn chủ bật rít :
– Ngươi chớ vui mừng vội lần sau…
Từ nãy giờ có lẽ mụ Phong Hỏa Xú Diện đã lắng tai nghe rõ tất cả, thanh âm mụ chợt vang lên :
– Sẽ không có lần sau đâu. Cả hai nghe đây từ lúc này trở đi ta chính thức thu nhận Vân Anh làm đệ tử, hai ngươi kể như sư huynh sư muội. Việc tranh cãi như thế này ta không muốn sau này tái diễn. Nếu trái lệnh chớ trách ta….
Môn chủ Phong Hỏa môn cả kinh :
– Thái sư phụ….
Riêng Hứa Vân Anh tuy có bất ngờ nhưng do quá vui mừng, vội lên tiếng ngăn Môn chủ lại :
– Đừng gọi như thế nữa. Chắc chắn thái sư phụ đang mong huynh gọi người bằng nội tổ mẫu.
Vị Môn chủ hậm hực nhìn Hứa Vân Anh :
– Ta không thừa nhận ngươi là sư muội của ta. Ngươi chớ vội thay đổi lối xưng hô mau như vậy.
Hứa Vân Anh bật cười :
– Đó là mệnh lệnh của thái sư phụ, sư huynh dám làm trái ư?
– Ta…
Mụ Phong Hỏa Xú Diện quay lại :
– Vân Anh nói đúng! Và ta mong ngươi hiểu rằng, phàm việc gì ta làm đều sẵn có chủ trương. Ngươi đừng làm ta thất vọng.
Vị Môn chủ bật kêu :
– Thái sư phụ….
Mụ Phong Hỏa Xú Diện gắt :
– Hãy gọi ta như Vân Anh bảo.
Môn chủ Phong Hỏa môn đành phải líu ríu gọi :
– Nội tổ mẫu…
Mụ Phong Hỏa Xú Diện bật cười the thé :
– Hay lắm! Ngươi không biết ta vui mừng đến thế nào đâu. Cùng với việc này, chỉ khi ta đưa hai ngươi đến thánh địa bổn môn, hai ngươi mới hiểu tại sao ta có ý định thay đổi tất cả. Đi nào! Ha…… ha………
Thánh địa? Hai chữ này vừa thoạt nghe nào riêng Hứa Vân Anh giật mình và sững sờ. Môn chủ Phong Hỏa môn cũng có tâm trạng tương tự.
Hứa Vân Anh biết chắc như vậy khi nhìn thấy ánh mắt vị Môn chủ cứ ngỡ ngàng nhìn quanh. Chứng tỏ nơi mụ Phong Hỏa Xú Diện đang đưa ả và Môn chủ đi đến, Môn chủ Phong Hỏa môn vẫn chưa một lần đặt chân.
Chủ ý riêng, Hứa Vân Anh vừa đi theo mụ Phong Hỏa Xú Diện vừa để tâm nhớ đường đi nước bước. Ả thấy sau một cử chỉ mơ hồ làm cho ở một vách đá bỗng xuất hiện một lối đi bí ẩn, mụ Phong Hỏa Xú Diện bỗng cất giọng nghiêm trọng bảo :
– Đến thánh địa rồi vào đi.
Khi vách đá khép lại, bọn họ ba người cùng biến mất với những gì bí ẩn đang cất giấu bên trong thánh địa Phong Hỏa môn……
* * * * *
Ở một cửa sông, nhánh dẫn đến một dòng sông lớn, có hai bóng trắng di chuyển thoạt ẩn thoạt hiện.
Nhìn mặt nước mênh mang, ngăn cách giữa bờ này và một lõm đất liền nhỏ bé ở tít bờ bên kia, một trong hai bóng trắng lên tiếng :
– Đại tỷ nghĩ như thế nào, lão có đến đúng với lời hứa với Giáo chủ không ?
Bóng trắng thứ hai buông tiếng cười mỉa :
– Đã là người, ai ai cũng có điều bí ẩn riêng, lão đâu phải ngoại lệ. Lão nhất định phải đến trừ phi lão muốn mọi bí ẩn của lão bị Giáo chủ phanh phui.
Bóng trắng thứ nhất chợt kêu :
– Đại tỷ nói quả không sai. Lão đến rồi.
Cùng với tiếng hô hoán của bóng trắng này, mặt nước ở cách đó mười trượng bỗng bị những tiếng khua nhỏ làm cho xao động, tạo thành những gợn sóng lăn tăn, lan đi tứ phía. Và tâm điểm màn đêm bao phủ che đậy, giờ xuất hiện một con thuyền nhỏ.
Khi còn cách bờ độ năm trượng, con thuyền bỗng dừng lại. Và từ trên thuyền một thanh âm ồm ồm liền vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng của bóng đêm, như mặt nước yên tĩnh vừa bị phá vỡ :
– Nếu lão phu đoán không lầm, hai người thừa lệnh một nhân vật đến ước hội với lão phu?
Trong hai bóng trắng do có một người được gọi là đại tỷ, người này lên tiếng trước :
– Đàm lão tiền bối…
Giọng ồm ồm nóng nảy cắt ngang :
– Câm! Tính danh của ta, hai ngươi không được tùy tiện gọi.
Vị đại tỷ bật nhanh câu hỏi :
– Nếu là vậy bọn tiểu nữ biết phải xưng hô thế nào?
Thanh âm từ mạn thuyền nhỏ đang dập dềnh trên mặt nước, lập tức minh thị :
– Nếu vậy cứ gọi lão phu là Thủy Trung Nhân
– Thủy Trung Nhân? Người sống trong nước?
Thanh âm kia càng để lộ sự nóng nảy :
– Lão phu không cần bất kỳ ai bình phẩm cách chọn tên gọi của lão phu. Nói mau đi chủ ý của hai ngươi là gì?
Vị đại tỷ nào dám chần chừ, một khi “người ở trong nước” đang có thái độ nóng vội :
– Trước hết, bọn tiểu nữ muốn cho Thủy Trung Nhân tiền bối biết, bọn tiểu nữ chính là hai trong Bát Hộ Hoa Bạch Y giáo. Khi được Giáo chủ sai phái đến đây…
– Nói sao? Bọn ngươi là Bạch Y giáo? Bọn ngươi xem thường lão phu thế sao?
Đại Hộ Hoa giật mình :
– Bọn tiểu nữ nào dám xem thường? Không lẽ tiền bối không tin bọn tiểu nữ là người Bạch Y giáo?
– Ha… ha…! Nếu bọn ngươi là người Bạch Y giáo, vậy nói đi, từ lúc nào bọn ngươi am tường Phong Hỏa chưởng, vốn là tuyệt học của Phong Hỏa môn?
Đại Hộ Hoa kinh nghi :
– Điều gì khiến tiền bối nghĩ như vậy? Phong Hỏa – Bạch Y cả trăm năm qua luôn ở thế đối đầu, người của Bạch Y dù rất muốn cũng đâu có cách nào am hiểu sở học của Phong Hỏa môn?
– Ngươi khẳng định thế sao? Riêng lão phu hiện đang có một bằng chứng nói lên điều ngược lại.
Bóng trắng thứ hai cảm thấy có bổn phận phải nói chen vào :
– Không thể có chuyện này trừ phi tiền bối cho bọn tiểu nữ biết đó là bằng chứng gì.
Con thuyền vẫn dập dềnh đung đưa, không có dấu hiệu nào báo trước, nhưng từ mạn thuyền bỗng xuất phát đi một bóng nhân ảnh.
Vút!
Bằng khinh thân pháp thượng thừa, bóng nhân ảnh nọ sau khi đặt một hình hài bất động nằm lại tại bờ, lập tức xuất phát quay trở lại con thuyền và không hề gây bất kỳ xao động nào khác lạ.
Đến lúc đó Thủy Trung Nhân mới lên tiếng giải thích :
– Nơi ẩn cư của lão phu cho đến nay, nếu tính thêm hai ngươi chỉ có ba người biết. Tiểu tử kia, nhìn vết thương đủ biết là do Phong Hỏa chưởng gây hại. Thử hỏi, nếu không phải do hai ngươi hoặc do nhân vật đã sai phái hai ngươi đến đây gây ra, chẳng lẽ còn có nhiều người khác nữa cũng biết rõ chỗ này?
Hai bóng trắng lập tức nghiêng người, nhìn thật kỹ vào hình hài bất động nọ.
Thủy Trung Nhân gọi hình hài đó bằng hai chữ tiểu tử, đủ minh chứng đó là người có niên kỷ chưa cao, hoàn toàn phù hợp với diện mạo mà hai bóng trắng đang tận mắt nhìn.
Sau khi nhìn qua, ngoài sự phát hiện ở trước ngực hình hài nọ quả nhiên đang có vết chưởng thương vẫn còn bật máu, với nhiều vết cháy bỏng ở xung quanh, đúng là hậu quả của một chưởng Phong Hỏa, một trong hai bóng trắng chợt có thêm phát hiện khác.
Bóng trắng đó kêu lên :
– Sao lại là y?
Đại Hộ Hoa kinh ngạc :
– Bát muội biết y?
Bát Hộ Hoa gật đầu :
– Muội có gặp y một lần. Chính là tiểu tử hai năm trước đã được lệnh Giáo chủ bảo phải truy tìm.
Đại Hộ Hoa giật mình :
– Bát muội muốn nói, chính tiểu tử là kẻ có liên quan đến Phi Tuyết…
Bát Hộ Hoa vội giật vài cái vào chéo áo Đại Hộ Hoa.
Lối ra dấu của Bát Hộ Hoa tuy kín đáo nhưng tiếc thay vẫn muộn.
Từ con thuyền nọ, Thủy Trung Nhân lại bật người lao nhanh lên bờ.
Vút!
Biết có chuyện không hay sắp xảy ra và đó là do bản thân vừa hớ hênh tiết lộ, Đại Hộ Hoa lập tức tự chuộc tội bằng cách chộp nhanh vào hình hài nọ. Vừa tung người lùi nhanh về phía sau, Đại Hộ Hoa vừa quát :
– Tiền bối muốn gì?
Xuất hiện trên bờ, Thủy Trung Nhân cười lớn :
– Không lẽ bọn ngươi chưa rõ ý lão phu? Tiểu tử đó là do lão phu tìm thấy và vớt từ dưới sông lên. Hai ngươi nên ngoan ngoãn giao trả tiểu tử cho lão phu.
Đại Hộ Hoa dịch người, tiến sát vào Bát Hộ Hoa lúc này cũng đang tìm cách dịch sát lại :
– Như tiền bối vừa nói, tiền bối nghi tiểu tử là do bọn tiểu nữ hạ thủ. Vậy tiền bối nói đi là tiền bối hay bọn tiểu nữ tìm thấy y trước?
Diễn biến vụt đảo nghịch. Nếu lúc nãy Thủy Trung Nhân đề quyết hình hài bất động là do hai bóng trắng nọ hạ thủ, cũng vậy hai bóng trắng thì cứ muốn tìm cách phủ nhận điều này, thì bây giờ chính Thủy Trung Nhân lại là người bát bỏ lời đề quyết lúc nãy và hai bóng trắng kia bắt đầu khăng khăng nhận đó là hành vi của họ.
Thủy Trung Nhân bảo :
– Tiểu tử bị chưởng thương do Phong Hỏa chưởng, hai ngươi là người Bạch Y giáo, đâu có thể am tường tuyệt học này?
Đại Hộ Hoa hờm sẵn chân lực vào song thủ :
– Phải hay không chính tiền bối vừa nói đó là do bọn tiểu nữ gây ra. Lời của tiền bối có lý nào tiền hậu bất nhất?
Thủy Trung Nhân bật cười ngạo nghễ :
– Xem ra bọn ngươi quyết không trao tiểu tử cho lão phu. Phải chăng bọn ngươi muốn nếm mùi Phong Hỏa chưởng do chính lão phu xuất thủ?
Đại Hộ Hoa giật mình :
– Tiền bối muốn nói tiền bối cũng là người Phong Hỏa môn?
Thủy Trung Nhân chớp động thân hình :
– Thì ra chuyện bí ẩn của ta vẫn chưa bị bọn ngươi phát hiện. Khốn kiếp! Hãy nạp mạng cho ta.
Vù…
Nhìn quầng chưởng mang theo nhiệt khí hừng hực. Đại Hộ Hoa và Bát Hộ Hoa cùng kinh hãi :
– Quả nhiên là Phong Hỏa chưởng!
– Đỡ!
Ào…
Bùng!
Thần lực của Thủy Trung Nhân hầu như ngoài dự liệu của hai bóng trắng. Cả hai bị bức lùi, chứng tỏ sự tổ hợp lực của cả hai vẫn không ngăn nổi ngọn kình quá ư uy mãnh của Thủy Trung Nhân.
Thủy Trung Nhân càng thêm đắc ý :
– Để bí ẩn của ta mãi mãi không bị tiết lộ, hai ngươi phải vĩnh viễn câm lặng thôi! Đỡ!
Vù….
Tự lượng sức có chống cự cũng vô ích Đại Hộ Hoa hô hoán :
– Bát muội! Chạy!
Thoắt một cái, Thủy Trung Nhân lập tức xuất hiện đón đầu :
– Bằng vào bọn ngươi, muốn thoát đâu phải dễ? Đỡ!
Vù…
Bị dồn vào thế cùng, Đại Hộ Hoa bỗng đưa hình hài bất động kia ra trước :
– Đây là người duy nhất biết rõ về Phi Tuyết Cung Hàn lệnh. Nếu lão không ngại cứ tiếp tục xuất thủ.
Bằng một cái đảo tay mơ hồ và biến ảo, ngọn kình của Thủy Trung Nhân bỗng ngoặc xuống nền đất.
Bùng!
Bờ sông vốn chỉ toàn là cát, cú va chạm từ chưởng kình nọ lẽ đương nhiên làm cho cát bay lên mịt mù.
Lợi dụng có lớp bụi mù che chắn, Đại Hộ Hoa hô hoán :
– Chạy nào, Bát muội!
Vút! Vút!
Cũng nhân lúc lớp bụi mù bao phủ, tiếng gầm của Thủy Trung Nhân cũng vang lên :
– Bọn ngươi đâu thể nhanh chân hơn ta. Đỡ!
Diễn biến hầu hết xảy ra trong lớp bụi mù, thế cho nên, kết quả như thế nào thật khó đoán biết.
Chỉ nghe từ giữa lớp bụi vọng lên đủ các tiếng hô hoán :
– Ôi chao!
– Hự!
– A… nóng! Nóng quá! Nóng đến chết mất! A…
Và từ giữa lớp bụi mù mịt lập tức có bốn người tua tủa lao ra.
Vút! Vút!
Trong bốn bóng nhân ảnh, có một bóng vì không kịp định hướng, cứ lao bừa bơi ra giữa dòng sông.
Bõm!
Còn lại ba bóng kia, do chạy theo hai hướng khác biệt nên chẳng mấy chốc đã tạo ra một khoảng cách xa.
Chợt nhận ra đang chạy không đúng hướng, bóng nhân ảnh đang chạy riêng lẽ bỗng quay lại và vùn vụt đuổi theo hai bóng kia.
Sắp sửa đuổi kịp hai bóng ở phía trước, bóng phía sau bỗng nghe từ phía sông vẫn là những tiếng gào khi nãy vang lên :
– Ôi chao! Nóng quá! Nóng như thế này e chết mất.
Tiếp đó là tiếng quẫy đạp dưới nước nối tiếp nhau vang lên.
Ùm! Ùm!
Thoáng nghi ngờ, bóng nhân ảnh chạy phía sau bỗng ngoảnh đầu nhìn lại.
Và khi nhìn thấy người đang bì bõm quẫy đạp tung tóe dưới sông có vẻ như sắp đập phải mạn thuyền, bóng nhân ảnh buộc phải lao người chạy trở lại miệng rủa sả :
– Khốn kiếp! Nếu con thuyền bị tiểu tử phá hủy, ta đâu còn cách nào quay lại Thủy Ưu đảo! Hừ!
Thân pháp của bóng nhân ảnh này tuy nhanh nhưng ra so ra vẫn chậm với những cú quẫy đập của người đang ở dưới nước và là những cú đập vào đúng vào mạn thuyền.
Vì thế…
Rắc…
Con thuyền vỡ vụn, cú đập còn làm cho mặt nước nổi sóng, đẩy những mảnh vỡ trôi giạt đi tứ phía.
Mục kích cảnh này, bóng nhân ảnh nọ vừa chạy đến mé nước phải khựng người đứng lại.
Trong khi đó, hai bóng nhân ảnh kia đi càng lúc càng xa, rồi khuất hẳn. Còn người ở dưới nước, tuy miệng vẫn gào nhưng do đang ở chỗ nước khá sâu nên bắt đầu chìm dần xuống.
– Nóng….! Nóng quá…
Toàn thân sau một lúc thoáng bất động, bóng nhân ảnh nọ lập tức tung người lao ra giữa dòng sông. Và bằng một thân thủ hết sức huyền ảo, bóng nhân ảnh đó không những kịp chộp vào người đang ở dưới nước mà còn dư lực để quay trở lại bờ, mang theo người sắp bị làn nước nhấn chìm.
Cứu được rồi, bóng nhân ảnh nọ lẹ tay thăm qua khắp kinh mạch của người vừa được giải cứu.
Sau khi công việc kết thúc, bóng nhân ảnh nọ lại khựng người với những lời lẩm bẩm bỗng tuột ra khỏi miệng :
– Sao trong người tiểu tử lại có luồng nhiệt khí vừa uy mãnh vừa kỳ lạ thế này? Thảo nào y cứ luôn kêu nóng? Hay đây là thiên ý? Trời đã giúp ta, đã giúp Thủy Trung Nhân này? Ha… ha… ha… ha… ha…
Cười vang, đầy đắc ý, bóng nhân ảnh nọ chính là Thủy Trung Nhân lập tức tung người lao đi, xách heo người nọ giờ đã rõ chính là tiểu tử khi nãy chỉ là một hình hài bất động.
Vút!