Đọc truyện Tùng Hoa – Chương 104
Vạn Dặm Vân Quan đã bị Đại Đế phá nát mấy ngày trước vẫn chưa được khôi phục, tường đá đổ vỡ ngổn ngang. Vạn dặm sương mù trước dãy Thiên Cổ Vân Sơn cũng đang tan dần. Chính Điện bố trí nhiều Thần Quân canh gác trong ngoài, người ở Đại Vân Đình tuyệt đối không được đến khu vực này khi cuộc Đại Phân Tranh chưa kết thúc. Thần Quân tiến đến cố thủ khi người mang Ấn Ký đột nhiên quay trở lại dù trước đó đã phải mất bao công sức để thoát ra. Đại Đế vừa xuất hiện liền lao đến công phá lực lượng bảo vệ lối vào, lực tấn công mạnh khiến Thần Quân khó lòng ngăn cản. Đại Đế đã quyết tâm một lòng vì mục đích sau cùng nên mỗi lần tấn công đều rất ác liệt, hơn nữa, Nhân Tộc không thể duy trì cuộc chiến này quá lâu.
Đại Đế xông ra khỏi Vạn Dặm Vân Quan đến quảng trường lớn. Thần Quân ở phía này đông đúc hơn hẳn, tiến đến bao vây Đại Đế. Hội Đồng Lớn xuất hiện nhưng không có mặt Thần Mẫu. Đại Đế lướt mắt nhìn quanh một lượt tất cả, tay siết lấy Tia Vô Cực xông đến tấn công. Hội Đồng Lớn kết hợp cùng Thần Quân giao đấu với Đại Đế.
Một người khác xuất hiện từ lối vào của Vạn Dặm Vân Quan, vừa đến đã lao tới hỗ trợ Đại Đế tấn công Thần Quân. Tất cả đều nhận ra đó là Vệ Nữ.
– Nàng sao lại đến đây?
Đại Đế hỏi Mộc Ang khi thấy nàng đột nhiên từ đâu xuất hiện, lại không biết làm sao nàng biết người trở lại Đại Vân Đình. Mộc Ang tay cầm kiếm đánh trả Thần Quân, di chuyển đến gần Đại Đế, mắt tập trung nhìn quanh, giọng nói như có chút hờn mác:
– Sẽ ở bên cạnh nhau dù sống, dù chết. Ta chưa quên nhưng có vẻ chàng đã quên mất rồi.
Đại Đế nhìn Mộc Ang, trong lúc sinh tử thế này cũng không giấu được phải mỉm cười. Mộc Ang vừa đánh bật một Thần Quân, lại nói:
– Chúng ta sẽ làm gì?
– Ta cần đến chỗ cây Trường Sinh.
Mộc Ang nhìn Đại Đế, gật đầu với người. Đại Đế cùng Mộc Ang dồn lực công kích và di chuyển về phía đại điện. Thần Quân không đủ sức ngăn được Đại Đế và Vệ Nữ nên chẳng mấy chốc trận đánh đã tiến dần đến trước đại điện.
Từ trên những bậc thang cao, Thần Mẫu xuất hiện cùng nhiều Thần Quân khác. Thần Mẫu có vẻ mệt mỏi dù vẫn giữ nét bình tĩnh thường trực, giơ tay ra lệnh tấn công rồi quay lưng đi vào đại điện chỗ cây Trường Sinh. Khoảng sân trước đại điện trở nên ồn ào, Thần Quân tấn công rất dữ dội vì đây đã là tuyến phòng thủ cuối cùng còn lại của Chính Điện.
Mộc Ang dù giỏi nhưng từ sau trận đánh hờn của Thần Mẫu khi bắt được nàng trước đó rồi liên tục phải tham chiến ở Nhân Tộc đã khiến nàng không có thời gian hồi phục. Mộc Ang cố sức cùng Đại Đế đến lúc này cũng đã khó cố thêm được nữa. Mùi tanh nồng của máu trong cuống họng chỉ chực trào ra. Mộc Ang ngừng tay, chống mũi kiếm xuống nền đá, một tay ôm ngực, đã không thể trụ được và máu chảy qua khoé miệng.
Đại Đế dang tay đỡ lấy Mộc Ang khi thấy nàng sắp ngã khuỵu, điều người lo lắng đã đến. Thần Quân thừa lúc ào đến nhưng Đại Đế đã ôm lấy Mộc Ang bay lên. Thần Quân cũng đuổi theo ngay sau đó không để Đại Đế thoát được. Từ trên cao, một quầng sáng màu đỏ xuất hiện và rơi thẳng xuống, người ở giữa quầng sáng đó chính là Đại Đế và một tay vẫn đang ôm lấy Vệ Nữ. Quầng sáng mang theo một lượng sức mạnh cực lớn rơi thẳng xuống phía Thần Quân đang bay lên. Khi Đại Đế tiếp đất, một thanh âm như một vụ nổ lớn đánh bật Thần Quân tan tác. Tia Vô Cực trong tay cắm xuống nền đá tạo thành những rãnh nứt dài như những tia sét màu đen.
– Sắp kết thúc rồi! Nàng cố gắng thêm chút nữa.
Đại Đế nói vào tai Mộc Ang thật khẽ. Mộc Ang gật gật đầu, tựa vào ngực Đại Đế. Đại Đế ôm Mộc Ang cùng bay lên những bậc thang cao, tiến đến đại điện. Một vài tốp Thần Quân còn lại bên ngoài đại điện hoàn toàn không có khả năng ngăn cản bước tiến của Đại Đế.
Cổng đại điện đã ở trước mắt, cửa đóng chặt. Đại Đế nhìn chầm chầm vào cánh cửa một lúc rồi lại nhìn Mộc Ang đang tựa vào người. Tay siết chặt Tia Vô Cực, hít sâu mấy lượt để trấn tỉnh, Đại Đế cười buồn. Người đã tốn bao nhiêu công sức để đến được nơi này, có lẽ là cả vạn năm nên không thể bỏ lỡ.
*
Cổng đại điện mở tung, ánh sáng lung linh của cây đại thụ Trường Sinh tỏa ra những đợt hào quang lộng lẫy. Thần Mẫu đứng trước cây Trường Sinh, bên cạnh là Hội Đồng Lớn đã sớm lui về bảo vệ. Họ nhìn về phía cổng đại điện lúc này có Đại Đế và Vệ Nữ đang đứng.
Thần Lệnh không nằm trong tay Thần Mẫu mà đang lơ lửng trước cây Trường Sinh. Trên mặt nước trong veo nơi ngự của cây Trường Sinh hiện ra những tia sáng xen kẽ nhiều màu. Từ khi cuộc Đại Phân Tranh bắt đầu, Thần Mẫu đã dùng Thần Lệnh mở Dòng Kết Nối của cây Trường Sinh với dòng nước của suối Thiêng Linh Thuyền. Dòng Thiêng Linh Tuyền là phía trước của Biển Bóng Tối ở phía bờ đông thế giới.
Thần Mẫu bước đến phía trước vài bước, dáng vẻ tôn quý không thay đổi. Bà ấy nhìn Đại Đế tha thiết, giọng nói dịu dàng:
– Ngươi không thể vì Nhân Tộc mà giết hại cả Thần Tộc được. Ngươi muốn bảo vệ Nhân Tộc thì ta cũng muốn bảo vệ Thần Tộc. Ta có thể cho dừng cuộc chiến này.
Đại Đế cau mày, giơ tay chĩa thẳng Tia Vô Cực về phía Thần Mẫu, gằn giọng:
– Đã là lúc nào mà ngươi còn nói những lời dối trá đó? Ta đã hiểu ý của cha ta khi để lời nguyền này lại trên người của ta.
– Cha ngươi căm ghét Thần Tộc vì đã ngăn cản việc hắn và một Nhân Tộc yêu nhau. Hắn còn lập ra một quốc gia cho riêng hắn để đối đầu với Đại Vân Đình. Lời nguyền của ngươi mang chính là để tổn hại Thần Tộc với ý định báo thù. Ngươi không thể sai lầm như hắn mà gây ra tổn hại cho nhiều người.
– Nói dối! Cha ta không có ý giết hại Thần Tộc vì ông ấy cũng là một Thần Nhân. Lúc đầu, ta không hiểu vì sao ông ấy không nói rõ ràng cho ta biết mọi chuyện nhưng ta quên rằng lúc đó ta chỉ là một đứa bé. Ông ấy nhất định đã nói với một người khác, người đó sẽ cho ta biết khi Ấn Ký thức tỉnh, nhưng thật không may người đó đã chết và ta bị chôn vùi trong núi tuyết một vạn năm. Lời nguyền này được thiết lập để chuyển sinh một người cùng tất cả ký ức của người đó, cha ta dùng nó trên người của ta nên ký ức của ta ngắn ngủi và rời rạc, chính vì vậy ta đã không nắm rõ mọi chuyện. Điều cuối cùng mà cha ta muốn chính là Thần Tộc phải từ bỏ cây Trường Sinh và cách duy nhất chính là dùng chính nguồn năng lượng của nó để phá huỷ nó. Đó là vì sao Mật Lệnh được đưa vào Biển Bóng Tối để hấp thụ năng lượng gốc chưa bị biến đổi của nó.
Nét mặt của Thần Mẫu thay đổi biểu cảm liên tục theo từng lời nói của Đại Đế.
– Nhưng điều đó đồng nghĩa ngươi sẽ phải trả giá rất lớn.
Đại Đế khẽ cười, mắt nhìn về phía cây Trường Sinh tráng lệ và đẹp đẽ. Mộc Ang nghe thấy những lời đối đáp của Đại Đế và Thần Mẫu với nhau thì lờ mờ hiểu ra cách mà Đại Đế sẽ làm để kết thúc cuộc chiến. Nàng nắm lấy tay Đại Đế, nàng lo sợ điều nàng nghĩ là sự thật. Đại Đế nhìn Mộc Ang, cười với nàng, đưa tay vỗ vỗ lên tay nàng trấn an.
– Không được để cho Đại Đế chạm vào cây Trường Sinh!
Thần Mẫu nói xong thì cùng Hội Đồng Lớn tấn công Đại Đế. Đại Đế kéo Mộc Ang ra phía sau một quãng rồi lao đến phản công. Mộc Ang ở phía sau muốn giúp Đại Đế nhưng khả năng hiện tại sẽ chỉ khiến Đại Đế phân tâm nên đành bất lực đứng nhìn.
Đại Đế liều hết sức lực, bất chấp tấn công Thần Mẫu và Hội Đồng Lớn. Đến khi đánh bật được Thần Mẫu và Hội Đồng Lớn thì Đại Đế cũng thương tích đầy mình, lê từng bước leo lên từng bậc thang cao dẫn đến cây Trường Sinh. Mỗi bước tiến lên cao là Ấn Ký trên ngực Đại Đế càng sáng hơn, ánh sáng từ những nét hoa văn như chiếu ra từng tia, cảm giác đau đớn và nóng rực trỗi dậy. Mật Lệnh ở trung tâm Ấn Ký bừng lên như đốm lửa. Cây Trường Sinh đang tự vệ, cố đẩy lùi thứ năng lượng sẽ phá hủy kiến trúc của nó. Đại Đế chuyển từ bước từng bước sang leo lên từng nấc thang, sau là bò lên khi đã rất gần. Vùng sáng bảy sắc của cây Trường Sinh chói loà, bóng dáng Đại Đế như có như không, chìm nổi trong ngàn vạn tia sáng đó.
Thần Mẫu nằm dưới sàn, với tay về phía cây Trường Sinh la hét:
– Dừng lại! Ngươi biết là cây Trường Sinh sẽ huỷ diệt cả Mật Lệnh mà ngươi đang mang trên người, điều đó có nghĩa ngươi sẽ chết. Tại sao? Tại sao không là người thượng đẳng? Tại sao từ bỏ sức mạnh siêu năng? Tại sao ngươi lại ngu xuẩn như vậy? Nhân Tộc không đáng nhận được ân huệ này. Dừng lại!
Mộc Ang nghe thấy thì hốt hoảng, chạy đến phía dưới những bậc thang cao nhìn lên, ánh sáng khiến nàng bị chói mắt không thể nhìn rõ được Đại Đế. Nàng nói trong nước mắt:
– Chàng đã biết trước là sẽ chết sao? Tại sao lại giấu ta? Ta không muốn chàng chết! Ta không muốn mà!
Mộc Ang chạy lên định đuổi theo ngăn cản nhưng bị đánh bật trở lại. Nàng té ngã xuống sàn nhưng lại đứng lên ngay. Mộc Ang muốn dùng Thần Lực kéo Đại Đế lại nhưng Tùng Hoa chỉ loé sáng yếu ớt, như một ngọn đèn sắp tắt. Vừa tức tối vừa sợ hãi, Mộc Ang khóc vì bất lực, vì không có cách nào để cứu lấy Đại Đế. Nàng không biết nếu mất đi Đại Đế lần nữa thì nàng làm sao có thể sống tiếp.
Thần Mẫu lại vùng lên, chạy đến phía dưới những bậc thang cao nhìn lên, lần này là van vỉ:
– Đừng mà! Thần Tộc không còn khả năng kiến tạo lại cây Trường Sinh nào khác nữa. Dừng lại đi! Đừng mà!
Đại Đế đã lên đến bậc thang cuối và đứng trước cây Trường Sinh vẫn đang đả thương người bằng những tia sáng. Người đứng ở trên nhìn xuống, không ai nhìn thấy rõ dáng đứng của người, chỉ có ánh sáng của Ấn Ký là rực rỡ màu đỏ trong vùng sáng trắng.
– Đến lúc phải trả lại cho Tạo Hoá tất cả.
Đại Đế bước đến cây Trường Sinh và gieo mình vào nó.
*
Hai thứ ánh sáng trắng và đỏ cuốn vào nhau, mặt đất rung chuyển dữ dội, cây Trường Sinh chìm trong quầng sáng lớn của chính nó. Sau đó mọi vật lại như tĩnh lặng, ánh sáng thu về phía cây Trường Sinh, từng lớp hoa Trường Mệnh tắt dần ánh sáng, từng đợt từng đợt, từ ngoài vào trong, từ trên xuống dưới. Thần Lệnh đã rơi xuống dưới chân những bậc thang cao, những nụ li ti màu đỏ đang chuyển dần thành màu đen.
Thần Mẫu ôm ngực lăn lộn vì năng lượng chuyển sinh đã được kết vào trong Thần Lệnh đang dần tan biến. Bà ấy đau đớn không chịu nổi, máu bắt đầu chảy ra từ miệng không ngừng và có màu đen. Đến khi máu đã đọng thành vũng xung quanh thì Thần Mẫu mới dần tắt thở, đôi mắt vằn lên những tia máu dần khép lại, đâu đó có một giọt nước mắt lăn dài qua khoé mắt. Không ai biết đó là nước mắt của Thần Mẫu đã chuyển sinh vạn năm hay của cô gái tên Túc Ấn đã sớm bị cướp đi sinh mệnh và thể xác.
Mộc Ang đi lên những bậc thang, tìm thấy Đại Đế đang nằm thoi thóp trên sàn đá. Ấn Ký trên ngực chằng chéo nhiều vết cắt đã không thể nhìn thấy rõ những hoa văn sắc cạnh trước đó. Mật Lệnh rạn nứt, không toả ra chút ánh sáng nào, chỉ còn là một màu đen. Toàn thân Đại Đế đều có vết thương, vết cắt, máu rỉ ra ướt đẫm. Mộc Ang đỡ Đại Đế lên tay, nước mắt nàng lã chã, rơi cả lên mặt Đại Đế.
– Ở lại cùng ta! Chàng chưa gặp con của chúng ta mà. Sương Thâng đang chờ chúng ta ở Hoa Nam.
Đại Đế đã không còn sức để nói gì, chỉ có thể cố nhìn Mộc Ang thêm lần nữa. Mộc Ang cố đứng dậy đưa Đại Đế ra ngoài, sức lực đã trở nên yếu đuối nên không thể di chuyển được. Hai bàn tay của Mộc Ang đã nhuốm máu Đại Đế. Lúc này đại điện lại bắt đầu rung chuyển, dữ dội hơn lần trước. Trần nhà rạn nứt, rơi vỡ. Trên cây Trường Sinh đã không còn một tia sáng nào từ hoa Trường Mệnh. Lần lượt từng đợt hoa Trường Mệnh rơi khỏi cành như một cơn mưa. Thân cây phát ra những âm thanh “Rắc! Rắc!” như đang bị nứt. Từ những vết nứt bắt đầu xuất hiện những tia sáng xuyên qua lớp vỏ ngoài từ bên trong.
Mộc Ang kinh ngạc khi nhìn thấy Mật Lệnh đã rạn nứt lại bắt đầu sáng lên. Quầng sáng của Đại Đế lại xuất hiện. Mộc Ang ôm chặt lấy Đại Đế khi cảm thấy quầng sáng đang nâng cơ thể Đại Đế bay lên. Khi quầng sáng màu đỏ đưa Đại Đế cùng Mộc Ang bay lên cao ra khỏi đại điện thì cây Trường Sinh nứt toác và nổ tung. Toà Chính Điện rung chuyển và sụp đổ. Đại Vân Đình vọng lên những tiếng la hét vì Thần Nhân đã mất đi siêu năng và Tùng Hoa đã đóng lại ngay khi hoa Trường Mệnh tắt đi ánh sáng. Những Thần Quân sống sót ngẩng đầu nhìn theo quầng sáng đang mang Đại Đế đi xa.
Dãy Thiên Cổ Vân Sơn chuyển mình, những lớp tuyết bám trên núi cao sụt xuống, sau là từng lớp đá vỡ ra. Khắp nơi rung động, cả đất Nhân Tộc cũng đang chuyển mình. Bầu trời vần vũ như đang kéo đến giông bão, gió lốc cuồng phong.
Đại Đế dần mở mắt khi vẫn đang bị quầng sáng kéo về phía đông. Những ký ức trong phút chốc ùa về choáng ngợp cả tâm trí, Đại Đế chợt nhớ ra rất nhiều chuyện, chuyện từ một vạn năm trước cho đến lúc hợp nhất với Mật Lệnh và tất cả những chuyện xảy ra sau đó cho đến hiện tại.
Mộc Ang vẫn đang ôm chặt Đại Đế và mừng rỡ khi thấy người mở mắt ra nhìn nàng. Đại Đế nhìn Mộc Ang, mỉm cười mệt mỏi, đưa bàn tay chạm vào gương mặt nàng.
– Buông ta ra! Biển Bóng Tối đang kéo ta về đó.
Nụ cười chợt tắt trên môi của Mộc Ang, đôi mắt nàng lại ướt đẫm. Mộc Ang lắc đầu, ôm chặt lấy Đại Đế không chịu buông tay.
– Sẽ ở bên nhau dù sống, dù chết.
Đại Đế vòng tay ôm lấy Mộc Ang lần cuối, hôn lên trán nàng, sau đó hai tay giữ lấy vai nàng đẩy ra. Mộc Ang cố chấp vẫn không chịu buông tay, vòng tay siết chặt.
– Hãy sống!
Đại Đế dùng lực đẩy mạnh lần nữa, lần này Mộc Ang không đủ sức chống lại liền bị đánh bật ra xa, lọt khỏi quầng sáng màu đỏ và đáp xuống một ngọn đồi. Quầng sáng cuốn Đại Đế bay về phía đông nhanh như một tia lửa. Mộc Ang gục ngã trên ngọn đồi nhìn theo, nàng khóc tức tưởi, kêu gào đến khản giọng nhưng tiếng nói của nàng đều bị những cơn gió giật đánh tan. Trời đất xung quanh rung chuyển, những âm thanh ầm ầm từ mọi phía vọng về.