Tướng Môn Độc Hậu

Chương 159: Cần Phải Tránh Xa Duệ Vương


Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 159: Cần Phải Tránh Xa Duệ Vương


Minh An chết rồi!
Thẩm Diệu ngẩn ra, La Đàm nói tới nói lui một lúc đã rối nùi, nhưng ý chính thì Thẩm Diệu vẫn nghe được.

Minh An đã chết, Thẩm Diệu biết cái chết này do Tạ Cảnh Hành gây ra, về phần hai nam tử… Thẩm Diệu nghĩ đến huynh đệ Tạ gia.

Nàng thấy lạnh lẽo cả người, Tạ Cảnh Hành đúng là kín kẽ, nếu hai nam nhân kia là người bình thường không quen biết, có thể lấy cớ Minh An là bị hại, nhưng hai bên lại thường xuyên thân cận, mọi người sẽ suy tưởng theo hướng công chúa tư tình.
Một khi ý nghĩ này đã nảy sinh, thì dù Hoàng Phủ Hạo hay vua Văn Huệ trấn áp làm sáng tỏ, người bên ngoài cũng không tin tưởng.

Con người thường có khuynh hướng chỉ tin thứ mà họ muốn tin, thì ra công chúa một nước cũng không khác gì người bình thường, cũng có lúc ti tiện như vậy, đúng là chuyện xấu không muốn nhắc tới của nước Tần, làm Tần quốc mất hết mặt mũi.
Tạ Cảnh Hành không hề mềm lòng dù với nữ tử.
Về phần nhà họ Tạ, người đã chết không thể đối chứng, Hoàng Phủ Hạo không thể chứng minh huynh đệ Tạ gia cưỡng ép Minh An, càng không thể làm khó dễ Tạ Đỉnh, phủ Lâm An hầu cùng lúc mất hai nhi tử, tình cảnh rất bi ai.
La Đàm thấy Thẩm Diệu đăm chiêu, nhịn không được hỏi: “Biểu muội, có phải ngươi suy đoán được điều gì? Ngươi nói kẻ đứng sau chuyện này rốt cuộc là ai, lá gan lại to như vậy?”
Thẩm Diệu mỉm cười: “Mấy chuyện tra án ta không am hiểu, nếu ngươi muốn biết hung thủ thì chờ Đại Lý tự thẩm án xong sẽ biết thôi.”
La Đàm nhanh miệng nói: “Dù kết quả điều tra thế nào ta cũng không chút thương hại nàng ta, người đâu mà ngang ngược, nếu nàng ta còn sống không chừng ngày nào đó sẽ tìm biểu muội sinh sự, nàng ta vốn thù dai mà.

Không biết hảo hán nơi nào ra tay nghĩa hiệp vì dân trừ hại.”
Thẩm Diệu liếc mắt nhìn La Đàm: “Ngươi hâm mộ kẻ giết người phóng hỏa kia à, tâm đúng là rộng lớn nhỉ.”
“Người La gia từ trước đến nay vốn là như vậy, ân đền oán trả, yêu ghét rõ ràng! Nói đến ân oán, lúc ngươi bị kẻ gian bắt đi, ta đến cầu Duệ vương giúp đỡ hắn lập tức nhận lời, đợi sau này có thời gian ngươi nhất định phải đến nhà tạ ơn hắn.”
Thẩm Diệu bất đắc dĩ: “Đa tạ ngươi đã nhắc nhỡ.”
La Đàm vỗ vỗ vai nàng, nghe tiếng Kinh Trập bên ngoài cười nói: “La tiểu thư, Cao thái y đến xem mạch cho ngài.”
Sắc mặt La Đàm thay đổi trong nháy mắt, như chuột gặp mèo, nói nhanh: “Biểu muội, ta đi trước.

Chuyện công chúa Minh An nếu ngươi nghĩ ra điều gì nhớ nói với ta, không chừng có thể tìm được vị đại hiệp kia.” Dứt lời liền xách váy chạy đi.
Thẩm Diệu thở dài nhìn theo bóng dáng La Đàm, ánh mắt từ từ trầm xuống.
Tạ Cảnh Hành gây ra động tĩnh lớn như vậy, làm người ta nuốt cơn tức vào trong, hận nhưng không thể làm gì, liệu có thể sóng êm gió lặng mà vượt qua được sao, dù thế nào người chết cũng là công chúa một nước.

Nha môn rất nhanh cho người đến vây quanh hiện trường, xua đuổi dân chúng hóng chuyện.

Hoàng Phủ Hạo vừa thấy thi thể Minh An liền nỗi trận lôi đình.
Gương mặt hắn tím ngắt đến nỗi muốn nhỏ máu, cười lạnh nói: “Ở trên đất Minh Tề, thế mà công chúa nước Tần bị vũ nhục đến chết, bổn thái tử không thể không hoài nghi Minh Tề rắp tâm độc ác.

Thiết nghĩ cần phải cấp báo sự việc cho phụ hoàng, thỉnh phụ hoàng định đoạt.”
Hoàng đế Văn Huệ đỡ trán, lời nói Hoàng Phủ Hạo ẩn ý uy hiếp làm hắn không thoải mái.

Nhưng việc này đột nhiên xảy ra, hắn cũng chưa có biện pháp giải quyết.

Tạ Đỉnh nghe vậy cũng quỳ xuống, lệ già lai láng nói: “Xin bệ hạ tra rõ việc này! Trả lại công đạo cho hai khuyển tử của lão thần!”
Văn võ bá quan trên Kim Loan điện đều thổn thức.

Phủ Lâm An hầu trước đây náo nhiệt thế nào, Tạ Đỉnh lúc còn trẻ hăng hái ra sao, tất cả đều nhớ rõ, hắn còn cưới được công chúa Ngọc Thanh tài sắc vẹn toàn, nhưng từ sau khi công chúa mất đi, phủ Lâm An hầu cũng dần dần suy sụp, đích tử của hắn Tạ Cảnh Hành vốn là thiếu niên anh tài trăm năm khó gặp, nhưng lại chịu cảnh vùi thây nơi chiến trường.


Hoàng đế Văn Huệ vốn muốn thanh trừ phủ Lâm An hầu, nhưng sau khi Tạ Cảnh Hành tử trận, Tạ Đỉnh suy sụp tinh thần, dần dần hoàng đế cũng buông tha.

Nay chỉ còn lại hai thứ tử là niềm an ủi cũng chết thảm, phủ Lâm An hầu không người nối dõi, vinh hoa phú quý cỡ nào cũng sẽ trôi theo dòng nước.
Hoàng Phủ Hạo nhìn thoáng qua Tạ Đỉnh, trong mắt có tia âm hiểm.

Dù huynh đệ Tạ gia có phải bị hại hay không thì danh tiết của Minh An cũng bị hủy trong tay họ, đối với nữ nhân, danh tiết quan trọng hơn cả tính mạng, kẻ chủ mưu hại chết Minh An đúng là đáng hận, nhưng phủ Lâm An hầu này cũng không phải vô can, hắn sẽ không buông tha kẻ vũ nhục hoàng thất nước Tần.
Hoàng đế Văn Huệ đau đầu, phất tay bảo mọi người im lặng, trầm giọng nói: “Đây là chuyện lớn, có kẻ dưới chân thiên tử gây ra án mạng, làm tổn hại uy nghiêm luật pháp Minh Tề, đúng là tội ác tày trời.

Trẫm đã lệnh cho Đại Lý tự gấp rút tra án, rất nhanh sẽ bắt được kẻ thủ ác, trả lại công đạo cho chư vị.”
Hoàng Phủ Hạo chắp tay nói: “Khổ chủ là công chúa nước Tần, xin bệ hạ đồng ý cho nhân thủ của ta đi theo tra án.

Nếu không sau này về nước, phụ hoàng hỏi đến, bổn thái tử không thể nói rõ ngọn nguồn.” Lời nói thể hiện rõ không tín nhiệm Minh Tề có thể tra xét rõ ràng, công bằng việc này.
Văn Huệ cố nén tức giận trong lòng, nói: “Chuẩn.”
Hoàng đế rời đi, mọi người tiến lên an ủi Tạ Đỉnh, riêng Hoàng Phủ Hạo do không thân quen nên có vẻ cô độc một mình.

Ngay lúc này, có một người đến trước mặt Hoàng Phủ Hạo, nhẹ giọng nói: “Xin thái tử nén bi thương.”
Chính là Định vương Phó Tu Nghi.
Hoàng Phủ Hạo đang trong cơn bực tức, thấy có người an ủi vẫn không đổi sắc mặt, chắp tay định rời đi, lại nghe Phó Tu Nghi tiếp tục nói: “Về chuyện công chúa bị sát hại, tại hạ có một vài ý nghĩ, không biết thái tử có nguyện ý trao đổi một chút không?”
Hoàng Phủ Hạo sửng sốt, giờ phút này bá quan quây quanh an ủi Lâm An hầu, không có ai chú ý bọn họ.

Hoàng Phủ Hạo cười lạnh hỏi: “Định vương có cao kiến gì chăng?”
“Chỉ là ta phát hiện vài điều kỳ quái.

Nếu thái tử có thời gian, tại hạ nguyện cùng ngài kiến giải một phen.”
Hoàng Phủ Hạo quay đầu lại, Phó Tu Nghi nở nụ cười, xoay người rời đi.

Hoàng Phủ Hạo dừng lại chốc lát, nhìn khung cảnh trên điện Kim Loan, sau đó phẩy tay áo sải bước bỏ đi.

Có lệnh của hoàng đế, án tử này được Đại Lý tự khẩn trương điều tra, nhưng manh mối còn sót lại và hiện trường chứng minh đúng là huynh đệ Tạ gia và Minh An cấu kết làm bậy.

Kết quả này tất nhiên không thể trình lên, chưa nói vua Văn Huệ như thế nào, chỉ sợ thái tử nước Tần sẽ nỗi cơn thịnh nộ.
Vụ án lâm vào cục diện bế tắc.
Tại Thẩm trạch, Thẩm Khâu vào viện Thẩm Diệu, thấy nàng đang đọc sách, hắn ngồi xuống trước mặt nàng, muốn nói lại thôi.
Thẩm Diệu liếc nhìn Thẩm Khâu, nói: “Đại ca có gì muốn nói với ta?”
“Muội muội.” Thẩm Khâu do dự, có vẻ rối rắm.

Thẩm Diệu kỳ quái nói: “Đại ca đừng ngại cứ nói thẳng, không cần băn khoăn.”
Thẩm Khâu chần chừ thật lâu mới hỏi: “Muội muội, chuyện công chúa Minh An, là ngươi làm sao?”
Thẩm Diệu thầm giật mình, không nghĩ tới Thẩm Khâu lại nghi ngờ nàng, nàng cười hỏi: “Vì sao đại ca lại hỏi như vậy? Công chúa Minh An và hai huynh đệ họ Tạ, chỉ dựa vào bản lĩnh của ta sao có thể động đến bọn họ.”
Thẩm Khâu nhìn Thẩm Diệu, ánh mắt có chút phức tạp, một lát sau hắn thở dài nói: “Muội muội, trước đây ta và cha mẹ không thể bảo vệ ngươi.


Mấy năm nay để ngươi ở cùng với bọn người lòng lang dạ sói, ngươi đã trãi qua những gì, lúc đó ta không rõ nhưng hiện giờ đã hiểu.

Ta biết ngươi có thể bảo vệ chính mình, cũng có chút thủ đoạn, nhưng muội muội à… Chúng ta là người nhà.” Hắn nghiêm túc nói: “Có một số việc ngươi không cần tự mình ra tay, nói cho ta và cha mẹ, tuy chúng ta không thể một tay che trời, nhưng dù thế nào cũng sẽ hết sức bảo vệ ngươi.”
Thẩm Diệu cảm động, trong lòng ngàn vạn cảm xúc, đối với một nam nhân như Thẩm Khâu, nói ra được những lời này thật sự rất khó: “Đại ca, ta hiểu ý ngươi, nhưng chuyện của Minh An ta không nói dối, ta không có năng lực, cũng không có lá gan gây ra chuyện lớn như vậy, huống hồ cho dù ta có suy nghĩ hại nàng đi nữa, nhưng ta và huynh đệ Tạ gia đâu có oán thù gì, sao ta phải hãm hại bọn họ.”
Thẩm Khâu thở dài, nói: “Ngươi vẫn không muốn nói thật với ta.”
Thẩm Diệu im lặng, kỳ thật đối với Thẩm Khâu nàng đã để lộ chút tin tức, nên hắn mới nghi hoặc như vậy.

Nàng nghĩ nếu thật sự có ngày không thể quay đầu, ít nhất còn có Thẩm Khâu hiểu nàng.

Nhưng hiện giờ, nàng không thể nói ra toàn bộ sự thật.
“Thôi được rồi, ta chỉ muốn nói với ngươi, nếu ta có thể đoán được ngươi có liên quan việc lần này, thì cha mẹ và Hoàng Phủ Hạo cũng có thể đoán được.

Công chúa Minh An từ khi đến Minh Tề chưa từng va chạm với ai, có chăng chỉ cùng ngươi đối đầu trong tiệc triều cống.

Dù có phải ngươi làm hay không thì người khác cũng nhìn ngươi chằm chằm.

Muội muội, hiện tại ngươi vô cùng nguy hiểm.”
Thẩm Diệu nói: “Nhưng ta không có ra tay, dù có tra đến đâu cũng không dính đến trên người ta, ngươi đừng lo.” Điều Thẩm Khâu nói nàng đã từng nghĩ tới, Tạ Cảnh Hành có thể che mắt người khác, nhưng trong lòng Hoàng Phủ Hạo nghĩ như thế nào hắn không thể ngăn cản.
“Ngươi chắc chắn?” Thẩm Khâu hỏi.
Thẩm Diệu nói: “Đại ca yên tâm đi, việc này thật sự không liên can với ta.”
Thẩm Khâu nhẹ nhàng thở ra: “Mấy ngày này ngươi đừng ra ngoài, kinh thành không yên ổn, huống hồ còn có người ác ý với ngươi.

Ta sẽ tăng cường thủ vệ trong phủ, như vậy tương đối an toàn.”
Thẩm Diệu gật đầu, Thẩm Khâu đứng dậy định rời đi, hắn còn có quân vụ trong người, phải trở lại quân doanh, bỗng nhiên nhớ ra điều gì, hắn quay đầu lại hỏi: “Muội muội, bằng hữu ngươi có ai quyền cao chức trọng, vì ngươi ra mặt hay không?”
Thẩm Diệu giật mình nhưng vẫn giữ bình tĩnh, lắc đầu nói: “Không có.”
Thẩm Khâu xoay người ra cửa.

Đêm nay, phủ Định vương có khách quý ghé thăm.
Trên điện Kim Loan, Phó Tu Nghi nói với Hoàng Phủ Hạo vài câu, khiến kẻ đa nghi như hắn hôm nay phải đến phủ Định vương làm khách.

Trước đó, Phó Tu Nghi đã bố trí Bùi Lang ở phòng bên nghe lén.
Hoàng Phủ Hạo vỗ thật mạnh chén trà xuống bàn, nói thẳng: “Sáng nay Định vương nói cái chết của muội muội ta có điều kỳ quái, mời nói rõ ràng.”
Phó Tu Nghi cười nhẹ: “Thái tử đừng nóng vội.

Minh An chết thảm ta cũng rất tiếc nuối, bất quá tình hình hiện tại không thể lập tức bắt lấy hung thủ.”
Hoàng Phủ Hạo nhướng mày, nhìn Phó Tu Nghi cười lạnh, đầy tính uy hiếp nói: “Định vương cho rằng bổn thái tử nên nhẫn nhịn vì đại cục? Ta không cần biết thái độ của Minh Tề thế nào, đối với nước Tần, công chúa bị ám sát là vụ việc hết sức trọng đại, cho dù hôm nay ta nhân nhượng, ngày sau phụ hoàng ta biết được cũng phải đòi hoàng đế Văn Huệ một câu trả lời thỏa đáng, chỉ là đến dự yến, cuối cùng lại phải táng mạng, Định vương cảm thấy đây là chuyện nhỏ ư?”
Phó Tu Nghi lắc đầu: “Nếu Thái tử đã vội vã, ta cũng không ngại nói thẳng.


Theo lẽ thường một vụ án phát sinh tất có nguyên nhân.

Sự việc lần này làm hại ba mạng người, nhưng tư thế bày ra rõ ràng muốn bôi nhọ thanh danh của công chúa, nói cách khác, đối phương có thù với Minh An.”
Hoàng Phủ Hạo cười lạnh: “Điều này ta biết, kẻ dám làm ra việc động trời này, lá gan không nhỏ.”
“Thái tử ngẫm lại xem, ở Minh Tề ai kết thù với công chúa?”
Hoàng Phủ Hạo sửng sốt, lập tức nhíu mày suy nghĩ.

Tính tình Minh An kiêu ngạo, cay nghiệt, ngày thường đánh mắng hạ nhân như cơm bữa gây ra rất nhiều oán hận.

Nhưng trước khi đến Minh Tề, phụ hoàng đã dặn dò phải thu liễm tính tình, bởi vậy Minh An vẫn chưa đắc tội ai.
Chỉ có… Hoàng Phủ Hạo trầm giọng hỏi: “Ngươi nói Thẩm Diệu?”
Phó Tu Nghi chỉ cười không nói.
“Không thể nào!” Hoàng Phủ Hạo nói: “Cho dù nàng và Minh An có va chạm, nhưng Thẩm Diệu chỉ là nữ nhân, bên người Minh An có cao thủ hộ vệ, nàng ta sao có thể đối phó?”
Phó Tu Nghi cười lắc lắc đầu: “Thẩm Diệu không thể, nhưng ngươi đừng quên phụ thân nàng là Thẩm Tín, hắn yêu thương đứa con gái này như thế nào, trong tiệc triều cống hẳn ngươi đã tận mắt nhìn thấy.”
Hoàng Phủ Hạo nhớ đến ngày hôm đó, lúc Minh An và Thẩm Diệu giằng co, Thẩm Tín không tiếc cường ngạnh trước mặt hoàng đế bảo vệ con gái, nếu nói Thẩm Tín vì Thẩm Diệu, cho thủ hạ dưới trướng ra tay là việc hoàn toàn có khả năng.
“Vậy huynh đệ nhà họ Tạ giải thích thế nào?” Hoàng Phủ Hạo trầm giọng nói: “Dù vì nữ nhi, cũng không thể vô duyên vô cớ kết thù với Tạ gia, cùng là đồng liêu, Thẩm Tín sao có thể tự tìm phiền toái.”
Phó Tu Nghi thở dài nói: “Thái tử vẫn không rõ sao? Mấy ngày gần đây ta lệnh cho huynh đệ Tạ gia tiếp đãi công chúa.

Thái tử và công chúa là huynh muội, tính tình nàng thế nào ngươi biết rõ.

Thẩm Diệu và công chúa xảy ra tranh chấp, nàng muốn đối phó Thẩm Diệu cũng là chuyện thường.

Nhưng công chúa là người ngoài, còn Thẩm Diệu là tiểu thư quan lại, động thủ không dễ, trong trường hợp như vậy sai khiến huynh đệ họ Tạ giúp công chúa làm việc sẽ rất thuận tay a.”
Hoàng Phủ Hạo giật mình, tức giận nói: “Ý ngươi là gì?”
“Thái tử không cần tức giận.

Hai huynh đệ họ Tạ là người ta bồi dưỡng, muốn dùng về sau, nhưng bọn họ thật quá vô dụng, không bộc lộ được tài năng.

Ta đoán đại khái sau khi được công chúa sai khiến, sự tình xảy ra sai lầm nên cuối cùng bị hạ sát, liên lụy công chúa.”
Ngoài mặt Hoàng Phủ Hạo vẫn tỏ vẻ không tin nhưng trong lòng bắt đầu suy xét lời Phó Tu Nghi.

Đầu tiên là Thẩm Diệu vô cớ bị bắt đi, Hoàng Phủ Hạo còn nghi ngờ là do Minh An ra tay, nhưng hắn thấy Minh An vẫn an phận trong phủ, ở Minh Tề cũng không quen ai nên không suy nghĩ nhiều.

Sau đó Thẩm Diệu được công chúa Vinh Tín đưa về phủ, Minh An và huynh đệ Tạ gia liền xảy ra chuyện.
Minh An là kẻ thù dai, đã bị Thẩm Diệu làm mất thể diện sao có thể bỏ qua, gần đây huynh đệ Tạ gia thường xuyên xuất hiện trong phủ, liên kết những dữ kiện đó thì lời Phó Tu Nghi hoàn toàn có lý.

Nhưng Thẩm Diệu có năng lực lớn như vậy sao? Dù Thẩm Tín yêu thương nàng, nhưng hắn là thần tử, làm sao có can đảm đối đầu với công chúa một nước, vì một đứa con gái mà đẩy cả gia tộc vào hiểm cảnh, hơn nữa hắn vừa hồi kinh, nhân mạch không nhiều, không thể làm việc kín kẽ như thế.
Những lời xả giao tiếp theo của Phó Tu Nghi không đi vào đầu hắn một chữ nào.

Thấy hắn tâm thần không yên, Phó Tu Nghi cũng không giữ lại, đợi hắn đi rồi, Bùi Lang từ trong bình phong bước ra, hỏi: “Điện hạ có dự tính gì, sao lại dẫn dắt lên người nhà họ Thẩm?”
Phó Tu Nghi liếc nhìn Bùi Lang, lắc đầu nói: “Tiên sinh, ta nghĩ có lẽ Thẩm Diệu và Duệ vương kia có quan hệ.”
Bùi Lang khẽ giật mình nhưng trên mặt tỏ ra trấn định nói: “Duệ vương là kẻ lạnh nhạt, còn Thẩm Diệu vừa theo gia quyến trở lại kinh thành, mới mấy tháng ngắn ngủi, nói họ có quan hệ không khỏi gượng ép.”
“Ta biết tiên sinh hoài nghi, nhưng ta có trực giác.

Thẩm Diệu và Duệ vương có gì đó kỳ quái.

Mấy ngày nay rất nhiều sự trùng hợp xảy ra, hoặc gần hoặc xa đều có dính dáng đến bọn họ.


Duệ vương tâm cao khí ngạo ngay cả phụ hoàng cũng không thể tiếp cận, ta muốn biết Thẩm Diệu kia có bản lĩnh gì mà kéo được quan hệ với hắn.”
“Chuyện hai người bọn họ thì liên quan gì đến Thái tử nước Tần?” Bùi Lang nói.
Phó Tu Nghi cười nhìn Bùi Lang: “Tiên sinh nghĩ xem, Thẩm Diệu không có khả năng, Thẩm Tín lại không phải người dễ xúc động, chỉ bằng Thẩm gia, không thể làm ra chuyện động trời như vậy.”
Bùi Lang giật mình: “Điện hạ nghi ngờ…”
“Không sai.

Ta hoài nghi việc này do Duệ vương gây nên.” Thấy Bùi Lang im lặng, Phó Tu Nghi lại nói tiếp: “Duệ vương làm việc quyết đoán, dưới tay hắn đều là kỳ nhân dị sĩ, với bản lĩnh của hắn, giết Minh An là chuyện dễ như trở bàn tay.

Nhưng hắn và Minh An không thù không oán, lại càng không có liên can phủ Lâm An hầu.

Nhưng chỉ cần hắn và Thẩm Diệu có giao tình, mọi chuyện liền dễ giải thích.

Trên đời không ít chuyện anh hùng ra mặt vì hồng nhan, nhưng ta cảm thấy Duệ vương không phải người ham mê nữ sắc, vậy thì hai người họ là quan hệ gì…”
“Cho nên điện hạ để Hoàng Phủ Hạo ra tay, dẫn xà xuất động?” Bùi Lang hỏi.
“Đúng vậy.

Hoàng Phủ Hạo tính tình đa nghi, cho dù không tin lời ta nói, hẳn cũng sẽ âm thầm điều tra, đem đầu mâu chuyển đến Thẩm gia, Duệ vương muốn bảo vệ Thẩm Diệu, ắt sẽ ra tay, đợi đến khi hiểu rõ quan hệ giữa bọn họ chúng ta tiếp tục trù tính.”
Bùi Lang hỏi: “Vậy nếu là Duệ vương không ra tay, chúng ta phải làm thế nào?”
“Không sao cả.

Nếu hắn không ra tay, thì để Hoàng Phủ Hạo chèn ép Thẩm gia, làm thực lực Thẩm gia giảm sút, đây cũng là chuyện tốt.”
“Điện hạ quyết tâm chèn ép Thẩm gia?” Bùi Lang nhìn hắn hỏi.
“Không để ta sử dụng, thì phải đảm bảo họ không lớn mạnh.” Phó Tu Nghi tươi cười, nhưng giọng điệu rét lạnh.

Hắn nhìn Bùi Lang nói: “Ngày sau còn phải nhờ tiên sinh giúp ta bày mưu tính kế a.”
Bùi Lang liên tục nói không dám.
Phó Tu Nghi đi rồi, Bùi Lang trở lại phòng, nhìn ánh đèn trước mặt không khỏi thở dài.
Hắn nằm vùng bên cạnh Phó Tu Nghi đã được hai năm, may mắn được người này coi trọng, xem như tâm phúc, hôm nay chuyện với Hoàng Phủ Hạo bí ẩn khúc chiết như vậy, Phó Tu Nghi vẫn để hắn dự khán.
Có lẽ là Phó Tu Nghi không hề phòng bị hắn, hoặc quá tin tưởng chính mình, dù sao thì người bình thường được vương gia hậu đãi như vậy, tất sinh lòng trung thành, nhưng Bùi Lang thì khác.
Càng thân cận Phó Tu Nghi, Bùi Lang càng sợ hãi, đây là người có hùng tâm tráng chí, tâm ngoan thủ lạt, bề ngoài giả dạng ôn hòa bình thản, sẵn sàng lui về phía sau nhìn thế cuộc để bày mưu, hiểu rõ thuật cân bằng, có thủ đoạn của bậc đế vương.

Hắn thậm chí cảm thấy, chỉ cần vài năm nữa Phó Tu Nghi có thể nắm cả giang sơn trong tay, trở thành hoàng đế chí tôn, bởi trong các hoàng tử, không có ai thích hợp hơn hắn.
Nhưng cố tình Thẩm Diệu lại đối nghịch với Phó Tu Nghi.

Bùi Lang đã từng không cam lòng, hắn nghĩ đến việc phản lại Thẩm Diệu, nhưng nhớ tới Lưu Huỳnh, hắn lại không đành lòng.

Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, Phó Tu Nghi đối với hắn rất tốt, cho hắn một mình một sân viện, cũng không cài tai mắt theo dõi.

Bùi Lang lấy ra một tờ giấy, bắt đầu viết xuống.
Đêm đen, bên trong phủ Duệ vương, Tạ Cảnh Hành đang chơi đùa với hổ con, gần đây nó được Quý Vũ Thư vỗ béo, thân hình mũm mỉm không khác gì quả cầu, không còn linh động như trước.

Tạ Cảnh Hành khó tính, thấy nó ngốc như vậy cũng lười bế, nếu có thì chỉ qua loa lấy lệ.
Một thị vệ từ bên ngoài bước vào, so với Thiết Y năm trước gò bó hơn nhiều, hắn lấy ra một phong thư từ trong ngực, giao cho Tạ Cảnh Hành rồi nói: “Đây là thư từ phủ Định vương đưa ra, do Bùi Lang, thủ hạ của Định vương viết, muốn gửi cho Thẩm ngũ tiểu thư ở Thẩm trạch.”
Tạ Cảnh Hành nhướng mày, bình thản rút giấy viết thư ra xem, hắn nhìn lướt qua, đợi đến khi nhìn tới hàng cuối cùng, hắn bỗng nhiên nhếch môi cười, thị vệ bên cạnh rùng mình, mẫn cảm nhận thấy chủ tử lại tức giận.
Dòng cuối viết là: Cần phải tránh xa Duệ vương!.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.