Đọc truyện Tướng Quân – Chương 15: Nói Thật
Màn đêm dần buông xuống, hành cung náo nhiệt người người ra vào. Kết thúc cuộc săn bắn, tổng kết lại chiến lợi phẩm, người đứng nhất trong cuộc săn đầu tiên là trưởng tử phủ lục vương gia.
Bọn họ chọn những con thú rừng thịt béo, chế biến những món ăn cho bữa tiệc. Những số thú còn lại, ngay trong ngày được một số binh lính tiểu tốt đem trở về kinh bán cho thương nhân. Ngân lượng kiếm được từ phi vụ này đều rót vào quốc khố, chuẩn bị cho đợt cung cấp lương thực cho bách tính nơi biên cương vào mùa đông.
Phía trước đài quan sát, trên quảng trường rộng lớn bàn, thảm ngồi đã sớm chuẩn bị. Những người tham gia cuộc săn cũng đã tụ tập đầy đủ, dần dần khai tiệc.
Người đầu tiên phát hiện thiếu một đám con cháu hoàng thất là Hàm Mộc Vân. Vốn là nàng ấy đến tìm Dạ Tuyết và Tử Hàm, rốt cuộc tìm một vòng quảng trường cũng chẳng thấy ai.
Hoàng thượng cũng phát hiện ra có vài đứa trẻ, đều là con của vương gia không có mặt.
Phong Nguyệt Phủ Hàn phái người tìm kiếm.
Chẳng bao lâu, người phái đi trở về, nói nhỏ với hoàng thượng mấy câu. Phong Nguyệt Phủ Hàn cũng thôi cho người mời bọn trẻ.
Yến tiệc ngoài trời bắt đầu.
Trong khi trên quảng trường ca hát nhộn nhịp, yến tiệc linh đình thì đám người Dạ Tuyết lặng lẽ mở một buổi tiệc nhỏ phía sau đài quan sát.
Phong Nguyệt Nhất Sinh chọn lựa những con thú dễ nướng, dễ ăn đem tới, cũng chẳng biết là chiến lợi phẩm từ tay ai.
Phong Nguyệt Sở Uyên đem đến mấy vò rượu ủ lâu năm. Hắn còn tâm đắc, kiêu ngạo một hồi vì rượu ngon của mình.
Phong Nguyệt Giai Kỳ và Phong Nguyệt Tử Hàm lại bị bọn nam nhân giao cho việc nướng thịt.
Đừng hỏi tại sao không giao cho Dạ Tuyết tướng quân cũng là nữ nhi.
Nàng là nữ nhi sao…?
Đối với ánh mắt nghi hoặc của bọn họ, Dạ Tuyết cũng chẳng để tâm. Nàng sắn tay áo, đến giúp Giai Kỳ và Tử Hàm nướng thịt.
Nàng cũng không phải chưa từng nướng thịt qua. Khi đánh trận hay huấn luyện ở trong rừng, đều phải tự thân lo liệu việc ăn uống. Bắt vài thú hoang trong rừng nướng ăn cũng không phải chuyện lạ gì.
Phong Nguyệt Giai Kỳ ngửi mùi thịt nướng thơm phức, cảm thán “Thơm quá đi mất!”
Phong Nguyệt Nhất Sinh nhìn xiên thịt thỏ đã chín một nửa của Giai Kỳ, khẽ nuốt nước miếng “Muội nhanh lên, sắp chín rồi!”
Phong Nguyệt Sở Uyên xòe quạt che mặt, mắt thoáng nheo lại “Giai Kỳ, không phải muội nói thích những động vật đáng yêu sao? Tay nướng thịt thỏ, có đau lòng không hả?”
Giai Kỳ ngẩn ngơ nhìn Sở Uyên rồi lại nhìn xiên thịt thỏ trên tay “Thỏ đúng thật dễ thương nhưng… Thỏ nướng thật sự rất ngon mà!”
Nhất Sinh và Sở Uyên phì cười, Dạ Tuyết cong cong khóe môi, chung quy cũng không cười lớn.
Giai Kỳ bĩu môi “Các huynh còn cười ta, ta nướng ra các huynh còn ăn nhiều nhất!”
Nhất Sinh ôm bụng cười “Giai Kỳ nhà ta yêu động vật nhất nhưng mà yêu thức ăn ngon hơn!”
Phong Nguyệt Giai Kỳ lườm Nhất Sinh “Thích đồ ăn ngon là lỗi của ta sao?! Ta không cho các huynh ăn nữa!”
Nói đoạn, Giai Kỳ lấy từ trong tay áo ra một nắm kẹo sữa bò. Cô nàng kéo ống tay áo Phong Lãnh Nguyệt một cái, dúi vào tay y nắm kẹo “Cho tiểu ca ca này, đừng cho bọn họ ăn.”
Phong Lãnh Nguyệt mơ hồ bị Giai Kỳ dúi cho nắm kẹo, ngơ ngác nhìn Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết khẽ cười, cho y một ánh mắt yên tâm.
Nhất Sinh chớp chớp mắt, mặt dày cười “Tiểu Kỳ, cho ta đi?!”
Phong Nguyệt Giai Kỳ lột một viên kẹo màu sắc rực rỡ cho vào miệng, cô nàng hếch cằm khiêu khích nhìn hắn “Ta mới không cho!”
Nhất Sinh lại quay đầu nhìn chằm chằm Phong Lãnh Nguyệt.
Giai Kỳ dẩu môi “Tiểu ca ca, huynh đừng cho hắn!”
Nhất Sinh lườm Giai Kỳ một cái, ủ rũ dùng que củi chọc chọc đống lửa.
Phong Lãnh Nguyệt cầm một nắm kẹo trong tay, không biết nào sao.
Dạ Tuyết hơi dựa về phía y “Cho ta.”
Phong Lãnh Nguyệt nhanh nhẹn lột một viên kẹo sữa đưa đến bên môi nàng.
Dạ Tuyết ngậm kẹo khẽ cười “Rất ngon đấy, thử đi.”
Phong Lãnh Nguyệt nhìn nàng rồi lại nhìn Giai Kỳ đang cười cười nói gì đó với Tử Hàm. Y bóc vỏ một viên kẹo cho vào miệng, lúc này y mới nghe thấy Dạ Tuyết khẽ nói “Giai Kỳ rất thích đồ ngọt, con bé chịu đưa kẹo, điểm tâm của bản thân cho người khác tức thị đã coi người đó là bằng hữu. Đừng lo lắng.”
Phong Lãnh Nguyệt ngẩn đầu nhìn Giai Kỳ, đúng lúc chạm phải ánh mắt cô nàng. Giai Kỳ nhỏe miệng hướng y cười tươi.
Một bên Nhất Sinh xáp lại Giai Kỳ nhỏ giọng nói “Từ đầu đã thấy biểu tỷ với y có mờ ám!”
Cô nàng Giai Kỳ cười tinh nghịch “Có lẽ phải gọi là… Tỷ phủ rồi! haha”
“Cái gì mà tỷ phu?”-Sở Uyên xòe quạt che mặt, dịch người tới hỏi.
“…”
Dạ Tuyết nhìn bọn họ xúm năm xúm ba rì rầm bên kia đã biết bọn họ nói chuyện không đứng gì cho cam.
Vừa lúc xiên thịt trên tay Dạ Tuyết đã chín, nàng dùng mật ong quết lên bền mặt con gà rừng đã chín thơm phức.
“Oa, kỹ thuật của biểu tỷ cũng không tồi đâu! Thực thơm!!!”
Nhất Sinh và Sở Uyên cũng quay đầu.
“Đến, đến, khai tiệc thôi!”
Rượu qua một tuần, thịt nướng lượt đầu cũng đã xử hết. Trên đống lửa lúc này đang treo mấy con gà rừng cùng thỏ.
Rượu của Sở Uyên đem đến tuy ủ lâu năm nhưng không quá mạnh. Cũng không biết nồng độ cồn ít hay là có tác dụng chậm rãi mà mọi người ở đây đều tỉnh táo.
Phong Nguyệt Giai Kỳ trở xiên thịt trên tay “Cứ ngồi vậy thật chán, chúng ta chơi trò gì đi?”
Phong Nguyệt Nhất Sinh uống một ngụm rượu “Chúng ta chơi trò nói thật đi? Nói không được liền phạt rượu?”
Phong Nguyệt Sở Uyên phe phẩy quạt “Ý hay nha!” hắn đưa mắt nhìn qua vị ca ca ra đời trước hắn hai khắc bên cạnh, cười xấu xa.
“Ta còn muốn xem đại ca ta còn điều gì giấu ta!”
Phong Nguyệt Giai Kỳ vỗ đùi cười hì hì “Được, bắt đầu thôi!”
Cô nàng nghiên đầu ngẫm nghĩ “Một vò rượu này rót đầy ly theo vòng, đến người nào hết rượu liền bắt đầu từ người đó!”
Nói đoạn, Phong Nguyệt Giai Kỳ hí hửng cầm vò rượu rót cho từng người. Vừa đến Phong Nguyệt Nhất Sinh liền hết rượu.
Nhất Sinh nhìn ly rượu chưa đầy của mình, rồi lại nhìn Giai Kỳ “Muội chơi ta!”
Cô nàng Giai Kỳ trừng mắt “Làm ơn đi! Ta ngồi bên cạnh huynh đây!”
Phong Nguyệt Nhất Sinh bĩu môi hắc giọng “Ai hỏi đây?”
Phong Nguyệt Giai Kỳ tiên phong gây thù “Để ta, để ta.”
Nhất Sinh một mặt đề phòng nhìn cô nàng.
“Lần đầu tiên… Ngươi đến lầu xanh là khi nào?”
Nhất Sinh trợn mắt “Ta đến nữ tử còn chưa nắm tay, đến lầu xanh khi nào chứ?”
“Nói dối!” Giai Kỳ chống nạnh “Không trả lời được liền uống chén rượu đầy.”
Nhất Sinh xoa xoa mũi, ậm ờ một lúc mới nói “Năm mười ba tuổi.”
“Phụt” Sở Uyên lau miệng, giơ ngón tay cái “Nhất Sinh quả là không tầm thường, mười ba tuổi đã “chiến trận ác liệt”!”
Giai Kỳ làm bộ kinh ngạc “Ôi, thật không nhìn ra!”
Phong Nguyệt Nhất Sinh đỏ mặt, thẹn quá hóa giận “Còn không phải bị tên hỗn đản Khương Lương lừa vào sao!”
Phong Nguyệt Khương Lương chính là đại nhi tử phủ lục vương gia, chính là người đứng đầu bảng săn bắn nhiều nhất hôm nay.
“Nào, đến ta!”-Giai Kỳ tự tin hấc cằm “Ai hỏi nào?”
Phong Nguyệt Sở Uyên lên tiếng “Để ta! Năm đó, nhi tử xui xẻo của vị quan kia chọc gì đến ngươi thế?”
Giai Kỳ đen mặt. Cứ tưởng cô nàng sẽ chọn không trả lời thì cô nàng lại lên tiếng “Hắn nói ta là heo mập chết tiệt, ta chỉnh hắn một chút, ai biết mạng hắn yếu vậy chứ!”
Nhất Sinh khoát tay “Có vậy cũng giết người ta? Muội bớt điêu đi. Mau nói thật, không thì phạt rượu gấp đôi!”
Giai Kỳ vân vê chén rượu “Hắn ta… Vốn chỉ chỉnh hắn một chút, nhưng hắn lại… Cưỡng hiếp thị tỳ của ta. Trong cơn nóng giận ta giết hắn rồi.”
Vừa dứt, cô nàng Giai Kỳ ngẩn đầu uống sạch chén rượu. Cô nàng nhúng vai, thản nhiên nói “Cho dù quay lại lúc đó ta cũng giết hắn.”
Sở Uyên không chút ý vị cười “Nào, đến Tiểu Hàm đi.”
Tử Hàm ngây thơ ngẩn đầu, có chút khẩn trương.
“Tiểu Hàm tỷ đã từng làm việc gì hối hận chưa?”
Tử Hàm nghe câu hỏi của Nhất Sinh thì thoáng ngẩn ra, nàng thoáng nhìn qua Dạ Tuyết rồi gật đầu “Rồi!”
Giai Kỳ chớp mắt “Không nói rõ chuyện gì sao?”
Tử Hàm khó xử nhìn bọn họ, cuối cùng nâng rượu uống cạn.
Giai Kỳ khoát tay “Biết Tiểu Hàm tỷ da mặt mỏng mà! Đến, tiểu ca ca đi.”
Cô nàng nhìn về phía Dạ Tuyết “Biểu tỷ có hỏi không?”
Dạ Tuyết lắc đầu.
“Vậy tốt, để ta!”
Giai Kỳ ngẫm nghĩ một lát, hình như chẳng thể nghĩ ra câu hỏi gì cao thâm “Hmmm… Tiểu ca ca đã có ý trung nhân chưa?”
Phong Lãnh Nguyệt giật mình.
Nhất Sinh cùng Sở Uyên cười nhạo “Giai Kỳ, muội đừng để mắt đến người ta!”
“Muội dọa đến người ta rồi kìa!”
Cô nàng Giai Kỳ gãi đầu “Ta cũng chẳng nghĩ ra được câu nào khác!”
Giai Kỳ nhìn Phong Lãnh Nguyệt “Huynh trả lời đi, có ý trung nhân chưa? Có thích người nào chưa?”
Phong Lãnh Nguyệt nhìn qua Dạ Tuyết, nàng cũng vừa vặn nhìn qua y.
“Tiểu ca ca, biểu tỷ cũng không cứu nổi huynh đâu. Mau trả lời.”
Phong Lãnh Nguyệt cúi đầu, gò má ửng đỏ nóng đến lợi hại “Có… Có thích một người.”
Giai Kỳ trợn tròn mắt kinh ngạc “Ôi, huynh ấy có người mình thích rồi???”
Nhất Sinh di chuyển ánh mắt giữa Dạ Tuyết và Phong Lãnh Nguyệt “Có lẽ nào….”
Sở Uyên bật cười “Thôi nào, Hòa Việt vương ngượng đến đỏ mặt rồi kìa.”
Phong Lạnh Nguyệt xấu hỗ quay mặt đến chỗ khác.
“Tới Dạ Tuyết, Ta bồi ngươi!”-Sở Uyên cười hì hì “Trong lòng ngươi cái gì quan trọng nhất?”
Dạ Tuyết không chút nghĩ ngợi trả lời “An toàn và lợi ích của Phong Nguyệt.”
Phong Nguyệt Giai Kỳ vỗ trán “Sở Uyên, huynh hỏi vậy có khác nào dò bài tỷ ấy không chứ?!”
Sở Uyên nhúng vai “Đúng là con nhà quan, lấy quốc gia làm đầu!”
Sở Uyên vỗ vai Sở Quân mặt than ngồi bên cạnh “Sau này huynh có trụ cột vững chắc rồi! Không cần sợ, tiến lên!”
Giai Kỳ phì cười “Biết đâu hoàng thượng lại truyền ngôi cho huynh thì sao, Sở Uyên huynh?”
Sở Uyên lườm cô nàng “Đừng có miệng thối nói lời xui xẻo!”
Mọi người đồng loạt nhìn tới người vẫn im lặng nảy giờ.
Phong Nguyệt Sở Quân nâng mắt nhìn mọi người.
Sở Uyên chớp chớp mắt “Muốn khui bí mật của ca ca, đáng tiếc lại chẳng biết khui cái gì!”
Sở Uyên bĩu môi “Giao cho các ngươi đấy!”
Nhất Sinh cười hì hì lùi ra phía sau, giả vờ châm củi.
Dạ Tuyết và Phong Lãnh Nguyệt ngồi một bên, không có ý lên tiếng.
Giai Kỳ nhìn cả một đám im thinh thít mà giận sôi người, các ngươi không muốn chọc đến vị hoàng đế tương lai này thì ta muốn chắc.
Giai bưng khuôn mặt cười tươi nhìn về phía Tử Hàm “Tiểu Hàm tỷ.”
Tử Hàm đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, lắp bắp “Nhìn… Nhìn ta làm gì?”
“Nảy giờ tỷ còn chưa hỏi ai đâu, mời tỷ!”
Tử Hàm “Ah” một tiếng, nhìn mấy người bọn họ không có ý lên tiếng rồi lại nhìn Sở Quân.
Giai Kỳ làm một thủ thế cố lên cho Tử Hàm. Nàng cắn răn hỏi “Vậy, muội lấy câu hỏi của Giai Kỳ khi nảy vậy. Hoàng huynh đã có ý trung nhân chưa?”
Giai Kỳ trợn mắt, tiểu tỷ tỷ này còn lôi kéo cô nàng vào đấy!
Mọi người im lặng chờ câu trả lời của Sở Quân.
Phong Nguyệt Sở Quân nhìn thẳng Tử Hàm khiến cho lòng nàng lột bộp, căng thẳng.
Phong Nguyệt Sở Uyên rũ mắt, khẽ lên tiếng “Đã có.”
Mọi người im lặng một lát rồi lại bùng nổ.
“Có… Có rồi???”
“Ta không nghe nhầm chứ?”
Sở Uyên “bộp” một tiếng thu quạt lại, vẻ mặt kinh ngạc “Huynh ấy lại trả lời? Vô tình biết được một bí mật kinh thiên động địa! Vậy mà đại ca ta lại có người mình thích rồi???”
Sở Uyên xáp lại gần Sở Quân “Ai vậy? Bao lâu rồi?”
Sở Quân lườm hắn một phát “Ta không có nghĩa vụ phải nói cho đệ.”
Sở Uyên Cười hì hì “Lát nữa nhất định ta phải hỏi!”
Nói là vậy nhưng liên tục mấy lượt sau đó, Sở Quân liền liên tiếp từ chối trả lời câu hỏi liên quan đến việc đó.
Trăng dần lên cao, đêm càng khuya.
Mồi rượu đã hết, rượu ngon cũng hết.
Bọn họ liền ai về nhà nấy.
___________________
P/s: valentine vui vẻ!!!