Đọc truyện Tướng Quân – Chương 14: Bắt Đầu Cuộc Săn
Sáng sớm ngày hôm sau, sân lớn tại bìa rừng tụ tập đầu đủ người. Tại sân lớn xây một cái đài quan sát cao, bên dưới có một cái quảng trường lớn xếp đầy bàn ghế dành cho gia quyến của quan lại không cùng đi săn. Phía sau đài quan sát là một số lều trướng nghỉ ngơi cho hoàng đế cùng phi tần, hoàng thất.
Những thế tử gia, quan đại thần cùng người hoàng thất đã tập hợp đông đủ nơi dưới đài quan sát. Lần này tham gia săn bắn tính cả quan võ và các thế gia công tử đã gần trăm người. Mỗi người đều chuẩn bị sẵn cho bản thân một con ngựa, một túi tên, một cung tên đều có kí hiệu riêng của từng phủ.
Quan văn tham gia đợt săn này có ít, bọn họ không trực tiếp đi vào rừng săn bắn như quan võ. Họ biểu thị chỉ để đây góp vui có mặt, việc săn bắn gì đó hãy miễn bàn đến bọn quan văn “tay trói gà không chặt” như họ. Quan văn ở lại đài quan sát, đối thơ thưởng hoa, không quan tâm đến việc săn bắn máu me.
Tuy nhiên cũng có quan văn nhiệt huyết, tự thân chuẩn bị ngựa, tên, lao vào rừng săn bắn như những quan võ cường tráng kia.
Mặt trời dần lên cao, lúc này mới thấy long liễn được các thị vệ vây quanh bảo hộ từ hành cung đi đến. Dẫn đầu vẫn là thống lĩnh cẩm y vệ-Phong Nguyệt Bắc Đường.
Theo sau là phượng liễn cùng một số vương gia, tiểu vương gia, người trong hoàng thất nối đuôi nhau mà đi đến dưới đài quan sát.
Long liễn đến chỗ, hạ xuống, Phong Nguyệt Phủ Hàn trong bộ y phục cưỡi ngựa anh tuấn ngời ngời xuất hiện trước mặt mọi người.
Xung quan xuất hiện nhiều thêm mấy binh lính dắt ngựa đến. Nổi bật trong đám ngựa dẫn đến lẫn tất cả ngựa ở dưới đài chính là con chiến mã đen tuyền đi đầu.
Nhìn yên ngựa mạ vàng thêu, khắc rồng đã biết chủ nhân là ai. Khoa trương đến như vậy cũng không ai dám qua hoàng đế.
Phong Nguyệt Phủ Hàn đi đến trước quảng trường hướng đến chúng quan đại thần uy nghiêm nói.
“Cuộc săn bắn mùa đông bắt đầu. Vẫn quy tắc cũ như mọi năm, ai săn bắn được nhiều nhất sẽ được ban thưởng.”
Bên dưới thoáng xì xào, tuy nói là vậy như ai dám vượt qua hoàng đế chứ? Cuối cùng người săn được nhiều nhất cũng chỉ là hoàng đế thôi.
Có người lại phản bác. Nhớ năm nào đó, bọn họ cũng e dè hoàng thượng như vậy, hoàng thượng biết rõ trong lòng. Năm đó hoàng thượng đưa hết thú săn được cho Hàm quý phi, cuối cùng người có chiến lợi phẩm đứng đầu bản lại là Hàm Quý Phi ở hành cung không biết gì.
Phong Nguyệt Phủ Hàn lại nói “Săn bắn lần này để các vị trổ tài, vui là chính thôi. Trẫm không mong ai trong các vị trong đợt săn bắn này bị thương. Khu săn bắn bảo vệ nghiêm ngặt nhưng phòng ngừa vạn nhất các khanh hãy cẩn thận. Có việc liền trở lại đài quan sát!”
Chúng quan đại thần phía dưới cúi đầu chấp tay, giọng vang dội “Chúng thần đã rõ!”
Phong Nguyệt Phủ Hàn gật đầu hài lòng. Hắn nhận lấy cung tên từ tay Bắc Đường bên cạnh, rút mũi tên có kí hiệu riêng của hoàng đế trong túi tên ra. Hắn kéo dây cung, nhắm lên trời mà bắn.
Mũi tên được phóng lên trời chẳng bao xa thì nổ tung. Màu sắc vàng kim từ mũi tên tản ra cả khoảng trời.
Cùng lúc đó nghe thấy âm thanh mạnh mẽ hô vang:
“Săn bắn mùa đông, bắt đầu!”
Cuộc săn bắn diễn ra đã hơn nửa ngày. Mặt trời đã dần ngã về tây.
Sân bãi trống cách đài quan sát không xa đã sớm chất đầu xác động vật, chiến lợi phẩm từ cuộc săn bắt.
Dạ Tuyết cưỡi trên một hắc mã trở lại đài quan sát.
Từ xa nàng đã thấy trên quảng trường lớn tụ tập đầy người, có gia quyến quan đại thần, cũng có những hoàng thất quan lại đi săn trở về.
Dạ Tuyết xuống ngựa, để cho binh lính dắt ngựa về chuồng. Nàng hướng đến quảng trường mà đi, vừa đến liền nghe thấy tiếng đùa cợt của nam tử vọng lại.
“Nha! Tử Hàm lại bảo vệ lam nhan tri kỉ như vậy?”
“Đến, cho ca ca nhìn xem tri kỉ của muội nào!”
Phong Nguyệt Tử Hàm đứng trong sự bao vây của mấy vị “huynh tỷ đệ tốt”. Không biết là do tức giận hay là do ngượng ngùng mà mặt đỏ lự.
“Nhất Sinh, huynh đừng có trêu chọc muội…”
Cô bé tầm mười mấy tuổi đứng bên cạnh phì cười “Tử Hàm tỷ ngượng ngùng cái gì? Sợ ai bắt mất tỷ phu sao?”
Phong Nguyệt Tử Hàm thẹn quá hóa giận “Giai Kỳ!!!”
Dạ Tuyết thoáng dừng chân, quay đầu nhìn về một phía rìa quảng trường, nơi đó có khoảng năm sáu người, có nam cũng có nữ, mà Phong Nguyệt Tử Hàm đang bị bọn họ bao vây. Có thể nhìn thấy cơ hồ là nàng ấy bảo vệ ai phía sau.
Dạ Tuyết lại gần, lên tiếng “Mọi người vây lấy Tiểu Hàm làm gì?”
Cô bé tầm mười mấy tuổi gọi là Giai Kỳ mặt mày cười tươi như muốn nở hoa “Biểu tỷ trở lại rồi?”
Phong Nguyệt Nhất Sinh cười cười “Tử Hàm giấu nam nhân, bọn ta chỉ muốn nhìn mặt hắn ấy mà!”
Dạ Tuyết nhướng mày, “Ồ” lên một tiếng nhìn Phong Nguyệt Tử Hàm.
Phong Nguyệt Tử Hàm tức giận, phồng má dậm chân “Muội đã bảo không có mà!!!”
Tử Hàm dịch người sang một bên, kéo nam nhân bạch y nảy giờ nàng đang che phía sau đến, đẩy qua chỗ Dạ Tuyết.
Dạ Tuyết thoáng kinh ngạc, nàng đưa tay đỡ lấy Phong Lãnh Nguyệt vẫn còn đang ngơ ngác.
Tử Hàm bĩu môi “Lam nhan của biểu tỷ, muội từ chối nhận nồi!”
Dạ Tuyết có chút dở khóc dở cười “Làm sao vậy?”
“Khi nảy muội nhìn thấy Hòa Việt Vương đứng ở đây một mình nên đi qua hỏi thăm. Ai biết được mấy huynh ấy ở đâu nhảy ra…”
Phong Nguyệt Giai Kỳ tròn mắt kinh ngạc “Thì ra là tri kỉ của biểu tỷ ah? Thảo nào Tử Hàm tỷ lại bảo vệ như vậy!”
Phong Nguyệt Nhất Sinh cảm thán “Thật không nhìn ra!”
“Mấy đệ nói xong chưa?”-Dạ Tuyết nghiêm mặt “Y là Hòa Việt vương vừa mới phong tước vị, đừng có thị phi trắng đen.”
Nam tử vận y phục màu lam đứng bên cạnh, phe phẩy quạt “Chọc đến Tiểu Dạ Tuyết, các ngươi toi rồi!”
Phong Nguyệt Nhất Sinh bĩu môi “Khi nảy huynh còn đùa dỡn người ta hơn cả ta nữa cơ!”
Nam tử vẻ mặt ngay thơ vô số tội cười “Nhất Sinh, đệ đãng trí rồi!”
Dạ Tuyết nhướng mày “Còn nhiều lời trăn trối như vậy?”
Mấy người lập tức im bặt, nghiêm chỉnh đứng như sắp ra trận.
“Xin lỗi Hòa Việt vương đi!”
Phong Nguyệt Giai Kỳ là một cô bé tinh ranh biết co biết dũi, cô bé cười hì hì đi đến cúi đầu “Là Giai Kỳ còn nhỏ chưa hiểu chuyện, mong Hòa Việt ca ca thứ lỗi.”
Phong Nguyệt Nhất Sinh bĩu môi, cũng cuối người “Nhất Sinh ăn nói lỗ mãng, xin Hòa Việt vương thứ lỗi!”
Dạ Tuyết nhướng mày nhìn nam tử lam y vẫn còn đang phe phẩy quạt.
Nam tử ho khan một tiếng, khép quạt lại chấp tay “Duyệt Trắc có lỗi, mong Hòa Việt vương bỏ qua!”
Dạ Tuyết nhìn đến nam tử luôn im lặng đứng phía sau Phong Nguyệt Sở Uyên.
Phong Nguyệt Sở Quân nhìn Dạ Tuyết, hồi lâu mới lên tiếng “Ta không chọc ghẹo y.”
Dạ Tuyết nhúng vai, lại nhìn đến Phong Lãnh Nguyệt đã hoàn hồn đứng bên. Nhìn thấy bọn họ hành lễ như vậy thoáng chút tái mặt.
“Các vị đứng lên cả đi.”
Cô bé Giai Kỳ đứng lên đầu tiên, sau đó lại cúi người nhận sai trước Phong Nguyệt Tử Hàm “Tử Hàm tỷ, muội sai rồi, tỷ thứ lỗi cho muội!”
Hai nam nhân kia cũng không cúi người với Tử Hàm, chỉ là cười hì hì nhận sai “Tử Hàm thiện lương chắc không ghi hận đâu ha?!”
Tử Hàm biểu môi “Các huynh lúc nào cũng bắt nạt ta!”
Nhất Sinh cười hì hì “Nào dám, nào dám. Dạ Tuyết còn không xé xác ta sao?!”
Phong Nguyệt Sở Uyên dùng phiến quạt nâng cằm Phong Lãnh Nguyệt lên. Dạ Tuyết nheo mắt, kéo y ra phía sau “Sở Uyên!”
Phong Nguyệt Sở Uyên bĩu môi “Tỷ bảo vệ y như vậy còn nói là không có mờ ám đi?”
“Cho đến khi vương phủ xây xong, Hòa Việt vương là khách của tam vương phủ. Ta phụ trách an toàn của y. Các ngươi cũng đừng trêu chọc y nữa!”
Phong Nguyệt Giai Kỳ cười hì hì “Sẽ không ah! Hòa Việt ca ca đẹp như vậy sao dám trêu chọc huynh ấy!”
“Sao hôm nay các ngươi lại tập trung đông đủ như vậy?”-Dạ Tuyết hỏi, thường thì đến cả bóng dáng còn không thấy đâu!
Phong Nguyệt Nhất Sinh cười hì hì “Vốn là đến tìm biểu tỷ cùng Tử Hàm trốn đi chơi nha!”
Phong Nguyệt Giai Kỳ nhíu mày “Sao gọi là trốn? Chúng ta đi làm một bữa tiệc hoang dại!”
Dạ Tuyết buồn cười hỏi lại “Đi đâu?”
Phong Nguyệt Nhất Sinh nhìn xung quanh, thấy không có ai chú ý đến bên này liền nhỏ giọng nói “Đi nướng thịt uống rượu!”
Bọn họ ở kinh thành đúng thật rảnh rỗi, suốt ngày đi phá phách, đến hành cung cũng không tha.
“Được, dẫn đường!”
Phong Nguyệt Sở Uyên nghiêng đầu nhìn Phong Lãnh Nguyệt “Còn y, có đi cùng không?”
Dạ Tuyết quay đầu nhìn y.
Phong Lãnh Nguyệt nhìn xung quang rồi lại nhìn Dạ Tuyết, cân nhắc đôi chút rồi gật đầu.
Dù sao ở đây y cũng chả quen ai. Lát nữa hoàng gia mở tiệc, không có Dạ Tuyết khéo lại có chuyện gì.
Anh em Nhất Sinh, Giai Kỳ cười hì hì, tung tăng chạy đi “Mau tới, đồ cũng đã chuẩn bị hết rồi!”
Dạ Tuyết lắc đầu cười, cùng Phong Lãnh Nguyệt đi theo phía sau
Phong Nguyệt Sở Uyên, Sở Quân cùng Tử Hàm cũng lặng lẽ đi theo phía sau.
Một nhóm bảy người bọn họ dưới mí mắt của mọi người mà trốn đi đến phía sau đài quan sát tự mở một buổi tiệc hoang dại cho chính mình.
Dạ Tuyết ngoảnh đầu thấy Phong Lãnh Nguyệt từ khi nảy luôn một mực cúi đầu. Nàng thả nhẹ cước bộ sánh vai cùng y “Người không thoải mái sao?”
Phong Lãnh Nguyệt giật mình, ngẩn đầu “Không phải… Có chút lạ lẫm…”
Dạ Tuyết cười nhẹ “Phong công tử, người nên làm quen với cuộc sống nơi kinh thành một chút. Chốn kinh lăng thị phi, rất khó sống…”
Phong Lãnh Nguyệt im lặng, không đáp lời.
Dạ Tuyết thoáng nhìn y, lại nói “Công tử cũng cần làm quen mọi người một chút. Người nhìn đến hai vị kia.”
Phong Lãnh Nguyệt dựa theo ánh mắt nàng mà nhìn đến huynh đệ Sở Uyên, Sở Quân. Hai người họ có lẽ là sinh đôi, dung nhan giống nhau đến bảy tám phần nhưng khí chất cùng tính cách lại khác nhau một trời một vực. Rất dễ nhận biết.
“Người luôn im lặng, lạnh nhạt là Phong Nguyệt Sở Quân, tự là Thanh Trầm, hắn cũng chính là đại hoàng tử Phong Nguyệt. Nam tử lam y bên cạnh hắn là Phong Nguyệt Sở Uyên, tự Duyệt Trắc, nhị hoàng tử. Hai người họ là sinh đôi, là nhi tử của Hàm quý phi.”
Phong Lãnh Nguyệt nhìn hai người bọn họ, đúng lúc Phong Nguyệt Sở Uyên ngoảnh đầu nhìn lại, vừa vặn gặp phải ánh mắt y. Sở Uyên phe phẩy quạt, hướng y cười.
Dạ Tuyết lại nói “Nam nhân hoạt bát kia là Phong Nguyệt Nhất Sinh, là trưởng tử phủ tứ vương gia. Hắn còn một muội muội mới mười tuổi gọi là Phong Nguyệt Nhất Thế.”
“Cô bé đi theo Nhất Sinh gọi là Phong Nguyệt Giai Kỳ, nhi nữ duy nhất của phủ ngũ vương gia. Mẫu gia của ngũ vương phi là Dạ Nguyệt Sơn trang, cha của ngũ vương phi là đại ca của mẫu thân ta.”
Phong Lãnh Nguyệt nhìn năm người phía trước, bọn họ vui cười đùa bỡn nhau. Nhìn họ chẳng khác những thế gia công tử, thiên kim chi nữ kiêu căng, ăn chơi trác tán tại kinh thành. Sau lưng bọn họ lại là những gia tộc hiển hách. Bọn họ đều là tiểu vương gia, hoàng tử, công chúa, quận chúa của một nước.
“Đừng để vẻ ngoài của họ lừa gạt.”
Phong Lãnh Nguyệt có chút mơ hồ nhìn nàng.
Dạ Tuyết thoáng nhìn qua năm vị biểu đệ, biểu muội trước mắt “Bọn họ không giống vẻ ngoài, bọn họ chỉ đang che giấu con người thật thôi. Người biết đấy, thành viên hoàng thất đâu ai tầm thường.”
Phong Lãnh Nguyệt dần hiểu ra.
“Sở Uyên và Sở Quân tuy là hoàng tử nhưng họ chẳng để mắt tới hoàng vị bao giờ. Ngươi nhìn Sở Uyên dáng vẻ ngã ngớt, phong lưu như vậy, thật ra hắn luôn muốn trở thành một đại tướng quân. Ta đấu tay đôi với hắn còn không nắm chắc phần thắng đâu.”
Phong Lãnh Nguyệt kinh ngạc ngẩn đầu nhìn Dạ Tuyết.
Chuyện này thật khó mà tin được…
“Giai Kỳ từ nhỏ đã theo tam thúc của nàng học y dược cùng độc dược. Nàng vừa mười bốn tuổi nhưng đã từng chỉnh chết con của một quan lại trong triều, cuối cùng vị quan ấy xui xẻo, bị cắt chức, bị mẫu gia của nàng ép lui khỏi Phong Nguyệt.”
Dạ Tuyết dừng một chút “Nhất Sinh… Hắn từ nhỏ thân thể có chút yếu đuối, không thể tập võ, không thể bằng các vị huynh đệ khác. Nhưng hắn rất có tài sửa chữa cơ giáp. Người nhìn bên hông hắn luôn đeo một thanh gỗ dài hai gang tay. Đó là một cái nỏ chế tạo đặc biệt, giết người rất nhanh đấy.”
Phong Lãnh Nguyệt đần người ra, nhìn năm người phía trước rồi lại nhìn Dạ Tuyết. Khó mà có thể tin rằng lời nàng nói là sự thật.
Trong năm người kia, có lẽ chỉ có mình Tử Hàm là người tầm thường nhất…
“Người biết vì sao Tử Hàm lại bảo vệ người lúc bị bọn họ hỏi đến rồi chứ?”
Khi đó Dạ Tuyết không có mặt…
Phong ngừa vạn nhất bọn họ gây ra chuyện.
“Vậy…” Phong Lãnh Nguyệt dừng một chút mới lên tiếng “Vì sao tướng quân lại nói cho ta biết những việc này?”
“Người sẽ ở lại kinh thành, còn chạm mặt bọn họ nhiều lần. Ta nhắc nhở người, không phải muốn người tránh xa họ. Bọn họ tuy danh tiếng không tốt nhưng chưa từng có ý làm hại huynh đệ trong một nhà. Nếu họ đã xem trọng ai sẽ đối tốt với người đó. Tử Hàm là một ví dụ, Tử Hàm là đối tượng bảo vệ của họ.”
Phong Lãnh Nguyệt trầm mặc, hồi lâu y mới lên tiếng “Ta hiểu rồi.”
Muốn sống sót thì cần phải tìm một chỗ dựa vững chắc.
Dạ Tuyết là tướng quân nơi biên cương, nàng không thể ở kinh thành mãi.
Y cần phải tìm một chỗ dựa vững chắc…
Dạ Tuyết cầm lòng không đậu xoa đầu y “Đừng căng thẳng, họ cũng không quá quái dị đâu.”
Phong Lãnh Nguyệt ngẩn đầu nhìn nàng.
“Biểu tỷ! Muội từ chối ăn cẩu lương!!!!”
“Hai người làm cái gì bên đó nửa ngày thế?”
Phong Lãnh Nguyệt thoáng đỏ mặt quay đầu đi.
Dạ Tuyết cười gượng thu tay lại “Đến ngay đây!”
Đôi lúc họ cũng rất phiền!!!