Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em

Chương 110: Bài ca phúng điếu thiên nga 3


Đọc truyện Từng thấy sóng thần nhưng chưa từng thấy nụ cười của em – Chương 110: Bài ca phúng điếu thiên nga 3

Qua Việt Tú không biết thế giới tình yêu của người khác có giống cô hay không, một giây trước mây đen giăng kín, một giây sau nắng chiếu vạn dặm.

Vì mây đen giăng kín là do Qua Việt Tú tạo ra, thế nên cô một mực tỏ ra ngoan ngoãn, đảm nhận nấu bữa trưa, bưng trà rót nước, dĩ nhiên đối tượng phục vụ là Tống Du Liệt.

Sau bữa trưa no nê là thời điểm thích hợp nhất để quấn quýt lấy nhau.

Còn hơn nửa tiếng nữa anh mới ra ngoài, bốn mươi phút trước, cô đổ hai muỗng hạt cà phê vào máy xay cà phê, một lúc sau, mùi cafe thơm lừng đã tỏa ra.

Anh nằm trêи sofa, còn cô nằm trêи người anh đưa lưng về phía trần nhà, trong không khí tràn ngập mùi thơm của cà phê, mặt cô chôn trong lồng ngực của anh, đỉnh đầu cứ liên tục cọ lên cằm anh, cười khúc khích như chú chuột vừa trộm được đồ ăn yêu thích của mình, bởi vì cách trộm đồ ăn quá xấu xa nên không dám cười quá đắc ý.

Rốt cuộc người này nghĩ thế nào vậy? Người này nói đúng lắm, bây giờ đã là thế kỷ 21 rồi.

Đúng là đồ ngốc, đồ điên.

Mới được một lúc lại bắt đầu cười trộm, lần này dùng cả miệng lẫn chân, miệng cười, đầu gối huých vào anh, bàn chân hướng về phía trần nhà, bả vai run lên từng hồi.

“Qua Việt Tú, còn cười nữa là anh sẽ ném em ra ngoài cửa sổ ngay lập tức.” Tống Du Liệt cảnh cáo.

“Em đâu có cười đâu.” Cô mím chặt miệng, cãi lại anh.

Trước đây anh cũng đã từng nói với cô như vậy, thanh niên 22 tuổi đầu vẫn còn hiếu thắng, dùng tạp chí che mặt lại.

“Qua Việt Tú, anh đã học một khóa “ngôn ngữ chữa lành”.” Giọng nói xuyên qua tạp chí.

“Cho nên là?”

“Giống như viên đá gồ ghề vậy, dùng ngôn ngữ để mài mòn, nó sẽ trở thành những ngôi sao sáng lấp lánh, để khi mọi người nhìn lên họ sẽ sinh ra những suy nghĩ xa xôi.”

“Cho nên?”

“Cho nên nó vẫn là một viên đá gồ ghề.” giọng quả mâm xôi ngọt ngào của cô có hơi phiền não, lấy cuốn tạp chí ra khỏi mặt: “Nếu cái đầu ngốc nghếch của em còn chưa hiểu, vậy thì nói đơn giản hơn, vì muốn dỗ Qua Việt Tú vui vẻ Tống Du Liệt đã dùng phương pháp “ngôn ngữ chữa lành””.

Là như vậy à.

“Vậy nên mới nghĩ ra câu chuyện Qua Việt Tú sẽ cưỡi lá cây bay đi?”

Không trả lời.

Khóe miệng cong lên.

“Em có thể khẳng định rằng chiếc đồng hồ báo thức heo nhỏ màu hồng đích thực là đã bị động tay động chân, vậy nên chắc chắn anh không nói dối, thế nên cục đá vẫn là cục đá thôi.”(*)

(*)Qua Việt Tú hiểu lầm ý của Tống Du Liệt, tưởng anh đang nói chuyện cái đồng hồ báo thức (giống học sinh giỏi giảng bài cho học sinh cá biệt, hại não thật sự :v)

Câu nói này khiến Tống Du Liệt ngồi thẳng dậy từ ghế sofa, mặt đen thui: “Qua Việt Tú!”

“Cái gì?”

Mắt lớn trừng mắt nhỏ, chưa được ba giây lại không hẹn mà cùng cười, nụ cười ở khóe môi hai bên còn chưa tan đi, hai đôi môi đã dính vào nhau.

Sau buổi trưa tràn ngập hương cà phê là lúc thích hợp nhất để hôn nhau, dịu dàng, quấn quýt bên nhau.

Sau một màn quấn quýt nồng nàn.

Cô nằm trêи sofa, anh dựa vào sofa, một tay chống má nằm nghiêng, tay kia vắt ngang qua ngực cô, chốc chốc lại chơi đùa với ấn ký màu hồng ở viền tai cô.

Cô thủ thỉ với anh: Em biết rồi, vì dỗ Qua Việt Tú vui vẻ, vì để thỏa mãn lòng hư vinh của Qua Việt Tú, vì muốn trấn an Qua Việt Tú mà anh đã biến viên đá gồ ghề kia thành những viên đá lấp lánh.

Sao lại khiêm tốn thế nhỉ? Anh cười nhẹ.

Cho anh một ánh nhìn nóng bỏng.

“Sự thật là Qua Việt Tú rất đáng yêu. Nhưng thằng nhóc kia cứ nhìn chằm chằm vào Qua Việt Tú khiến cho người ta rất không thoải mái.” Anh nói.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô lại đi so đo với đồ vật không có linh hồn, thầm thở dài, cô cũng chẳng biết nói sao với anh nữa.


Nhưng không thể phủ nhận là lòng hư vinh của Qua Việt Tú một lần nữa lại được thỏa mãn.

Lòng thỏa mãn này nhất định là có liên quan đến hạnh phúc phải không nhỉ? Từng giây từng phút đều rất chân thực, giống như tự tay trồng một cây táo, nhìn cây táo đơm hoa kết trái, cầm trái táo đỏ mọng trêи tay, cắn một miếng, cảm nhận được hương vị thật sự của táo trêи đầu lưỡi, ừm, đây chính là thu hoạch đó.

Nghiêng đầu nhìn anh.

Ánh mắt của quả mâm xôi ngọt ngào của cô trong veo.

“Em đoán nếu Qua Việt Tú thay đồng phục hầu gái, mang tất đến đầu gối và bện tóc bánh quai chèo nhất định sẽ rất dễ thương.” Cô nói khoác mà không biết ngượng.

Nheo nửa mắt lại, anh làm bộ suy nghĩ.

Cô thủ thỉ bên tai anh, buổi tối mặc.

Tống Du Liệt đi rồi, uống xong cà phê cô pha cho anh, về việc Qua Việt Tú mặc bộ hầu gái, quả mâm xôi của cô nói rằng “Chỉ nghĩ thôi cũng đủ để lấy mạng anh rồi.”

Đồ xấu xa, càng ngày càng biết nói lời ngon ngọt, không không, đó là phương pháp “ngôn ngữ chữa lành”.

Đứng trước cửa sổ sát đất, mắt dõi theo xe anh rời khỏi gara, nhìn bầu trời trong xanh vươn vai một cái.

Cô gái có tròng mắt đen thui cùng cái tên bỗng nhiên nhớ lại đã tan biến khỏi bầu trời trong xanh.

Bốn tiếng nữa quả mâm xôi ngọt ngào của cô sẽ quay về.

Mai là lễ Giáng sinh rồi, cô đã mua một đống đồ trang trí Giáng Sinh, cô phải tiếp tục làm công việc trang trí còn dang dở, phải trang trí nơi này thật lãng mạn và ấm áp.

Lúc laptop thông báo có email, Qua Việt Tú đang treo bóng đèn tuyết, là tiếng báo tin email công việc, tính ngày một chút, email lúc trước cô gởi chắc bây giờ đã xét duyệt xong rồi.

Qua Việt Tú không quan tâm, bây giờ cô phải treo xong bóng đèn tuyết đã.

Rất nhanh, âm báo email lại vang lên lần nữa, vẫn không để ý, lần thứ ba âm báo email vang lên, cô vẫn còn chưa treo xong bóng đèn tuyết.

Mãi cho đến khi Qua Việt Tú treo xong bóng đèn tuyết, âm báo email không vang lên nữa.

Treo xong bóng đèn tuyết, Qua Việt Tú tiếp tục nghịch vòng hoa Giáng sinh.

Truyện được đăng tải duy nhất tại truyenwiki.com lastheleaf. Nếu bạn đang xem chỗ khác nghĩa là bạn đang tiếp tay cho bọn đạo tặc.

Vòng hoa Giáng sinh nhìn rất đẹp, cô phải đem chiếc vòng hoa Giáng sinh đẹp đẽ này để ở chỗ thật nổi bật.

Cầm vòng hoa Giáng sinh ướm đi ướm lại, lúc ấy Qua Việt Tú nhiều lần nhìn thấy con heo nhỏ màu hồng kia, hừm, con heo nhỏ màu hồng lại bị để ở một chỗ khiến nó cả đêm không thể nhìn thấy cô rồi.

Quả mâm xôi ngọt ngào của cô tự nhiên lại ghen với tên nhóc đấy.

Vừa tìm chỗ thích hợp để treo vòng hoa Giáng sinh, vừa nghĩ đến những lời Tống Du Liệt nói trong nhà kính, khóe môi và khóe mắt đều cong lên, nhìn xem, có phải cô đã biến thành con heo nhỏ màu hồng rồi không.

Chọn được vị trí thích hợp để treo vòng hoa.

Treo xong vòng hoa, Qua Việt Tú mơ hồ nhớ ra hình như cô có chuyện gì chưa làm.

Rốt cuộc có chuyện gì chưa làm nhỉ?

Nhìn đi nhìn lại xung quanh phòng, mắt tìm mãi, cuối cùng ánh mắt rơi vào chiếc laptop đang mở kia.

Đúng rồi, cô có email đến.

Mở hộp thư ra.

Là một đoạn video, không phải là bản thảo sao, sao lại là video?

Có phải gửi sai rồi không?

Ánh mắt nhìn chằm chằm vào video, trong video xuất hiện một ngôi nhà màu trắng.


Ngôi nhà màu trắng xuất hiện trong video vừa giống như nhà riêng nhưng cũng không giống nhà riêng, có tường rào, cây xanh, sân cỏ.

Dần dần ống kính tập trung vào phía sân cỏ, có một người xuất hiện, có một cô gái trẻ dáng người thon thả đưa lưng về phía ống kính trêи sân cỏ, bên cạnh cô gái là một chú chó chăn cừu.

Nhưng mà bây giờ Qua Việt Tú không có tâm trạng để xem video này, trái tim cô còn đang đắm chìm trong những lời ngọt ngào mà Tống Du Liệt nói khiến cô vui vẻ, còn…còn nghĩ về bộ đồng phục hầu gái nữa.

Buổi tối muốn mặc thật sao? Mặc thì được thôi, nhưng cô còn cam đoan là đi tất đến đầu gối và còn bện tóc bánh quai chèo nữa, giờ cô đã không còn mười mấy tuổi nữa rồi, cô đã hai mươi mấy tuổi, xuất hiện với hình tượng như vậy có mất thể diện quá không?

Đúng là không nên chém gió.

Trong lòng bắt đầu nổi nóng, ánh mắt vô thức tiếp tục nhìn chằm chằm vào hình ảnh trong video kia.

Bóng lưng cô gái trêи sân cỏ kia có chút mong manh, là bởi vì bên cạnh cô gái có con chó chăn cừu to lớn sao?

Lông con chó chăn cừu kia có ba màu đen nâu trắng, nhìn hình dáng chắc là chó chăn cừu Trung Á, nó phải nặng tầm bốn đến năm mươi cân.

Con chó chăn cừu cao lớn càng khiến cho chủ nhân nó yếu đuối mong manh, sự kết hợp của cô gái và chú chó chăn cừu trong một khung ảnh thật sự tồi tệ.

Ống kính hướng đến gần một người một chó kia.

Ánh mắt rơi vào con chó chăn cừu kia, con chó này nhìn quen quen.

Một người một chó càng lúc càng gần.

Nhưng Qua Việt Tú vẫn không cách nào tập trung suy nghĩ được.

Cho đến khi…

Giọng nói quen thuộc vang lên.

Giọng nói quen thuộc ấy còn rất dịu dàng.

Làm sao mà cô không biết giọng nói quen thuộc ấy là của ai.

Bừng tỉnh quay đầu.

Trong một tích tắc, Qua Việt Tú không biết: Lúc cô quay đầu lại sẽ thấy Tống Du Liệt 22 tuổi, hay là Tống Du Liệt 15 tuổi.

Tiếng chú cừu con từ trong mộng lại vọng vào thực tại.

Giống như trong mơ, đôi mắt cô hốt hoảng tìm khắp nơi.

Nhưng không được gì, xung quanh không có một bóng người.

Vừa mới nãy rõ ràng một giọng nói cực kỳ quen thuộc đã gọi “Đồng.”

Rất lâu về trước, có một cô gái, Tống Du Liệt gọi cô ta là “Đồng”.

Đã từng là như vậy, cô gái kia, gương mặt rất ngọt ngào nói với cô: “Bạn thân nhất của tôi và mẹ tôi gọi tôi là Belle, tham gia trại hè có 120 người, 199 người khác hoặc gọi tôi là “Tiên Vu”; hoặc là gọi tôi là “Annabelle”; chỉ có duy nhất cậu ấy và người cha quá cố gọi tôi là “Đồng.”

Nói đến đây, cô gái trở nên buồn bã.

Giọng nói rất đáng thương bảo rằng: Trước kia mẹ tôi cũng gọi tôi như vậy, nhưng sau khi bố chết, mẹ gọi tôi là Belle, không còn gọi tôi là Đồng nữa.

Có lần Qua Việt Tú tưởng rằng cô đã quên sạch sẽ chuyện cô gái kia rồi.

Có một số chỗ miễn cưỡng còn nhớ, nhưng cũng sắp không nhớ được nữa, ví dụ như cô gái kia mặc váy màu gì, ví dụ như Tống Du Liệt tặng cho cô gái kia hoa tai hình bông hoa cát tường.

Nhìn xem, gần đây cô cũng không còn nhớ nổi chuyện liên quan đến cô gái ấy nữa.


Nhưng đến giờ phút này.

Kèm theo tiếng “Đồng” kia, bỗng chốc chuyện cũ ùa về như mới xảy ra hôm qua

Tống Du Liệt muốn tặng hoa tai hoa cát tường cho cô gái tên là Tiên Vu Đồng, họ là Tiên Vu là tên chỉ có một chữ Đồng.

Là ai? Là ai vừa mới gọi “Đồng” vậy?

Một âm thanh trả lời cô: “Là Tống Du Liệt.”

Đúng vậy, là Tống Du Liệt.

Là tiếng của Tống Du Liệt phát ra từ video kia, là tiếng Tống Du Liệt đang gọi “Đồng”

Lúc này Qua Việt Tú mới nhớ ra.

Tại sao con chó chăn cừu Trung Á kia lại quen quen, vì năm 19 tuổi cô xém nữa đã bị nó cắn, lúc ấy cô đã bị dọa hoảng sợ, không rõ là do con chó chăn cừu kia hay là người phụ nữ có gương mặt tiều tụy đứng lặng yên ở kia nữa.

Video vẫn còn đang chạy, nhân vật mới xuất hiện.

Người đàn ông trẻ đưa lưng về phía ống kính, từng bước từng bước đi về phía cô gái ngồi ở sân cỏ.

Người đàn ông trẻ tuổi kia vai rộng eo hẹp chân dài, mặc áo sơ mi trắng, bóng lưng thon dài.

Nhìn bóng lưng thôi cô cũng biết đó là ai, là quả mâm xôi ngọt ngào của cô.

Trong nháy mắt, tinh thần lỡ đãng lúc trước trở nên tập trung cao độ, thế giới xung quanh bắt đầu rực rỡ sắc màu.

Giống như lúc này Tống Du Liệt đang mặc áo sơ mi trắng vừa mới uống xong tách cà phê cô pha cho anh, một giây sau anh đã mở cánh cửa kia ra, đi vào ngôi nhà màu trắng trong video kia.

Chiếc giày thể thao màu sáng dẫm trêи thảm cỏ, mỗi bước chân đều toát ra sự dịu dàng, Tống Du Liệt đang đi về phía cô gái đang đứng kia.

Cô gái kia, có mái tóc dài đến eo.

Dần dần, dần dần, gần hơn…

Tống Du Liệt đến nựng con chó chăn cừu kia trước, hơi cúi người xuống, tay xoa mạnh lên lông con chó chăn cừu, nói rằng tên nhóc này lại lớn hơn rồi.

Trái tim dần dần chùng xuống, con chó chăn cừu ngước lên nhìn Tống Du Liệt, thân quen như một người bạn cũ.

Lại nhìn cô gái kia, cô gái vẫn đứng im không nhúc nhích, mái tóc dài theo làn gió tung bay, rồi lại hạ xuống.

Sau khi chào xong con chó chăn cừu, Tống Du Liệt đứng thẳng người, cất bước, sóng vai với cô gái, nét mặt đối diện với ráng mây nhuộm đỏ cả chân trời.

Sau đó…..

“Đồng, tôi đến thăm cô đây.”

Châm mềm nhũn, Qua Việt Tú ngã khuỵu xuống đất.

“Đồng, tôi đến thăm cô đây.” Là Tống Du Liệt nói.

Đây không phải là giọng nói của Tống Du Liệt năm 15 tuổi, đó là giọng nói thuộc về Tống Du Liệt sau khi trưởng thành.

Qua Việt Tú liên tục lắc đầu.

Không, không đúng, không thể nào!

Tay run rẩy đè lên nút quay lại.

Tập trung tinh thần để nghe lại

“Đồng, tôi đến thăm cô đây.” Tống Du Liệt trong video đang nói.

Tống Du Liệt trưởng thành nói: “Đồng, tôi đến thăm cô đây.”

Tay buông thõng xuống, nhắm mắt lại.

Los Angeles, mưa to gió lớn như muốn cướp bầu trời mùa hạ, người phụ nữ sắc mặt tiều tụy đứng ở đó, người phụ nữ đó nói với cô rằng: “Là mày, là mày đã hại chết Belle nhà tao, mày hãy trả lại Belle cho tao.”

“Cô ơi, cô nói gì vậy?” Gương mặt tái nhợt năm 19 tuổi của cô hỏi.

Người phụ nữ kia nói: “Andrea, cắn nó đi, chính nó đã hại hết Belle.”

Giọng nói của người phụ nữ như máy kim loại sắc bén, đâm thủng màng nhĩ cô, và cũng đâm thủng màng nhĩ Qua Việt Tú năm 26 tuổi.


Nhắm chặt đôi mắt.

Con chó chăn cừu màu lông trắng nâu đen vọt vào trong bóng tối, nhào đến hướng cô.

Mồ hôi đầm đìa, nhưng chân không nhấc lên nổi, nhìn thấy…

Một bóng người xuất hiện trước mắt ngăn cô và con chó chăn cừu, là Khiết Khiết.

Khiết Khiết hét to với cô: Fiona, chạy mau đi.

Được, được rồi, chạy mau thôi.

Cô không quay đầu lại, co cẳng chạy về hướng cánh cửa, chân vượt qua cánh cửa thì đâm phải một người.

Ngẩng đầu lên.

Là Tống Du Liệt năm 15 tuổi, Tống Du Liệt 15 tuổi cũng đang nhìn cô, ánh mắt cũng giống như một cái máy kim loại sắc bén khác, không không, lỗ tai cô ù ù quay cuồng, không, không không, không phải đâu.

Trước mắt tối sầm, ngã vào thế giới tối tăm.

Cuộn mình trong thế giới tối tăm ấy, không làm gì và cũng không nghĩ gì, cứ như vậy lặng lẽ chờ.

Trong lòng rõ hơn bất cứ ai, bây giờ người trốn trong thế giới tối tăm là Qua Việt Tú năm 26 tuổi, không phải là Qua Việt Tú năm 19 tuổi, năm 19 tuổi Qua Việt Tú có thể ở trong thế giới tăm tối rất lâu, nhưng Qua Việt Tú năm 26 tuổi không thể ở lâu trong thế giới hắc ám được.

Bởi vì, có bầu trời xanh đang chờ Qua Việt Tú.

Năm 26 tuổi, Qua Việt Tú có người yêu, có người bạn thân cô hết mực yêu quý, cô còn phải ở bên ông ngoại.

Còn nữa, cô còn tin tưởng rằng trong tương lai cô sẽ gặp được “Món quà” của cô ở thế giới này.

Trước hết là bàn tay hành động, mười đầu ngón tay nắm thành quả đấm, nắm chặt.

Từng chút từng chút hé mi mắt ra.

Trước tiên, thứ rơi vào mắt Qua Việt Tú là vòng hoa Giáng sinh để ở vị trí rất nổi bật.

Lá thông kim, quả thông, và cả màu bông tuyết trắng, màu chuông vàng, đặt tất cả những thứ này cùng nhau, nhìn chúng vừa dễ chịu lại vừa đáng yêu.

Như vậy là vòng hoa Giáng sinh đã được đặt đúng vị trí rồi, bởi vì cô đã dồn hết tâm trí cho nó cho nên giờ nó đã báo đáp lại cô rồi.

Karona luôn nói với cô rằng: Fiona, dù tình yêu không mang lại những điều thực tế cho em, nhưng vào thời khắc mấu chốt nó có thể giúp em vượt qua cửa ải khó khăn.

Xem ra lời chị ấy nói rất có lý.

Đây là lần thứ hai Qua Việt Tú thành công thoát khỏi thế giới bóng tối.

Thở phào một hơi, ánh mắt quay lại nhìn video trêи máy tính.

Đoạn cuối của video chỉ còn lại con chó chăn cừu.

Ừm, đúng là lớn rất nhanh, với thể trọng này mà xuất hiện ở đây e là vận động viên đánh quyền như Khiết Khiết cũng không đối phó được.

Cô có thể xác nhận được danh tính của con chó chăn cừu trong video, cả Tống Du Liệt, chỉ còn cô gái tóc dài kia vẫn chưa chắc chắn thân phận.

Sở dĩ không thể chắc chắn thân phận là bởi vì…

Cô gái tên là Tiên Vu Đồng kia đã chết, chết trong vụ cháy rừng kéo dài hơn một tháng ở California.

Nhưng mà Tống Du Liệt đích thực gọi cô ta là “Đồng”

Lần đầu tiên chỉ gọi bằng câu đơn giản “Đồng”, lần thứ hai là “Đồng, tôi đến thăm cô đây.”

Qua Việt Tú xem lại video.

Nhìn video, cô tra địa chỉ người gửi.

Người gửi nói là bất ngờ thì cũng không quá bất ngờ, là một người quen.

Dĩ nhiên vị khách quen này hy vọng có thể tìm được cô.

Tắt máy tính.

Qua Việt Tú gọi điện thoại cho Hạ Yên.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.