Tương Vọng Đào Hoa

Chương 51


Bạn đang đọc Tương Vọng Đào Hoa FULL – Chương 51


Trên đường đi, Anh Ngọc bất chợt đưa tay nắm lấy tay Ngô Tố Liên.

Ngô nữ đại phu khẽ giật nhẹ ngón tay một chút nhưng không có rút tay cũng không có giãy ra.

Anh Ngọc nhẹ nhàng nói:
– Còn nhớ vừa mới không lâu cô nương có hỏi ta liệu rằng chúng ta còn có thể gặp lại? Bây giờ đã gặp, nàng có gì muốn hỏi ta không?
Ngô Tố Liên nhìn lên khuôn mặt điềm tĩnh ngay trước mặt, khẽ mỉm cười:
– Thật là đã từng muốn hỏi.

Nhưng dù là với Mạnh công tử hay Cao cô nương đều là bằng hữu của Tố Liên.

Người muốn nói tự khắc sẽ nói.

Tố Liên sẽ lắng nghe.
Anh Ngọc mỉm cười, thật tự nhiên nắm chặt bàn tay của Tố Liên trong tay mình.

Nàng là cố ý như thế.

Bởi vì nàng muốn biết Ngô Tố Liên nghĩ sao về nàng.

Nếu nàng ấy nhất định giãy tay nàng ra hoặc giả tỏ thái độ không thích thân cận thì chứng tỏ nàng ấy không thể là bạn.

Cũng may, nữ đại phu này không chỉ người đẹp, tính tốt, công việc tốt mà cả thái độ cũng rất tốt.

Hai người như thế lại nắm tay nhau đi trên đường, tất nhiên đã thu hút rất nhiều ánh mắt ngước nhìn nhưng Ngô Tố Liên vẫn bình thản như không.

Lúc này, nàng mới dừng lại, kề bên tai Tố Liên nói nhỏ:
– Ngô cô nương thật là tri kỉ.

Có một chuyện, xin nàng giúp.

Nàng có thể cùng ta vào quán trọ kia một lúc không?
Ngô Tố Liên vô cùng bất ngờ trước cử chỉ ám muội này.

Khoảnh khắc môi của người kia kề bên tai nàng, hơi nóng phả ra làm nàng không kịp ngờ đến, thâm tâm phải chấn động run rẩy một hồi.

Nhưng sau khi người kia nói xong lại ra vẻ mặt rất bình thường chờ nàng cho đáp án.

Tự nhiên Ngô Tố Liên cảm thấy khá mất mát.

Nàng cắn môi tự mắng mình hồ đồ.

Nghĩ gì thế? Người kia cùng nàng đều là nữ nhân, thân cận một chút có là gì đâu? Tại sao…tại sao trong lòng lại bất thường thế này?
Anh Ngọc thấy nàng không đáp, bàn tay lại xiết lại một chút khẽ kinh động Ngô Tố Liên nhìn lên:
– Ngô cô nương, nàng giúp ta được không?
Ngô Tố Liên nhất thời mụ mị, khẽ gật đầu.
Anh Ngọc vui vẻ kéo tay nàng bước vào một khách điếm, sau đó gọi một phòng.

Vẫn biết chỉ là hai cô nương ở chung một phòng trò chuyện thế nhưng ngay lúc Anh Ngọc đi vào rồi đóng chặt cửa lại, tự nhiên trái tim Ngô Tố Liên đập loạn xạ lên.

Không biết tại sao nhưng nàng thật là căng thẳng vô cùng.
Anh Ngọc thấy Ngô Tố Liên đứng nép sát bên bàn, dường như còn có tư thế phòng thủ với nàng.

Anh Ngọc ngại ngùng nhìn xuống thân mình, rồi khẽ gượng cười, giải bỏ sự lúng túng của nàng kia:
– Nàng vốn biết ta rồi mà.

Ta chỉ là mặc nam trang, cũng không phải nam nhân.

Lẽ nào nàng lại lo ta làm gì nàng?
Nói đến đây, Anh Ngọc cũng tự nghĩ rồi lại tự cười mình.

Thật nàng là nữ nhân đấy nhưng cũng chưa chắc là không nguy hiểm, chưa chắc sẽ không làm gì được nữ nhân khác nha.
Ngô Tố Liên nghe Anh Ngọc nói vậy, nàng cũng tự thẹn mình đa tâm quá.

Nàng ngồi xuống, rót ra hai chung trà, mời Anh Ngọc một chung rồi nói:
– Mạnh…À, Cao cô nương cẩn trọng như thế hẹn ta đến đây, không biết có việc chi trọng yếu?
Anh Ngọc ngồi xuống, nhón người đến gần bên Ngô Tố Liên, chậm rãi nói:
– Ta muốn chúng ta trao đổi y phục một chút.

Ta cần mượn y phục của nàng mặc ra ngoài!

Ngô Tố Liên nghe nửa câu đầu liền thất kinh.

Nhưng nghe được câu sau, nàng bình tĩnh hơn, nhìn vị cô nương mặc nam trang trước mặt mình, đợi một lời giải thích.

Anh Ngọc không kịp đợi người ta đồng ý liền đứng dậy đóng kín cửa sổ, cũng kéo chặt màn che, sau đó tự động thủ cởi bỏ y phục trên người mình, vừa cởi vừa nói:
– Ta muốn đi gặp một người bằng hữu, nhưng lại đang bị rất nhiều người theo dõi.

Không còn cách nào cho nên mới nhờ cậy nàng.
Ngô Tố Liên sững người nhìn Anh Ngọc không chút kiêng kị với nàng, nhưng trong thâm tâm nàng lại dậy lên một cảm giác vô cùng khó tả.

Anh Ngọc cởi đến trung y rồi, thấy Ngô Tố Liên vẫn ngồi ngẩn người như thế.

Nàng liền gọi:
– Ngô cô nương, nàng giúp ta đi! Ta chỉ cần nàng ở lại trong phòng này.

Còn ta mặc y phục của nàng ra ngoài.

Một lúc sau ta quay lại, chúng ta lại đổi lại như cũ! – Anh Ngọc sợ Ngô Tố Liên không rõ ý của mình, liền nói huỵch toệch ra.
Ngô Tố Liên không hiểu sao nhìn thấy người trước mặt mềm giọng cầu nàng, nàng liền không tự chủ muốn đáp ứng ngay.

Bất quá, nàng vẫn là một tiểu thư khuê các.

Dù người kia thật là một nữ nhân, nàng cũng rất ngại, không thể động thủ cởi y phục trước mặt người ta như ai kia được.

Thế là nàng bước vào phía sau tấm bình phong trước gian buồng ngủ.

Từng mảnh từng mảnh y phục của nàng vừa đưa ra, người bên ngoài liền chụp lấy thật nhanh mặc vào.

Đến khi Ngô Tố Liên lại mặc vào y phục nam nhân của người kia đưa rồi bước ra, nàng thoáng mất hồn khi nhìn thấy vẻ kiều mị của vị nữ nhân đang mặc y của chính mình.
Anh Ngọc đang chải đầu, nhìn qua gương thấy Ngô Tố Liên nhìn mình, nàng khẽ cười nói:
– Khiến cô nương chê cười rồi! Bởi vì việc gấp cấp bách, ta đành cải trang cho thật giống với cô nương để đánh lạc hướng bọn người đang theo dõi ta.

Mong nàng không ngại!
Ngô Tố Liên khẽ gật đầu, bước đến cầm lấy lược nói:
– Vậy để ta giúp nàng chải đầu!
Trong gương, hai khuôn mặt mỹ lệ cùng nhau mỉm cười.

Ngô Tố Liên giúp Anh Ngọc bới lên một mái tóc thật giống với mình, sau đó còn lấy cây trâm trên tóc mình cài lên cho nàng.

Anh Ngọc đứng dậy, mỉm cười nói:
– Ta sẽ sớm quay lại.

Phiền nàng ở đây chờ ta!
Nói xong, nàng cũng tùy hứng dùng một động tác hết sức thường thức ở hiện đại, trìu mến đá mắt với Ngô Tố Liên một cái rồi rời đi.

Ngô Tố Liên ngây ngẩn bởi động tác đó.

Nữ nhân kia tại sao…tại sao lại khiến nàng liên tục bối rối đến thế này?
– ————–
Tại khách điếm Hồng Nhạn, một thiếu phụ vẻ mặt rũ rượi đứng cạnh cửa sổ trên lầu nhìn xuống đường.

Ánh mắt nàng ta vô định, khuôn mặt u buồn chất chứa tâm sự mênh mang.

Ở phía sau nàng, một nam nhân tầm năm mươi tuổi khẽ vuốt râu, nặng nề thở dài:
– Tiểu thư, người như vậy sẽ không chịu đựng được nổi đâu.

Hay là ăn một chút gì đi!
Thiếu phụ lắc đầu, ánh mắt vẫn nhìn xa xăm về phía chóm đỉnh hoàng cung:
– Sáu ngày rồi.

Y đã đi sáu ngày không một chút tin tức.

Ngươi nói xem, ta làm sao có thể an lòng mà ăn với chả uống?
Cứ như thế, nàng đứng thất thần mong ngóng.

Nàng là đang trông chờ một người, một người tưởng chừng không có chút liên quan với nàng nhưng bây giờ lại chính là người quan trọng nhất trong lòng nàng.
Nam nhân trung niên ấy thấy thiếu phụ không đoái hoài gì đến lời khuyên của lão, lão thở dài, rót một chung rượu tự mình uống lấy.

Bất chợt một bóng người dừng lại trước bàn của lão, nhưng ánh mắt của người ấy lại nhìn về người thiếu phụ đứng bên kia.

Lão nhân liền cảnh giác, lên tiếng đuổi đi:

– Vị cô nương kia! Ta cùng phu nhân muốn được yên tĩnh.

Mời nàng rời khỏi! Sang góc bên kia hẳn là còn bàn trống! Xin đừng quấy nhiễu chúng ta!
Lúc lão nhân nói cũng không buồn nhìn lên khuôn mặt của cô nương đứng trước mình.

Chỉ nghe nàng ta cất giọng thật nhỏ, nhưng đủ làm lão nhân giật mình sau đó là ngẩn ra mừng rỡ:
– Tiểu nữ là đại phu, đến để xem bệnh cho phu nhân!
Lão nhân ngước nhìn lên nàng, sau đó kích động gọi to:
– Tiểu…tiểu…phu nhân! Xem…xem ai đến đây này!
Thiếu phụ cũng không muốn quan tâm đến nhưng nghe lão nhân kêu lên kích động như vậy, nàng mới quay đầu.

Trước mặt nàng là một khuôn mặt quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn.

Nhưng mà bộ dạng kia…
Thiếu phụ khẽ lắc lắc đầu, trấn định tinh thần mình một lúc mới buột miệng kêu lên:
– Kì…
Anh Ngọc kịp thời dùng ngón tay ra hiệu thiếu phụ đừng gọi, nàng nói:
– Tiểu nữ là đại phu do lão gia đây mời đến.

Phu nhân muốn xem bệnh? Hay là chúng ta đến phòng, ta bắt mạch cho phu nhân?
Cửa phòng vừa đóng lại, Trần Thị Oanh bất chấp còn có Trần Hòa Nghĩa đứng phía sau, nàng bước đến ôm chặt lấy Anh Ngọc khóc nỉ non:
– Kì Phong! Mấy ngày nay ngươi thế nào? Có khổ sở hay không? Lê Duy Minh có làm khó gì ngươi hay không?…Ngươi…ngươi lại ốm đi rồi!
Anh Ngọc cười khổ.

Vị thái hậu này từ lúc ra cung càng lúc càng thấy bà rất trẻ con.

Nàng không đáp mà kéo thái hậu lại ghế ngồi xuống, khẽ hỏi:
– Mấy ngày nay thái hậu và Trần công công ở đây có phát hiện điều gì lạ hay không? Có ai đến gần thăm dò hai người, hay là có thấy quan binh đến lục soát hay không?
Trần Hòa Nghĩa lúc này mới có cơ hội lên tiếng.

Lão đưa tay vuốt râu, nhưng mạnh tay quá vuốt tuột cả hàm râu giả, sau đó cũng không buồn gắn lại mà thản nhiên nói:
– Tạm thời thì không thấy gì lạ nhưng ta vẫn là lo ngại không dám để thái hậu ra bên ngoài, sợ chẳng may có người quen trong cung nhận ra.

Ngươi biết không, mấy ngày nay thị vệ trong thành hay bắt bớ một số quan lại cùng gia quyến của họ đi ngang qua đây.

Trong đó có những người thường xuyên ra vào trong cung.

Ta e ngại nếu cứ tiếp tục ở đây bọn họ sẽ phát hiện bọn ta.

Kì Phong, ngươi về rồi thì tốt.

Nếu như không có gì trở ngại, hai ngày nữa sẽ mở phong cửa kinh thành, chúng ta liền rời khỏi đây.
Anh Ngọc thở dài, nàng cúi đầu nói:
– Ta e rằng ta không đi được rồi.

Trần…Trần bá phụ, chỉ đành phiền ngài chăm sóc cho Trần tỉ tỉ thay ta.
Trần Hòa Nghĩa kinh ngạc, Trần Thị Oanh cũng bàng hoàng.

Cả hai cùng lúc bước tới vây lấy Anh Ngọc hỏi gấp:
– Ngươi tại sao lại không đi được? Kì Phong, có phải…đã xảy ra chuyện gì với ngươi không?
Trần Thị Oanh gấp gáp nhìn nàng đầy lo lắng.

Trần Hòa Nghĩa cũng nóng ruột hỏi:
– Phải chăng Lê Duy Minh có điều chi uy hiếp ngươi? Kì Phong, ngươi nói đi!
Anh Ngọc uể oải nói ra những ý định Lê Duy Minh muốn nàng làm với Trần Thị Oanh và Trần Hòa Nghĩa.

Trần Thị Oanh nghe xong, nét mặt bà thâm trầm khó đoán.

Bà đứng dậy đi một vòng, sau đó quay lại, dùng khẩu khí uy nghiêm của đương kim thái hậu ngày nào nói:
– Trần Hòa Nghĩa, đêm nay chúng ta đến tìm Lê Tông.
Anh Ngọc muốn phát khóc.

Thái hậu lại muốn làm gì? Khó khăn lắm mới đưa được bà rời cung, thoát khỏi thân phận thái hậu.

Bây giờ bà lại muốn tìm Lê Tông? Ai! Chắc không phải là muốn mượn binh lực của Lê Tông giành lại quyền lực từ chỗ của Lê Duy Minh đó chứ?
Thấy sự nghi hoặc trong mắt của Anh Ngọc cùng Trần Hòa Nghĩa, Trần Thị Oanh thản nhiên nói:
– Đúng vậy, bổn cung muốn tìm Lê Ngang, nói cho hắn biết chuyện Lê Duy Minh đang đêm đột nhập cấm cung mưu hại hoàng thượng để đoạt lấy quyền vị.


Bổn cung muốn mượn binh lực của Lê Tông, lật đổ Lê Duy Minh.
Trần Hòa Nghĩa nghe xong, liền quay sang Anh Ngọc mách:
– Đấy! Kì Phong ngươi nghe xem.

Mấy ngày nay thái hậu người đều cứ đòi đi tìm Lê Tông, Đỗ Chí.

Ta khuyên nhủ hết lời rồi.

Bọn Lê Tông, Đỗ Chí có khi còn oán hận, muốn mạng thái hậu người còn hơn cả Lê Duy Minh.Nhưng ta nói thế nào người cũng không nghe!
Anh Ngọc không nói gì.

Nàng nhìn Trần Thị Oanh, thấy nàng kia khuôn mặt đầy nước mắt.

Nàng mới quay đầu nhìn Trần Hòa Nghĩa.

Trần Hòa Nghĩa hiểu ý liền lui ra ngoài.

Trong phòng còn lại hai người, Trần Thị Oanh lại lần nữa lao vào ôm chặt lấy Anh Ngọc mà khóc.

Anh Ngọc vỗ về bà.

Không hiểu sao bà vốn đường đường một thái hậu nhưng mỗi khi đối diện nàng đều là một bộ dạng như thiếu phụ nhu nhược, chỉ biết lao vào ôm nàng mà khóc? Nàng vẫn để bà khóc xong mới khẽ nói:
– Thái hậu, trước mắt người nên cùng Trần công công rời đi trước.

Lê Duy Minh thế nhưng lại muốn dùng ta, tạm thời chắc sẽ không làm hại ta.

Ta ban đầu còn lo lắng hắn tìm đến ta vì nghi ngờ ta biết đến hành tung của hai người.

Nhưng sau nhiều lần tiếp xúc, hắn đều không đề cập đến.

Như vậy thì thật tốt.

Thái hậu, người rời kinh thành, trời đất mênh mông, người có thể tự do thoải mái sống theo ý mình.

Đợi khi ta có được cơ hội cũng sẽ nhanh chóng tìm đến hội tụ với mọi người.
Thái hậu nắm chặt lấy lưng áo nàng, áp mặt vào ngực nàng hỏi:
– Kì Phong, nói thật với ta, trong lòng ngươi nghĩ điều gì?
Anh Ngọc ngẩn người.

Nghĩ điều gì ư? Thật sự cũng không có gì để nghĩ.

Với nàng bây giờ tất cả đều trống rỗng.

Lúc cứu ra thái hậu, nàng cũng muốn đi cùng bà tìm về cố hương đoàn tụ với Mạnh phu nhân.

Nhưng đó cũng chỉ là con đường mà nàng phải đi, không phải là mong muốn của nàng.

Mà thực chất nàng cũng không có mong muốn gì.

Mong muốn sao? Một kẻ si tình đến lúc chết, chết đi sống lại lại thêm một lần nữa si tình.

Đến cho cùng, vẫn chỉ là một mảng hư vô.

Nàng thở dài, buông tay thái hậu ra, nhìn vào mắt bà, thâm trọng nói:
– Thái hậu, chẳng lẽ người lại nghĩ ta tự nguyện ở lại kinh thành này?
Ánh mắt Trần Thị Oanh lạnh lẽo nhưng lại mang theo vài phần nũng nịu oán trách nhìn nàng nói:
– Ta có nghe nói Lê Duy Minh vừa phong cho ngươi làm quận công, còn ban hôn cho ngươi với Nguyễn Diễm Yên con gái của Nguyễn Chấn.

Mạnh Kì Phong, ngươi không nỡ rời kinh là bởi vì Nguyễn Diễm Yên kia?
Anh Ngọc muốn tức chết quá.

Thái hậu thay đổi nhanh thật.

Chẳng lẽ bà lại nghĩ nàng và Diễm Yên…?
– Thái hậu, không lẽ người nghĩ ta và Diễm Yên có thể thật kết thành phu phụ được sao? Người lại quên sao? Ta là nữ nhân.
Trần Thị Oanh nhàn nhạt nhếch môi, trong giọng nói còn chất chứa vài phần châm chọc:
– Ngươi trước cũng có thể đòi sống đòi chết vì Đinh Mộng Khuê, còn bây giờ sao lại không thể cùng sống cùng chết bên Nguyễn Diễm Yên? Hơn nữa, Nguyễn Diễm Yên từng liều mạng đỡ nhát đao cho ngươi.

Ta biết, ngươi sẽ vì nàng ta.
Anh Ngọc ngậm miệng nghĩ thầm.

“Cũng đúng”.

Nàng vừa không thể rời đi, cũng không dám rời đi vào lúc này thật ra cũng có một phần vì nghĩ đến Diễm Yên và Nguyễn Chấn.

Kể từ khi Lê Duy Minh nói rõ với nàng hắn muốn đoạt lấy binh quyền của ba vị cố mệnh đại thần về tay.

Trong lịch sử, nàng vốn đã biết Đỗ Chí, Lê Tông sẽ vì lần này thất thủ mà mất mạng trong tay của Lê Duy Minh.

Nhưng còn Nguyễn Chấn? Tuy trong lịch sử Nguyễn Chấn về sau đã thành công lật đổ Lê Duy Minh, phò trợ Lê Duy Khải đăng vị nhưng sau sự kiện đêm đó, sự bố trí cẩn mật của Vĩnh Thuận đế hoàn toàn khác với diễn biến ghi lại trong lịch sử.


Đêm đó, Vĩnh Thuận đế thật sự đã thắng, Lê Duy Minh bại trận rõ ràng nếu không phải khi không có một kẻ từ trên trời rơi xuống như nàng làm loạn thế cục.

Vì vậy, nàng rất nghi ngờ có khi nào sẽ có sự biến đổi lịch sử cho nên nàng mới đến đây? Và chính nàng bị lôi cuốn vào các sự kiện tranh chấp thế này bởi vì nàng cũng có sứ mệnh là sẽ vào lúc thích hợp ra tay trợ lực để lịch sử diễn ra đúng theo những gì nên có.
Tuy nhiên đó chỉ là suy tưởng của nàng thôi.

Lí do đơn giản nhất là bởi vì nàng biết Lê Duy Minh đã chuẩn bị tươm tất “lễ đãi” với ba vị cố mệnh đại thần.

Nàng cũng không tin hắn lại chỉ ra tay tru di với cả nhà của Lê Tông và Đỗ Chí mà buông tha cho Nguyễn Chấn nếu không phải có lí do khác thường.

Quan trọng hơn là nàng nhìn ra dường như Lê Duy Minh đối với Nguyễn Chấn còn ghét bỏ hơn so với hai vị đại thần kia.

Cho nên dù là nàng nghĩ nhiều hay lo xa, nàng thật lòng không muốn nhìn thấy cả nhà Nguyễn Chấn bị hại.

Dù là một phần cơ hội sẽ bị hại, nàng cũng không đành lòng.
Trần Thị Oanh thấy nàng trầm lặng khá lâu, bà mới khẽ nắm tay nàng.

Anh Ngọc bất chợt đẩy ra, nàng nhìn bà đầy xa cách nói:
– Trần tỉ tỉ, trách nhiệm của ta với tỉ đã hết rồi.

Bây giờ đất rộng trời quang, tỉ đi đường tỉ, ta đi đường ta.

Tỉ nên an phận rời khỏi đây để ta khỏi vướng tay vướng chân nữa.
Trần Thị Oanh bất ngờ biến sắc, vung tay tát nàng một cái nói:
– Điên rồ! Ngươi phải đi cùng ta.

Ta đã nói sống cùng sống, chết cùng chết.

Ta không cho phép ngươi ở đây một mình!
Anh Ngọc cười khẩy:
– Ta nào ở đây một mình? Ta sẽ lấy Nguyễn Diễm Yên làm thê tử.

Từ nay ở trong kinh thành làm quận công quyền cao chức trọng, lại có mỹ nhân bên mình.

Trần tỉ tỉ, nỡ lòng nào, tỉ bắt ta bỏ lại vinh hoa mỹ nữ để theo một lão bà như tỉ đi loạn khắp nơi?
Trần Thị Oanh trợn mắt kinh ngạc:
– Ngươi…ngươi nói điên cái gì vậy?
Vốn là bà chỉ muốn nói lẫy nàng một chút.

Bà cũng muốn nghe nàng nói rõ lí do tại sao không thể rời kinh cùng bà.

Thật ra bà cũng biết thân phận của mình ở lại trong kinh thành như vậy thật sự gây bất tiện cùng bất an cho nàng và cả Trần Hòa Nghĩa.

Cho nên chỉ cần biết nàng bình an, nếu nàng không thể cùng lúc rời kinh với bà, bà có thể nghe theo sắp xếp của nàng và Trần Hòa Nghĩa rời khỏi kinh thành trước rồi tìm một nơi hẻo lánh ở tạm, chờ đợi nàng xuất thành rồi cùng lúc lên đường sau.

Thế nhưng nói một vòng lại thành ra làm nàng tức giận liền thừa nhận muốn thành hôn với Diễm Yên và ở lại kinh thành.

Trần Thị Oanh biết mình làm nàng giận, bà liền xuống giọng làm nũng nói:
– Kì Phong, được rồi, nghiêm túc đi! Nếu bổn cung rời đi, ngươi cũng phải sớm theo bọn ta đoàn tụ đó.

Bổn cung sẽ ở ngoài thành chờ ngươi, được không?
Anh Ngọc bất ngờ gỡ tay bà ra, lạnh lùng nói:
– Ta thật là rất nghiêm túc nói.

Ta hết trách nhiệm với bà rồi thái hậu lão nhân gia à! Bây giờ, bà đi đường bà, ta đi đường ta.

Kinh thành này chính là cấm địa của bà.

Bà tránh càng xa càng tốt.

Còn chuyện của ta không cần bà quan tâm!
Thái hậu cứng họng, bà trừng mắt với nàng:
– Ngươi…ngươi nổi giận cái gì? Bổn cung cũng chỉ nói đùa.

Ta vốn không nghĩ ngươi và Nguyễn Diễm Yên kia có thể có gì.

Kì Phong, ngươi đừng như vậy, đừng nổi giận với ta được không?
Anh Ngọc bất ngờ đứng phắt dậy, cau mày thật chặt, sau đó lạnh lùng nói:
– Thái hậu! Nếu bà nghĩ đến ta, làm ơn rời kinh đi thật xa, tránh để phiền phức cho ta.

Hơn nữa, ta nói cho bà biết, bà là trưởng bối của ta nhưng mà ta thật sự không thích những hành động thân cận của bà.

Dù chúng ta đều là nữ nhân đi nữa nhưng cũng không thể nữ nhân nào cũng ôm ấp với ta như bà!
Thái hậu chết sững nhìn nàng.

Như thế nào chỉ trong một lúc, nàng liền thay đổi như một người khác thế này? Thái hậu run rẩy lắp bắp hỏi:
– Ngươi…ngươi thật là Mạnh Kì Phong? Tại sao ngươi…?
Anh Ngọc nhếch cười:
– Bà vốn biết ta không phải là Mạnh Kì Phong.

Ta là nữ nhân!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.