Bạn đang đọc Tương Vọng Đào Hoa FULL – Chương 52
Nàng nằm trên giường nhưng trong tâm tư rất nặng nề, không thể nào ngủ được bèn bước đến cửa sổ định hóng gió một lúc thì chợt thấy phía xa lấp ló một bóng người.
Trong Nguyễn phủ này không dễ có kẻ trộm lẽn vào.
Kẻ kia nhất định không phải trộm bình thường.
Nàng tò mò, vội khoác lại y phục rồi đi theo sau bóng người kia.
Đến Đông viện.
Thật không tin được kẻ trộm kia thế nhưng hiên ngang mở cửa, bước vào thư phòng của Nguyễn Chấn đại nhân.
Anh Ngọc để ý quan sát, kẻ này tuy rằng mặc hắc y nhưng bước đi hiên ngang, hơn nữa dường như rất thông thuộc đường đi của Nguyễn Phủ.
Hắn đi vào phòng ngay trong lúc phòng vẫn còn sáng đèn.
Vậy là rõ, hắn đến tìm Nguyễn Chấn.
Anh Ngọc thở phào.
Nếu không phải là trộm, nàng cũng không muốn nhiều chuyện nghe trộm người đến tìm Nguyễn Chấn đại nhân làm chi cho nên liền định quay đi thì chợt nghe người bên trong phòng nói:
– Phụ thân, không lẽ người định để cho tiểu muội gả cho tên hoạn đó thật sao?
Anh Ngọc sựng lại.
“Tên hoạn? Thì ra là nhắc đến mình”.
Cũng không lạ gì, từ lúc thánh chỉ ban hôn của Lê Duy Minh tuyên xong, cả Nguyễn phủ đều nhìn nàng đầy oán hận.
Nàng cũng không biết nói làm sao.
Lê Duy Minh làm vậy thật sự làm quá đáng mà.
Nhưng dù sao nàng và người kia cũng không thù không oán, vừa mở miệng liền nói nàng là tên hoạn, vẫn là cũng có một chút khó chịu.
Nàng tần ngần đứng lại, thật sự muốn nhìn thử bộ mặt của kẻ vừa gọi mình là tên hoạn là ai cho nên mới ghé tai vào nghe ngóng.
Trong phòng, Nguyễn Chấn ngồi bên thư án, Nguyễn Thập Nhị cùng người áo đen thì đang đứng trước ông.
Nguyễn Thập Nhị nói:
– Thất ca, huynh đương không về kinh làm gì? Lỡ như bị người khác bắt gặp, tân đế nhất định giáng tội huynh lơ là chức trách tự ý rời bỏ quân doanh thì khổ.
Huynh cũng biết, lúc này hoàng đế đối với binh quyền của Nguyễn gia chúng ta rình như hổ đói.
Nhất định không thể có sơ xuất gì.
Hóa ra hắc y nhân nửa đêm đột nhập Nguyễn phủ ra lại là thất công tử nhà Nguyễn Chấn, đại tướng quân trấn ải tây cương Nguyễn Hựu.
Anh Ngọc kinh ngạc, không thể tin nổi.
Phải biết rằng thời đại này, thân là đại tướng quân trấn ải Nguyễn Hựu không thể tự ý về kinh.
Nếu để hoàng đế biết được, chính là tội khi quân phản nghịch, nhẹ thì mất chức rơi đầu, nặng thì còn có thể liên lụy cửu tộc nữa.
Nguyễn Hựu này cũng to gan thật.
Nhưng việc gì khiến hắn phải liều lĩnh nửa đêm vận hắc y đột nhập phủ của cha mình? Chẳng lẽ hắn chỉ vì ngăn cản hôn sự của tiểu muội mình và tên hoạn nhân là Anh Ngọc nàng sao?
Thất ca Nguyễn Hựu bỏ mặc Nguyễn Thập Nhị, kéo ghế ngồi xuống đối diện với Nguyễn Chấn, sắc mặt thận trọng hỏi:
– Phụ thân, tên họ Mạnh đó bề ngoài trông như ngu ngốc vô hại nhưng không ngờ hắn lại có tâm cơ sâu rộng vô cùng khó lường.
Ban đầu, hài nhi cũng vì nghe nói, còn tưởng hắn chỉ là một thiếu niên bệnh hoạn, cả ngày rúc trong nhà.
Cho nên lúc đột nhập Mạnh phủ định làm cho hắn hoảng hốt, ép hắn nói hết những gì hắn biết về phụ thân hắn cho chúng ta.
Nào ngờ khi đến nơi, cả Mạnh Phủ như đã bỏ hoang, không một bóng người.
Mạnh Kì Phong đó cũng thật quỉ quái, đã sớm đưa mẫu thân trong đêm rời đi.
Lại còn là dời đến nương nhờ Nguyễn phủ của chúng ta ở Nghi Lộc! Hừ! Phụ thân, con đoán hắn đã sớm biết điều gì đó! Có thể là do Lạng Giang Vương đã sớm thu phục hắn.
Bề ngoài thì Lạng Giang Vương bày mưu cùng chúng ta lợi dụng Mạnh Kì Phong.
Nhưng con nghĩ Lạng Giang Vương mới chính là kẻ đã lợi dụng Mạnh Kì Phong đối phó với chúng ta!
Anh Ngọc lần nữa hết hồn.
Hóa ra nhà họ Nguyễn cũng không phải không đơn giản.
Âm mưu của Lạng Giang Vương bàn tính với nàng, nàng còn chưa dám nhận lời thì họ Nguyễn sớm đã đoán ra được.
“Chao ôi mấy vị danh nhân lịch sử này cái chi cũng biết hết! Các vị cứ thế mà choảng cũng thôi đi, cớ sao cứ kéo một nữ nhân hồ đồ như ta vào làm gì?”
Sực nhớ lại một chuyện, Anh Ngọc thầm cắn môi, che giấu nỗi thấp thỏm trong lòng.
“Nói sao? Là thất ca Nguyễn Hựu kia đột nhập Mạnh phủ, phóng hỏa? Hắn thật chỉ muốn dọa mình thôi sao?”
Nguyễn Chấn lắc đầu:
– Hựu nhi, con nói chuyện nên cẩn thận một chút.
Cái gì mà Lạng Giang Vương chứ? Ngài ấy giờ là đã hoàng thượng!
Ngừng một chút, Nguyễn Chấn vuốt râu, thở dài nói:
– Chuyện hoàng thượng muốn thu lại binh quyền của đám cố mệnh đại thần chúng ta, triều thần ai lại không biết.
Nguyễn gia ta không thuộc dòng dõi hoàng tộc nhưng lại nắm đến hơn mười vạn quân, tất nhiên chính là cái gai lớn nhất của hoàng thượng.
Nhưng ngài ấy muốn lấy lại binh quyền của ta còn khó hơn đoạt từ chỗ của hai hoàng thân Lê Tông và Lê Hải.
Tất nhiên không thể trông cậy vào một Mạnh Kì Phong.
Dù Kì Phong có thật chính là nội ứng ở chỗ ta cũng có thể làm gì đây? Trộm binh phù sao? Chẳng lẽ hoàng thượng lại không biết Nguyễn gia điều binh đều dựa binh phù sống là mấy người các con cầm quân? Hắn muốn trộm là phải bắt hết bảy vị tướng quân các con sao?
Thập Nhị cũng lên tiếng:
– Phụ thân! Nhưng ý tứ của hoàng thượng chẳng phải đơn giản là đặt Mạnh Kì Phong ở chỗ chúng ta mà là ban hôn cho Kì Phong và tiểu muội.
Nhưng mà chúng ta đã làm nhiều chuyện với hắn như vậy, nếu hắn biết được, một khi hắn là phu tế của Nguyễn phủ chuyện sẽ không đơn giản đâu.
Thất ca cũng nói:
– Phải đó phụ thân.
Hơn nữa, cũng không thể ủy khuất tiểu muội thành hôn cùng Mạnh Kì Phong được.
Hắn…Ai! Phụ thân, hay là chúng ta nhân đây đồng loạt nhờ các vị đại nhân dâng tấu kháng nghị hoàng thượng thu hồi thánh lệnh đi!
Nguyễn Chấn nhìn hai nhi tử của mình, thâm trầm lắc đầu:
– Không nghĩ hai đứa các ngươi đến tuổi này rồi vẫn ngu ngốc như vậy! Chỉ là một cái hôn sự mà các ngươi liền lộ ra bất mãn? Các ngươi muốn thiên hạ nhìn vào để định cho các ngươi tội phản nghịch mới hiểu ra sao?
Hai vị công tử nhìn phụ thân mình, có uất ức cũng không thể nói ra, đành thở dài chán ghét.
– Mạnh Kì Phong, Lê Duy Minh thật sự là thủ đoạn đáng khinh mà!
– ——————–
Trong phòng chế thuốc của Thái An dược quán, Anh Ngọc tay cầm một quyển sách y, một tay bốc lên một vị thuốc, so sánh với hình ảnh trong sách một cách chăm chú.
Ngô Tố Liên cũng mang đến một khay thuốc nguyên liệu, đặt lên bàn.
Nàng mỉm cười hỏi Anh Ngọc:
– Cao…Mạnh công tử, huynh thật sự rất có thiên bẩm học y.
Huynh đến đây có mấy lần nhưng xem ra các vị thuốc có trong Thái An dược quán này huynh đều có thể nhìn vào mà phân biệt được hết.
Quả nhiên là con cháu của y môn thánh thủ.
Tố Liên thật sự ngưỡng mộ!
Anh Ngọc khẽ cười.
Từ sau hôm Ngô Tố Liên cho mượn y phục của nàng ấy cải trang thành nàng ấy để ra ngoài để gặp Trần Thị Oanh.
Nàng ấy lại không hỏi nàng bất cứ điều gì.
Sự thể thiếp của Ngô Tố Liên khiến Anh Ngọc vô cùng cảm kích.
Hơn nữa hai người lại rất hợp tính, cả hai đều rất hứng thú với y học.
Sau vài lần trò chuyện, cả hai liền nhận làm tri kỉ.
Mỗi ngày, Ngô Tố Liên đến thăm khám bệnh tình cho Nguyễn Diễm Yên, Anh Ngọc lấy lí do muốn tiễn Tố Liên về y quán, nhân tiện lấy thuốc về cho Diễm Yên.
Đến y quán, Anh Ngọc mượn cớ muốn học y dược với Tố Liên, liền xin theo vào dược khố chọn lấy một ít dược liệu cần để chế thuốc độc cùng thuốc giải cầm về.
Ngô Tố Liên nhìn cách Anh Ngọc chọn dược liệu, nàng đã biết người kia rõ ràng là có ý đồ.
Vậy nhưng nàng cũng không tò mò, không thắc mắc gì về hành vi kì lạ của Anh Ngọc.
Anh Ngọc vô cùng vừa ý với vị tri kỉ này.
Thật sự không cần nói nhưng cả hai người lại dành cho nhau trọn vẹn niềm tin.
Có được một người bạn tốt như thế, còn mong cầu gì hơn?
Lúc tiễn Anh Ngọc ra cửa, Ngô Tố Liên lấy ra một túi vải nhỏ có thêu hoa văn tinh xảo đưa đến cho Anh Ngọc nói:
– Mạnh công tử! Dù chúng ta quen biết không bao lâu nhưng Tố Liên cũng xem huynh như là tri âm tri kỉ.
Ta không biết, cũng không muốn xen vào việc huynh muốn làm.
Nhưng thân là một bằng hữu, ta chỉ muốn nhắc nhở huynh cẩn thận.
Nàng nhét túi vải vào tay Anh Ngọc rồi nói nhỏ:
– Số dược liệu huynh giấu trong người là độc dược.
Dù sao cũng phải thật cẩn thận kẻo hại đến thân mình.
Túi hương này là ta cố ý chọn ra ba mươi loại giải dược hiệu quả nhất của tây vực.
Huynh nhớ mang theo bên mình phòng thân.
Anh Ngọc mỉm cười thâm ý, tay nắm lấy túi hương mà Ngô Tố Liên vừa đưa.
Trong khoảnh khắc khi bàn tay hai người đều chạm vào túi hương cũng cùng lúc đụng vào tay nhau, tâm tư đang miên man liền nghe một tiếng nói bất ngờ vang lên khiến cả hai đồng thời giật mình:
– Hai người đang làm gì vậy?
Diễm Yên từ trong kiệu, được nha hoàn đỡ ra.
Nàng khó khăn từng bước đi đến chỗ Anh Ngọc và Ngô Tố Liên đứng.
Anh Ngọc và Tố Liên cũng đồng thời kinh ngạc vì sự xuất hiện của Diễm Yên.
Anh Ngọc bước đến nâng đỡ nàng ta, cũng vừa quan tâm hỏi:
– Diễm Yên, sao nàng lại đến đây? Có phải trong người lại không khỏe chỗ nào không?
Ngô Tố Liên cũng quan tâm, nhìn Diễm Yên một lượt rồi nói:
– Mau, đỡ cửu tiểu thư vào bên trong ta sẽ xem mạch cho nàng ấy!
Diễm Yên dứt khoát lắc đầu, gượng tay Anh Ngọc muốn lôi kéo nàng đi, Diễm Yên nói:
– Ta tỉnh dậy không nhìn thấy huynh.
Hỏi ra mới biết huynh đã cùng Ngô đại phu đến Thái An dược phường suốt bốn canh giờ.
Ta lo lắng cho nên mới đến xem thử.
Không biết lại làm phiền đến huynh và Ngô đại phu bàn luận y học!
Diễm Yên vừa nói, vừa liếc nhìn Anh Ngọc ánh mắt ai oán, lại lườm sang Ngô Tố Liên, giọng nói sặc mùi ghen tuông.
Anh Ngọc cười khổ.
Cái tính khí nàng tiểu thư này, Anh Ngọc đã lãnh giáo rồi.
Nhưng mà bây giờ, Anh Ngọc nàng đang mang là thân phận của Mạnh Kì Phong đã bị tịnh thân.
Hẳn là Diễm Yên sẽ không vì nàng mà ghen với một nữ nhân khác mới phải.
Anh Ngọc đang muốn mở miệng, lại nghe Diễm Yên nói:
– Kì Phong, dù sao thì chúng ta đã có hôn ước.
Chàng đó, nếu thích học y, có thể nhờ quản gia đến mời đích thân Ngô lão đại phu chỉ dạy cho chàng.
Ngay cả Lâm đại phu nổi tiếng nhất kinh thành, cả Cao thái y cũng có thể chỉ dạy cho chàng.
Sao chàng lại không cố kị nam nữ, làm phiền nữ đại phu duy nhất của Thiên Nam quốc chúng ta như vậy? Chàng không nghĩ đến danh tiết của Ngô nữ đại phu bị chàng làm xấu hay sao?
Anh Ngọc há hốc miệng.
“Trời ơi, cứu mạng!” Diễm Yên thật sự là không nhớ nàng là thái giám từ trong cung thả ra hay sao? Còn đang mơ mơ hồ hồ, không biết phải nhắc như thế nào với Diễm Yên thì đã nghe Diễm Yên nhìn sang Ngô Tố Liên thị uy.
Vâng, nàng ấy là thị uy, với thân phận là phu nhân tương lai của một thái giám.
– Ngô đại phu, hôn phu của ta tính tình cổ quái, nhiều lúc làm việc không suy xét cho người khác.
Sau này, nàng cũng không cần cả nể chàng ấy, phải miễn cưỡng tiếp xúc chàng ấy làm gì.
Để tránh bị người khác dị nghị cho nàng thì không nên.
Anh Ngọc không thể nhịn nổi, nàng gắt lên:
– Diễm Yên, nàng nói cái gì vậy? Ta…ta…
Anh Ngọc hít một hơi, cuối cùng thì hạ giọng xuống rỉ nhỏ vào tai của Diễm Yên:
– Ta đã là thái giám rồi.
Cả kinh thành đều biết.
Ta theo Tố Liên học y, cũng chả làm sao.
Chuyện Mạnh Kì Phong là thái giám đã nổi đình nổi đám, khắp kinh thành không ai không biết vậy mà Diễm Yên lại không nhớ, còn ghen tuông sao? Trong kinh thành này ngoài Diễm Yên ra, chắc cũng không có ai nghĩ phải để tâm việc một thái giám như nàng lại đi theo học y với nữ đại phu, huống hồ lại còn đi dị nghị sao.
Thừa thải!
Diễm Yên không ngờ lại trừng mắt, cao giọng nói to:
– Vậy thì sao chứ? Chàng vì một nữ nhân mới phải bị hại thành thái giám? Làm sao có thể bảo đảm làm thái giám rồi sẽ không lại động tâm với một nữ nhân khác?
Diễm Yên nói xong, liền quay đầu bỏ chạy đi.
Nha hoàn kề cận nàng là Thanh Lan liền vội vã đuổi theo.
Vết thương của nàng còn chưa thật lành, thân thể lại suy nhược vô cùng mà nàng bỏ chạy như thế, ngộ nhỡ vết thương lại vỡ ra thì nguy mất.
Anh Ngọc cũng vội vã chạy thật nhanh vượt trước cả nha hoàn Thanh Lan đuổi theo Diễm Yên.
Diễm Yên chạy được một lúc, thật sự cũng không chạy nổi nữa.
Nàng dừng lại, tay ôm bụng mà khóc ngất.
Anh Ngọc chạy đến, nhìn nàng thương tâm như thế, trong lòng cũng không biết là tư vị gì.
Diễm Yên tức giận như thế là vì ghen với Ngô Tố Liên hay là bởi vì….
Anh Ngọc còn chưa lên tiếng, Diễm Yên đã nhận ra nàng đang đứng phía sau.
Không đợi Anh Ngọc phản ứng, Diễm Yên nhào lên ôm chặt lấy Anh Ngọc, xiết đến mức Anh Ngọc cảm thấy đau cả hông mà không dám hé môi.
Đợi cho Diễm Yên khóc cho thỏa thích.
Anh Ngọc mới nhẹ nhàng đưa tay đỡ hông nàng, dìu nàng ngồi xuống, khẽ an ủi:
– Nàng sao lại tức giận như vậy? Nếu nàng không thích, thôi thì từ nay ta không đi tìm Ngô Tố Liên học y nữa.
Nàng có gì không vừa ý thì nói với ta.
Tại sao lại hồ đồ bỏ chạy như thế? Lỡ như động đến vết thương, nàng không biết sẽ đau lắm hả?
Diễm Yên nhìn mắt Anh Ngọc, một lúc lâu mới nói:
– Kì Phong, thiếp xin lỗi! Không phải thiếp cố ý nhắc đến nỗi đau của chàng.
Nhưng mà…thiếp thật không cam tâm! Kì Phong, chàng lại vì nữ nhân đó, vì Đinh Mộng Khuê mà mất thân nam tử! Thiếp mãi mãi không cam tâm, mãi mãi không tha thứ cho chàng!
Anh Ngọc cắn răng thở dài.
Hóa ra là như vậy! Nàng ta là không chấp nhận nổi chuyện ta đã là thái giám.
Anh Ngọc chua chát thầm nói: “Nếu nàng biết ta là ngay cả thái giám cũng không phải mà lại chỉ là một nữ nhân, nàng sẽ đỡ thương tâm hơn không?”
Anh Ngọc đưa tay lách người thoát khỏi vòng ôm của Diễm Yên, đang định mở miệng thì bất chợt Diễm Yên kéo nàng lại, càng chặt chẽ hơn, mạnh mẽ hơn xiết chặt lấy nàng vừa khóc vừa nói:
– Kì Phong, xin lỗi!…Thiếp xin chàng đó! Thiếp không cố chấp nữa, không oán hận chàng nữa.
Chỉ cần chàng trở về bên cạnh thiếp.
Dù chàng có ra làm sao, thiếp không chấp nhất nữa.
Chàng có là nam nhân hay hoạn nhân, chỉ cần là chàng, thiếp chỉ cần chàng thôi, Kì Phong!
Anh Ngọc cắn môi, nuốt xuống một ngụm chua xót.
Nàng thật sự sẽ không chấp nhất hay sao? Vậy nếu nàng nếu biết ta là nữ nhân, nàng còn nói được như vậy sao, nàng sẽ còn cần ta hay sao?
– Diễm Yên, ta có một chuyện phải nói với nàng.
Ta thật ra…
Anh Ngọc còn chưa kịp nói hết câu liền cảm thấy ở bàn tay mình có cảm giác ướŧ áŧ và nóng ấm.
Nàng giật mình nhìn xuống thì kinh hoảng.
Tay nàng từ lúc nào đặt trên bụng Diễm Yên.
Hơn nữa, chỗ kia…tại sao lại chảy máu nữa rồi! Anh Ngọc phát hoảng, vội ôm ngang lấy Diễm Yên hướng đến Thái An dược phường, vừa chạy vừa nói:
– Diễm Yên, nàng đừng làm ta sợ.
Nàng không được có bất cứ chuyện gì.
Nàng không được chết!
– ——————–
Bên trong y quán, Ngô Tố Liên và cả phụ thân nàng, Ngô lão đại phu tất bật cứu chữa cho Diễm Yên.
Sau một lúc, vết thương cuối cùng cũng cầm máu được.
Diễm Yên từ từ hồi tỉnh.
Ngô Tố Liên nhìn thấy nàng đã tỉnh liền muốn ra ngoài gọi Anh Ngọc vào.
Nhưng Diễm Yên nhanh tay giữ nàng lại, ra hiệu muốn nói chuyện với nàng.
Ngô Tố Liên cũng áy náy.
Nguyễn cửu tiểu thư hôm nay tìm đến tận y quán của nàng, lại bắt gặp cảnh nàng đang tay trong tay với hôn phu của nàng ta nên mới xúc động đến như thế.
Nói gì thì cũng khó mà giải thích.
Mặc dù người tên Mạnh Kì Phong đó ra thế nào nhưng chỉ dựa vào ánh mắt và thái độ của Nguyễn Diễm Yên vừa rồi đã biết trong lòng nàng xem trọng y đến đâu rồi.
Huống chi còn có cả chuyện Diễm Yên bị thương đều là do cứu Kì Phong, hơn nữa còn vì thương tâm cho Kì Phong khiến bệnh hoài không khỏi.
Ngô Tố Liên nhẹ nhàng thở dài, nhìn Diễm Yên đang nằm trên giường, nhỏ giọng nói:
– Cửu tiểu thư, mong người chớ hiểu lầm.
Ta và Mạnh công tử chỉ là quân tử chi giao.
Ngoài việc cùng đàm luận y học, tuyệt không có nửa điểm vượt quá giới hạn.
Diễm Yên khẽ gật đầu, nàng cụp xuống mi nước, lệ nóng vẫn chảy dài hai bên khóe mắt nàng:
– Ta biết.
Vừa rồi là ta quá kích động, không kiềm chế được nói loạn những lời như vậy! Xin lỗi!
Diễm Yên khẽ nấc một hồi mới lại nói tiếp:
– Ta dù biết rõ, không phải ai cũng giống như ta đều sẽ chấp nhận được Kì Phong…chàng ấy…
Nàng nói không nên câu, nước mắt đã chảy đến nghẹn cả giọng.
Ngô Tố Liên lo lắng cho vết thương của nàng, ngồi xuống một bên, vừa kiểm tra vết thương trên bụng nàng, vừa dùng khăn lụa lau mắt cho nàng:
– Cửu tiểu thư, nàng đừng quá thương tâm.
Nàng như vậy, Mạnh công tử…sẽ rất khó chịu!
Diễm Yên vừa nức nở, vừa cố kiềm nén không khóc nữa.
Nàng nắm tay Ngô Tố Liên đang giúp mình lau nước mắt, nhìn nàng ấy nghiêm cẩn nói:
– Ta biết, có thể nàng sẽ chê cười ta.
Nhưng mà ta vẫn muốn nói.
Ngô tiểu thư, ta biết nàng thật sự không có ý gì với Kì Phong.
Nhưng mà ta vẫn cầu xin nàng, xin nàng đừng bao giờ thân cận quá với chàng ấy có được không? Ta…ta thật sự rất sợ.
Ta rất sợ chàng ấy sẽ một lần nữa rời bỏ ta mà đi…! – Diễm Yên nói xong, lại òa lên khóc ngất.
Ngô Tố Liên nhất thời không biết phải làm sao.
“Nguyễn Diễm Yên thực yêu Mạnh Kì Phong đến như thế sao? Nhưng mà Mạnh Kì Phong thực ra…thực ra lại là nữ tử.”.
Ngô Tố Liên bất động một lúc lâu.
Nàng thật sự không biết phải nói gì.
Diễm Yên vì Mạnh Kì Phong mà ngáng đao, cả chết cũng không sợ đều muốn bảo hộ người kia là.
Vì yêu sao?
Ngô Tố Liên không thể hình dung được cảm giác của mình.
Nguyễn Diễm Yên yêu một cách cuồng liệt như thế, liệu rằng nàng ấy đã biết thân phận thật của người mình yêu chưa hay nàng ta chỉ yêu một nam nhân tên là Mạnh Kì Phong? Một nữ tử yêu phải một nữ tử.
Suy nghĩ này thật sự khiến một cô nương trầm tĩnh như Ngô Tố Liên cũng có chút không tiếp thu nổi.
Nhưng mà khi nghĩ đến đây, trong tâm nàng lại dậy lên một luồng sóng ngầm kì lạ.
Trong tâm tưởng bỗng dưng hiện lên thân ảnh của vị nam nhân giằng co với nàng bên bờ sông.
Người kia dùng hết sức lực, ngăn cản nàng gieo mình xuống dòng nước, lại còn rất ôn nhu khuyên giải nàng.
Rồi đến hình ảnh một vị cô nương thần bí đi cùng nàng một đoạn đường dài, còn nói sẽ còn gặp lại…Và nhất là hình ảnh người ấy mặc trên người bộ y phục của nàng, trong khi nàng thì mặc y phục của người ấy.
Nàng chải tóc cho người ấy, người ấy mỉm cười với nàng…
Ngô Tố Liên giật mình.
Không thể nào! Người kia như thế nào cũng đi vào lòng nàng, để lại nhiều ấn tượng như thế? Nàng không thích người ấy, cũng không thể thích người ấy được.
Ngô Tố Liên cố gắng xua bỏ những hình ảnh mông lung kia ra khỏi đầu mình, nàng mỉm cười trấn an Diễm Yên nói:
– Cửu tiểu thư, thật ra Mạnh công tử…
– Diễm Yên, nàng tỉnh rồi sao?
Anh Ngọc từ bên ngoài bước vào, trên tay còn bưng một chén cháo nóng vừa nhìn Diễm Yên mỉm cười thật ôn nhu.
Cả Diễm Yên và Ngô Tố Liên cùng lúc nhìn ra, cùng lúc bắt gặp nụ cười kia.
Trái tim Diễm Yên ấm áp vô cùng.
Vị nam nhân của lòng nàng rốt cuộc cũng có lúc dành cho nàng sự ân cần, dịu dàng như thế.
Trong khi lòng Ngô Tố Liên chợt nhiên dậy lên một hồi co rút.
Nàng không rõ mình bị làm sao.
Mạnh Kì Phong kia, nàng vốn rõ biết người ta là nữ tử.
Người ta cũng thẳng thắn với nàng, chỉ xem nàng như tri kỉ.
Thế nhưng khi thấy Nguyễn Diễm Yên yêu người kia đến không màng tất cả.
Nàng lại dậy lên hiếu kì, nàng rất muốn biết Diễm Yên thực ra đã biết thân phận của Kì Phong hay chưa? Nhưng mà vừa bắt gặp nụ cười kia, bất giác nàng liền muốn bỏ hết tất cả những thắc mắc trong lòng.
Lần đầu tiên nàng muốn tò mò xen vào chuyện của Mạnh Kì Phong, nhưng liền đó nàng tự cảm thấy bản thân thật đáng hổ thẹn.
Nàng đứng dậy, nhường chỗ cho Anh Ngọc đi vào rồi quay sang Diễm Yên, nàng mỉm cười nói:
– Cửu tiểu thư yên tâm.
Chỉ cần nàng sớm khỏe lại, tất cả sẽ như nàng mong muốn!
Nhìn Ngô Tố Liên bước ra ngoài, Anh Ngọc mờ mịt ngồi xuống cạnh Diễm Yên, khẽ hỏi:
– Hai nàng đang nói chuyện gì vậy?
Nghe mùi chắc cũng có liên quan đến bản thân.
Anh Ngọc thật tò mò, vừa muốn hỏi thẳng, vừa lại ngại không dám nói ra.
Diễm Yên rất hài lòng với câu trả lời của Ngô Tố Liên, lại thấy ý trung nhân của mình đang ở bên chăm sóc mình, nàng mỉm cười dịu dàng nắm tay Anh Ngọc nói:
– Nàng ấy khuyên thiếp tịnh dưỡng thật tốt để mau khỏe lại.
Kì Phong, nàng ấy…chúc phúc chúng ta!
Anh Ngọc không ăn gì nhưng tự nhiên bị mắc nghẹn.
Nàng vội vã đặt chén cháo xuống bàn, đưa tay vuốt cổ một hồi, mới ngẩng đầu lên nhìn Diễm Yên, hít thở một hơi thật sâu, nói:
– Diễm Yên à, ta…
Diễm Yên lập tức lấy tay che miệng Anh Ngọc lại.
Nàng lắc đầu, liên tục một hồi nói:
– Không cho chàng nói nữa! Mạnh Kì Phong, ta nói cho chàng biết, không cần biết chàng đã trở nên như thế nào.
Ta Nguyễn Diễm Yên, chính là hôn thê của chàng.
Là người có hôn ước từ nhỏ với chàng, cũng là người được hoàng thượng ban hôn cùng chàng.
Bất cứ chàng có ra sao, trở nên như thế nào, ta không quan trọng! Không cho phép chàng rời khỏi ta nữa! Sau này một bước cũng đừng hòng rời bỏ ta!
Diễm Yên nói xong, liền nhào vào lòng Anh Ngọc mà khóc.
Anh Ngọc cũng không dám thở mạnh sợ làm nàng ta kinh động.
Nàng ta bị thương nặng đến thế, lại còn cứ kích động mà khóc mãi như vậy…
Lúc Anh Ngọc dìu Diễm Yên ra cửa chuẩn bị về Nguyễn phủ, đúng lúc ngang qua quầy bốc thuốc.
Một thiếu niên đến học nghề chạy theo sau Ngô lão đại phu hỏi:
– Sư phụ, vị cô nương trong đó bị thương nặng ở bụng như thế sau này có phải sẽ không thể sinh con được không?
Ngô lão đại phu đưa ngón tay lên che miệng nói nhỏ:
– Suỵt! Ngươi đừng có nhiều chuyện quá.
Đối với nữ nhân, không thể sinh con còn đáng sợ hơn chết.
Ngươi sau này chữa bệnh cho người khác, gặp trường hợp như vậy cũng không nên nói ra có biết chưa? Tuy rằng với vị cô nương này, tướng công của nàng ta sẽ không quan trọng, nhưng các nam nhân khác sẽ không như vậy, hiểu chưa?
Thiếu niên còn đang định thắc mắc thêm thì Ngô lão đại phu vừa lúc nhìn lên thấy Anh Ngọc và Diễm Yên bước ra.
Sợ rằng những lời mình vừa nói, hai người đã nghe được hết rồi, liền ngượng ngùng gượng gạo nói:
– Đây là thuốc của cửu tiểu thư.
Vẫn sắc như thường lệ.
Ngày mai, lão sẽ thân mình đến phủ khám lại cho tiểu thư!
Diễm Yên mỉm cười:
– Đa tạ Ngô đại phu! Ngô đại phu bận rộn như thế, cứ để Ngô tiểu thư đến khám cho ta như thường lệ là được rồi!
Ngô lão đại phu trộm nhìn sắc mặt của Diễm Yên rồi cười gượng:
– Vẫn là cứ để lão tự mình đến thì hơn.
Tiểu nữ học y chưa tinh.
Thật không nên ỷ vào nó!
Anh Ngọc muốn nói nhưng lại thấy ánh mắt dè chừng của Ngô lão nhìn mình, nàng ngượng ngùng cúi chào lão đại phu rồi đưa Diễm Yên ra cửa.
Anh Ngọc dìu Diễm Yên lên kiệu, để nàng ngồi yên vị, Anh Ngọc mới quì một gối xuống bên chân nàng, cúi đầu nghẹn ngào nói:
– Diễm Yên, thật xin lỗi! Là ta hại nàng!
Nàng nói đến đây, nước mắt không kìm được rơi xuống một giọt lên bụng Diễm Yên.
Diễm Yên đưa tay kéo bàn tay Anh Ngọc đặt lên trên vết thương trên bụng mình, nàng nói:
– Kì Phong, đừng như vậy! Thiếp lại thấy đây mới là ý trời.
Thiếp vì chàng mà bị thương, không thể sinh con.
Còn chàng, cũng lại…Chúng ta thành một đôi, chẳng phải đều rất tốt hay sao?
“Cả hai người sống bên nhau cả đời, không sinh được con thì đã sao? Diễm Yên ta cần chính là chàng.
Ta muốn chàng bên ta, chỉ cần tình yêu của chàng!”
Lúc kiệu đi ngang khách điếm Hồng Nhạn, Anh Ngọc không tự chủ lại ngẩng đầu nhìn lên lầu trên.
Cửa thành đã được giải phong rồi, hi vọng thái hậu và Trần công công bình an ra thành.
Lúc nàng buông rèm kiệu xuống,đúng lúc một cổ xe ngựa lướt qua kiệu của nàng.
Trên xe ngựa, Trần Thị Oanh nằm bất động, bên cạnh là Trần Hòa Nghĩa cẩn thận lau nước mắt cho bà.
Nhìn nữ chủ nhân của mình xanh xao tiều tụy như thế, Trần Hòa Nghĩa chỉ có thể buông một tiếng thở dài! Cổ nhân nói hồng nhan là họa thủy nhưng họa thủy này lại hại cả một hồng nhan khác hay sao?.