Đọc truyện Tuyết Băng! Tôi Sẽ Sưởi Ấm Trái Tim Em – Chương 10: Cuộc chiến ở mê cung tử thần
Giaosu.. lâu không gặp (mí 2 ngày)….. phần chào hỏi như cũ
—————vào truyện———————————————–
*** – Nào, đi theo anh, anh cho em xem cái này hay lắm… – một cậu bé chừng 14 tuổi kéo một bé gái chạy đi
– Anh Jin.. anh đưa em đi đâu? – cô bé lo lắng trả lời
-Đừng lo.. không có chuyện gì xảy ra đâu, mà nếu có, anh nhất định sẽ bảo vệ em. Rồi em nhắm mắt lại đi, khi nào anh kiêu mở ra mí được mở, không chơi ăn gian nhé
-Dạ, em biết rồi.. – cô bé vâng lời nhắm mắt lại và đi theo anh
-Rồi.. mở mắt ra đi
-Oaaa… đẹp quá! – cô bé mắt long lanh nhìn khung cảnh trước mặt
-Đẹp không? – Jin quay sang hỏi cô bé
-Ừm..mmm….Đẹp lắm, mà sao anh biết em thích hoa bồ công anh vậy! – cô bé cũng quay sang Jin
-Chuyện đó thì.. thì anh đoán vậy, mà Rami nè!
-Dạ..
-Nếu có một ngày anh rời xa em thì sao…
-Sao anh nói vậy, anh rất thích Rami đúng không, anh nhất định sẽ không rời xa Rami đâu nhỉ? Anh hứa với Rami đi.. – cô bé chì ngón út ra trước mặt Jin ý để móc ngoéo
-Ừ.. anh sẽ không bao giờ rời xa Rami dễ thương của anh đâu… Anh sẽ mãi ở bên cạnh em.. Anh hứa.. – Jin đưa ngón út của mình móc vào ngón út cô bé
Hai đứa bé dễ thương, xinh xắn ngồi ngắm ánh hoàng hôn trên cánh đồng hoa bồ công anh tạo lên một khung cảnh đẹp hết sức. Nếu cặp đôi này chọn số 2 thì không cặp đôi nào dám nhon nhen đến số một cả..
…
Đoàng… tiếng súng vang lên, hướng đầu súng còn đang bốc khói hướng về phía đứa bé trai kia
-KHÔNG..…. Huhu.. anh Jin.. anh làm sao vậy anh Jin
-Anh xin lỗi… anh không thể bảo vệ em nữa rồi.. anh thành thật xin lỗi
-Huhu… anh là đồ đáng ghét.. huhu.. Rami không cho anh đi đâu hết, anh đi đâu..huhu…, Rami theo đến đấy..hix.. – cô bé khóc trong tiếng nấc nghẹn ngào
-Ngốc à! – Jin đưa tay vuốt má Rami- Em ngốc quá.. hãy…. sống cho tốt… nhé – Jin nói xong… hai tay buông thõng, mắt nhắm tịt lại.
-Không.. không.. anh Jin.. anh hứa sẽ bên cạnh em mãi mãi mà.. huhu… em không cho anh đi đâu… – cô bé ôm người con trai máu me chảy xuống rất nhiều đang dần lạnh đi, Rami quay qua người đã bắn Jin.. hắn lẳng lặng đi cười đểu và nói một câu: “ta sẽ chờ mi đem xác đến gặp ta..”……………***
-… aizzui.. mỏi quá..- nó thức dậy sau khi phần ký ức vui vẻ lẫn đau khổ của nó vô tình lọt vào giấc mơ của nó kết thúc. Có lẽ, vừa mơ, nó vừa khóc nên hai mắt sưng húp.. trông rất khó coi. Nó lao nhanh vào phòng làm vscn rồi thay quần áo xuống dưới nhà ăn sáng.
-Này em sao vậy? – anh bưng đĩa thức ăn đặt lên bàn, thấy nó ít nói hơn mọi ngày nên buột miệng hỏi
-Không.. không.. có gì đâu – nó cười xua tay ra vẻ không sao
-Thật chứ – anh nhìn đôi mắt nó thoáng buồn nên khẳng định lại
-Ừm..m.m – nó gật đầu cười nhẹ
-Sao vậy,. Hôm nay không được nghe “bài ca thức dậy” của tao nên buồn à – nhỏ từ trong bếp bước ra
-Xí… mày nghĩ tao cần nghe bài hát cảu mày lắm sao.. Giọng y như vịt đực ấy – nó bĩu môi cười
-Cái gì… mày bảo ai giọng VỊT ĐỰC hả? – nhỏ tức giận bốc khói ngùn ngụt
-Haha… trêu vậy mày cũng tin.. tao thấy mày dễ tin người hơn tao tưởng đấy.. – nó cười chế diễu làm cơ thể nhỏ càng lúc cháy càng mạnh
-Chỉ với mày thôi.. – nhỏ khoanh tay nhìn nó phẫn nộ
-Vậy hai đứa tính cãi nhau không ăn luôn hả.. vậy anh ăn hết nha – Anh nhìn mâm thức ăn thèm nhỏ giãi(tg: eo ơi.. ghê quá! / Zay: mày muốn gì?/ tg: em có nói muốn gì đâu, theo phản xạ thui mà, đừng cáu na..)
Nó và nhỏ kéo ghế ngồi ăn, cả ba ăn rất vui vẻ trong khi đó bên phía hắn chả vui tẹo nào. Hắn bơ phờ ngồi ăn một mình, ba mẹ hắn thì đi qua nước ngoài từ lâu rồi, từ
Đang ăn, nó hỏi anh một câu
-Anh Zay nè…
-chuyện gì đây, nhìn vẻ mặt này chắc chẳng có rì là tốt lành
-Ủa.. em không nói sao anh biết zợ.. Phục anh ghê – nó ra vẻ ngây thơ vô số tội
– Xí ngầu.. quen rồi! chuyện gì nói mau, sắp trễ học rồi đó
-Anh Zay nè.. sau trường ta có một cái mê cung kỳ bí phải không anh?
-Phải thì sao- anh nhìn sắc mặt đó liền hiểu ra ngay- đừng nói là em muốn vào đó nhả
-Ối giời ơi|! Anh là thông minh nhất, anh biết rồi còn hỏi
-Em/ Mày nói thật sao – anh và nhỏ đồng thanh
-Phải chớ sao nữa.. em tin rủ thêm Zane nữa
-Đùa à?- đồng thanh tập 2
-Sao em phải đùa, mọi người thấy em đùa bao giờ chưa
-Rồi, rất nhiều là đằng khác – đồng thanh tập 3
-Oaay.. vậy hả, nhưng lần này hai người cho em đi đi, à mà nè.. anh đi cùng em luôn na
-Không- đồng thanh tập 4
-Vậy là phản đối
-Phải- đồng thanh tập 5
-Ghét 2 người huhu.. – nó ôm mặt ngồi khóc, tiếng khóc mỗi lúc 1 lớn.. (thật ra nó không khóc dù chỉ 1 giọt nước mắt, bởi vì nó tự hứa sẽ không bao giờ khóc nữa)
-Rồi.. rồi.. cho em/mày đi là được chứ gì – đồng thanh tập 6
-Ôi.. yêu hai người nhất luôn.. yyyàhú… nó vui sướng nhảy cẩng lên, quên mất có hai người đang tức xì khói vì bị nó lừa – nai..nai..(nải..nải.. ý chỉ bà đó).. thôi mà.. em đi học trước nhé. – không đợi trả lời, nó lao phi xe đi đến trường
-Đứa em gái tốt bụng là vậy đấy..- anh thở dài lắc đầu
Trên đường đi, nó cười không ngớt.. nhưng khi nghĩ đến phần quá khứ hôm qua nó mơ thì đôi mắt lại trĩu xuống nhưng lại vui vẻ trở lại, mắt cũng không còn sưng húp lên nữa.
—————-Trường Lisngtart————————————-
Đám người tụ tập trước cổng để ngắm nhìn chàng hoàng tử Rami của chúng ta vinh dự hôm qua đã thắng cuộc thi hotboy. Cả đám nữ sinh vây kín nó làm nó ngạt thở suýt chết nhưng sau đó nó được cứu nguy bởi hắn(đừng liên tưởng đến cảnh hắn kéo nó vào trong nhả, đang tình địch, ngu gì mà cứu nó, để nó tận hưởng thì mới khiến hắn thích thú)
Hắn lái con lamboghini mới toanh màu trắng làm thu hút mọi ánh nhìn, mọi nữ sinh kéo đến vây quanh hắn, tranh thủ cơ hội nó trốn đi nhưng lại bị hắn kéo lại, sức nó không thể cự lại được, nó đành buồn rầu nói:
-có chuyện gì vậy, Lâm đại thiếu gia, ngài cần tôi à
-Chuyện hôm nọ còn chưa giải quyết xong
-Chuyện gì – nó khó hiểu đáp lại
-Chuyện cậu nợ tôi danh dự
-Danh dự rì chứ, không phục à?- nó vênh mặt nhìn hắn đắc ý
-Phải
-Vậy được, tôi cho anh cơ hội cuối cùng nhé. Chúng ta sẽ thi đấu một trận cuối sinh tư
-Sinh tử.. – cả trường nhao nhao không hiểu nó nói
-Em tính làm thật à/- anh từ đâu chạy tới ngăn cản
-Sao không, chẳng qua hắn có dám đi hay không chứ- nó tức giận nhìn anh
-Mày điên rồi Linh à.. – nhỏ kéo tay nó
-Chuyện gì vậy – hắn tò mỏ hỏi
-Không có gì../ ai bảo không có gì. – anh đang nói nó chặn họng anh
-Mày điên rồi – nhỏ lo sợ
-Không phải anh và mày cũng đồng ý rồi sao, hay anh sợ không dám- nó nhìn anh thách thức
-Đi thì đi, sợ gì- anh buột miệng
Nó tủm tỉm cười đắc ý, toàn trường thì chăm chú nghe đoạn hội thoại giữa anh, nó, nhỏ và hắn cũng khổng hiểu gì nhưng vẫn tò mò
-Rốt cuộc ba người đang mưu tính chuyện gì phải không – hắn bức xúc nói
-Sao phải vội. Sau trường có một mê cung đúng không. Chúng ta sẽ đi qua mê cung đó để về đích. OK
-ồ.. bla..bla.. – những tiếng xì xào nổi lên
Mê cung đó là mê cung tử thần, sở dĩ gọi vậy là vì nếu ai đi vào đó sẽ được thần chết dẫn xuống gặp cha Diêm, mặc dù cổng ra và cổng vào nếu nhìn từ bên ngoài thì chỉ cách nhau gần 500m nhưng bên trong như thế nào thì không rõ, kể cả máy bay đã từng dò xét từ bên trên nhưng không tìm được gì bởi đây không phải mê cung tầm thường, hai bên mọc cây rậm rạp, bên trong còn có động vật nguy hiểm chứa nhiều độc mạnh và có nhiều bẫy. Chắc hẳn các bạn muốn biết tại sao ở đó có động vật bò sát nguy hiểm mà nó không ra bên ngoài phải không? đơn giản vì nếu ra môi trường ngoài, khí hậu trái ngược với bên trong mê cung(nếu bên ngoài lạnh thì bên trong ấm, bên ngoài nóng thì bên trong mát, nói chung khí hậu ôn hòa khác hẳn khí hậu khắc nghiệt bên ngoài)nên nếu như chúng bò ra chưa kịp tiễn người ta thì chúng đã chết trước rồi. Cũng có nhiều người tò mò vào đấy rồi một đi không trở lại.. ghê sợ..
-sao? sợ à. Vậy thì thôi – nó nhìn hắn rồi vẫy tay bỏ đi
-tôi đồng ý
-cái.. cái..gì.. cậu đừng đùa nha – anh nhìn hắn lo sợ
-thôi đi, mọi chuyện xong xuôi, tan học chúng ta thi luôn, giờ thì giải tán.. MAU..- nó nói nhẹ nhàng sau đó tuôn ra 1 chữ làm không khí trở nên u ám dễ sợ
…………….
-cậu định đi vào đó thật sao – Phương chạy đến gần nó buồn bã hỏi
-vậy cậu nghĩ tôi đùa..
-nhưng vào đó rồi cậu sẽ không ra được nữa.- phương cúi xuống, nước mắt từ từ rơi
-Haha… nam tử hán, đại trượng phu là gì việc vặt, với tớ, nó chỉ như ăn bánh không có gì phải lo – nó vỗ ngực
-Thôi đi bố, bố nghĩ thoát được sao- nhỏ nhìn nó lo lắng
-Sao không- hắn từ đâu hóng vào
-Công nhận độ hóng của anh cao ghê..- nó cười đểu
-Cậu nói gì hả..- hắn bực dọc quát nó
-Không có gì.. haha…
Cả bọn cùng cười hớn hở
đâu đó ánh mắt lo lắng hướng về nó
-Anh định làm thật sao… – Milin lau nước mắt
-hư.. tại ảnh mà anh Zane của tớ cũng phải vào trong đó, không biết khi nào mới gặp lại đây- Mily nói như hắn sẽ đi xa lắm vậy
-hư.. con nhỏ phương đó đến gần được anh Linh đấy.. huhu.. milin ôm Mily khóc.
-Rồi. tao sẽ lo chuyện này
———————–trở lại mí tụi nó———————
Bọn nó rảo bước về lớp. Hôm nay lớp yên ắng lạ thường, hắn ngồi suy ngẫm gì đó, anh thì cực lo sợ bởi vì… sau hẵn nói.. Nhỏ thì khỏi bàn, lo đến đau óc, nhão đầu luôn nhưng lực bất tòng tâm mí con bạn. Tuy nghe kể về sự đáng sợ cảu mê cung tử thần nhưng nó vẫn tỉnh bơ như không có gì xảy ra.
Kết thúc buổi học trầm lặng, phía cổng vào mê cung đã trật kín học sinh, hắn hét to lấy uy nghiêm, tỏa ra hàn khí dễ sợ
-Dẹp..
Lập tức đoàn người xếp ngay ngắn sang hai bên, rẽ lối cho 4 người đi vào trong. Đến cổng mê cung hắn nói
-nếu tôi thắng cậu, cậu phải nhận thua và biến khỏi đâu
-ô kê con dê.. – cười bình thản làm hắn đơ người
-mày đi nhớ bảo trọng- nhỏ nhìn nó rưng rưng nước mắt- quay sang anh- anh phải bảo vệ nó tốt, cậu ấy mà xảy ra chuyện gì thì em sẽ không tha cho anh đâu đấy.
-Mày nói cứ như tao sắp chết không bằng. Yên tâm, tao mới phải bảo vệ ảnh chứ không phải anh ý bảo vệ tao
giờ nó đang thân phận con trai mà nhỏ tiễn đưa kiểu ấy thì hiểu lầm thì khỏi phải nói
– rồi, đi được chưa – hắn bực dọc nói
Vậy là 3 người bước vào trong mê cung. Cả trường chăm chú chờ đợi vì đây là lần đầu tiên ba hoàng tử thi mí nhau nên không bỏ lỡ
Đi được một đoạn, có 2 ngã rẽ, nó chỉ bên phải còn hắn chỉ bên trái và 3 người chia tay ở đó, anh đi cùng nó vì nó xác định phương hướng rất chính xác, mê cung nào cũng không qua được nó. Anh đinh kéo hắn đi cùng nhưng hắn phải bảo vệ lòng tự tôn của mình nên đi theo linh cảm
đi khá lâu rồi, mọi người chờ ở cổng ra mất 2 tiếng đồng hồ mà không thấy động tĩnh gì, nhỏ rất lo cho nó nhưng nhỏ lo cho Zay hơn
****************quay lại chỗ nó————————–
Di được khá lâu rồi, nó hấp tấp chạy trước để bắt con bọ cạp(ôi ghê rợn quá đi*rùng mình*) không nhìn dưới chân nên mắc bẫy, nó bị rơi xuống 1 cái hầm nào đó, nhanh chóng cầm chiếc bật lửa đã phòng từ trước bật lên, cảnh xung quanh bây giờ thật không thể tin nổi……
…… toàn là……………………………………………………………………..các…….xác chết khô, dấu hiệu cho thấy bị trúng độc, bỗng có một con rắn định nhảy bổ tới nó thì nó được ai đó kéo đi, bất ngờ, nó trượt chân ngã vào người kéo nó, không ai khác chính là hắn
-không sao chứ – hắn mệt mỏi hỏi
-ừ.. không sao.. tôi thấy hình như cậu nhiều sao lắm – nó lo lắng nhìn hắn
-vậy sao.. – hắn từ từ ngất lịm đi
một lúc sau
-cậu không sao chứ – nó vui vẻ khi thấy hắn tỉnh lại
-sao tôi lại nằm đây – hắn nhìn khung cảnh xung quanh toàn là cây cối rậm rạp, tự nhiên cảm thấy cơ thể mình khỏe hơn trước và nhìn tay phải được băng bó cẩn thận bằng vải được xé từ… từ……………………….. áo hắn
-cậu bị trúng độc
-cậu cứu tôi- hắn nhíu mày nhìn nó
-phải
-vậy sao cậu dám xé áo tôi, sao không xé áo cậu
-ngu gì mà xé áo tôi, cậu có áo thì tôi xé áo cậu chứ sao, chả mất rì đúng hông?- nó mỉm cười làm hắn rung… tim- mà tự nhiên cậu kéo tôi ra làm gì,
-cậu không thấy con rắn đó định cắn cậu à
-ai bảo nó định cắn tôi, nó đang nhảy đến ôm tôi chứ bộ -nó đi nhẹ đến chỗ con rắn vuốt ve (tg: chị này từ nhỏ coi những con vật này như thú cưng mà… ghê quá đi….)
-Vậy.. vậy sao – hắn nuốt nước bọt ực cái ghê rợn vì cậu ta là bạn của những loài bò sát nguy hiểm này
-Thôi.. chúng ta đi thôi, sắp tối rồi, – nó kéo hắn đi, ngoảnh lại phía sau – chị đi nha cưng- nó vẫy tay với con rắn làm hắn không khỏi rùng mình- đi kiếm anh hai tui, giờ chắc ảnh đang khóc ở xó nào rồi
-Vậy sao.
-ừ.. tôi quá hiểu anh ấy mà, anh ấy cũng có lần đi vào nơi gần giống như vầy rồi bị rắn cắn khóc bù loa bù luê ra ý.. trông mắc cười khủng luôn..nên tôi cần phải mang ít thuốc này đi phòng hờ – nó cười trừ
-ừ.. hắn được nó vác như vác bao tai nhẹ ký vậy.
Đi được một lúc thì gặp anh. Quả nhiên đang ngồi khóc huhu.. trông giống hệt con nít. Thấy nó, anh nhảy bổ tới ôm nó khóc làm mất hết cả hình tượng
-E..hèm.. hắn nắm tay thành nắm đấm đưa gần miệng ra hiệu
-sao cậu đi cùng nó.. hai người đã làm gì
-Vậy anh nghĩ hai thằng đàn ông có thể làm gì – nó cười đểu – anh lại bị rắn cắn à?coi bộ còn sung sức gớm
-Tại ai mà anh mới ra nông nỗi này, tất cả tại cái ý tưởng ngu xuẩn của emm đấy.. huhu… rắn cắn anh đau lắm em biết không – anh lại chỉ vào vết thương ở chân mà đau đớn
-Rồi.. em biết, để em chữa cho
-Cậu biết trị độc à- hắn tò mò
-Phải –nó lấy cây thuốc nó đem theo, cho vào miệng nhai rồi tiếp tục xé áo anh đắp vào
-Em làm gì vậy, sao lại xé áo anh
-Để băng bó, cậu ta cũng như anh thôi không phải than
-Vậy sao – anh nhìn lên phần áo bị rách và tay hắn không khỏi bật cười – hư.. chỉ có em là không bị
-Vậy anh muốn em bị lắm chứ gì, coi bộ em sẽ bảo Nhỏ về dạy lại anh mới được
-Em đừng lúc nào cũng lôi Ngọc ra dọa anh
-Rồi.. rồi.. mệt anh.. thôi nhé.. xong rồi.. vậy chúng ta đi
Cả ba người tiếp tục lên đường, nó cõng anh mình mặc dù anh đã phản đối nhưng nó không chịu nghe, ra đến nơi mọi người không khỏi mừng thầm
-tuyệt thật, họ ra rồi – mọi người vui mừng
-họ đi cùng nhau/ Vậy ai thắng? – cả trường thi nhau hỏi câu này
-cả 3, vì chúng tôi cùng đi ra nên chưa phân thắng bại
-ò- mọi người thấy hắn cứ cười tủm tỉm (tại vì hắn nghĩ đến cách cư xử trẻ con của Zay, Zay cấm hắn nói ra nhưng hắn vẫn không chịu được
-mau. Đưa họ tới bệnh viện đi
-rõ- hai người cao to đưa anh và hắn đi trị thương,
trước khi bị đưa đi mọi người quan sát rất kỹ: « hắn và anh đều bị…..xé ao, người thì băng ở chân người thì băng ở tay nhìn rất thảm hại, trong khi đó, nó thì chả biểu hiện rì, tỉnh bơ như chưa từng xảy ra bất cứ việc gì »
-mày không sao chứ, làm tao thót tim
-yên tâm, chưa chết được đâu – nó cười đểu
-ừ.
-Về thôi
-ừm
nó và nhỏ rảo bước về nhà, nếu tính đúng thì người thắng cuộc là nó, hắn uất ức nghĩ về việc nó xé áo hắn, anh cũng chả kém rì, cũng tại nó mà anh phải mất hình tượng trước thằng bạn, thù này anh phải trả. HẮn thì vui vì nó đã cho hắn biết về một bí mật buồn cười của thằng bạn. Hai phòng bệnh – hai sự khác biệt. Phòng anh thì hàn khí lạnh lẽo, phòng hắn thì cười rầm rộ.
Về nhà nó hắt xì hẳn mấy cái, nó thầm nghĩ: « phen này anh mình đang chửi mình thậm tệ rồi, mặc kệ, đi tắm đã »
Tắm xong, nó leo lên giường đi ngủ, nhỏ cũng lo lắng quá nhưng yên tâm rồi thì ngủ ngon lành, chỉ tôi hai chàng trai kia vẫn còn đang hàn khí sát nhập nội tâm. Vậy là một ngày lại trôi qua
—————————
Hình như chap này hơi nhiều hội thoại.. sorry m.n na.
Chap sau là sự thật về một mối quan hệ nào đó. Đón chờ chap sau nha
sayounara mina…