Tượng gỗ hoá trầm

Chương 5


Đọc truyện Tượng gỗ hoá trầm – Chương 5

Dằn lon bia xuống bàn, Minh tức tối:
-Tao không hiểu tại sao ông già lại lo cho người đàn bà đó dữ vậy. Lo đến mức bỏ công ty để chạy tìm kỹ thuật viên bậc nhất cho cơ sở sản xuất bao bì của bả.
Mẫn cười khẩy:
-Đó là phương cách là ăn của ba. Hơn nữa bà Thụy là bạn cũ. Chỉ sợ mẹ không hiểu rồi lên cơn ghen thôi.
Minh nóng nảy nạt:
-Ăn với nói! Mày theo ba, phải để ý mấy chuyện đó chớ?
-Trời! Là đàn ông anh đừng bắt em làm chuyện của mấy bà lắm điều. Tội lắm!
-Đó là trách nhiệm đối với gia đình, chớ không phải trò lắm điều. Tao chỉ ngại ngày nào đó gia sản này sẽ vào tay người khác.
Mẫn rít thuốc:
-Ngại thế sao anh không về làm cho ba?
Minh nhún vai:
-Tao không thích người bảo thủ, tự cao, xem thường con cái. Mày hợp ý ba hơn.
Mẫn chép miệng:
-Nói thật, khó ai hợp ý ba lắm! Ngay cả mẹ, người ba yêu mến nhất cũng thế. Mà thôi! Trời đã cho mỗi người một tính, biết sao hơn. À! Anh tìm được thợ cho ba chưa?
Khui lon bia mới, Minh đáp:
-Rồi! Nhưng đòi lương cao lắm đó!
-Miễn giỏi là OK.
-Đương nhiên là giỏi rồi. Tao đâu phải thợ săn tồi. Hơn nữa tao không muốn bị ba mang tiếng với bà bạn cũ ấy.
Uống một ngụm bia, Minh hỏi:
-Này! Kỳ làm ở khâu nhân sự là người như thế nào nhỉ?
Mẫn nhíu mày:
-Thằng cha ấy tính như đàn bà, năng lực thì có, nhưng sống ích kỷ và nhỏ mọn lắm. Anh để mắt tới hắn rồi à?
-Không! Vừa qua tao có gặp thằng chả nên hỏi vậy thôi mà.
Mẫn nói:
-Lão ta khá được việc, nên ba cũng trọng dụng.
Minh lạnh lùng:
-Nếu sử dụng hắn như cánh tay mặt thì coi chừng, ba lầm người rồi.
Mẫn hạ giọng:
-Nói có sách, mách có chứng, anh thừa biết ba mà. Ông đã thích ai rồi thì đừng hòng góp ý. Hơn nữa lão Kỳ vừa tìm được cho ba nhiều đối tác làm ăn mới. Lương gạo xuất khẩu gần như tăng gấp đôi…
Minh nhếch môi:
-Bởi vậy ba mới lo cho cơ sở sản xuất của người bạn cũ… Âu cũng là một công đôi chuyện. Hai bên cũng có lợi mà!
Mẫn khó chịu:
-Lúc nào nhắc tới ba, anh cũng cay cú.
Minh lầm lì uống hết lon bia. Nhìn đồng hồ anh đứng dậy:
-Nhớ những gì tao vừa nói về thằng Kỳ. Ba và mày phải có kế hoạch giữ người có năng lực thật ngon lành. Nếu không họ sẽ đi hết đấy.
Mẫn có vẻ tự tin:
-Công ty trả lương bao giờ cũng cao hơn những nơi khác, họ không đi đâu.
-Điều này chưa chắc. Cái họ cần đâu chỉ là tiền… Mà thôi! Tao không nói nữa.
Vào phòng tắm Minh đứng thật lâu dưới vòi hoa sen. Anh phải đến dự “Ngày hội nghề nghiệp” của sinh viên, nhưng không phải với tư cách được mời. Anh muốn ngồi phía dưới, chung với sinh viên để không bị các… tay săn người khác để ý. Anh có cách…săn người riêng của mình. Và Minh chưa lần nào thất bại. Cách đây một tuần Minh đã đến các trường đại học xin được cung cấp thông tin về các sinh viên giỏi. Anh đã có danh sách của họ, chắc chắn trong ngày hội này họ sẽ xuất hiện ở diễn đàn, và anh sẽ tha hồ mà chọn lựa. Đứng trước gương, Minh hài lòng nhìn vẻ bên ngoài. Với chiếc quần jean bạc phếch, chiếc áo thun bụi đời, trônganh giống một sinh viên thích la cà ngoài quán hơn ngồi ở giảng đường. Tắt điện thoại di động, vứt nó lên giường. Minh khoan khoái xuống lầu.
Tới nơi, anh lẫn vào đám con trai đang ngồi chật kín bên dưới hội trường. Sau phần các doanh nghiệp tự giới thiệu, tới phần sinh viên chất vấn. Minh đặc biệt chú ý đện cô bé tên Thanh Thủy vì những câu hỏi cực kì thông minh sắc sảo. Cô bé học năm cuối… có lẽ anh sẽ giới thiệu Thủy với công ty L.A, nơi đang cần nhân lựcvà sẵn sàng tuyển dụng những sinh viên xuất sắc nhất, dù hắn ta chưa ra trường, chưa được “chỗ ngồi” trong công ty, nhưng họ đã chọn là sẽ trả lương ngay. Nhẩm lại trong đầu những cái tên đã được lưu ý, anh nhớ ra ngay thành tích học của cô bé. Không đợi chờ lâu, Minh đứng dậy khi Thanh Thủy vừa xuống khỏi diễn đàn.
Đang mải suy nghĩ, Minh bước đi và không tránh khỏi một cái chân dài cố tình đưa ra thật nhanh… Minh vấp phải và chúi nhủi về phía trước trong tiếng cười khúc khích của đám con gái. Anh quay lại mỉm cười thay vì quạu quọ và bắt gặp cái nhìn dửng dưng của Bảo Nhi. Người vừa ngáng chân anh là Ngự Bình. Con bé đang che miệng cười tủm tỉm còn Bảo Nhi lạnh tanh. Đưa tay lên chào cả hai, Minh vội vã đi về phía Thanh Thủy. Trong lúc ấy Bảo Nhi lên tiếng càu nhàu:
-Mày chơi trò đó với hắn chi vậy?
Ngự Bình… ngơ ngác đến mức tội nghiệp:
-Trò gì đâu? Tao vô ý chứ bộ! Chưa kịp xin lỗi hắn đã… vọt.
Tò mò nhìn theo Minh, Ngự Bình nói:
-Chà! Thì ra hắn hớt ha hớt hải vì nhỏ Thanh Thủy. Hổng lẽ… hai đứa nó là bồ hả ta?
Bảo Nhi gắt:
-Mày buồn cười thật! Cứ nói chuyện với nhau là bồ hả?
Ngự Bình vẫn chót chét:
-Trông… hai đứa nó kìa! Xứng đấy chớ!
Giọng Bảo Nhi khô khốc:
-Hắn không phải người tốt đâu!
Bình nhíu mày:
-Sao mày dám nói như đinh đống cột vậy?
Nhi ngập ngừng:
-Hôm trước tao nghe Thưởng bảo hắn là tay săn người.
-Săn người là… là quái gì?
Bảo Nhi chép miệng:

-Tao không rõ.
Bình nhăn mặt:
-Sao mày không hỏi?
-Tao đang tránh mặt Thưởng là sao hỏi được. Ngay cả ông Tuệ tao cũng né. Dạo này ông Tuệ khó chịu lắm, hình như công ty ổng đang làm có vấn đề. Có thể họ sắp tuyên bố phá sản.
Ngự Bình nói:
-Tao như ổng về phụ bác gái một tay phải hay hơn không? Trước sau gì cơ nghiệp không thuộc về anh em mày. Làm công cho người khác thật phí.
Bảo Nhi chống cầm:
-Nếu ba tao chịu thì khỏe rồi. Chỉ tội mẹ tao gồng gánh hết. Nhất định khi tốt nghiệp xong, tao sẽ phụ mẹ dù thật tình tao cũng không thích chui đầu vào cái xưởng tối ngày ầm ầm tiếng máy dệt, ngột ngạt mùi sơn nylon đó.
Bình gật gù:
-Bác Thụy giỏi thật đấy! Ba tao nói vừa rồi bác gái mua đất ở Long An để mở thêm phân xưởng. Miền Tây là vựa lúa, mở cơ sở dệt bao đựng gạo đúng là lý tưởng.
Bảo Nhi thảng thốt:
-Tao không hề biết.
Ngự Bình chép miệng:
-Mày đúng là vô tình. Vậy mà đòi phụ hộ bác Thụy. Tao coi bộ không xong rồi!
Bảo Nhi uể oải:
-Vào quán kiếm gì uống. Tao khát lắm!
Bình ngáy mắt:
-Mày có lên bục chất vấn, đặt câu hỏi với ai đâu mà khát.
Nhìn quanh quắt, con bé thắc mắc:
-Hai… đứa nó trốn vào hốc nào rồi nhỉ?
Bảo Nhi nhoi nhói ở ngực nhưng vẫn giữ vẻ thản nhiên. Cô bước thật nhanh. Ra khỏi hội trường nóng bừng hơi người, BảoNhi thở phào. Cô nhất định không nghĩ tới Minh nữa.
Hai người vào quán bên kia đường. Vừa ngồi xuống, Nhi đã rối lên khi thấy Minh và Thủy ngồi gần đó. Cả hai đang cụm đầu vào bộ hồ sơ tuyển dụng của mười mấy doanh nghiệp vừa phát ra lúc nãy. Nhi và Bình cũng có bộ hồ sơ ấy nhưng cô không hy vọngđược tuyển, vì cô không phải là sinh viên xuất sắc. Ngự Bình dài giọng:
-Thì ra… anh chị trốn vào đây! Tao cứ tưởng nhỏ Thủy chỉ biết học thôi chứ! Ai ngờ ngồi cạnh con trai nó cũng biết õng ẹo. Vừa học giỏi vừa xinh xắn, con trai theo là phải.
Liếc Nhi một cái, Bình gõ gõ tay trên bàn:
-Nói thật nó dịu dàng, khiêm tốn chứ không tự cao, phách lối như mày. Nên sửa đổi tính tình đi!
Bảo Nhi phát cáu:
-Mày không nói đâu ai bảo mày ngọng. Tao đang muốn được nghỉ ngơi. Làm ơn stop giùm.
Nhún vai Ngự Bình gọi nước:
-Hai chai Pepsi để ủng đội tuyển bóng đá!
Bảo Nhi không muốn nhìn, nhưng vì ngồi đối diện nên cô vẫn thấy… cảnh diễn ra ở bàn bên kia. Chẳng biết Minh nói gì mà mặt Thủy ngời ngời hy vọng. Anh đang thuyết phục con nhỏ thì phải. Vẫn ánh mắt quyến rũ, miệng cười duyên dáng, cử chỉ đĩnh đạc đầy nam tính, Minh như đã bắt cóc được Thanh Thủy. Con nhỏ say sưa khác nào con chiên đang nghe cha giảng đạo.
Điều đó cũng phải. Thủy vốn dịu dàng, khiêm tốn. Với đàn ông, con trai lúc nào cũng vâng dạ ngọt như mật, nên bây giờ Nhi thấy Thủy khép nép, hiền lành là phải. Điệu bộ e ấp này đàn ôngnào không mê mệt chứ! Cô cay đắng gẫm lại mình. Ngông nghênh như Nhi, con trai cũng mê mệt, nhưng người cô thích lại dửng dưng. Rõ ràng Minh đang phớt lờ cô để tới với Thanh Thủy. Dầu chưa hiểu mục đích của anh, Nhi vẫn thấy tự ái bị va chạm.
Giọng Ngự Bình léo nhéo:
-Than khát sao nãy giờ không uống? Định ngồi là “Linh hồn tượng đá” chắc! Mày đang… đau vì bàn bên kia à?
Bảo Nhi chối phắt:
-Mắc mớ gì đến tao!
-Vậy mày đang nghĩ chuyện gì mà trơ ra thế?
-Tao nghĩ tới cái cơ sở sắp mở ở Long An của mẹ. Vốn ở đâu cho bà tung ra nhỉ? Ba tao biết thì mệt.
Ngự Bình lên giọng tài lanh:
-Một cơ sở sản xuất chớ có phải một túp lều đâu mà giấu. Sớm muộn rồi bác Trứ cũng biết.
Bảo Nhi thở dài:
-Rồi ai sẽ quản lý cơ sở đó? Đúng là mẹ tao ôm đồm quá sức mình.
Ngự Bình dặn dò:
-Nè! Đừng hé môi cho bác Thụy biết là tao nói nghen. Tao chỉ nghe trộm lúc ba tao to nhỏ với một ông chú họ làm ở công ty ông Hiếu thôi.
Bảo Nhi nhăn mặt:
-Tao biết mà!
Ngự Bình cáu tay cô:
-Hai đứa nó về kìa!
Bảo Nhi nâng ly nước ngọt lên. Cô biết Minh đi sát chỗ cô ngồi, sát đến mức Nhi có cảm giác anh chạm rất nhẹ vào cô. Thế nhưng Minh chỉ phớt lờ như không quen biết. Chưa bao giờ Nhi tức đến thế. Cô bóp chặt ly nước đến mức ngón tay tê điếng. Giọng Ngự Bình càng làm cô đau hơn:
-Gã này tự cao gớm! Mày nhắm cho gã một bài học nổi không?
Bảo Nhi bĩu môi:
-Hắn đâu có đáng tao phải ra tay.
Ngự Bình Nhún vai:
-Đúng là 49 gặp 50.
Bảo Nhi đứng dậy:
-Về!
Ngự Bình châm chọc:
-Về thì về. Đâu cần phải quạu quọ.
Đưa Bình tới nhà xong, Bảo Nhi vòng xe tới cơ sở dệt bao bì của bà Thụy. Lững thững bước vào trong, cô tìm mẹ. Phải vòng lên lầu, Nhi mới gặp bà Thụy. Bà đang đứng trước một dàn máy kéo sợi hư để xem thợ sửa. Thấy cô bà Thụy ngạc nhiên:

-Tìm mẹ có chuyện à?
Bảo Nhi lắc đầu:
-Con muốn xem. Lâu lắm rồi con đâu tới đây. Mai mốt ra trường con sẽ phụ mẹ.
Bà Thụy kêu lên:
-Cực lắm!
-Con biết nên mới muốn chia sẻ với mẹ.
Bà Thụy chớp mắt cảm động:
-Lẽ ra lời này phải để ba con nói.
Bảo Nhi phụng phịu:
-Mẹ không cần con chớ gì?
-Đâu phải!
Bà Thụy chợt thở dài:
-Phụ nữ ra làm ăn khổ hơn đàn ông nhiều lắm. Mẹ thật lòng không muốn con cực như mẹ. Cơ sở này nếu thằng Tuệ không nhận, khi về nhà mẹ sẽ bán.
Bảo Nhi nhẹ nhàng:
-Đã nghĩ tới nước đó, bây giờ mẹ bôn ba làm chi cho mệt.
Bà Thụy xa xôi:
-Ba trách mẹ tham việc, điều ấy đúng. Càng làm mẹ càng mê, dù sóng gió không phải ít. Đã đam mê rồi làm sao bỏ được. Con muốn phụ mẹ vì thấy mẹ cực khổ phải không?
Bả Nhi gật đầu, bà Thụy nói tiếp:
-Vậy con gánh không nổ đâu vì động lực đó không đủ mạnh để con đeo đuổi, vượt qua khó khăn trong công việc. Nói như người ta thường nói là phải có máu mê, phải ghiền việc y như ghiền bài bạc mới được. Con không có sự say mê này nhưng thằng Tuệ có, nếu nó chịu điều hành cả sở cho mẹ, mẹ sẽ rất an tâm. Tiếc rằng nó chỉ nghe lời ba con…
Nhi im lặng. Cô thấy tự ái vì những lời của bà Thụy. Dầu gì nữ nhi cũng ngoại tộc. Mẹ không nói ra đều đó, nhưng vì người nhạy cảm, Nhi thừa hiểu ý mẹ. Bà Thụy chợt hỏi:
-Dạo này Thưởng còn đeo con không?
Nhi ấp úng:
-Vẫn còn! Sao mẹ lại hỏi thế?
-À! Thì mẹ hỏi vậy mà! Trái tim con vẫn trơ như đá, lạnh như băng sao?
Bảo Nhi càu nhàu:
-Con thấy bực bội. Anh Tuệ cũng kỳ, biết con không thích, nhưng cứ ghép vào một cách trắng trợn. Mẹ liệu mà kiếm cho ổng một bà cho ổng bớt tửng.
Bà Thụy nói:
-Chuyện đó tất nhiên mẹ phải lo, nhưng để sau này. Trước mắt phải làm sao cho anh con về làm cho mẹ.
Nhi buột miệng:
-Nghe nói công ty ảnh làm sắp tuyên bố phá sản.
-Mẹ biết. Nhưng nếu nhân cơ hội này ép nó về, ba con và cả Tuệ sẽ đùng đùng tự ái và không chịu đâu.
-Vậy mẹ định làm sao?
Bà Thụy nhếch môi:
-Đương nhiên là có cách rồi…
Bà lảng sang chuyện khác:
-Hôm nay con không học á?
-Sáng nay con đi dự “Ngày hội nghề nghiệp”.
Bà Thụy riễu cợt:
-Thế con tìm được chỗ nào ưng ý chưa?
Bảo Nhi bật cười:
-Mười mấy, hai mươi doanh nghiệp phát ra hàng ngàn hồ sơ tuyển dụng, nhưng con nghĩ chắc họ chả tuyển ai đâu.
-Có phải vậy nên con mới định đầu quân chỗ mẹ không?
Bảo Nhi chợt nóng mặt, cô không ngờ lòng hiếu thảo của mình lại bị hiểu sai như thế.
Bà Thụy ôm vai con gái:
-Mẹ nói chơi mà cũng xụ mặt. Trưa nay ăn cơm với mẹ.
-Ba chờ không thấy con về ổng sẽ mắng…
-Mẹ sẽ điện thoại cho ông ấy!
Rồi để mặc Nhi một mình, bà bước đến bàn đặt điện thoại.
Hình như mẹ gọi hai cuốc. Tiếng máy dệt ồn ào khiến Nhi không nghe được nội dung cuộc trò chuyện. Cô ngại nhất là ba… Ông mà bực thì sẵn sàng quát vào máy, và nếu không dằn được mẹ sẽ quát lại. Lúc ấy thì ôi thôi…
Trở lại chỗ Nhi đứng, bà Thụy vui vẻ:
-Xong! Ổng đồng ý rồi! Khổ ghê! Ăn cơm với mẹ cũng phải xin phép.
Bảo Nhi chở bà Thụy đi. Lên xe ngồi bà mới nhỏ nhẹ nói:
-Mẹ có mời thêm một người bạn.
-Ai vậy mẹ?
-Bác Hiếu!

Bà Thụy ngần ngừ nói tiếp:
-Bác ấy là bạn hồi mẹ còn trẻ. Bây giờ bác ấy có công ty xuất khẩu gạo nên cũng là bạn hàng. Mà là bạn hàng lớn. Bác Hiếu có nhiều kinh nghiệm thương trường rất qúy, mẹ đang cố học hỏi đây.
Bảo Nhi hỏi bâng quơ:
-Gia đình bác ấy thế nào hả mẹ?
Bà Thụy bỗng cười:
-Bác ấy có hai cậu con trai. Cậu nào cũng giỏi. Lúc nãy mẹ có mời luôn. Cùng trang lứa, con sẽ không buồn khi ngồi vào bàn.
Bảo Nhi nuốt tiếng thở dài. Ba thì muốn gả cô cho Thưởng. Bây giờ tới mẹ. Dường như bà cố tình sắp xếp cuộc gặp mặt sắp tới thì phải. Tự nhiên cô thấy no ngang.
Dừng trước nhà hàng “Sinh Đôi”, Nhi gởi xe rồi theo mẹ vào trong. Bà Thụy tươi cười bươc đến phía một người đàn ông đứng với vẻ trông đợi. Hai người… tay bắt mặt mừng thân thiết đến mức… Nhi phải ghen hộ ba mình. Nhìn Bảo Nhi một cách ân cần, ông Hiếu khen như những người khách của mẹ đã từng khen:
-Bảo Nhi phải không? Cháu xinh lắm!
Lúc cô còn lúng túng gật đầu chào, bà Thụy đã hỏi:
-Anh đi một mình à?
Ông Hiếu trả lời:
-Có cháu Mẫn nữa. Nó đã vào chuẩn bị trước.
Bà Thụy kêu lên:
-Sao lại thế. Bữa tiệc này tôi mời mà!
Ông Hiếu ngọt ngào:
-Thụy lại câu nệ rồi! Ai mời cũng được. Quan trọng là vui và ngon miệng kìa.
Quay sang Nhi, ông nháy mắt:
-Đúng không Bảo Nhi?
Cô mỉm cười thay câu trả lời. So với ba, ông ta ăn đứt về mặt khéo dẻo mồm. Chẳng biết… thằng con trai ra sao.
Ông Hiếu giới thiệu Nhi với một thanh niên có khuôn mặt rộng rãi, dễ mến khá đàn ông:
-Bảo Nhi, con cưng của cô Thụy… Mẫn, con trai bác ấy!
Mẫn nhanh nhẹn khéo ghế:
-Mời cô và Nhi ngồi.
Bà Thụy hài lòng ra mặt:
-Nơi đây vừa ấm cúng vừa trang nhã.
Ông Hiếu hạ giọng:
-Hợp ý Thụy phải không?
Đưa tờ thực đơn cho bà Thụy, Mẫn ngọt ngào không thua bố:
-Mời cô và Nhi chọn món ạ!
Bà Thụy nhìn Bảo Nhi:
-Con thích ăn gì?
Bảo Nhi rụt rè kiểu diễn kịch:
-Con… xin ăn theo ý mẹ ạ!
Ông Hiếu cười:
-Con gái ngoan thật! Bà nhà tôi ham con gái lắm. Nhưng lại sanh hai thằng… lục lâm.
Bà Thụy kêu lên:
-Sao lại nói thế! Tôi thấy Mẫn rất có năng lực. Cháu phụ anh được khối việc. Tôi đang mong thằng Tuệ được một góc của Mẫn đấy chứ!
Mẫn vội lên lên tiếng:
-Cô quá khen! Cháu còn phải học hỏi người lớn rất nhiều!
Bảo Nhi khẽ cười vì lời sáo rỗng này. Nhưng mẹ cô lại khen:
-Biết học hỏi là tốt!
Ông Hiếu bỗng than:
-Có hai thằng quý tử. Nhưng chỉ nhờ mỗi thằng em. Anh hai nó… Chậc! Ngang ngược, bốc đồng. Bởi vậy nó có phụ giúp gì cho tôi đâu?
Mẫn chuyển đề tài thật nhanh:
-Thưa cô vẫn chưa chọn món ạ!
Bà Thụy như sực nhớ ra:
-Cô đãng trí thật!…
Bảo Nhi khoanh tay nhìn xung quanh. Cô thấy mình hơi lạc lõng một chút. Nhưng Mẫn đã chủ động gợi chuyện trước. Anh chàng nhiệt tình tiếp thức ăn cho Nhi và biết cách tán ngẫu. Dần dà những ác cảm, dè dặt của Nhi đối với Mẫn đã biến mất. Cô thích thú cười trước những lời hết sức hóm hỉnh của Mẫn. Ông Hiếu rất hài lòng. Nhìn Mẫn và Nhi ông cười:
-Làm con bác nhé! Mẫn không có chị em gái. Mẫn sẽ rất chiều cháu Nhi ạ!
Bà Thụy cũng cười:
-Con bé chỉ to xác chớ còn dại lắm! Suốt ngày cứ mè nheo nhõng nhẽo. Sợ anh Mẫn chịu không nổi ấy chớ!
Mẫn tủm tỉm nhìn Bảo Nhi như chờ nghe ý cô. Uống một ngụm nước ngọt, Nhi lảng đi:
-Món lẩu thái cay quá!
Ông Hiếu nhìn bà Thụy:
-Con bé giống em hồi còn trẻ. Biết giải quyết tình huống một cách thông minh và tế nhị.
Bà Thụy xa xôi:
-Tôi lại thấy mình ngày xưa vừa lý tưởng suông vừa ngốc nghếch ấy chứ! Dù sao ngày xưa ấy cũng qua rồi. Tôi không tiếc gì cả…
Ông Hiếu bưng ly bia lên. Bàn ăn chợt im lặng, Mẫn vội chuyển đề tài:
-Người thợ ba con giới thiệu có sửa được máy không ạ?
Bà Thụy khen:
-Ông ta giỏi lắm! Anh tài thật đó! Không phải trong nghề mà tìm ra thợ cho tôi.
Mẫn mềm mỏng:
-Nhờ đã làm ăn lâu năm nên ba cháu quen biết nhiều. Sau này cô cần gì cho biết, cháu không ngại giúp cô đâu ạ!
Bà Thụy thắc mắc:
-Nói vậy ông thợ này là cháu tìm giùm cô à?
Mẫn khẽ lắc đầu:

-Dạ không! Chính anh Hai cháu đã tìm ra ổng. Những chuyện linh tinh này anh cháu tài lắm!
Bà Thụy chắt lưỡi:
-Tiếc là cô chưa gặp cậu ấy!
Mẫn mỉm cười:
-Rồi thế nào cũng có dịp. Cũng như mãi đến bây giờ cháu mới được nói chuyện với Bảo Nhi. Đúng là nếu có một cô em như thế này thật là thích.
Bảo Nhi khịt mũi nhìn thẳng vào Mẫn. Anh ta thản nhiên gắp vào chén cô một miếng tôm chiên bột. Kèm với miếng sà lách và lát cà chua:
-Ăn như vậy vừa ngon vừa không sợ thừa năng lượng.
Bảo Nhi lặng lẽ ăn. Trong khi mọi người đã qua chuyện buôn bán, kinh doanh. Đây là điều mẹ quan tâm nên trông bà hoạt bát chẳng thua gì ông Hiếu. Dường như bia giúp bà nói mạnh hơn bình thường.
Qua những gì nghe được, Nhi nhận ra qua hệ làm ăn giữa mẹ và ông Hiếu khá nặng. Thời gian gần đây ông đã giới thiệu nhiều ngân hàng cho bà được vay khá nhiều vốn. Mẹ cần thay thiết bị để tăng số lượng sản phẩm. Những thiết bị nhập từ nước ngoài về đâu có rẻ…
Bỗng dưng Bảo Nhi thấy lo lắng. Cô nhìn mẹ, ông Hiếu và Mẫn rồi suy nghĩ xem chỗ đứng của mình là ở đâu. Bên đẩy, bên đưa, những lời ngọt ngào cứ tuôn trào không dứt. Bảo Nhi đau đớn nhận ra mình như một món hàng mà cả ba lẫn mẹ đều muốn độc quyền đem rao bán.
*
* *
Minh phà hơi thuốc rồi nói:
-Với yêu cầu ba đưa ra, tao nghĩ vốn của cơ sở, à không phải gọi là công ty mới đúng, vốn của công ty này khá lớn. Bà bạn cũ của ba không có đủ đâu.
Mẫn dài giọng:
-Ai bảo với anh ba nhờ công ty anh tư vấn cho bà Thụy? Hừ! Ba nhờ làm cho ba đó.
Minh nhỏm người dậy:
-Ba định nhảy vào lãnh vực bao bì à?
Mẫn nhún vai:
-Có sao? Xuất khẩu gạo kiêm sản xuất bao bì, một công đôi việc. Còn gì tiện hơn. Nhưng trước mắt phải có cơ sở cò con của bàThụy. Ba đã cố vấn để bà Thuỵ đổi trang thiết bị mới, rồi môi giới đễ bà Thụy mua bất động sản ở Long An. Ông hứa sẽ hỗ trợ bà mở một xí nghiệp sản xuất bao bì ở đây vì đồng bằng sông Cửu Long là vựa lúa.
Môi nhép lên, Mẫn nói tiếp:
-Bà Thụy đâu có khả năng quản lý nên…
Minh phẩy tay:
-Tao hiểu rồi…
Mẫn có vẻ hóm hỉnh:
-Bà Thụy muốn hai… gia đình kết thân với nhau nên cố ý đẩy con gái cưng cho em.
Minh nhướng mày:
-Ý mày ra sao?
Mẫn đểu cáng:
-Con bé còn đang đi học, trông xinh và ngây thơ lắm. Chơi qua ngày đến lúc xong việc thì thôi.
Minh lừ mắt:
-Mày bỏ ý định đó là vừa. Người ta sẽ nghĩ gì khi nghe những lời bỉ ổi vừa rồi?
Mẫn nhún vai:
-Mỡ dâng đến miệng mà bắt mèo nhịn mới là kỳ. Khi cố ý giới thiệu con mình, bà Thụy thừa biết chuyện gì sẽ xảy ra mà!
Rồi Mẫn khoát tay:
-Trở lại vấn đề đi. Như vậy là ba thuê công ty anh tư vấn về việc thành lập, về thuê, về luận, về kiểm toán… cho công ty bao bì đó qua trung gian của anh. Anh nhận không?
Minh rít thuốc:
-Sao lại không? Nhưng về nhân sự thì sao? Ba không cần à?
-Có! Nhưng chưa cần ngay. Anh để ý hộ để “Săn” giùm vài cái đầu.
Minh lơ lửng hỏi:
-Cho chức vụ gì?
Mẫn nói một hơi:
-Thì đương nhiên là giám đốc về quản lý phân khối sản phẩm, tiếp thị…
-Được! Thế ba có quy định thời gian không?
-Ba không ưa lề mề. Bởi vậy anh làm càng nhanh càng tốt.
Mẫn đứng dậy:
-Chủ nhật sinh nhật mẹ. Anh nhớ.
Minh dụi đầu điếu thuốc:
-Tao nhớ! Cám ơn đã nhắc!
Điện thoại reo. Minh nhắc máy. Mẫn nhún vai bước ra.
Giọng Bích Ly mướt rượt:
-Mình đi ăn cơm nhé?
Minh lạnh lùng:
-Anh bận hẹn với khách rồi.
-Thêm em đâu có sao!
-Có chứ! Khách của anh là phụ nữ mà. Hơn nữa chúng ta đã thỏa thuận từ ngày mới quen không thể đá lộn sân đâu cưng ạ.
Bích Ly thở dài:
-Nhưng em rất muốn gặp anh.
-Mới nhận một vụ quan trọng. Ít nhất nửa tháng nữa anh mới rảnh.
-Lúc nào anh cũng có lý do.
Minh tàn nhẫn:
-Biết thế sao còn làm phiền anh.
Đầu dây bên kia im lặng. Lát nữa anh nghe giọng Bích Ly hết sức nhẫn nại:
-Bao giờ rảnh anh hãy gọi. Em chờ anh hàng ngày, hàng giờ. Nhớ nhé Minh…
Đặt máy xuống, anh gác tay lên trán. Anh có quá nhẫn tâm không khi Bích Ly rất yêu anh? Cô cũng là một headhunter, một thợ săn đầu người khá giỏi ở công ty P.C. Một lần nhận tìm cho công ty T.Y một trợ lý đối ngoại Minh đã đụng độ Bích Ly. Trong công việc cô rất đáo để, nhưng ngay từ phút đầu gặp anh, Ly đã bị đốn ngã bởi cái vẻ kiêu ngạo, mạnh mẽ của Minh. Thế là vì tình, Bích Ly tình nguyện rút lui, lần đó Minh đã hưởng hai ngàn đô. Là thu từ việc cung ứng được một trợ lý xuất sắc cho công ty Y.Y.
Minh chủ động mời Bích Ly một bữa tiệc nhỏ chỉ có hai người trong nhà hàng nổi tiếng ở trung tâm Sàigòn. Sau tối đó, Minhbiết chắc cô gái headhunter chuyên nghiệp trong làng headhunting firơn tại thành phố đã bị anh nắm giữ linh hồn. Anh không cần… săn cũng bắt được trái tim lúc nào cũng khao khát tình của Bích Lỵ


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.