Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 111: Bài ca phúng điếu thiên nga
Tắt máy tính.
Qua Việt Tú gọi điên thoại cho Hạ Yên.
Có thể hình dung quan hệ của Qua Việt Tú và Hạ Yên những năm gần đây như thế nào?
Ở nơi công cộng, bọn họ sẽ giả vờ giả vịt thân thiết với nhau một chút, nhưng trong lòng hiểu rõ, có lúc Qua Việt Tú không vui, Hạ Yên chính là chỗ để cô trút giận.
Dì nhỏ yêu quý của cô rất giỏi nói vòng vo, còn nói với cô bằng giọng rất mỉa mai rằng: “Cái con bé này, cũng chẳng biết giấu giếm gì cả.”, khi cô dùng hành động thực thế gây khó dễ cho bà ta thì dì nhỏ yêu quý của cô sẽ nói là “Được rồi, được rồi, đừng làm loạn nữa.”
Mỗi lần như vậy đều khiến Qua Việt Tú rất bực bội, lúc bực bội Qua Việt Tú thầm nhủ trong lòng mình: “Cô còn “đòn chí mạng” tên Tống Du Liệt còn chưa xuất chiêu ra đâu.”
Bây giờ là Tống Du Liệt hay là “đòn chí mạng” của cô?
Qua Việt Tú cũng không biết nữa.
Nhưng có thể khẳng định là một khi đụng chuyện, cô vẫn sẽ gây phiền phức cho Hạ Yên, hơn nữa, Hạ Yên vẫn chưa biết quan hệ của cô và Tống Du Liệt.
Không biết quan hệ của cô và Tống Du Liệt không phải là vì cô che giấu quá tốt, mà là dì nhỏ yêu quý của cô quá tín nhiệm Tống Du Liệt. A Liệt là đứa trẻ không cần bà ta phải lo lắng, cho dù trong lòng đã mơ hồ đoán mối quan hệ giữa A Liệt và A Việt có phần sai sai, nhưng suy nghĩ “A Liệt là đứa trẻ không cần bà bận tâm bất cứ điều gì” đã tự động gạt bỏ suy tư trong lòng.
Nhưng, đó là trước khi “chú Sam” đến thăm.
“chú Sam” từ Johannesburg trở về Los Angeles đã vô tình phát ra tín hiệu khiến Hạ Yên nghi ngờ, để đối mặt với hậu quả tồi tệ nhất trong tiềm thức, bà ta phải xác nhận, sau đó hành động, vì vậy mới có đoạn video kia.
Trước khi điện thoại được kết nối, có phải ý bà ta là như thế này không? Cô cũng không biết nữa.
Rất nhanh điện thoại được kết nối.
Giọng điệu thảo mai gọi một tiếng: “Dì nhỏ.”
Đi thẳng vào vấn đề: “Qua Việt Tú, dì muốn cháu về nhà một chuyến.”
Sao thế, không phải là “A Việt” nữa hử?
Bây giờ A Liệt của bà ta đã trở thành CEO SN Energy, nắm quyền hành to lớn rồi, loại quan hệ này nếu đặt vào nhà đế vương cổ đại, bà ta chính là thái thượng hoàng hậu, vậy nên đương nhiên sẽ không cần phải giả bộ làm gì nữa.
Với giọng điệu này của dì nhỏ chắc hẳn chuyện cô và Tống Du Liệt đã bị bắt thóp, nhưng chỉ có điều này cũng không làm giảm sự hứng thú của Qua Việt Tú, vừa đụng đến Hạ Yên là năng lượng của cô xài bao nhiêu cũng không hết.
Ra vẻ ngạc nhiên: “Dì nhỏ, có phải có chuyện gì xảy ra rồi không? Dì lại nhập viện rồi ạ? A Liệt có biết không ạ?”
“Cô lập tức về ngay, dẫn cả A Liệt về nữa.”
Thật không thú vị, ngửa bài sớm thế.
Cầm điện thoại, giọng cực kỳ nhỏ nhẹ, ôn hòa: “Dì nhỏ à, nhất định là chú George đã kể cho dì chuyện A Liệt và bạn gái cậu ta rồi, có phải A Liệt từng lén lút qua lại với bạn gái sau lưng dì khiến dì không thoải mái không ạ?”
“Dì nhỏ à.”, giọng điệu từ thảo mai chuyển sang nghiêm túc: “Đừng như vậy chứ dì, A Liệt đã trưởng thành rồi, ở tuổi cậu ấy có nhu cầu sinh lý như vậy là rất bình thường. Hay là dì nhỏ lo lắng chuyện khác? Ví như đối tượng A Liệt dẫn về qua đêm không đạt yêu cầu của dì, trong suy nghĩ của dì, đó phải là thiên kim độc nhất của một chủ ngân hàng nào đó; hay là thiên kim của chính trị giá nào đó, hay người thừa kế của nhà tài phiệt? nhưng mà những đứa trẻ được giáo ɖu͙ƈ như thế sẽ không tự tiện qua đêm ở nhà đàn ông, cho nên….dì nhỏ muốn A Liệt về bằng được, sau đó sẽ làm một màn chia rẽ uyên ương? Chuyện này dì nhỏ cứ làm theo ý của mình, nhưng đừng có kéo cháu theo. Nếu biết cháu giúp dì “chia rẽ uyên ương”, A Liệt sẽ trách cháu.”
Sau lời nói đó, Qua Việt Tú vừa nói vừa cười, đặc biệt là câu “A Liệt sẽ trách cháu” thì cười ngặt nghẽo.
“Qua Việt Tú, nói xong chưa?” Hạ Yên lạnh lùng nói.
Thật đúng là nhịn tức giỏi đấy, nếu đổi là cô cô đã sớm nổi trận lôi đình rồi.
“Dì nhỏ muốn gọi A Liệt về thì có thể tự mình gọi điện cho cậu ấy, tại sao phải thông qua cháu để gọi A Liệt trở về.”, ngón tay ung dung vuốt tóc trước trán, “Hơn nữa cháu cũng chẳng có bản lĩnh bắt A Liệt trở về, người phụ nữ qua đêm ở nhà A Liệt không phải cháu.”
“Không đúng, cháu coi như miễn cưỡng là người phụ nữ qua đêm ở nhà A Liệt, nhưng người thân mật cùng A Liệt ở sofa phòng khách không phải là cháu, nếu như dì nhỏ muốn dò hỏi xem tướng mạo người phụ nữ thân mật cùng A Liệt ở sofa như thế nào, cháu có thể cung cấp cho dì vài chi tiết, ví dụ như cô ta có mái tóc đen dài, ví dụ như sắc mặt của cô ta luôn không tốt, kể cả tính cách cũng hỏng bét, nhưng làm sao bây giờ? A Liệt thích, thích đến nỗi có thể đi ngược lại….”
“Câm mồm!” Tiếng quát mắng truyền từ điện thoại.
Tiếng “Câm mồm!” kia qua điện thoại đã trở nên vặn vẹo.
Ừ, tốt lắm, dì nhỏ tức giận rồi.
Không, phải là phẫn nộ lắm rồi.
Loại phẫn nộ này Qua Việt Tú không thể quen thuộc hơn nữa.
Có thứ gì đó mắc nghẹn ở cổ họng, giống như ăn phải đồ ăn có mùi vị khó chịu, dùng hết sức khạc ra cũng chỉ có tiếng nôn khan.
Tiếp tục giả vờ vô tội: “Dì nhỏ, dì vừa làm cháu sợ hết hồn đấy, dì nhỏ, có phải cháu vừa nói sai điều gì không?”
Điện thoại im lặng một hồi.
Tức giận đi! Để cho cơn phẫn nộ này cắn nuốt linh hồn bà, gương mặt vì quá phẫn nộ mà biến thành méo mó, xấu xí, xấu xí đến nỗi phải dùng tay che mặt!
Âm mũi hừ lạnh: “Hửm?”
“Qua Việt Tú.” Giọng nói run run qua sóng điện thoại: “Đoạn video gửi cho cô ở hòm thư được quay vào mùa xuân năm nay, địa điểm là ở Los Angeles, con chó chăn cừu xuất hiện trong video kia tên là Andrea, cô gái xuất hiện trong video là Tiên Vu Đồng, tên tiếng Anh của cô ta là Annabelle, hiện đang ở viện điều dưỡng ở Los Angeles.
Ngẫm lại những lời truyền qua sóng điện thoại lần nữa.
Bàn tay nắm chặt đầu gối mình, nhưng đầu gối không nghe lời cô, run kịch liệt, có vẻ như sắp ngã đến nơi.
“Không được mắc lừa, Qua Việt Tú vừa nãy mày đã làm rất tốt.” Một giọng nói lẩm bẩm trong đầu cô.
Trong điện thoại Hạ Yên vẫn thao thao bất tuyệt không ngừng: “Còn có một người khác trong video, không cần dì phải nói nhiều chứ?”
Đúng vậy, người vừa xuất hiện trong video đã thu hút ánh mắt của cô, khiến cho cô tập trung cao độ chưa từng có, trêи thế giới chỉ có Tống Du Liệt mới có bản lĩnh này.
Nhưng, đây là Hollywood!
Các hướng dẫn viên du lịch sẽ nói với những du khách rằng: “Chào mừng bạn đã đến với phim trường lớn nhất thế giới.”
Hạ Yên có rất nhiều bạn trong ngành truyền thông và điện ảnh, đạo diễn, biên tập viên, kỹ thuật viên ánh sáng, nhân viên hiệu ứng đặc biệt, …Muốn làm một đoạn video như thế kia rất dễ dàng, ví dụ như lợi dụng một chút mánh khóe đưa hình ảnh của Tống Du Liệt vào video, thuê một cô gái trẻ tuổi sau đó dẫn một con chó căn cừu Trung Á tới.
Hạ Yên biết điểm yếu của cô.
“Dì nhỏ, những thứ kia là bạn dì giúp dì dựng lên hả? Thứ đó cùng lắm cũng chỉ khiến cháu gặp ác mộng mấy ngày, mà chỉ vì muốn cháu gặp ác mộng có mấy ngày thôi mà dì đã lộ tẩy thân phận rồi, sau này ở nơi công cộng dì đừng có hòng trông cậy cháu phối hợp với dì, giả như có một ngày nào đó tâm trạng cháu không tốt, cháu nghĩ cháu sẽ làm khó dì trước đám bạn của dì đấy. Nước đi này không có lợi lắm đâu”
Che miệng cười: “Dì nhỏ, dì sẽ không phải là vì chuyện của A Liệt và bạn gái cậu ấy mà tức xì khói chứ.”
“Giọng của A Liệt, cô cảm thấy là giả sao?”
Nhún vai: “Ở Hollywood có rất nhiều gã giỏi bắt chước, từ cử chỉ đến giọng nói, không thể nào làm khó đám đó được.”
Giống như không nghe thấy lời cô nói.
Giọng nói thông qua điện thoại truyền tới: “”Đồng, tôi đến thăm cô đây.” được ghi vào mùa xuân năm nay, “Đồng, tôi đến thăm cô đây.”, A Việt, cô không tò mò sao? Không tò mò cô bé kia quay mặt lại sẽ có bộ dạng thế nào sao?”
“Đừng có nói bậy, đừng có nói bậy!” Qua Việt Tú nói.
Bộ dạng của cô đã in trêи mặt bàn trà bóng loáng, gương mặt tái mét như quỷ, lắc đầu, ra sức lắc đầu.
Không, không phải đâu.
Không có khả năng đâu, toàn bộ dân chúng Los Angeles đều biết có một cô gái gốc Hoa chết trọng vụ cháy rừng suốt một tháng vào tháng 12 kia.
Cô cũng biết, rất nhiều người biết rồi mới đến lượt cô.
Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.
Người phụ nữ có gương mặt tiều tụy kia có đôi tay cực kì giống cành khô, đôi tay kia có sức rất lớn, kéo chặt túi của cô, nói mày trả lại Belle cho tao.
Belle, Annabelle, Tiên Vu Đồng.
Cô gái chết trong vụ cháy rừng tháng 12 kia tên là Annabelle, Annabelle còn có tên gọi tiếng Trung khác: Tiên Vu Đồng.
Nghe nói người chết này lúc mới sinh ra có đôi mắt cực kì hút người, con ngươi đen láy, lúc đó cha đứa trẻ đặt cho nó một cái tên độc nhất: Đồng.
Vào ban ngày ban mặt, cô gái có con ngươi màu đen kia lơ lửng trong không trung, yên lặng nhìn cô.
Không, đừng bị Hạ Yên lừa.
Cô có thể hiểu tâm lý lúc này của Hạ Yên.
A Liệt mà bà ta tín nhiệm nhất lại ở bên con của chị gái ngay dưới mắt mình, hay là…chúng đã sớm ở bên nhau từ lâu rồi, rốt cuộc là chuyện từ khi nào?! Là lần nghỉ phép ở hòn đảo nhỏ kia? Buổi sáng hôm đó, bà ta đã nhìn thấy A Việt đi ra khỏi phòng A Liệt, là lần đó sao?
Hay là….. sớm hơn lần đó, A Việt mặc áo sơ mi của A Liệt? Hay là…..lúc A Liệt kéo tay A Việt vội vội vàng vàng chuồn khỏi thư viện? Hay là sớm hơn, sớm hơn trước…
Dì nhỏ yêu quý của cô đang tức xỉu rồi, tức đến nỗi dùng suy nghĩ ác độc này để chỉnh cô.
Giống như lúc đó: Hạ Yên không để cho Qua Việt Tú sống tốt thì Qua Việt Tú cũng phải để cho Hạ Yên sống không tốt.
Sóng điện thoại truyền đến giọng nói như âm hồn người chết, chậm rãi, thong thả lúc trầm lúc bổng: “A Việt, trêи thế giới này có một số người chết còn tốt hơn là sống, có vài người càng muốn tin rằng mình không còn ở trêи cõi đời này nữa, A Việt, trở về đi, dì nhỏ sẽ không để cho cháu thất vọng.”
“Đừng có ra vẻ thần thần bí bí, bây giờ tôi đã không là con bé đáng thương bị bà dắt mũi nữa rồi, người thân mật với A Liệt trêи sofa không phải người phụ nữ nào khác, cũng chỉ có tôi ở trong nhà A Liệt.” Nắm thật chặt điện thoại di động.
“Dẫn A Liệt cùng về đi, dì nhỏ đợi cháu.”
“Hạ Yên, tôi sẽ không mắc lừa bà đâu, bà muốn tôi về thì tôi sẽ không về, không chỉ không về mà còn phải ở bên tâm can bảo bối của bà,….. Hạ Yên, Hạ Yên…..” sóng điện thoại tút tút.
Định thần lại, ném mạnh điện thoại lên tường: “Hạ Yên, bà dám ngắt điện thoại của tôi ư?.”
Qua Việt Tú không nghe thấy tiếng vỡ tan tành của điện thoại, nó bật vào tường rồi rơi xuống thảm, vẫn còn hoàn hảo không sứt mẻ, mà cô cũng không biết từ lúc nào mình đã chuyển ngồi thành đứng.
Cứ như vậy đứng thẫn thờ.
Ánh sáng từ bên ngoài chiếu lên cô in thành cái bóng trêи mặt đất, ngây ngẩn nhìn bóng người kia, Qua Việt tú biết bây giờ mình đang đứng ở một ngã tư, đi về phía trước chính là tiến về phía trước, lùi về phía sau chính là trốn tránh.
“Đồng, tôi đến thăm cô đây.” Rất giống giọng nói của Tống Du Liệt.
Không, là Tống Du Liệt nói.
Có lẽ giọng nói của Tống Du Liệt trước mặt người khác có thể làm giả, nhưng ở trước mặt Qua Việt Tú thì không thể nào là giả, đó là đứa bé đã lớn lên cùng cô, là chàng trai mà cô yêu.
Tiến về phía trước hay là lùi về phía sau?
“Qua Việt Tú, bây giờ mày đã 26 tuổi rồi, không còn 16 tuổi nữa.” Cô tự nói với bản thân.
Bất tri bất giác lời nói này đã khắc sâu tự đáy lòng cô.
Đúng vậy, bây giờ Qua Việt Tú đã 26 tuổi rồi, không còn 16 tuổi nữa, phàm là những nơi đi qua đều lưu lại dấu chân, những dấu chân được thời gian lưu lại ấy gọi là trưởng thành.
Qua Việt Tú 26 tuổi có năng lực để tiến về phía trước.
Vậy còn chờ gì nữa?
Máy pha cà phê còn đang chạy, xung quang tràn ngập mùi thơm, có đôi đồng tử đen láy đang nhìn chằm chằm cô, lần này, chưa bao giờ rõ ràng đến thế.
Không sao, đây cũng chẳng phải là lần đầu tiên.
Mỗi lần đến mấy ngày cuối tháng mười hai, cặp mắt này luôn tới đúng hạn.
Qua Việt Tú tự rót cà phê cho mình, một lần nữa mở video lên, tòa nhà màu trắng, thảm cỏ xanh ngắt, bóng lưng cô gái tóc dài, con chó chăn cừu, Tống Du Liệt mặc áo sơ mi trắng, cứ phát đi phát lại.
Đó là một buổi chiều rất dài.
Khi đồng hồ treo tường điểm 5 giờ 20 phút, cô tắt máy tính, rửa xong tách cà phê, điện thoại bị cô làm rơi xuống đất nhặt lên để im trêи mặt bàn.
Trong suốt 2 tiếng 7 phút, Qua Việt Tú gọi đến công ty hàng không đặt vé, muốn công ty đặt vé máy bay sớm nhất về Los Angeles, 8 giờ 20 phút từ Johannesburg đến sân bay Luân Đôn, rồi từ Luân Đôn bay đến Los Angeles.
“Nước Mỹ là một trong những quốc gia đón giáng sinh trễ nhất toàn cầu, những vị khách đến sau vẫn có thể cùng người thân và bạn bè ăn một bữa tiệc Giáng Sinh lớn.” Nhân viên tiếp điện thoại nói như vậy.
Cô nhận lời đề nghị của nhân viên công ty hàng không, lấy hai vé máy bay.
Hạ Yên nói rồi, phải dẫn A Liệt về cùng.
Qua Việt Tú cũng muốn biết câu nói “Đồng, tôi đến thăm cô đây.” trong video kia là sao.
Trêи video hiển thị ngày tháng là vào trung tuần tháng ba năm nay, nếu như video không phải giả, vậy là Tống Du Liệt đã xuất hiện ở Los Angeles vào mùa xuân năm nay.
Bây giờ không phải là lúc túm cổ áo anh hỏi “Tại sao tại sao”
Đến khi tới Los Angeles, tất cả mọi thứ rồi sẽ rõ.
Đặt vé xong, Qua Việt Tú sắp xếp hành lý, cô cũng sắp xếp hành lý cho Tống Du Liệt, đây là lần thứ hai cô sắp hành lý cho anh, hiệu suất còn cao hơn lần đầu nhiều.
Tiếp đến là đợi Tống Du Liệt về nhà.
Cô có rất nhiều cớ để khiến Tống Du Liệt cùng cô về Los Angeles.
Ví dụ như bỗng nhiên cô nhớ bầu không khí Giáng Sinh ở Los Angeles, dù sao anh cũng được nghỉ lễ một tuần, cảm xúc của Qua Việt Tú luôn thay đổi và anh biết điều đó; hoặc cô dùng giọng điệu ngọt ngào nói với anh rằng “Qua mấy ngày nữa là sinh nhật của dì nhỏ, anh không muốn cho dì nhỏ một niềm vui bất ngờ sao, anh xem anh xem, em rất biết nghĩ cho anh đó nha.”
Sinh nhật Hạ Yên là ngày thứ ba sau lễ Giáng sinh.
Cô và Tống Du Liệt không hẹn mà cùng vắng mặt trong sinh nhật Hạ Yên suốt 3 năm qua, cô thì không muốn nhìn thấy gương mặt khiến mình khó chịu, Hạ Yên bây giờ là một nhân vật nổi tiếng ở Los Angeles, trong giới người Hoa còn là một đại biểu.
Còn chưa đầy bốn mươi phút nữa Tống Du Liệt sẽ nhấn chuông cửa.
Ánh sáng ngoài cửa sổ đã nhạt dần, người bị ngăn cách bởi không khí nhìn cô chằm chằm kia cũng nhạt dần.
Lúc Qua Việt Tú 19 tuổi đã gặp chủ nhân của cặp mắt đó.
Đến thế giới này đã 26 năm, tương lai đến ngày cô chết đi, cô tin rằng mình sẽ luôn nhớ cô năm 12 tuổi, 19 tuổi, 22 tuổi.
Chuyện xảy ra năm cô 19 tuổi cũng đủ khiến tâm hồn cô cắn rứt trong suốt năm tháng rất dài.
Cố Lan Sinh luôn nói rằng: Qua Việt Tú là người phụ nữ không tim không phổi.
Nhưng Cố Lan Sinh không biết rằng, nếu Qua Việt Tú không khiến mình trở thành một người phụ nữ không tim không phổi, cô sẽ không sống nổi, bởi vì đau khổ nên không sống nổi.
Đời người chính là hiệu ứng cánh bướm rất dài.
Nếu như không có chuyện xảy ra năm 19 tuổi kia Qua Việt Tú cũng không có thể quen biết Cố Lan Sinh.
Nếu không có sự kiện kia.
Chắc hẳn cô sẽ ở trong mấy khu biệt thự sang trọng của Qua Hồng Huyên, sống cùng những căn bệnh tâm lý cứ đến rồi đi; sẽ thường xuyên trở thành đối tượng săn tin của báo lá cải; đến tuổi không chịu nổi cô độc thì tìm mấy gã đàn ông kết hôn, cùng với mấy gã đàn ông có duyên với cô kết hôn chớp nhoáng, chán rồi thì ly dị.
Trong khi chồng cũ của cô còn lên truyền thông tố cáo cô cả thèm chóng chán thì cô đã vui vẻ bên tình mới hưởng chuyến du lịch tuần trăng mật.
Sau này, nhan sắc úa tàn, ôm tài sản kếch xù chết trêи chiếc giường có bày hàng ngàn con dao, một buổi sáng sớm nào đó người giúp việc sẽ phát hiện ra thi thể của cô.
Cả đời Qua Việt Tú luôn có một gương mặt tái nhợt.
Đám người giúp việc bị cô đuổi đến hôm cử hành tang lễ của cô, xúm lại một chỗ nói xấu cô rằng: “Mụ đàn bà tính tình quái gở ấy rốt cuộc cũng chết rồi, đoán xem những người xuất hiện trong tang lễ của cô ta có phải là vì tài sản mà đến?”
Cười ra nước mắt.
Mắt ngấn lệ, còn vẫy tay với người nhìn cô từ đầu đến cuối:
“Đầu cá muối, vẫn khỏe chứ(*)?”
(*) từ gốc là 别来无恙, biệt lai vô dạng: được xem như là một câu chào hỏi đại ý là “bạn vẫn khỏe từ lần cuối chúng ta gặp nhau chứ?”, hay “lâu rồi không gặp”
Cô gái tên Tiên Vu Đồng nhất định không biết rằng có một khoảng thời gian, cô lén gọi cô ta là “Đầu cá muối”
Tại sao lại phải lấy cái tên khó đọc như vậy?
Vì “Đầu cá muối”(*) đọc không khác lắm tên “Tiên Vu Đồng”(**)
Tiên Vu Đồng và Tống Du Liệt bằng tuổi nhau.