Bạn đang đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 2 – Chương 7
Chương 7
Đầu thảm đỏ bên ngoài.
Các ngôi sao Hollywood được một chiếc xe Motorhome màu đên chở đến, trong nháy mắt cửa xe mở, ánh sáng liên tục lóe lên, những tiếng gào thét bùng nổ, ánh sáng rực rỡ, lộng lẫy vô cùng.
Liêu Tu, Quỳnh An, George và Tracy chen lẫn trong đám người, bị đám người đẩy tới đẩy lui, bốn người đều lo lắng chăm chú nhìn chiếc Motorhome màu đen.
Càng về sau, các ngôi sao Hollywood bước vào càng là những ngôi sao danh tiếng.
Phan Đình Đình đáng ra phải xuất hiện rồi.
Tâm tình của Liêu Tu và Quỳnh An rất kích động, Phan Đình Đình càng xuất hiện muộn càng thêm áp lực với họ, mà cũng càng thêm được để ý bởi giới truyền thông, sản phẩm của SÂM càng được tuyên truyền hiệu quả. Tuy nhiên, mong muốn sớm được nhìn thấy Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục của SÂM cũng rất bức thiết.
Nhìn một ngôi sao Hollywood bước vào thảm đỏ, George và Tracy có chút buồn bã. George nhỏ giọng nói: “Dùng thủ đoạn này cơ đấy!”
Rõ ràng bộ lễ phục hợp nhất với Phan Đình Đình là bộ lễ phục do Diệp Anh thiết kế, rõ ràng Phan Đình Đình đã chọn lễ phục của Diệp Anh, nhưng bỗng dưng lại bị Sâm Minh Mỹ dùng thủ đoạn phá hỏng!
Nếu không phải Diệp Anh ngăn cản, anh đã mấy lần muốn đến bộ phận thiết kế của công ty chất vấn Sâm Minh Mỹ, xem cô ta cuối cùng có biết nhục nhã và có một chút tinh thần cạnh tranh công bằng không!
Dưới ánh sáng rực rỡ của lễ trao giải, Sâm Minh Mỹ mặc một chiếc váy tơ tằm màu vàng lụa, trên thân thêu một con phượng sống động và tinh xảo, đang bay lên những đám mây xinh đẹp.
Chiếc váy này rõ ràng giống phượng bào của Phan Đình Đình, chỉ là kiểu dáng đã được lược giản đi một chút, không có chiếc cổ dựng đứng, độ dài của nó cũng chỉ đến đầu gối.
“Trong trường hợp này, tự nhiên phải long trọng một chút.”
Sâm Minh Mỹ mỉm cười trả lời cô, ánh mắt cố ý kèm theo sự kiêu ngạo.
Mặc lễ phục tương tự thế này, đến khi Phan Đình Đình bước trên thảm đỏ, những nhà thiết kế thời trang quốc tế tại đây đều có thể nhận ra cô chính là người đã thiết kế phượng bào của Phan Đình Đình.
“Ừm, rất đúng.”
Diệp Anh mím môi cười, rồi lại bật cười, nói: “Chỉ là nếu như Phan Đình Đình phát hiện ra bộ lễ phục cô ấy vẫn tưởng là độc nhất vô nhị lại gặp phải chị em của nó ở trong buổi lễ trao giải, không biết cô ấy sẽ thế nào nữa?”
Khuôn mặt Sâm Minh Mỹ biến sắc.
Việt Xán và Việt Tuyên dường như không nghe trận giao chiến giữa hai người, vẻ mặt tĩnh lặng, nhỏ giọng bàn một số việc của tập đoàn.
“Phan Đình Đình sẽ như thế nào tôi không biết,”
Ngưng lại vài giấy, Sâm Minh Mỹ lạnh lùng cười:
“Tôi chỉ hi vọng tại bữa tiệc rượu chúc mừng, cô Diệp có thể mang khuôn mặt tươi cười như vậy, thực lòng chúc mừng cho thương hiệu SÂM của chúng tôi đã mở cửa thành công.”
“Nhất định là vậy.”
Diệp Anh mang vẻ tươi cười, chân thành nói: “Tôi cũng tin là nếu Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục của MK đi trên thảm đỏ, cô Sâm cũng sẽ thật lòng chúc mừng MK.”
“Hừm.”
Ngón tay hung hăng xoay chiếc vòng giả cổ màu vàng, Sâm Minh Mỹ ngẩng đầu, kiêu căng nhìn về phía màn hình lớn đang chiếu cảnh rầm rộ của thảm đỏ.
Cô không cần nói nhiều với người con gái này, chỉ cần Phan Đình Đình mặc bộ phượng bào cao quí bước từ trong xe đi ra.
…
Lễ trao giải điện ảnh long trọng nhất toàn cầu trong năm.
Thảm đỏ lộng lẫy.
Tiếng microphone vang lên giọng khàn khàn, hấp dẫn của người chủ trì bên ngoài: “Sắp bước vào thảm đỏ là cô Phan Đình Đình đến từ Trung Quốc, nằm trong danh sách đề cử diễn viên phụ xuất sắc nhất của năm.”
…
Đám người ào lên mãnh liệt.
Liêu Tu và Quỳnh An kích động đến ngừng thở, hướng về chiếc Motorhome đen phía đầu thảm đỏ. George và Tracy cũng lo lắng nhìn theo.
Trong hội trường rực rỡ ánh sáng.
Trên màn hình lớn, ánh sáng chớp liên tục, chiếc Motorhome màu đen đang chậm rãi tiến về thảm đỏ, nụ cười trên khóe môi mờ đi, ánh mắt Diệp Anh trở nên thâm sâu, ngón tay nắm chặt tay vịn của ghế.
Lúc này, bàn tay Việt Tuyên phủ lên tay cô, lạnh lùng nhưng có sức mạnh, khi cô nhìn anh, ánh mắt anh thản nhiên nhìn Phan Đình Đình sắp bước ra khỏi chiếc Motorhome trên màn hình lớn.
Ánh sáng bên ngoài xe loang loáng liên tục.
Bên trong chiếc Motorhome, Phan Đình Đình hồi hộp đến mức hai má ửng đỏ, khó khăn hít thở, cô giữ chặt ngực mình, hai chân cũng hơi run.
Như thể cô đang nằm mơ, cô thực sự đã tới lễ trao giải Laurence được quan tâm nhất thế giới. Đây là mơ ước của vô số những ngôi sao nữ luôn được coi là bình hoa như cô. Rõ ràng cô đã thực sự đến đây!
Cô không biết sau đó mình có cơ hội này nữa không!
Cô hi vọng tất cả mọi người đêm nay sẽ nhớ cô, nhớ khuôn mặt cô, nhớ con người cô, vì thế cô phải nắm chặt cơ hội này!
Cho nên, cô không được lựa chọn bộ lễ phục của những thương hiệu lớn như ném bố thí cho cô, cô cần một bộ lễ phục đẹp nhất, mỹ lệ nhất, một bộ lễ phục phải khiến cả Hollywood khó lòng quên được cô!
Khi mặc bộ lễ phục xanh lam như một bầu trời sao, từ trong gương, cô thấy thấp thoáng bóng dáng của Ingrid – sự lạnh lùng cao quí trên người mình. Cô biết rõ đây là bộ lễ phục đẹp nhất trên thế giới và hợp nhất với cô.
Nhà thiết kế Diệp Anh lạnh lùng rõ ràng có thể khiến cô lột xác, khai thác những vẻ đẹp khiến chính cô cũng phải rung động.
Tuy nhiên – Khi Việt Xán đề nghị hiệp ước cực kỳ hậu hĩnh của việc làm người đại diện ấy hợp đồng quảng cáo…
Cô đã động tâm.
Một buổi tối tại quán rượu ngoài trời ở Lâm Giang, bầu trời thưa thớt sao, Việt Xán đã dịu dàng ôm lấy vai cô, thì thầm với cô.
Khi anh dùng ánh mắt thâm tình nhìn cô, nói với cô, anh cần sự trợ giúp của cô, anh cần cô chọn lựa bộ lễ phục của Sâm Minh Mỹ.
Khi anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng, hôn lên mái tóc dài của cô, dịu dàng hỏi: “Đình Đình, có thể giúp anh không?”
…
Trong xe, Phan Đình Đình run rẩy nhắm chặt mắt.
Không ai có thể tin.
Cô thật sự yêu người đàn ông bạc bẽo này.
Vẻ đẹp của anh ấy, sự mạnh mẽ của anh ấy, thậm chí cả sự tàn nhẫn của anh, sự bạc tình của anh, cô yêu anh hoàn toàn cuồng nhiệt và sâu nặng.
Đã quen với cuộc sống của giới giải trí, cô không để ý những người con gái khác bên cạnh anh, cô chỉ cần anh cũng thích cô, yêu cô, cần cô.
Run rẩy hít sâu một hơi.
Cửa xe được mở ra, Phan Đình Đình chỉnh lại biểu cảm trên mặt, khom lưng bước ra ngoài.
Trong hội trường huy hoàng, trên màn hình lớn, cửa xe được người phục vụ anh tuấn cao to mở ra, thoáng chốc, vô số máy ảnh bắt đầu nhấp nháy!
Trong biển tia chớp loang loáng, Phan Đình Đình với làn da trắng nõn nà chậm rãi bước ra khỏi xe.
Kìm chế sự kích động trong ngực, khóe môi Sâm Minh Mỹ mỉm cười, thận trọng nhìn thời khắc vinh quang không gì sánh được này!
Khóe môi vẫn giữ nụ cười.
Sâm Minh Mỹ thanh nhã nhìn màn hình lớn.
Thời gian như đọng lại.
Diệp Anh quay đầu, mỉm cười với Sâm Minh Mỹ.
Sâm Minh Mỹ bất động.
Bừng tỉnh, sắc mặt Sâm Minh Mỹ càng lúc càng trắng bệch, khóe môi vẫn duy trì nụ cười như trước, nhưng chiếc mặt nạ kỳ dị như thể sắp vỡ tan ra.
Đột nhiên, điện thoại trong túi cô điên cuồng vang lên, từng hồi vang lên sắc nhọn, chói tai!