Tướng Môn Độc Hậu

Chương 157: Hoa Thơm Tặng Giai Nhân


Bạn đang đọc Tướng Môn Độc Hậu – Chương 157: Hoa Thơm Tặng Giai Nhân


Đường Diễn Khánh, phủ thái tử nước Tần, trang trí hết sức xa hoa nhưng vẫn kém nhiều so với phủ Duệ vương.
Công chúaMinh An ngồi trong phòng, trước mặt bày đủ loại điểm tâm tinh xảo.

Tuy vậy, tâm tình nàng không tốt chút nào, mấy nha hoàn tiến vào hầu hạ đều bị nàng mắng xối xả.
“Bên chỗ Tạ Trường Võ còn chưa có tin tức sao?” Công chúa hỏi thủ hạ.
Người nọ lắc lắc đầu.
“Rầm”, Minh An ném mạnh chung trà xuống đất, tức giận nói: “Ăn hại!”
Người chung quanh đã quen với tính tình công chúa Minh An, ai nấy không dám thở mạnh.

Minh An bực bội trong người, bước ra ngoài cho thoáng khí.
Huynh đệ Tạ gia không biết làm ăn kiểu gì, rõ ràng đã bắt được Thẩm Diệu nhưng lại chậm chạp không chịu động thủ, cuối cùng để Thẩm Diệu được cứu.

Lúc nghe tin, nàng tức muốn nổ phổi, lập tức truyền gọi huynh đệ Tạ gia, muốn trút hết tức giận lên người bọn họ.

Nhưng Tạ Trường Võ gửi thư nói hắn đã có sắp xếp, nàng thì phải dè chừng Hoàng Phủ Hạo phát hiện nên cứ thế kéo dài, chờ tin tức Tạ Trường Võ.
Vậy mà đến nay hắn vẫn im hơi lặng tiếng, Minh An cảm thấy sắp bùng nổ tới nơi.

Nàng muốn trừng phạt huynh đệ Tạ gia, trên đời này chưa có kẻ nào nàng giao việc làm không thành mà có thể sống yên ổn.
Đang định truyền gọi bọn họ đến thì hạ nhân chạy lại, vụng trộm đưa cho nàng một phong thư: “Công chúa, Nhị thiếu gia nhà họ Tạ đưa tới.”
Minh An ngẩn ra, không ngờ Tạ Trường Võ dám chủ động tìm tới nàng, vội mở thư ra xem, càng xem sắc mặt nàng càng rạng rỡ, vội nói với cung nữ: “Đi, thay cho bổn cung bộ trang phục xinh đẹp nhất, lấy toàn bộ trang sức ra, bổn chung muốn chọn lựa một phen.”
Cung nữ xung quanh nghi hoặc, nhiều ngày nay công chúa không ra ngoài, ăn mặc lộng lẫy cho ai xem?
Tuy rằng nghi hoặc nhưng không ai dám trêu chọc Minh An, tất cả đều ngoan ngoãn nghe lệnh.
Ngày mùa đông trôi mau, màn đêm buông xuống, tuyết rơi lớn, từng bông tuyết như lông ngỗng bay lả tả khắp đất trời, canh phu gõ mõ vội vàng gõ mấy cái rồi lẫn vào góc tối, Định kinh lại chìm trong yên lặng.
Giờ Tý, tại hồ Vạn Lễ.
Từng ngọn gió rít lên như những mũi đao bén nhọn, tửu lầu ven đường vẫn còn sáng đèn nhưng cửa sổ đóng chặt vì các cô nương sợ gió thổi đến làm lạnh rượu ngon.
Những chiếc thuyền hoa im lìm trên mặt hồ đông cứng, hết sức tiêu điều.
Trên một chiếc thuyền giữa hồ, Tạ Trường Võ ngồi chà xát hai tay trong sự bất an, lòng hắn có quỷ nên cảm thấy hồi hộp, hắn quên mang theo lò sưởi tay nhưng lại không dám đốt lửa sưởi ấm.

Ttrang phục của hắn rất dày, nhưng càng tới gần nguồn nước thì không khí càng ẩm, hơn nữa thuyền hoa đã nhiều ngày không có người, từng ngọn gió lùa vào lạnh muốn thấu xương.
Tạ Trường Võ nhìn ra bên ngoài, giờ này vẫn chưa thấy ai, hắn vô cùng lo lắng.
Trong thư Tạ Trường Triều nói rõ, sẽ để công chúa Minh An tận mắt nhìn thấy Thẩm Diệu bị làm nhục.

Hiện tại người của Thẩm Tín âm thầm tìm kiếm khắp nơi, chỉ có trên hồ Vạn Lễ khá an toàn vì ngày đông không người lui tới, quán rượu gần nhất đã đóng chặt cửa, không ai chú ý động tĩnh trên hồ, thiên thời địa lợi nhân hòa tất cả đều ủng hộ bọn họ.
Trong lòng Tạ Trường Võ băn khoăn, nhưng hắn không có biện pháp nào tốt hơn, Tạ Trường Triều đã sắp xếp chu toàn mọi chuyện, hắn chỉ có thể làm theo.

Càng gần đếngiờ hẹn hắn càng bất an lo lắng.

Bỗng nhiên bên ngoài có tiếng động, Tạ Trường Võ vui sướng vén rèm nhìn ra ngoài, có người đến, trên lưng còn cõng thêm một người.

Tạ Trường Võ đoán là Tạ Trường Triều mang Thẩm Diệu đến đây, hắn bước đến mũi thuyền đón tiếp.
Người tới càng gần, Tạ Trường Võ thấy càng lạ lẫm, người kia cao lớn hơn Tạ Trường Triều, hắn định lui vào khoang thuyền thì thấy người kia châm lửa, thắp một ngọn đèn nhỏ, một giọng nói quen thuộc vang lên: “Tạ Trường Võ, ngươi định làm chuyện quái quỷ gì vậy?”
Tạ Trường Võ kinh ngạc nhìn công chúa Minh An vừa được ám vệ đỡ xuống.
Tạ Trường Võ hẹn nàng vào giờ Tý, tại thuyền hoa trên hồ Vạn Lễ, sợ kinh động Hoàng Phủ Hạo nên Minh An chỉ có thể mang theo vài ám vệ bên người, nước Tần bốn mùa nhiệt đới, không buốt giá như ở Minh Tề, nàng bị đông lạnh đến nỗi toàn thân tê cứng, địa điểm gặp gỡ lại là trên thuyền nên nàng chỉ có thể để một ám vệ cõng nàng đến đây.

Thân là công chúa cành vàng lá ngọc, Minh An chưa từng chịu cực khổ, nếu không phải muốn tận mắt nhìn Thẩm Diệu sống không bằng chết thì nàng cũng không bao giờ để bản thân phải chịu thiệt thòi như vậy.

Vừa đến nơi, nhìn thấy Tạ Trường Võ, bao nhiêu tức giận bực bội nàng đều trút ra hết.
Tạ Trường Võ hỏi: “Sao công chúa điện hạ lại đến đây?”
“Tạ Trường Võ, ngươi điên rồi sao?” Công chúa Minh An tức giận nói: “Không phải người đưa tin bảo bổn cung đến xem trò hề của Thẩm Diệu ư, giờ lại mê sảng gì đó?”
Tạ Trường Võ sững sờ.

Tuy rằng trong thư Tạ Trường Triều có nhắc đến việc mời công chúa Minh An đến thưởng thức một màn này, làm nàng nguôi giận.

Nhưng tính tình Tạ Trường Võ vốn cẩn thận, chuyện không nắm chắc mười phần hắn sẽ không làm, nếu mời Minh An đến mà việc bất thành, chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

Vì thế hắn không mời.
Nhưng hiện giờ Minh An lại xuất hiện ở nơi này, lại nói hắn là người mời nàng đến.

Trong lòng Tạ Trường Võ vô cùng lo sợ.
Minh An thấy Tạ Trường Võ nghi hoặc, càng thêm bực bội, nói:“Tạ Trường Võ, ngươi muốn trêu đùa bổn cung phải không?”
“Thần không dám.” Trời lạnh nhưng mồ hôi trên trán Tạ Trường Võ rịn ra từng giọt, hắn nói: “Chỉ là thần không hề gửi thư cho người.”
Minh An giẫy lên, nói: “Ngươi không gửi thì ai gửi, nếu ngươi nói thế vậy giải thích xem tại sao ngươi có mặt ở đây.

Ngươi định ra tay với Thẩm Diệu, cớ gì không báo với bổn cung?”
Tạ Trường Võ nghẹn lời, sự việc kia chỉ có hắn và Tạ Trường Triều biết rõ, hắn không gửi thư, chẳng lẽ là Tạ Trường Triều làm? Hắn đành nói: “Không phải thần có ý dối gạt công chúa điện hạ, chỉ là Thẩm Diệu hiện tại nằm trong tay xá đệ, thần cũng đang chờ hắn đến đây.”
Minh An nhíu mày: “Ngươi nói Tạ Trường Triều? Huynh đệ các ngươi không đi cùng nhau à?”
Tạ Trường Võ không dám nói chuyện Tạ Trường Triều đã mất tích, chỉ hàm hồ nói: “Sợ bị người khác hoài nghi, huynh đệ ta tách ra hành động.”
Minh An tin lời, vội hỏi: “Như ngươi nói, tin đồn Thẩm Diệu đã trở về Thẩm trạch chỉ là một âm mưu?”
Tạ Trường Võ giật mình, đáp: “Đúng vậy.” Kỳ thật Tạ Trường Võ cũng có phần hoài nghi.

Nhưng hiện giờ hắn chỉ có thể tin tưởng Tạ Trường Triều.

Nét chữ trong thư và ám hiệu giữa hai người, không có kẻ thứ ba biết được.

Minh An chà xát tay, lạnh đến run lập cập, quát Tạ Trường Võ: “Rốt cuộc khi nào đệ đệ ngươi mới đến?”
Tạ Trường Võ khổ không nói nên lời: “Hắn hẹn giờ tý.”
Minh An quay qua hỏi thị vệ: “Hiện tại là giờ gì rồi?”.

Thị vệ đáp: “Sắp giờ tý.”
Bên ngoài gió tuyết thổi vù vù, nhìn bầu trời tối đen như mực, Tạ Trường Võ hết sức bất an, tim đập càng lúc càng nhanh, trực giác nói với hắn nguy hiểm đang đến gần.

Hắn thử dò xét Minh An: “Hay là công chúa về trước, nếu có tin gì, sáng sớm ngày mai ta sẽ báo cho ngươi biết.”
“Ngươi đang đùa với bổn cung à?” Minh An giận tím mặt: “Bổn cung đã thân chinh đến, giờ ngươi bảo ta trở về, ngươi muốn bị chém đầu đúng không?”
Thấy Minh An ương ngạnh, Tạ Trường Võ chỉ biết cười khổ, không nhắc lại nữa.

Bỗng bên ngoài có tiếng bước chân.

Sắc mặt Minh An trở nên vui vẻ, nói: “Đến rồi!”
Hai người bước đến đầu thuyền, trên mặt hồ đã kết băng xuất hiện một hàng người áo đen, không nhìn rõ bộ dạng, mỗi người trong bọn họ chỉ để lộ đôi mắt của chính mình.

Sắc mặt Minh An hòa hoãn, nhìn thoáng qua hơn mười người trước mặt, nói: “Ẩn nấp rất kỹ a, Thẩm Diệu đâu?”
Những người áo đen này đều là nam tử, không nhìn thấy Thẩm Diệu, Minh An quay qua hỏi Tạ Trường Võ: “Tạ Trường Triều đâu? Xảy ra chuyện gì?”
Tạ Trường Võ nhìn những người áo đen đằng đằng sát khí, toàn thân lạnh toát.

Hắn không thấy Tạ Trường Triều, theo bản năng muốn trốn, nhưng nơi này là giữa hồ, bốn phía trống trãi biết trốn vào đâu, hắn đánh bạo quát lớn: “Các ngươi là ai?”
Những kẻ áo đen không nói gì, chỉ im lặng tiếp cận.

Công chúa Minh An liên tục chất vấn: “Bọn họ không phải là người của Tạ Trường Triều?”
Tạ Trường Võ phát hoảng, chỉ có thể thành thật nói: “Không phải, không thấy Tam đệ!”
Minh An nhìn những người áo đen, quát: “To gan, thấy bổn cung còn không quỳ xuống!”
Thế nhưng bọn người này giống như kẻ điếc, thị vệ bên cạnh Minh An rút đao, vọt vào đám người áo đen chém giết.

Minh An lúc này mới biết có nguy hiểm, vội nhìn về phía ngoài, hét lên: “Ám vệ? Ám vệ đâu hết rồi?”
Thời điểm lên thuyền, để bảo mật Minh An đã cho ám vệ đứng bên ngoài đợi, nhưng động tĩnh lớn thế này sao bọn họ còn chưa tới cứu viện?
Cũng như Minh An, Tạ Trường Võ vô cùng bối rối, vì đề phòng bất trắc hắn cũng bố trí người ở bên ngoài, nhưng hiện giờ lại không thấy bất kỳ người nào chạy tới, người đi đâu hết rồi?
Thị vệ duy nhất của Minh An lúc này đã bị đánh gục, trong ánh đèn leo lét, có thể nhìn thấy yết hầu hắn bị cắt một đường, máu phun ra, một đao trí mạng.
Mặt hồ Vạn Lễ giá buốt như dao cắt, nhưng mồ hôi lạnh của Minh An và Tạ Trường Võ vẫn chảy ròng ròng.
Minh An áp chế sợ hãi trong lòng, nói: “Các ngươi là ai? Bổn cung là công chúa nước Tần, lúc này nếu rút lui bổn cung sẽ tha cho mạng chó của các ngươi, bỏ qua mọi chuyện.


Nếu không đi, sau này sẽ nhận lấy lửa giận của Thái tử, ca ca của ta!”
Tạ Trường Võ nghe vậy tức muốn nổ phổi, không ngờ Minh An ngu xuẩn như vậy, tự khai ra thân phận của mình.

Phải biết bọn người này gài bẫy hắn và Minh An tới đây, tất nhiên đã có chuẩn bị, biết rõ gốc rễ hai người.
Lúc này hắn có thể làm gì? Không thể gào lên kêu cứu, giữa đêm khuya chưa chắc đã có người nghe, còn nếu nghe được thì thế nào? Hắn là thần tử Minh Tề, nửa đêm lại cùng công chúa ngoại bang câu kết, tình ngay lý gian, tội phản quốc bất cứ lúc nào cũng có thể chụp xuống đầu hắn.
Tiến thoái lưỡng nan, cái chết đến gần, Tạ Trường Võ đột nhiên thanh tỉnh, hắn cười lạnh nói: “Mưu hại công chúa lân bang, tội này không nhẹ.

Các ngươi nếu không sợ chết thì cứ tiến lên, đợi khi bị truy lùng khắp chân trời góc biển, các ngươi sẽ hiểu thế nào là sống không bằng chết.”
Nghe vậy Minh An thoáng thấy an ủi, hiện giờ nàng rất sợ, nhưng vẫn cố gắng cứng giọng: “Không sai, thân phận của bổn cung không để các ngươi tùy ý vũ nhục, nếu hôm nay dám động đến ta, ngày sau hoàng thất nước Tần nhất định nghiền nát các ngươi thành tro bụi.”
“Vậy sao?” Một giọng nam trầm vang lên giữa nhóm người áo đen.
Người đến đều mặc áo đen, vừa rồi không nhìn rõ, hiện tại có một người bước lên phía trước, vóc người hắn rất cao, dù mặc cùng một loại trang phục nhưng không che được khí thế oai nghiêm, quý khí bức người.
“Ngươi là ai?” Minh An tức giận nói: “Chẳng lẽ ngươi không biết bổn cung? Ta là công chúa nước Tần, ta ra lệnh một tiếng có thể khiến các ngươi đầu rơi xuống đất!”
Nghe vậy người áo đen khựng lại, rồi nhẹ nhàng cười rộ lên, giọng cười đầy trào phúng.
Sắc mặt Minh An đỏ bừng, nàng chưa bao giờ bị người khác khinh thường như vậy.

Nàng cảm thấy giọng nói này rất quen, dường như đã nghe ở đâu, nàng hỏi: “Ngươi cười cái gì?”
“Cười ngươi không biết tự lượng sức mình.”
“Ngươi!” Minh An giận dữ.
“Công chúa nước Tần thì đã sao? Chết đi chẳng phải chỉ là một đống xương trắng?”
“To gan!” Minh An quát.
“Bổn vương to gan như vậy đấy, ngươi làm gì được ta?” Người nọ chậm rãi nói.
Bổn vương? Công chúa Minh An sửng sốt, một ý nghĩ đột nhiên xẹt qua trong đầu, đúng là giọng nói làm người ta mê muội, đúng là vẻ lạnh lùng khí thế làm người khác vừa kính sợ vừa muốn thân cận.
“Ngươi là…!Duệ vương!” Công chúa Minh An thất thanh kêu lên.
Duệ vương? Tạ Trường Võ ngẩng mạnh đầu nhìn lại, hắn cũng thấy người áo đen này quen thuộc, không ngờ lại là Duệ vương của Đại Lương.
Người áo đen im lặng ngầm thừa nhận.

Tạ Trường Võ do dự hỏi: “Duệ vương vì sao có mặt ở nơi này?”
Duệ vương và hắn không ân oán, càng không có liên hệ gì với Minh An, vì sao lại xuất hiện ở đây, tên Đại Lương này có mưu đồ gì?
Minh An nhận ra Duệ vương thì không còn sợ hãi, ánh mắt trở nên dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Điện hạ đêm khuya tới đây có việc gì thế?”
Tạ Trường Võ thầm mắng Minh An ngu muội, đối phương vừa ra tay đã giết chết hộ vệ của nàng, sao có thể có ý tốt.
Duệ vương không để ý đến Minh An mà nhìn Tạ Trường Võ, nói: “Ngươi có chuyện muốn hỏi bổn vương?”
Tạ Trường Võ miễn cưỡng cười nói: “Xin hỏi điện hạ, có gặp Tam đệ của ta không?”
Lá thư kia đúng là chữ viết Tạ Trường Triều, hôm nay người tới lại là Duệ vương, xem ra Tạ Trường Triều lành ít dữ nhiều.
Người áo đen cười: “Có gặp.

Hắn đã bị ta giết rồi.”
Minh An và Tạ Trường Võ nghe vậy sửng sốt, toàn thân phát run.
Một lúc lâu sau, Tạ Trường Võ mới gian nan hỏi: “Vì sao Duệ vương phải giết Tam đệ của ta?”
“Hắn đụng vào người không nên đụng.”
Đụng ai? Tạ Trường Võ hoài nghi tự hỏi, chẳng lẽ là Thẩm Diệu.


Nhưng vì sao Duệ vương lại ra mặt vì nàng, Duệ vương và Thẩm trạch có quan hệ gì? Tạ Trường Võ cảm thấy mình sắp nắm bắt được bí mật kinh thiên, nhưng lại không chắc chắn.
Minh An ở một bên nghe chuyện rốt cuộc tỉnh táo, nàng cảm nhận được nguy hiểm, trong lòng nhảy nhót, dò xét hỏi lại: “Duệ vương điện hạ đến đây, rốt cuộc có chuyện gì?”
Giọng nói dịu dàng như gió xuân lại cất lên, nhưng nội dung lại làm người ta run rẩy: “Cảnh đẹp như vậy, làm nơi chôn thây cũng rất tốt a.”
Biết rõ ý đồ của đối phương, bản thân lại rơi vào đường cùng, Tạ Trường Võ không kiềm được sợ hãi gào lên: “Vì sao ngươi làm như vậy? Chúng ta không thù không oán, tại sao ngươi lại muốn giết ta?”
Người áo đen cười mỉa: “Không thù không oán, ngươi đúng là quý nhân hay quên.

Nhiều năm không gặp, ngươi và đệ đệ ngu xuẩn của ngươi vẫn không hề tiến bộ.”
Nhừng lời này Tạ Trường Võ thấy rất quen, hắn nhìn người áo đen từ từ hạ khăn bịt mặt, trong ánh lửa leo lét, gương mặt anh khí rạng ngời hiện ra.

Mày mắt như họa, đôi môi lạnh bạc hàm chứa ý cười trào phúng, mang theo sự khinh miệt.
Đó là ác mộng lớn nhất đời Tạ Trường Võ: “Tạ Cảnh Hành!”
Công chúa Minh An đang trầm mê ngắm dung mạo Duệ Vương, nghe tiếng kêu của Tạ Trường Võ thì giật mình tỉnh mộng.
Tạ Cảnh Hành? Đó không phải là đại công tử của phủ Lâm An hầu sao, nghe nói hai năm trước đã chết trận sa trường, làm người người tiếc hận.
“Làm khó ngươi còn nhớ đến ta.” Tạ Cảnh Hành mỉm cười, nụ cười âm trầm đáng sợ.
Tạ Trường Võ xoay người bỏ chạy, đó dường như là bản năng của con mồi khi đứng trước thợ săn.
Hắn bị người của Tạ Cảnh Hành đè lại, nhét giẻ vào miệng, không thể la hét.

Công chúa Minh An cũng chịu chung số phận.
Hai người trơ mắt nhìn Tạ Cảnh Hành quay đầu rời khỏi thuyền hoa.
“Trò chơi đã kết thúc.”

Thẩm Diệu bừng tỉnh từ giấc mộng.
Không biết vì sao, tối nay nàng ngủ không yên.
Nàng ngồi dậy day day mi tâm, đau đầu không ngủ lại được.

Lò sưởi trong phòng hừng hực hơi nóng, Thẩm Diệu cảm thấy tức ngực nên khoát áo ngoài mở cửa sổ cho thoáng khí.
Bên ngoài bóng cây đại thụ lắc lư, tuyết vẫn đang rơi, hơi lạnh thổi vào phòng, nàng vươn tay một bông tuyết rơi vào lòng bàn tay rồi dần dần hòa tan.
Một cảm giác cô quạnh lan tràn.
Hoàn cảnh này làm nàng nhớ đến chuyện xưa, nàng nhớ Uyển Du và Phó Minh, trong lòng đau nhói.
Một đóa hoa theo gió rơi xuống, vừa đúng lòng bàn tay nàng.

Thẩm Diệu kinh ngạc nhìn đóa hải đường đỏ thẫm trong tay.
Mùa này sao lại có hoa hải đường, đại thụ bên cạnh cũng không phải cây hải đường nha?
Nàng ngẩng đầu nhìn, trên tán cây, một người đang nằm dài, hai tay gối sau đầu khoan thai thích ý.

Thấy nàng nhìn hắn nhướng mày hỏi: “Đang phát ngốc cái gì?”
“Sao ngươi nằm ở đây?”
Không có việc gì tự dưng chạy đến ngủ trên cây nhà người ta, sở thích của Duệ vương đúng là kỳ lạ.
Hắn thở dài, nhảy từ trên cây xuống đứng trước mặt Thẩm Diệu, nhìn lòng bàn tay nàng bĩu môi nói: “Ngủ không được, mang hoa đến cho ngươi, lại sợ ngươi đang ngủ nên ngồi trên cây chờ ngươi tỉnh lại.”
Lý do kiểu gì vậy chứ, Thẩm Diệu liếc trắng mắt, nhìn thấy hắn tuy đang cười nói vui vẻ nhưng lại không có tinh thần.
Ma xui quỷ khiến thế nào nàng lại thốt ra: “Vào đi, trong phòng có điểm tâm.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.