Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 155: Gặp lại
Gặp lại
Khóe môi khẽ nhếch lên, hắn không nói một lời, vẫn rạp
người trên lưng ngựa, điên cuồng phi nước đại, tưởng chừng như không bao giờ ngừng
lại nữa!
Đã bao lâu rồi, hắn bắt mình không được nghĩ tới
Uyên vương phủ, không được nghĩ đến Yến viên, không được nghĩ đến cô gái bé nhỏ
mà bao đêm vẫn tìm về trong giấc mộng để làm trái tim hắn muôn ngàn đau đớn.Hắn
không mảy may sợ chính mình nửa đường ngã xuống mà chỉ sợ đến phút cuối
cùng khi đến được nơi đó thì không còn gặp được cái người mà hắn vẫn mong đợi
bao lâu.
Lạc Nhi…
Cẩm bào màu đen phần phật bay trong gió, Mặc Uyên gắt
gao ghì chặt dây cương, ra sức vung roi vùn vụt, quất mạnh trên lưng con tuấn
mã dưới thân!
Chợt trong lúc đó, từ phía xa xa, trên cánh đồng
hoang vu bỗng nhiên xuất hiện hai con ngựa, hai người trên lưng ngựa cũng
đang ra roi, hướng phía bên này điên cuồng chạy tới, khoảng cách càng ngày càng
rút ngắn.
Phong Dực nheo lại mắt chăm chú quan sát, đến lúc
khoảng cách đủ để nhìn rõ, tim hắn đột nhiên thắt lại, kinh hãi thốt ra tiếng :
“Là Hàn Dực bọn họ! ”
Một cảm giác giật mình hốt hoảng xâm chiếm, Mặc Uyên
hướng ánh mắt đăm đắm nhìn theo, rồi lập tức hung hăn ghì mạnh dây cương! ! Tuấn
mã vẫn đang phi điên cuồng dưới thân, thống khổ lồng lên một tiếng, hai chân
trước bốc cao, giơ lên giữa không trung, hai vó cuối cùng hạ xuống đất, giậm
chân vài lần rồi phì phì dừng lại .
Gió mạnh, mang theo mùi máu tươi tản mát khắp nơi
trên cánh đồng hoang vu.
Trong làn gió lạnh thấu xương, tay áo tung bay phần
phật, mang theo trong đó một luồng hơi chết chóc đe dọa.
Hàn Dực ôm chặt thân thể mềm mại trong lòng, trái
tim đang đập kinh hoàng cũng từ từ bình ổn, trầm giọng nói: “Lạc cô
nương, là Vương gia.”
Bị kềm chặt đến không thể cựa quậy giữa một lồng ngực
cứng rắn, Lạc Cơ Nhi cố hết sức nhoài người nhìn ra, ánh trong suốt ngơ ngác
tìm kiếm, thân thể bé nhỏ vẫn còn đang run rẩy không ngừng vì trận chạy loạn
trên lưng ngựa xóc nảy vừa qua.
Nàng ngước mắt nhìn ra, cuồng phong làm tóc nàng
tung bay hỗn loạn, mái tóc đen xõa tung trong gió, đẹp đẽ đến đau lòng.
Hơi thở của Mặc Uyên như muốn ngừng lại, ánh mắt
thăm thẳm mang đầy xót xa đau đớn, nhìn bóng dáng bé nhỏ kia càng lúc càng đến
gần, nàng mềm mại, xanh xao cuộn mình trên lưng ngựa, duy chỉ có ánh mắt trong
sáng như nhật nguyệt vẫn không đổi, vẫn là một ánh nhìn hoảng hốt, buồn bã mà
cô đơn hướng về phía hắn.
Trái tim bị giày vò đau đớn, nhìn thấy nàng ngay trước
mắt càng lúc càng gần, nhưng hắn lại không cách nào dám đối mặt với nàng.
Phong Dực cuối cùng cũng đã nói cho hắn biết, nàng
đã mất đứa trẻ.
Một nỗi đau đớn thấm tận xương tủy, theo
đáy lòng cứ lan ra lan đến từng thớ thịt trong cơ thể, bàn tay cuộn chặt lại
thành nắm đấm cố sức kiềm giữ cơn đau đang cào xé trong lòng. Hắn không thể tưởng
tượng nổi giây phút huyết mạch của hai người đã rời bỏ nàng, đau đớn kia như xé
rách châu thân, để lại một vết thương không cách nào chữa lành nổi, thương tổn
đó làm thế nào mà hắn có thể bù đắp cho nàng được.
Rốt cục cũng đến trước mặt, Hàn Dực ghìm
cương, ôm chặt thân hình trong lòng xoay người xuống ngựa.
Muốn đứng xuống, nhưng hai chân mềm nhũn không thể
chạm đất, Lạc Cơ Nhi suýt nữa khuỵu ngã, ngay lập tức được một cánh tay vững
vàng đỡ nàng lại, trên bờ vai bé nhỏ mái tóc dài buông xõa, gương mặt tái nhợt,
ánh mắt trong ngần vẫn một khắc không rời đăm đắm nhìn nam nhân tuấn lãng kia
đang cao cao trên lưng ngựa.
Như là một giấc mộng quá mức bi thương, khi nàng bừng
tỉnh hắn vẫn như cũ còn đang trước mắt, gương mặt anh tuấn kia, nét môi cương
nghị vẫn mím chặt, trên người còn phảng phất mùi máu tanh của đao gươm chiến trận,
nàng thấy hắn xoay người xuống ngựa, cẩm bào vẫn quen thuộc một màu đen
đang tung bay trong gió, làm cho nàng có cảm giác mình vừa giật mình tỉnh mộng.
Hàn Dực quỳ một gối xuống đất, trầm giọng nói:
“Vương gia”
Lạc Cơ Nhi thoáng giật mình, xoay người nhìn nam tử
đang quỳ gối bên cạnh chân mình, mấy sợi tóc bướng bỉnh lòa xòa nhẹ bay qua
gương mặt tái nhợt.
Đây không phải là mộng.
Hít sâu một hơi, ánh mắt ngước lên hướng nhìn nam
nhân trước mặt, một cảm xúc từ bao lâu bị kiềm nén cuồn cuộn dâng trào trong
tim, tụ tại nơi hốc mắt làm từng giọt lệ nóng tuôn trào, nàng hoảng hốt cất bước
đi như chạy về phía hắn, mỗi lúc một gấp gáp, bước nhân sợ hãi cuống lên, ngã
vào lòng hắn! !
“Mặc Uyên!”, tiếng khóc nức nở bật ra, nước mắt nóng
hổi cứ mặc sức tuôn trào rơi vào lòng hắn, bao nhiêu uất ức đớn đau cứ thế đươc
trút ra, này là nỗi đau như xé rách châu thân khi bị lấy đi cốt nhục, này là nỗi
căm hậm khi lòng tự tôn không chút kiêng dè bị chà đạp, này là những chuỗi ngày
tối tăm kinh hãi tưởng chừng không thấy được mặt trời… bao nhiêu chịu đựng khổ
đau trong một khắc thi nhau sụp đổ!
Cả người Mặc Uyên một chút chấn động, gắt gao ôm lấy
thân thể mềm mại vừa nhào vào lòng.
Nhìn thân thể mong manh yếu đuối đang run rẩy thổn
thức trong lòng mà tim hắn đớn đau đến chất lặng, chỉ có thể ghì chặt nàng vào
lòng, đôi mắt ba ngày ngay chưa hề nhắm lại, giờ đây nặng nề khép lại, bàn tay
run run lùa vào làn tóc xõa của nàng khàn giọng thiết tha: “Lạc Nhi…”
Hắn đã từng vô cùng sợ hãi nàng sẽ oán hận hắn, sợ
nàng sẽ không tha thứ cho hắn, sợ nàng sẽ không bao giờ… nữa cho phép hắn
trở lại bên cạnh nàng. Thế nhưng trong khoảnh khắc này đây, khi nàng run rẩy sà
vào lòng hắn, hắn mới biết được chính mình đã yêu nàng, yêu đến tê tâm liệt phế,
mặc cho lúc này trời đất có sụp đổ, hắn cũng không thể nào buông rời nàng chodù
là nửa bước! !
Gương mặt đẫm lệ đang vùi sâu trong lòng hắn đột
nhiên lùi lại, bừng tỉnh, bàn tay thiết tha siết chặt lấy tay hắn, run rẩy nói:
“Cứu hắn… Hắn còn ở phía sau! Mau cứu hắn! !”
Mặc Uyên giật mình,ánh mắt thâm trầm đao đáo nhìn về
phía trước, cố sức tìm kiếm bóng dáng hoang liêu cô độc của người thiếu
niên kia.
Ngay từ phía sau, Ca Nhi củng vừa đuổi tới lập tức
chật vật nhảy xuống ngựa, nửa cánh tay như bị phế bỏ không còn khả năng cử
động, nàng gắng gượng khụyu người quỳ xuống đất, nước mắt vương đầy trên mi,
hơi thở ngắt quãng nói: “Vương gia, Thất điện hạ còn ở phía sau, chúng ta
khuyên không được….Thất điện hạ nhất quyết không đi”
Trái tim như bị ai hung hăn bóp chặt, ánh mắt Mặc
Uyên thăm thẳm vô định dừng ở một nơi xa xôi hoang vắng, lòng bàn tay từ từ siết
chặt.
Một lần nữa siết chặt thân thể mong manh bé nhỏ
trong lòng,cúi đầu chăm chú nhìn vào đôi mắt trong veo ngấn lệ của nàng, cúi
người đặt lên môi nàng một nụ hôn sâu, nhẹ giọng, tha thiết nói: “Chờ ta”
Buông nàng ra, hắn lập tức xoay người lên ngựa,
trong lòng nóng như lửa đốt!
Hắn quá hiểu rõ tính tình của em mình, càng như thế
hắn càng sợ hãi, không muốn người thiếu niên xảy ra bất cứ chuyện gì!
Tiếng vó ngựa tại chốn hoang vu lần thứ hai
vang lên, Lạc Cơ Nhi kinh hoàng nhìn bọn họ chuẩn bị xuất phát, trong lòng có
chút sợ hãi cùng lo lắng, làn môi tái nhợt khẽ mấp máy “Ta đi cùng mọi người.”
Thanh âm bỗng nhiên đình trệ, nàng vừa buớc nên một
chút lập tức cảm thấy lồng ngực như bị tắt nghẹn, hơi thở muốn rời đi, làm nàng
dần chìm vào mê muội, thân thể rã rời trong nháy mắt tê dại ngã xuống.
Bờ môi run rẩy vẫn cố sức thốt ra lời muốn nói “Ta
cùng đi với mọi người”
Nàng lo lắng, lo lắng cuối cùng sẽ không còn
có thể gặp lại thiếu niên anh tuấn kia nữa!
Trong chớp mắt nàng chỉ kịp nghe một tiếng hét kinh
hoảng kêu lên “Lạc Nhi!” một cánh tay mạnh mẽ đưa ra, đón lấy thân thể mềm mại
của nàng ôm vào lòng, lo lắng tuyệt vọng, nàng không cam lòng ngất đi, mệt
mỏi nặng nề chìm sâu vào giấc ngủ…