Tường Vi Đêm Đầu Tiên - Tập 2

Chương 8


Bạn đang đọc Tường Vi Đêm Đầu Tiên – Tập 2 – Chương 8


Chương 8
Bầu trời đêm đầy sao.
Trên thảm đỏ lễ trao giải Laurence sáng như ban ngày, trước vô số những tia chớp loang loáng, với làn da trắng nõn nà, dáng người ngọc ngà như thể được trời ban tặng cho riêng mình, Phan Đình Đình mặc bộ lễ phục được khoét hình chữ V màu xanh lam với biển sao, đẹp như nữ thần, nữ thần lạnh lùng xinh đẹp đến từ bầu trời đêm thần bí.
Vô số ánh mắt kinh ngạc.
Những phóng viên đang chụp ảnh những ngôi sao lớn khác dường như cũng bị tia điện phóng trúng, quay đầu nhìn về phía Phan Đình Đình đang đi trên thảm đỏ.
Bóng dáng xanh lam ấy đẹp như thể đến từ bầu trời thần bí, từ vương quốc lạnh lùng. Sau giây lát ngừng hô hấp, đám đông như một cơn bão tố điên cuồng lấp lánh những tia chớp liên tục.
“Tanh tách!”
“Tanh tách!”
“Tanh tách!”
“Tanh tách!”
“Tanh tách!”
Các phóng viên của các nước điên cuồng chụp ảnh Phan Đình Đình, biển ánh sáng khiến thảm đỏ sáng rực như ban ngày. Những ngôi sao khác xung quanh cũng không nhịn được phải nhìn qua, trên thảm đỏ phút chốc nổi lên một trận cao trào!
“… Cô Phan không mặc… không mặc lễ phục của chúng ta!” Trong hội trường, giọng Liêu Tu hoảng hốt bất an qua điện thoại, Sâm Minh Mỹ nhìn chằm chằm vào màn hình lớn đang quay cảnh trên thảm đỏ, tay phải giữ chặt chiếc điện thoại.
Đầu óc cô trống rỗng, đôi môi run rẩy, không thể tin được, đã xảy ra vấn đề gì, sao lại như vậy, đột nhiên xảy ra chuyện gì?
Nhìn Phan Đình Đình trên màn hình lớn, vẻ mặt của Việt Xán buồn bã u ám, lát sau, khóe miệng nhếch lên, thò người ra nói chuyện với Diệp Anh: “Chúc mừng cô Diệp.”
Lật ngửa bàn tay, nắm lấy bàn tay Việt Tuyên, Diệp Anh mỉm cười nhìn Việt Xán, nói: “Cảm ơn. Tiệc rượu hôm nay vẫn xin mời anh và cô Sâm vui lòng đến dự.”
“Nhất định.” Việt Xán mỉm cười nói: “Đây là vinh quang của Tạ thị mà.”
Đờ đẫn gập điện thoại, đầu óc Sâm Minh Mỹ ù đi, cô nhìn chiếc túi xách bằng gấm trong tay phối rất hợp với phượng bào, bỗng dưng cảm thấy mỉa mai vô cùng, máu xông lên mặt!
Hội trường vang lên một trận bàn tán sôi nổi, dường như nghe thấy tên ai đó, Sâm Minh Mỹ đờ đẫn nhìn qua, đó chính là Phan Đình Đình đang chậm rãi bước vào, như có vầng sáng bao quanh, vẻ đẹp toát ra như nữ thần, mà trêu chọc thay Phan Đình Đình đang mặc bộ lễ phục xanh lam, chứ không phải bộ phượng bào!
Hận đến mức nghiến chặt răng, Sâm Minh Mỹ “đột ngột” đứng dậy, muốn xông thẳng ra chất vấn cô ta!
“Minh Mỹ.”

Việt Xán nắm lấy tay cô.
Sâm Minh Mỹ căm phẫn thoát ra, nhưng bàn tay Việt Xán như thép, cuối cùng sắc mặt cô trắng bệch, buồn bã ngã xuống ghế nhắm mắt, không muốn nhìn bất cứ điều gì nữa.
Tương phản với sự u ám buồn bã của Sâm Minh Mỹ, lễ trao giải tối nay diễn ra vô cùng sôi động và thuận lợi. Bộ phim “Gia tộc hắc đạo” của đạo diễn Hách Bá đến tham dự giải thưởng ở bốn hạng mục, mà Phan Đình Đình đến từ Trung Quốc cũng đoạt giải nữ diễn viên phụ ngoài dự đoán.
Dưới ánh sáng lộng lẫy.
Trên người mặc bộ lễ phục xanh lam, Phan Đình Đình như nữ thần chiến thắng bước lên bục trao giải, cô xúc động cầm tượng đồng. Máy quay phim và hệ thống vệ tinh đã truyền chiếu cảnh cô nhận giải thưởng đến với khán giả khắp thế giới!
Dưới khán đài của hội trường.
Cùng là khách đến dự, Diệp Anh mỉm cười vỗ tay chúc mừng Phan Đình Đình. Như cô dự liệu, Phan Đình Đình là một cô gái thông minh, biết lựa chọn như thế nào mới là chính xác nhất.
*****
Trong một trang viên tư nhân cách nơi tổ chức lễ trao giải không xa, sau khi lễ trao giải Laurence kết thúc, tiệc rượu chúc mừng của tập đoàn họ Tạ được long trọng tổ chức ở đây.
Nó nghiễm nhiên trở thành buổi tiệc nhỏ của giới thời trang. Ngoại trừ tầng lớp thượng lưu của tập đoàn họ Tạ, hầu như tất cả những nhân vật uy quyền của giới thời trang quốc tế đến tham dự lễ trao giải Laurence đều tới đây.
Ánh sáng huy hoàng.
Hương rượu với những bóng hình kiều diễm.
Khách khứa đến dự ăn mặc lộng lẫy, vui vẻ nói chuyện, tay cầm ly champagne, hướng tới Việt Xán, Việt Tuyên và Diệp Anh, chúc mừng nhãn hiệu thời trang cao cấp MK của Tạ thị lần đầu tiên vước vào võ đài quốc tế đã thành công như vậy.
Các vị khách khen ngợi bộ lễ phục Phan Đình Đình mặc mỹ lệ, thần bí, cao nhã và kiêu sa hơn bất cứ bộ lễ phục thiết kế nào của các thương hiệu thiết kế hàng đầu quốc tế.
“Cảm ơn.”
“Cảm ơn sự thừa nhận của ngài.”
“Rất hân hạnh vì ngài yêu thích phong cách thiết kế của MK.”
Trong bữa tiệc rượu nhạc du dương, Diệp Anh vừa mỉm cười điềm tĩnh nói chuyện với các vị khách, vừa nhìn Việt Tuyên cách đó không xa.
Việt Tuyên đêm nay hơi lạ, khi tham dự lễ trao giải, anh cự tuyệt ngồi xe lăn, cũng không để cô dìu anh.
Lúc này, dưới ánh đèn rực rỡ huy hoàng, điềm đạm nói chuyện cùng khách khứa, Việt Tuyên để lộ rõ dáng người nổi bật, khí chất nho nhã, rất khó nhìn ra anh đã từng trải qua tai nạn xe nghiêm trọng như vậy, cách đây không lâu, anh vừa mới có thể nỗ lực đi xe đạp được một mình.
Nhìn anh vì mệt mỏi mà đôi môi tái nhợt, Diệp Anh khẽ nhíu mày, âm thầm lo lắng. Nhưng cô cũng nhận thấy trên khuôn mặt trắng nhợt của anh, hai má hơi ửng đỏ, đôi mắt sáng hơn thường ngày.
Khi cô đang do dự đấu tranh.

Giữa khách khứa, Việt Tuyên quay đầu nhìn cô, ánh mắt như hồ nước, mỉm cười dịu dàng với cô.
Sau đó, anh bước qua phía bên cạnh, nói nhỏ vài câu với người quản lý tổ chức ở đó.
Người quản lý mỉm cười, giơ tay làm động tác OK. Diệp Anh vẫn nhìn theo – Đột nhiên ánh đèn trong bữa tiệc tối lại!
Nhạc cũng im theo!
Tràn đầy ngạc nhiên, khách khứa trong bóng tối sửng sốt nhìn xung quanh, một chùm ánh sáng trắng chiếu xuống, giọng ca khàn khàn vang lên.
Dưới chùm ánh sáng, thình lình xuất hiện nhóm nhạc biểu diễn tiết mục cuối tại lễ trao giải khi nãy. Cầm chiếc mic bạc, họ tràn đầy mị lực biểu diễn —-
“I swear!                                                                (Anh thề)
By the moon and the stars in the sky.       (Trước ánh trăng và những ngôi sao trên bầu trời)
And I swear!                                                        (Anh thề)
Like the shadow that’s by your side.”       (Sẽ luôn bên em như hình với bóng.)
Trong giọng hát lãng mạn thâm tình, hai chùm ánh sáng như những hàng sao lấp lánh, người quản lý tuấn tú đẩy một chiếc xe đầy hoa tiến vào.
Ánh sáng trắng, cây tường vi trắng. Từng bông tường vi trắng nở rộ, những đóa hoa xinh đẹp nảy nở, cánh hoa trắng đến bừng sáng. Trong phút chốc, bữa tiệc chúc mừng biến thành cảnh tiên với một biển tường vi trắng, mộng ảo và mỹ lệ như xứ sở thần tiên của Alice.
Từng chùm hoa.
Từng bông tường vi trắng nở rộ.
Đặt Diệp Anh đứng ở trung tâm, giữa biển hoa ấy.
Mùi hoa thanh nhã, ánh sáng như những dải sao. Diệp Anh mặc bộ lễ phục màu xám bạc khiến cô như thể Nguyệt Thần, như đứa con cưng của hoa tường vi. Trái tim loạn nhịp đập mạnh, cô đứng đó, nhìn người đang bước tới gần mình trong biển hoa trắng.
“I see the questions in your eyes                              (Anh thấy trong đôi mắt em có nhiều nghi hoặc)
I know what’s weighing on your mind                    (Anh biết những gì đè nặng tâm trí em)
You can be sure I know my heart                             (Em có thể tin tưởng, vì anh hiểu rõ trái tim mình)
‘Cause I’ll stand beside you through the years    (Vì thế anh sẽ luôn ở bên em qua từng năm tháng)
You’ll only cry those happy tears                              (Em sẽ chỉ khóc vì hạnh phúc)

And though I make mistakes                                        ( Và dù anh có phạm phải lỗi lầm gì)
I’ll never break your heart.”                                         (Chắc chắn anh cũng sẽ không bao giờ làm tổn thương em)

Tại một góc tối.
Sâm Minh Mỹ vẫn để hồn phách thất lạc, trong thời khắc này đang kinh ngạc mở to mắt.
Chu trình của buổi tiệc rượu này vốn do cô một tay sắp đặt, cô nhớ rõ không hề có tình tiết này!
Mà Việt Xán đứng bên cạnh Sâm Minh Mỹ thấy cảnh tượng bất ngờ này, hai mắt cũng nheo lại, anh mím chặt môi, khuôn mặt dần đen lại, càng lúc càng nặng nề.
Sâu bên trong biển hoa tường vi trắng.
Việt Tuyên mặc bộ lễ phục màu xám bạc, trong tay cầm một chiếc hộp trang sức màu trắng, bóng dáng tuấn tú mang trên người mùi hoa thanh nhã, điềm đạm bước về phía Diệp Anh đang đứng giữa biển hoa.
“A…”
Tracy ngơ ngác há to miệng.
George, Liêu Tu và Quỳnh An cũng vô cùng ngạc nhiên.
“Bộp! Bộp! Bộp!”
Qua cơn ngạc nhiên, những vị khách đã hiểu cảnh tượng này có nghĩa gì, tất cả đều hưng phấn vỗ tay, đợi thời khắc lãng mạn đến!
“For better or worse        (Dù xảy ra chuyện gì)
Till death do us part        ( Dù cái chết chia lìa chúng ta)
I’ll love you with every beat of my heart!”   (Anh vẫn sẽ yêu em trong từng nhịp đập của trái tim)
Trong tiếng hát khàn khàn thâm tình, Việt Tuyên bước tới trước mặt Diệp Anh.
Xung quanh hai người là biển hoa tường vi trắng. Tai Việt Tuyên hơi ửng đỏ, anh cúi đầu, chầm chậm mở chiếc hộp nữ trang màu trắng khắc hình hoa tường vi.
Giữa không gian sáng ấy.
Trong khoảnh khắc chiếc hộp được mở ra, một làn ánh sáng chói mắt lấp lánh!
Sáng chói rực rỡ nhưng lại thâm sâu không đáy như màn đêm và dịu dàng lấp lánh – đó là một viên kim cương đen.
Những vị khách gần đó kinh ngạc thốt lên, kim cương to như vậy đã hiếm, mà lại là kim cương đen vô cùng hiếm thấy, vật phẩm tốt như vậy thật sự khiến người xem vô cùng thỏa mãn.
“Chiếc nhẫn sáng hơn những vì sao…”
Việt Tuyên nhẹ nhàng nắm lấy tay Diệp Anh, tai ửng đỏ, đáy mắt anh thấp thoáng sự chờ đợi nín lặng, anh nhìn thật sâu vào mắt cô: “… Em đồng ý nhận nó chứ?”

Trái tim Diệp Anh co thắt dữ dội!
Giọng nói tĩnh lặng của Việt Tuyên cũng như một cây kim sắc bén, đâm thẳng vào ngực Việt Xán.
Hai tay bên người không kiềm chế được, nắm chặt lại. Trái tim Việt Xán như bị bóp nghẹt muốn nổ tung. Anh không biết Diệp Anh sẽ trả lời thế nào, sự chờ đợi này như địa ngục lăng trì kéo dài đằng đẵng.
Giờ khắc này, Việt Tuyên đã đợi rất lâu, rất lâu.
Rất lâu, rất lâu.
Thậm chí khi anh chưa nhận thức được rằng mình đang chờ đợi, thì anh đã bắt đầu đợi chờ rồi.
Trong những năm tháng không gặp cô, anh nhìn thấy viên kim cương này, ánh sáng đen lấp lánh khiến anh nghĩ đến đôi mắt xinh đẹp đen láy của cô.
Mỗi đêm, anh chơi đùa với viên kim cương, lặng lẽ say mê. Anh có thể ngắm nhìn viên kim cương này cả đêm, nhưng lại không biết vì sao mình có thể ngắm nhìn nó lâu như vậy.
“… Em đồng ý chứ?”
Cơn ho trong họng cố kìm chế lại, khiến Việt Tuyên  cảm nhận được sự hồi hộp và nghẹt thở giữa ngực. Mãi lâu sau, anh không đợi câu trả lời của cô nữa, lãnh đạm hạ mí mắt, chỉ cảm thấy một khoảng không lạnh giá trong cơ thể trào ra.
“Nếu anh đồng ý hỏi em lần thứ ba,”
Bừng tỉnh từ cơn loạn nhịp, Diệp Anh quyết định, cô khẽ hít một hơi: “… Có thể em sẽ đồng ý trả lời câu hỏi của anh.”
Trong không gian yên lặng,
Việt Tuyên hôn mu bàn tay Diệp Anh, một lần nữa nín thở hỏi: “Em đồng ý nhận lời cầu hôn của anh nhé?”
“I’ll give you everything I can                              (Anh sẽ dành cho em tất cả những gì anh có)
I’ll build your dreams with these two hands   (Anh sẽ xây những giấc mơ cho em bằng chính đôi tay này)
We’ll hang some memories on the walls            (Chúng ta sẽ cùng khắc ghi những kỷ niệm)
And when there’s silver in your hair                  (Và khi mái tóc em điểm bạc)
You won’t have ask if I still care                          (Em sẽ không nghi ngờ tình yêu của anh)
‘Cause as the time turns the page                        (Bởi vì dù thời gian có trôi)
My love won’t age at all                                           (Thì tình yêu anh dành cho em là mãi mãi)
“Em đồng ý”
Đôi mắt đen láy hơi ướt, khóe môi Diệp Anh nở một nụ cười sáng ngời.
Tức khắc cả bữa tiệc vang lên những tiếng chúc mừng và tiếng vỗ tay rào rào, đáy mắt Việt Tuyên cũng là nụ cười sáng ngời như vậy.
Nhưng trong đáy mắt Việt Xán lại là một tảng băng tan vỡ, khuôn mặt anh trắng bệch như người chết.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.