Đọc truyện Tuyệt Ái Nô Phi – Chương 154: Các người hãy đi trước!
Chỉ một câu nói nhẹ nhàng thản nhiên, nhưng khiến
hai người đang ngồi trên lưng ngựa đều sửng sốt.
Lạc Cơ Nhi bị hắn gắt gao ghì chặt trong lòng, khó
khăn ngẩng đầu lên, gương mặt tuấn tú giờ đây thật nhợt nhạt, nàng đau
lòng nhìn vào ánh mắt thăm thẳm đang toát ra vài phần mệt mỏi kia.
Bốn mắt chạm nhau, lòng nàng không hiểu vì sao lại
mãnh liệt nổi lên một dự cảm xấu. Lạc Cơ Nhi thân thiết nắm lấy vạt áo trước ngực
hắn, trong đôi mắt trong ngần tràn ngập hoảng hốt, nàng khẻ kêu lên: “Mặc Kỳ,
ngươi… định…?”
Liền sau đó, nàng một lời cũng không thể thốt ra, vì
đôi môi đã bị nụ hôn nóng rực của hắn phủ lên, cánh tay kia vẫn vững vàng ghì
chặt thân hình xinh đẹp của nàng.
(Thiệt tình , chị dâu em chồng, nghĩ sao mà hun dc vậy
trời?!)
Một cơn đau tựa bài sơn đảo hải tràn đến
như muốn xé rách lồng ngực, hắn cố nén không cho thân thể gục ngã, dùng hết khí
lực giữ chặt nàng, tiếp tục hôn nàng, nụ hôn này mang hết bao nhiêu tình cảm của
hắn từ trước tới nay khắc sâu, quyến luyến, dù yêu thương nàng đến tận
xương tủy, lại hiểu rõ người có thể bên cạnh bảo vệ nàng không phải là
mình, nụ hôn triền miên này giờ đây, như muốn truyền hết thảy yêu
thương cùng trân trọng cho nàng, dường như khi thời khắc này qua đi, liền sau
đó sẽ là sinh ly tử biệt…
Hơi thở nóng cháy cuối cùng cũng rời khỏi môi nàng,
cả người Lạc Cơ Nhi vì kinh ngạc mà run rẩy kịch liệt, gương mặt thiếu niên tuấn
lãng đến chói mắt kia vẫn kề sát mặt nàng, đôi mắt sâu thăm thẳm của hắn mang
theo đau đớn khổ sở, khàn giọng nói : “Theo hắn đi đi…”
Lạc Cơ Nhi chưa kịp phản ứng, chỉ thấy ánh mắt hắn
hiện lên một tia nhìn đau đớn tuyệt vọng, cả người vừa được hắn vững vàng kềm
giữ, giờ đây lại bị hắn dứt khoát đẩy đi, rời khỏi vòng tay an toàn ấm áp kia!
“Không cần”, dự cảm chẳng lành giờ đã trở thành sự
thật, Lạc Cơ Nhi không kiềm được, sợ hãi kêu lên.
Trên lưng ngựa đang hối hả chạy trốn, Hàn Dực nhíu mắt
rùng mình, cánh tay vững vàng nắm lấy người nàng, dùng sức đè xuống!
Bất ngờ bị một vòng tay cứng rắn ôm ấp, làn da
vì bị gió lạnh thổi rát mà buốt nhói, nàng đau đớn rên lên một tiếng, bất chấp
bản thân vẫn còn ngồi chưa vững, nàng vẫn hướng về phía thiếu niên kia kêu lớn
“Mặc Kỳ”
Cánh tay rắn như thép của Hàn Dực nhẹ nhàng ôm lấy
thân thể mềm mại đến không ngờ kia, đôi mắt lạnh lùng bật ra một ánh nhìn khác
thường, trầm giọng nói: “Lạc cô nương, xin ngồi vững”
Tốc độ dần dần chậm lại, đôi mắt sâu thẳm của Mặc Kỳ
nhìn nàng an toàn nằm trong lòng Hàn Dực, rốt cục nhịn không được cơn đau
nhức từ trong lồng ngực, đành lấy tay sít sao ôm chặt ngực.
Ca Nhi trân trối nhìn cảnh tượng trước mắt, lập tức
ruổi ngựa chạy tới, ánh mắt trong trẻo tràn ngập đau xót, hét lớn : “Mặc Kỳ!
Người điên rồi sao? Ta cực khổ cứu mạng ngươi không phải để ngươi lại đưa người
hứng tên như vậy! Ngươi nhất định phải kiên cường tiếp tục chống đỡ cho ta”
Nước mắt nóng hổi thi nhau rơi xuống, nàng
hung hăng quay lưng hướng về phía hắn, ra roi quất xuống con ngựa dưới thân,
nhưng từ giữa không trung roi ngựa đã bị người kia bắt lấy!!
Thiếu niên kia nhanh tay bắt lấy ngọn roi, trong ánh
mắt bi thương mang theo một quyết tâm kiên định, cánh môi tái nhợt khổ sở mở miệng
“Chúng ta không được may mắn như vậy… Các ngươi không đi trước thì chúng ta một
người cũng không thoát nổi!”
“Ngươi nói bậy cái gì vậy?” Cả người Ca Nhi run lên,
tức giận nắm chặt roi da trong tay “Người điên rồi phải không, cho dù có mất mạng
cũng là lấy mạng ta trước, không đến lượt nhà ngươi!”
“Không kịp rồi” Một giọng nói trầm thấp từ phía trước
truyền đến, một mùi máu tanh dường như lan đến tràn ngập trong không khí.
Phía sau bọn họ, cách đó không xa, một bóng
người thân mặc hoàng bào vàng chói dẫn theo một đội cấm quân tinh nhuệ đuổi tới,
mang theo sát khí nồng nặc!!
Móng ngựa mạnh mẽ ra sức nện xuống, dấu chân hằn sâu
trên chốn đồng hoang, bùn đất văng tung tóe, mỗi nơi đi qua từng đám bụi mù trời
từng đợt bốc lên!
Cấm quân đông nghịt tựa như đám chó săn hung ác điên
cuồng đuổi theo, càng lúc càng rút ngắn khoảng cách.
“Bắn tên!” Một gã cấm quân đi đầu lạnh giọng
ra lệnh, toàn bộ đám cấm quân phía sau liền rút cung tên ra, tốc độ nhanh như
chớp sẵn sàng chờ lệnh!
“Dừng tay!!” thanh âm lạnh lùng gầm vang khắp chốn
hoang vu, Mặc Húc tàn bạo rống lên một tiếng, đôi mắt phát một luồng sát
khí sắc bén ghê người, “Tất cả dừng tay cho trẫm, không được đả thương
nàng!”
Đám cấm quân nhất thời sửng sốt, bất đắc dĩ thu hồi
cung tên, đem roi ngựa dữ dội quất xuống, ra sức đuổi theo mấy người kia.
Khoảng cách mỗi lúc một gần thêm.
“Các ngươi mau đi trước!” roi ngựa vung ra, Mặc kỳ
thét lên một tiếng, ôm lấy lồng ngực đau nhức dần thả chậm tốc độ.
“Ta không đi!” Ca Nhi dĩ nhiên không thể nào
chấp nhận, thời khắc này nàng biết hắn là lành ít dữ nhiều, thậm chí căn bản là
không có khả năng sống sót.
“Chạy!!” Thiếu niên bất thần vung cao roi ngựa trong
tay hung hăng quất vào con ngựa dưới thân nàng, tiếng ngựa hí trầm hùng, đôi mắt
đỏ ngầu của hắn tỏa ra vẻ quyết tâm lạnh lùng, thỏa mãn khi nghe được tiếng hí
đau đớn của con ngựa, hai chân trước của con ngựa lập tức nâng cao, lao người
điên cuồng phóng về phía trước.
Mấy giọt nước mắt nóng hổi nhanh chóng bị gió mạnh
thổi khô, Ca Nhi từ trên lưng ngựa kịch liệt xóc nảy cố hết sức quay đầu lại,
thất thanh kêu tên hắn, mặc kệ tiếng cuồng phong đang điên cuồng gào thét khắp
chốn hoang vu.
“Chạy đi” Đôi mắt thăm thẳm của hắn nhìn chằm chằm về
phía bóng dáng hồng y đang càng lúc càng xa, đau đớn từ tận đáy lòng tràn ra
như muốn vỡ vụn. Hai tay rất nhanh túm lấy dây cương, hung hăng ghì xuống, mang
con ngựa dưới thân quay ngược đầu lại, bình thản đón đầu đám cấm quân đang điên
cuồng lao tới, sắc mặt tái nhợt vẫn không làm mất đi vẻ tuấn lãng thường
ngày.
Ngực đã đau nhức đến tê dại, hắn dùng toàn bộ khí lực
cuối cùng rút ra đoản đao bên hông, giữ tư thế chuẩn bị nghênh chiến.
Ca Nhi, ta xin lỗi.
Giúp ta chăm sóc tẩu ấy, giúp ta mang tẩu ấy về bên
cạnh ca ca.
Quả thật đáng tiếc, có lẽ chỉ một khắc nữa thôi, chỉ
cần thêm một chút nữa là ta có thể nhìn thấy ca ca, người mà trong lòng ta luôn
tôn thờ, chúng ta đã phải ly biệt lâu như vậy, nhưng rồi cuối cùng
ta cũng không thể lưu lại bên cạnh huynh ấy… Bao lâu nay, huynh ấy vẫn ra sức bảo
vệ ta, giờ đây ta cuối cùng cũng có thể vì huynh ấy làm một điều gì
đó.
Tiếng móng ngựa đinh tai nhức óc, mang theo hàn
phong lạnh thấu xương tới gần.
Mặc Húc từ xa nhìn thấy thiếu niên đang ngồi trên
lưng ngựa kia, dù sắc mặt có phần tái nhợt, nhưng ánh mắt sáng ngời kiên
định, phảng phất đâu đó hơi thở của hắn, dường như toát ra vẻ quật cường, cương
nghị không bao giờ chịu khuất phục.
“Hoàng thượng…” cấm quân có chút do dự, nhận ra đó
là Thất vương gia, chúng không dám tùy tiện động thủ.
Trong làn gió lạnh thấu xương, gương mặt góc cạnh của
đế vương kia càng thêm trầm xuống, tay áo hoàng bào tung bay phần phật trong
gió dữ, từ đôi môi lạnh lẽo tràn ra tiếng rít : “…Giết hắn!”
Trên lưng ngựa, vảm giác xóc nảy kịch liệt dường như
không bao giờ có thể ngừng lại được.
Tiếng gió điên cuồng gào thét bên tai, từng đợt hàn
khí lạnh thấu xương hỗn loạn quất vào mặt, vào người buốt rát.
Phong Dực hung hăng quất roi vào mông ngựa, ánh mắt
lạnh lùng nghiêm nghị nhìn về nam tử đang phi ngựa phía trước, trầm giọng
nói: “Vương gia, ngựa đã không thể chịu nổi thêm nữa rồi…”
Ba ngày ba đêm rồi, đã đổi qua hết mấy luợt ngựa,
nam nhân kia vẫn chưa hề chợp mắt, chỉ biết một mực chạy về phía trước,
cho dù là hắn có mình đồng da sắt, nhưng mọi người thì không ai còn chịu
nổi cuộc hành trình điên cuồng trên lưng ngựa này nữa!