Tuyệt Địa

Chương 70: Một chút tin tức


Đọc truyện Tuyệt Địa – Chương 70: Một chút tin tức

Trần Phi theo thanh niên mày rậm đi vòng qua những tòa kiến trúc dọc quảng trường, tiếp đó xuyên vào khu rừng trúc bao quanh. Vô vàn thân trúc cao chót vót, xanh um, to bằng bắp tay người trưởng thành mang đến cảm giác mát mẻ dễ chịu. 

Rừng trúc rộng mênh mông, Trần Phi có cảm tưởng đi mãi, đi mãi vẫn không đến cuối. Dọc đường thanh niên mày rậm không hề lên tiếng, chỉ lặng lẽ bước phía trước, thậm chí chẳng nhìn lại lấy một lần như không quan tâm Trần Phi có theo hay không. Sau lúc lâu loanh quanh trên con đường mòn thoai thoải trải đầy lá trúc, cả hai dừng chân trước một tòa trang viên khá lớn xây theo kiểu cổ. 

Kẹt!

Thanh niên mày rậm đẩy mạnh cửa chính trang viên. Sau lớp cửa bằng gỗ dày đỏ au, La Hầu ngồi uống trà bên bộ bàn ghế cũng làm bằng gỗ trúc. Thấy Trần Phi tới, gã chỉ tay vào ghế cạnh đó, ung dung cười nói:

– Sư đệ ngồi đi!

La Hầu lại quay sang thanh niên mày rậm gật đầu:

– Đã phiền Lâm Triết sư đệ rồi!

– La sư huynh đừng quá lời! Nếu không còn việc gì, ta xin cáo lui!

Lâm Triết có phần không xem ai ra gì nhưng đối với La Hầu rất nể trọng. Chờ La Hầu gật nhẹ, gã mới xoay người bước ra, không quên khép chặt cửa lại.

La Hầu cầm bình trà cũ kỹ rót vào chén của Trần Phi, nói:

– Sư đệ uống thử một chén trà Thanh Trúc xem hương vị thế nào?

– Vâng.

Trần Phi nâng chén lên môi nhấp một ngụm, hương vị thơm mát thanh tao lan trong miệng. Quả đúng như cái tên Thanh Trúc, nước trà có vị của trúc mới, rất lạ.

Trần Phi chưa từng uống trà cũng cảm thấy thích thú, bật khen:

– Trà ngon!

– Thưởng trà mà ngồi trong nhà coi như mất đi phân nửa sự thú vị, chúng ta ra sân thôi!

La Hầu phất nhẹ tay, cửa chính liền mở rộng, gió mát ùa vào. Tiếp đó cũng không thấy gã có thêm cử động nào, bộ bàn ghế đột ngột nâng cao mang theo hai người rồi cứ thế bằng bặng bay ra sân, chậm rãi hạ xuống. Trà trong chén hơi sóng sánh nhưng không đổ giọt nào, mặt nước xanh xanh in bóng những cành trúc lòa xòa trên cao vào tận đáy.

La Hầu điềm nhiên đưa chén trà về phía Trần Phi:

– Chỉ là chút tiểu thuật, sư đệ đừng chê cười! Cạn nào!

Trần Phi vội cầm chén trà lên:

– Không dám, bản lãnh La sư huynh tiểu đệ ngưỡng mộ còn không kịp! Cạn!

La Hầu ngửa cổ dốc cạn chén, cười nói:

– Ha ha, ta không uống rượu nhưng lại có sở thích dùng trà thay rượu. Sư đệ đừng vì thế mà lấy làm lạ!


Đúng là nãy giờ Trần Phi vẫn thấy khó hiểu trong lòng mà không nói ra, nghe vậy hòa giọng cười theo, cũng uống cạn. Chợt trong người dâng lên luồng khí nóng hầm hập, tuy không nhiều nhưng khá rõ ràng, nó hỏi:

– Sư huynh, dường như tu vi tiểu đệ vừa gia tăng một chút?

La Hầu nháy mắt:

– Phát hiện ra rồi hử? Thứ sư đệ uống gọi là Thanh Trúc Tiên Trà, được phối chế từ chín chín tám mươi mốt loại linh thảo cùng noãn trúc của chính Tiên Trúc Lâm này, rất có lợi cho tu vi.

– Thảo nào…

Trần Phi đứng lên, chắp tay:

– Thứ quý giá như vậy, tiểu đệ không dám nhận…

Ở cảnh giới Tụ Linh, muốn đề thăng tu vi cần rất nhiều thời gian. Vừa rồi Trần Phi chỉ uống một chén trà mà tu vi đã tăng lên gần bằng thời gian tu luyện nửa ngày, chỉ có thể nói do diệu dụng quá bá đạo của Thanh Trúc Tiên Trà, chắc chắn thứ này rất quý giá.

– Sư đệ làm gì vậy?

La Hầu nhíu mày:

– Mau ngồi xuống! Chút trà tầm thường này có đáng gì, đừng làm ta mất hứng chứ!

Chờ Trần Phi yên vị, gã mỉm cười:

– Mà đúng là lúc thường ta cũng ít khi uống loại trà này, chỉ đón khách quý mới lấy ra thết đãi. Sư đệ nên nhân cơ hội dùng nhiều một chút, lần sau chắc sẽ không có nữa đâu!

– Việc đó không cần La sư huynh nhắc, tiểu đệ sẽ chẳng bỏ qua!

Trần Phi bật cười. Tiên Trúc Lâm gió thổi nhẹ hiu hiu, bóng trúc che mát đung đưa qua lại theo nhịp điệu. Không gian tràn ngập mùi vị thanh tân chẳng khác nào chốn sơn cùng thủy tận, đem đến cho người ta cảm giác nhàn cư thoải mái. Nếu ngoài quảng trường, sự xa hoa tráng lệ khiến Trần Phi choáng ngợp kinh động thì chốn vắng vẻ này lại làm nó rung động tận sâu trong tâm hồn. 

Qua vài tuần trà thưởng ngoạn, La Hầu mở lời:

– Khi đến đây chắc sư đệ đã gặp tên thư sinh Bại Liệt?

Trần Phi gật đầu:

– Vì sao sư huynh biết được chuyện này?

Nó nhớ rõ, khi đưa mình vào đây thì Lâm Triết chưa từng đề cập đến chuyện đó.

La Hầu cười nhẹ:

– Có ai tới đây lần đầu mà không bị tên gàn dở đó chặn đường nói những lời ba xàm, tất nhiên sư đệ cũng không ngoại lệ rồi!


Trần Phi ngây ra, lờ mờ hiểu thái độ Lâm Triết dành cho thư sinh Bại Liệt có ý nghĩa gì. Chẳng lẽ…

La Hầu như có thể đọc được suy nghĩ của Trần Phi, cười phá lên:

– Sư đệ đoán đúng rồi đấy! Gã Bại Liệt kia có sở thích lung lạc tâm chí những đệ tử mới vào. Ài, ta cũng chẳng biết lý do gì khiến gã thích bày trò đó nữa!

Trần Phi cười khổ:

– Gã nói ở nơi này chẳng ai tranh đấu hay tu hành gì cả, chỉ sống nhàn nhã hưởng thụ…

– Ha ha…!

La Hầu ngày càng cười lớn, khuôn mặt anh tuấn hơi đỏ lên, xua xua tay:

– Sư đệ may mắn được Lâm Triết ra đón kịp lúc! Chẳng may ở lại với tên bệnh hoạn đó thêm một lát có khi tinh thần ngươi bị lung lay, mất đi ý chí tu đạo rồi.

– Sẽ không ảnh hưởng lớn đến vậy chứ?

– Nói ra e sư đệ không tin! Trước kia đã từng xảy ra trường hợp như vậy rồi. Lần đó, một nữ đệ tử vừa lên đảo xui xẻo đụng ngay gã Bại Liệt lảm nhảm cái gì mà vui hưởng thú điền viên, tránh xa chém giết. Rốt cục khi nàng ta về đến chỗ ở vẫn còn bị những lời đó ám ảnh, mọi người khuyên mãi mới khỏi.

Trần Phi không biết nói thế nào, chép miệng than:

– Hành động sai trái như vậy, sao không có ai cấm cản gã?

La Hầu nhếch môi:

– Đây xem như là một cửa ải khảo nghiệm đạo tâm, có cũng tốt nên chẳng người nào lên tiếng làm gì. Cuộc sống thanh tu thường nhàm chán, thỉnh thoảng xem tên kia bày trò cũng vui!

Trần Phi nói:

– Ngoài quảng trường, tiểu đệ thấy không chỉ mình gã Bại Liệt, mà còn một số người khác cũng có hành động ung dung tự tại tương tự.

– Bọn chúng đều cùng một nhóm, sau khi tu hành rỗi việc ra đó bày trò chọc phá đấy mà! Hà hà, báo hại sư đệ bị lừa gạt một phen nhỉ?

– Đúng là bị gạt thật!

Trần Phi lầm bầm, nghĩ bụng đám kia thật sự quá rảnh rỗi, việc như vậy cũng làm được.

La Hầu nghiêm sắc mặt:

– Bỏ qua những chuyện không đâu đi! Sư đệ đã đến đây, cũng cần biết qua môn quy nơi này để tránh vi phạm!


– Tiểu đệ đang lắng nghe đây!

Nhìn thái độ giữ lễ nhưng không quá làm mất thân phận của Trần Phi, ánh mắt La Hầu thấp thoáng tia tán thưởng:

– Thứ nhất, trong phạm vi Cự Ngạc đảo nghiêm cấm tư đấu, bất kể vì lý do gì! Kẻ nào vi phạm lập tức trục xuất khỏi tông môn, nếu gây ra hậu quả nghiêm trọng thì phế bỏ tu vi, nặng hơn có thể bị xử tử.

Trần Phi kinh ngạc:

– Việc này dường như hơi kỳ quái? Tiểu đệ nhớ chủ trương Càn Hư đảo muốn các đệ tử cọ xát càng nhiều càng tốt để tăng trình độ thực chiến mà?

– Việc đó không sai, nhưng chỉ áp dụng cho cảnh giới dưới Tụ Linh. Còn như thực lực chúng ta bây giờ đã thuộc về lực lượng trung kiên của tông môn, xét ở khía cạnh nào đó thì tầm quan trọng không hề kém các vị trưởng lão. Có thể nói tương lai tông môn đều nằm trong tay nhóm đệ tử hạch tâm, thế nên chưởng môn và cao tầng không chấp nhận việc chúng ta tư đấu, dễ dẫn đến tổn hao nguyên khí.

– Tiểu đệ hiểu rồi.

Một lần nữa, Trần Phi phải xét lại địa vị của đệ tử hạch tâm.

La Hầu bật thêm một ngón tay:

– Thứ hai, mỗi đệ tử hạch tâm đều được tông môn ban cho một trang viên làm nơi cư ngụ, nghiêm cấm tuyệt đối các hành vi xâm nhập khi gia chủ chưa cho phép. Nếu vi phạm, nhẹ sẽ bị khiển trách, nặng hơn phải bồi hoàn toàn bộ tổn thất gia chủ đưa ra bất kể đúng sai. 

Trần Phi hít sâu một hơi. Quy định này thoạt nghe không ngặt nghèo, nhưng ngẫm kỹ lại có điểm chết người. Chẳng may người nào đó mời nó vào nhà, sau đó la toáng lên tố cáo nó tự ý xâm nhập, như vậy chẳng phải quá oan ức sao?

La Hầu ân cần:

– Sau này sư đệ nên tránh vào tư gia bất cứ ai, vì tùy thời họ có thể vu oan cho ngươi, có mười cái miệng cũng khó giãi bày! Thực ra, tông môn lập quy định này vừa để bảo vệ sự riêng tư của mọi người, vừa gây chút khó khăn cho những kẻ muốn kết bè kéo cánh, tránh giúp chúng có nơi bày mưu tính kế!

– Vâng, tiểu đệ xin ghi nhớ!

La Hầu lại đưa thêm một ngón tay, nói:

– Cuối cùng, tuy nơi này cho phép nam nữ thoải mái gặp gỡ nhưng để tránh tình trạng các đệ tử yêu đương nhăng nhít mà xao lãng việc tu luyện, tông môn nghiêm cấm tuyệt đối mọi hành vi thân mật đụng chạm. Người nào vi phạm lập tức bị trục xuất khỏi đảo!

Quy định này có phần khiên cưỡng nhưng cũng chẳng ảnh hưởng gì đến Trần Phi. Nó không thắc mắc, âm thầm ghi nhớ.

La Hầu cười:

– Coi bộ sư đệ không quan tâm quy định thứ ba lắm, nhưng có thể sau này ngươi sẽ vì nó mà bức xúc!

Trần Phi khó hiểu:

– Ý sư huynh là sao, tiểu đệ chưa rõ?

– Hà hà, từ từ, cứ ở đây một thời gian ngươi sẽ ngấm thôi! 

La Hầu cầm chén trà lên:

– Uống nào! Tóm lại sư đệ chỉ cần chú ý tránh phạm ba điều trên là được, cũng không phải quá khó khăn!

Trần Phi nâng chén uống một hơi, cảm giác thật thư sướng. Ngồi đây chưa đầy nửa buổi, tu vi nó đã tăng lên bằng mấy ngày tu hành. Trần Phi thầm ước có thật nhiều trà, mỗi ngày chỉ cần ngồi chơi và uống mà tu vi vẫn tăng đều đều thì tuyệt vời bao nhiêu.


Tới lui thêm vài chén, La Hầu nói:

– Khi nãy là ba cấm điều riêng trên đảo Cự Ngạc. Ngoài ra còn một số chuyện râu ria không nằm trong môn quy nhưng sư đệ vẫn cần biết, ví dụ như thứ này.

Xoạch!

La Hầu đặt một vật đen đen có chu vi vài tấc, thoạt nhìn khá giống tấm bảng trước mặt Trần Phi. Vật này mát lạnh như được tạc bằng ngọc, bên trên khắc nổi rất nhiều cái tên, đánh số thứ tự từ một đến một trăm chín sáu.

Trần Phi ngẩng lên hỏi dò:

– Đây là…

– Ngọc bài xếp hạng của nhóm đệ tử hạch tâm.

La Hầu đáp gọn.

Trần Phi chú mục nhìn kỹ hơn. Nhóm năm mươi cái tên đầu tiên, danh tự sáng lấp lánh nhấp nháy đủ màu vô cùng hút mắt. Năm mươi người tiếp theo thì tên tuổi cũng rất lung linh nhưng kém hẳn so với nhóm đầu. Cứ thế, cách năm mươi hạng lại có cách thể hiện khác, người không hiểu chuyện như Trần Phi nhìn vào cũng thấy sự phân biệt rõ ràng. 

Chễm chệ ở đầu bảng chính là La Hầu, còn Trần Phi vừa lên đảo đương nhiên xếp ngay vị trí cuối cùng với Lữ Hoành, một trăm chín mươi sáu. Nếu như danh tính La Hầu nhấp nháy đủ màu hệt cầu vồng chói mắt thì cái tên Trần Phi chìm trong một màu đen thui, trên nền bảng ngọc đen phải căng mắt chú tâm mới đọc được.

Trần Phi vuốt mũi:

– Người đứng đầu ngồi uống trà cùng kẻ xếp cuối, thật thú vị!

La Hầu từ tốn nhấp một ngụm trà:

– Với tiềm năng sư đệ, lần kiểm tra sang năm chắc chắn có thể tiến vào nhóm trăm người. 

– Hy vọng được như vậy, tiểu đệ chỉ biết cố gắng thôi!

La Hầu mỉm cười đầy ẩn ý:

– Từ khi sư đệ gây kinh động trong đại hội Đệ Thập Tân Tinh, ta được nghe khá nhiều chuyện về ngươi. Ân oán không ít đấy! Sư đệ mau xem thử trong bảng xếp hạng có bao nhiêu “người quen”!

Trần Phi trầm ngâm nhìn vào ngọc bài. Quả nhiên có khá nhiều người quen trong này, chẳng những vậy thứ hạng đều rất cao. 

Trong đó, đáng chú ý nhất là Đường Khản xếp vị trí thứ ba, chỉ dưới La Hầu và một người tên Kiều Lãng. Gã dã nhân Lăng Ba tuy xếp thấp hơn khá xa nhưng vẫn nằm trong nhóm cao thủ dẫn đầu, đứng hạng mười bốn. Ngoài ý muốn Trần Phi, vị sư tỷ Mộng Phí Băng lại xếp thứ mười lăm ngay sau Lăng Ba, sở hữu luôn danh hiệu nữ đệ tử có thứ hạng cao nhất. Ngoài ra, Mã Phiên hạng chín mươi bảy.

Lâm Triết khi nãy đưa Trần Phi tới đây xếp hạng mười ba, trên Lăng Ba đúng một bậc. Gã thư sinh nhắng nhít Bại Liệt vậy mà đứng thứ hai mươi lăm. Thật khó tin một kẻ ba láp ba xàm, suốt ngày đi bày trò trêu chọc kẻ khác lại có trình độ cao như vậy.

Thấy Trần Phi thừ người, La Hầu hỏi:

– Có ai quen không?

Nó thở ra:

– Đường Khản xếp hạng ba, thật đáng sợ!

Nghe đến cái tên này, La Hầu không giấu sự đề phòng trong mắt:

– Đường Khản rất khó lường, tiếu lý tàng đao! Tính cách gã quyết đoán tàn nhẫn, lại là thiên tài tu đạo sau lưng có Đường gia khổng lồ chống đỡ. Nếu Sư đệ đã đắc tội gã thì nên cẩn thận đề phòng!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.