Tuyệt Địa

Chương 69: Đảo Cự Ngạc là thế này sao?


Đọc truyện Tuyệt Địa – Chương 69: Đảo Cự Ngạc là thế này sao?

Chờ hai người kia đi khuất, Mai Chấn Đông trưởng lão chỉ tay vào chiếc bồ đoàn gần bên nói:

– Con ngồi xuống đi!

Trần Phi cung kính làm theo, lắng tai chờ nghe xem vị sư phụ mình vừa bái lạy sẽ dạy gì.

Mai Chấn Đông cười hiền từ:

– Không nên lo lắng, ta sẽ chẳng vì đã thu nhận con mà lấy thân phận làm thầy buộc con nói ra những ẩn tình của bản thân!

– Đệ tử không dám!

Trần Phi vội chắp tay, hơi khom người xuống.

– Để ta xem thử mạch tượng con thế nào!

Tay Mai Chấn Đông đặt lên cổ tay Trần Phi ngay vị trí huyệt Mệnh Môn, đôi mắt thần uy lẫm liệt khép hờ lại.

Trần Phi hồi hộp dõi theo, cố ổn định tâm trạng cùng nhịp tim đang đập dồn dập. Giây lát sau, Mai Chấn Đông thu tay về, vẻ mặt sửng sốt:

– Hai bể chứa linh lực? Lại còn cơ nhục, xương tủy, kinh mạch lẫn huyệt vị đều mạnh mẽ và mở rộng hơn người thường nhiều lần? Thật chẳng thể tin được!

Nhận thấy thần sắc Trần Phi vẫn bình thản, Mai Chấn Đông hỏi:

– Nhìn con ta đoán con đã quá rõ tình trạng thân thể mình, đúng chăng?

– Vâng.

– Những chuyện tốt này đều do công pháp con tu tập mang lại?

– Đúng là thế ạ!

– Ha ha…

Mai Chấn Đông đột ngột cười lên một tràng dài, chòm râu bạc trắng dưới cằm theo đó rung lên đung đưa qua lại. Lão vỗ nhẹ tay vào vai Trần Phi:

– Ta vui quá nên không nén được tâm tình, đừng lo lắng!

Đúng là Mai Chấn Đông đang vui thật, tâm trạng tột cùng sảng khoái. Lão kén cá chọn canh bao nhiêu năm nay, rốt cuộc cũng thu được một đồ đệ tốt. Không, phải nói là rất rất tốt, hơn mong đợi của lão nhiều lắm.

Sau khi giải phóng tâm tình, Mai Chấn Đông nghiêm mặt:

– Như đã hứa, ta sẽ không hỏi con công pháp đó là gì, từ đâu mà có. Nhưng con cần phải lưu ý, sau này tuyệt đối không được để bất cứ kẻ nào biết về sự tồn tại của công pháp đó. Thế đạo khó lường, chẳng phải ai cũng là người tốt. Nếu lộ bí mật ra thì con sẽ dễ dàng mất mạng, hiểu chứ?


Không nghĩ sư phụ chẳng những không hạch hỏi mà còn quan tâm an nguy của mình, Trần Phi cảm kích:

– Đệ tử hiểu rõ, xin sư phụ cứ an tâm!

– Ta dặn phòng hờ thế thôi. Trong đại hội vừa rồi, quan sát biểu hiện của con ta đã biết tâm trí con không hề kém cỏi!

Mai Chấn Đông vuốt vuốt râu, hơi lật bàn tay liền lấy ra một chiếc túi nhỏ vẻ ngoài bình thường đưa cho Trần Phi:

– Ta cả đời thanh đạm, ít khi đấu đá tranh lợi lộc nên tài phú không nhiều lắm! Trong đây là toàn bộ những gì ta chuẩn bị cho con, nếu cần thêm thứ gì cứ nói! 

– Tạ ơn sư phụ!

Trần Phi nâng hai tay đón nhận, háo hức mở cái túi nhỏ ra. 

Đây là túi trữ vật giống với thứ sư huynh La Hầu sử dụng khi xưa Trần Phi có dịp nhìn thấy. Thoạt nhìn bên ngoài túi nhỏ gọn nhưng không gian phía trong rất to, bằng cả mấy gian phòng hợp lại. Trần Phi lôi từ bên trong ra một thanh kiếm dài vài tấc, mỏng như cánh ve màu trắng bạc. Phi kiếm mát lạnh và thật nhẹ, trọng lượng còn chưa quá mấy cân, cầm trên tay cảm giác như có như không.

Mai Chấn Đông cười nói: 

– Đây là Ngân Quang phi kiếm, may mắn có phẩm chất cũng thuộc loại cao nhất trong số Pháp Khí thượng phẩm.

Trần Phi yêu thích vuốt ve phi kiếm Ngân Quang thật lâu mới cất đi, lại lấy ra một ngọc giản màu trắng khá cũ kỹ áp lên trán xem thử.

Bên trong là một thiên bí kỹ vận dụng phi kiếm có tên gọi Nhất Thiểm Phi Quang, nội dung khá dài, từ ngữ cực kỳ thâm ảo và khúc chiết khó hiểu. Trần Phi xem qua vài lượt vẫn không nắm được chút gì, mặt cứ nghệch ra.

Thấy biểu hiện của nó, Mai Chấn Đông bật cười:

– Phi kiếm thuật không phải kỹ năng dễ học dễ làm, khá nhiều đệ tử hạch tâm ở cảnh giới Tụ Linh sơ kỳ đến giờ vẫn chưa thể thi triển được. Con về bên kia nhớ chuyên tâm tu luyện, tự mình tìm hiểu để dễ nhập tâm hơn, khi nào không thông hãy đến tìm ta.

Trần Phi nhờ vậy cũng đỡ xấu hổ, lễ độ hỏi:

– Sư phụ cho đệ tử hỏi tại sao phi kiếm lại nhẹ và nhỏ như vậy? Theo thiển ý của đệ tử, phi kiếm càng to càng dài thì khi đối địch sẽ chiếm được nhiều lợi thế hơn!

– Hỏi hay lắm!

Mai Chấn Đông gật gù:

– Trước khi trả lời, ta hỏi con một vấn đề. Con nghĩ tu sĩ điều động phi kiếm nhờ vào thứ gì?

– Linh lực.

Trần Phi không suy nghĩ đáp ngay, thấy sư phụ cười cười bèn nói thêm:


– Không lẽ đệ tử nghĩ sai?

Mai Chấn Đông lắc đầu:

– Không sai, nhưng còn thiếu. Ngoài linh lực, con cần đưa tinh thần bản thân vào đó để phi kiếm trở nên thông linh, cho nên đừng thấy người khác điều động phi kiếm chém địch ngoài chục trượng mà nghĩ đơn giản. Thực tế để làm được điều đó vô cùng khó khăn, hơn nữa trong lúc điều động phi kiếm sẽ tiêu hao rất nhiều linh lực cùng tinh thần.

Ngừng một lúc, lão tiếp lời:

– Phi kiếm càng cách xa bản thân thì tiêu hao càng kinh người, sức nặng cũng tăng lên theo cấp số nhân. Đó là lý do vì sao phi kiếm đa phần đều nhỏ và nhẹ, để tu sĩ có thể khống chế được. Ngoài ra, nhờ vậy con điều động phi kiếm sẽ linh hoạt hơn. Tất nhiên, nếu bản lãnh hơn người có thể điều khiển một thanh phi kiếm to lớn nhưng vẫn linh hoạt thì uy lực sẽ rất khủng khiếp, không ai chối bỏ điều đó.

Trần Phi vỡ lẽ à một tiếng, tiếp tục moi trong túi trữ vật ra thêm một lệnh bài nhỏ màu đen, tò mò săm soi.

Mai Chấn Đông nói:

– Đó là lệnh bài thân phận của ta. Bên người ta không có linh kỹ hay công pháp gì, về sau con cần thứ nào cứ đưa lệnh bài này ra tất sẽ được sử dụng miễn phí!

Nhìn vẻ mặt sáng rỡ của Trần Phi, Mai Chấn Đông cười nhẹ:

– Đừng vội mừng! Lệnh bài này chỉ có tác dụng với các loại vật phẩm không tiêu hao, đại loại như công pháp, thuật pháp, linh kỹ… Nếu con cầm đi mua linh thảo, linh dược thì chẳng ai bán cho đâu.

– Được thế đệ tử cũng mãn nguyện lắm rồi!

Trần Phi mân mê lệnh bài chạm trổ tinh xảo, một bên khắc hình Càn Hư đảo, bên kia triện nổi năm chữ “Mai Chấn Đông trưởng lão”. 

Những lời vừa rồi Trần Phi nói rất thật lòng. Nhớ lúc trước nó phải chạy đôn chạy đáo, không ngại hiểm nguy làm nhiệm vụ mới kiếm được chút điểm cống hiến. Hiện giờ chẳng phải làm gì đã có thể tha hồ lựa chọn linh kỹ, thuật pháp… Trần Phi còn đòi hỏi gì hơn?

Bên trong túi trữ vật còn có mấy bộ y phục đệ tử hạch tâm màu trắng cùng lệnh bài thân phận mới cấp cho Trần Phi. Ngoài ra có thể kể đến mấy lọ Cố Linh đan mà theo sư phụ giải thích là dùng để Trần Phi củng cố cảnh giới, do nó vừa đột phá nên tu vi còn yếu chưa được vững chắc.

Bỗng nhớ một vấn đề, Trần Phi hiếu kỳ hỏi:

– Sư phụ, khi nãy đệ tử có nghe người nhắc đến Chư Tông Tranh Bá, đó là gì?

Mai Chấn Đông bình thản đáp:

– Chính là đại hội do Thập Đại Tông Phái tu tiên tổ chức theo hạn kỳ mười năm một lần. Kỳ tiếp theo chỉ còn cách đây hơn một năm nữa sẽ đến. Con đừng chú ý làm gì, đại hội chỉ dành cho năm mươi đệ tử mạnh nhất ở mỗi tông phái thôi.

– Ra là thế.

Đương nhiên Trần Phi hiểu rõ ý sư phụ. Lão muốn nói nó khó có khả năng lọt vào tốp năm mươi người xếp đầu trong lực lượng đệ tử hạch tâm. Trần Phi chỉ vừa mới tiến cấp, ở cảnh giới Tụ Linh thì mỗi lần đề thăng tu vi đều cần khá nhiều thời gian, không thể nhanh như lúc còn dưới Dẫn Khí kỳ. Nhận định này của Mai Chấn Đông cũng không có gì khó hiểu.


Trao đổi thêm vài vấn đề, Mai Chấn Đông cho Trần Phi lui, không quên căn dặn nó có việc gì cứ tìm mình. Lão cũng thuận tay cho Trần Phi vài tấm phù Truyền Âm, phòng khi hữu sự cần dùng đến.


o0o

Rời khỏi điện Trưởng Lão, Trần Phi chào hỏi hai vị sư huynh canh giữ cửa rồi lên Phi Chu bay thẳng đến truyền tống trận bên ngoài Chủ đảo, nhanh chóng dịch chuyển sang đảo Cự Ngạc.

Thấy nó xuất hiện, gã đệ tử trước kia từng hai lần chạm mặt giúp Trần Phi báo tin liền tiến lại gần hỏi:

– Trần sư đệ đến có việc gì không?

Thái độ gã khác hẳn lúc xưa, không quá nịnh nọt nhưng đã vứt bỏ vẻ trịch thượng khinh thường. Biểu hiện trong đại hội vừa qua của Trần Phi gây kinh động không ít người, tất nhiên gã cũng có mắt để nhìn thấy.

Trần Phi mỉm cười, đưa lệnh bài đệ tử hạch tâm màu trắng nhũ bạc ra:

– Tiểu đệ vừa được cấp cho thân phận mới nên đến đây nhận chỗ ở, sư huynh chỉ giáo cho!

– Hử?

Không riêng gã kia, cả đám đệ tử canh gác pháp trận đều giật mình ngơ ngẩn. Hồi lâu gã mới lắp ba lắp bắp nói:

– Ngươi… không… Trần… Trần sư huynh đã tiến giai Tụ Linh?

– Không sai.

Trần Phi thoải mái gật đầu.

– A, việc… việc này…

Một tên khác kéo gã kia ra sau, tiến lên tranh nói:

– Sư huynh cứ bay thẳng theo hướng đó, đến khi nhìn thấy một khu biệt viện to lớn là tới.

– Cảm tạ!

Trần Phi gật đầu, lại lên Phi Chu xé gió lướt đi. Sau lưng là những tiếng bàn tán xôn xao với vẻ mặt khó tin của đám người.

Càng vào sâu trong đảo, Trần Phi càng cảm nhận được sự bất phàm của nơi này. 

Cảnh quan mê người không cần nói đến, chỉ riêng linh khí quá mức dày đặc, có cảm giác chỉ hít thở vài hơi thì tu vi tinh tiến ngay được chút ít cũng đủ nói lên giá trị. Chưa dừng lại ở đó, bây giờ trước mắt Trần Phi hiện ra một quảng trường to lớn, so mức độ xa hoa mỹ lệ chỉ kém bên Chủ đảo đôi chút. Nó hạ Phi Chu xuống, liên tục ngó quanh quất thưởng lãm.

Quảng trường to cả dặm, được lát bằng loại đá trắng muốt láng bóng, những đường vân kỳ lạ trên bề mặt cứ chiếu lấp lánh mỗi khi ánh mặt trời sa xuống như dát đá quý. Hai bên quảng trường có rất nhiều công trình đồ sộ, nổi cộm trong số đó là bốn tòa kiến trúc hoành tráng chiếm ngự bốn góc quảng trường, tỏa ra khí thế ngất trời khiến người nhìn thấy phải nổi lên hào tâm vạn trượng.


Mỗi tòa biệt viện cao ngất đều treo một tấm biển sơn son thếp vàng rực rỡ. Trần Phi quan sát thấy có nhiều tên khác nhau, bao gồm Đan Viện, Trận Viện, Pháp Viện, Khí Viện.

Ngoài bốn tòa biệt viện lộng lẫy kia, xen vào giữa còn có rất nhiều công trình kiến trúc quy mô nhỏ hơn nhưng vẫn cực điểm xa hoa tráng lệ. Điểm nhấn của quần thể kiến trúc to lớn này chính là rừng trúc um tùm không biết do ai trồng hay tự mọc lên, chỉ thấy xanh mướt ngút tầm mắt bao phủ toàn bộ quảng trường vào trong. 

Cự Ngạc đảo chỉ cho phép trên dưới hai trăm đệ tử hạch tâm ra vào nên nhân khí có chút hoang vắng đìu hiu, đó là so với mức độ rộng lớn của quảng trường này. Thực tế theo Trần Phi để ý thì nơi đây đang có bốn năm chục người vận y phục trắng tới lui. Thậm chí có vài nhóm nam nữ nhàn nhã đứng trên lầu cao ngâm thơ uống rượu, tay phe phẩy quạt như tài tử giai nhân.

– Đây có thật là chốn thanh tu của đệ tử hạch tâm không đấy?

Trần Phi lẩm bẩm tự hỏi, cảm giác mình lạc vào bồng lai tiên cảnh. Nơi mọi người đều sống vân du nhàn tản, không hề dấy lên tranh đấu máu tanh hay điên cuồng tu luyện. Đều là những việc lẽ ra các tu sĩ Tụ Linh kỳ thường có.

Sự việc quá khác so với tưởng tượng làm cho Trần Phi đứng ngây ngẩn giữa quảng trường, nhất thời lạc mất phương hướng chẳng biết đi đâu.

– Sư đệ mới đến đây lần đầu à?

Một vị thư sinh tuấn tú tiến tới gần cười nói. Tay gã phe phẩy quạt giấy vẽ phong cảnh thủy mặc thật tiêu sái phong lưu.

Trần Phi ôm quyền:

– Đúng là như vậy. Sư huynh cho hỏi ở đây đều là đệ tử hạch tâm ư?

Thư sinh cười nhẹ:

– Tất nhiên. Dưới Tụ Linh không được phép đặt chân đến đây, sao sư đệ hỏi lạ thế?

– Tại… tiểu đệ thấy các vị sư huynh sư tỷ ở nơi này đều thật an nhàn, như không ai màng đến việc tu hành?!

Trần Phi hơi ái ngại nói.

– Ha ha!

Thư sinh nhàn nhã múa quạt mấy cái, miệng vẫn tươi cười:

– Cuộc sống có bao lâu, ở chốn non nước hữu tình thế này, kẻ nào còn lòng dạ mà đấu đá bon chen nữa. Chẳng may máu tanh đổ xuống phá hỏng cảnh quan có phải sẽ trở thành tội nhân thiên cổ không? Sư đệ thấy ta nói đúng chăng?

Trần Phi ấp úng:

– Tiểu đệ mới đến cũng không rõ lắm…

Chợt một người thanh niên có vóc dáng cường tráng, mày rậm mắt sâu cương liệt tới gần hỏi:

– Ngươi là Trần Phi?

– Đúng là tiểu đệ. Sư huynh là…

– La sư huynh lệnh cho ta đến đón ngươi. Mau theo ta, đừng nghe tên Bại Liệt này lảm nhảm nữa!

Chưa nói dứt câu, người thanh niên đã kéo Trần Phi đi nhanh. Gã thư sinh có cái tên Bại Liệt xếp quạt ngó theo, vẻ mặt tiêu sái thân thiện biến mất, chỉ còn lại sự hậm hực.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.