Đọc truyện Từng Chút Một Yêu Thương Em – Chương 71: Buổi Casting 2
“Muộn thì muộn rồi.
Kệ chứ sao giờ.
Dù sao thì tớ cũng chẳng có ham hố gì về chuyện được chọn cả.
Trường mình có biết bao nhiêu người xuất sắc đến thế cơ chứ?”
Hàm Chi nhún vai, tiếc nuối mà nói.
Cô đúng thật có hơi tiếc vì bỏ lỡ cơ hội này.
Tuy nhiên là chỉ tiếc vì không được tham gia thôi, vì dù cô có đăng ký thi thố đi chăng nữa cũng chưa chắc là được nhận.
“Thôi thì tớ đến cổ vũ cậu thì cũng được.” Hàm Chi thản nhiên nhìn Tân Quân mỉm cười rồi nói.
“Hử.
Đồ không có tiền đồ”
Tân Quân nghe Hàm Chi nói như vậy thì lại một lần nữa đưa tay ra cốc đầu của Hàm Chi mà mắng.
“Này.
Cậu đánh đầu tớ hoài tớ ngốc luôn thì như thế nào hả?” Hàm Chi tức giận mà trừng mắt với Tân Quân.
Người này xấu xa ghê, cứ ăn hiếp cô là giỏi.
Nể mặt vì cậu ta cao hơn cô, khỏe hơn cô nên cô mới không đánh lại đấy nhé.
Hàm Chi hậm hực mà nghĩ.
“Tớ có không đánh thì cậu cũng đã ngốc sẵn rồi.
Đánh thêm mấy cái nữa không biết chừng sẽ có thể trở nên thông minh hơn đó.”
“Lại đây, thử xem nào.”
Tân Quân bị Hàm Chi trừng mắt không những không giận mà còn cười vui vẻ.
“Quỳnh Giang.
Đi “
Hàm Chi giận dỗi không muốn quan tâm đến Tân Quân nữa.
Cô quay nhìn sang kêu Quỳnh Giang rồi bỏ đi.
Nhưng cổ áo lại bị Tân Quân nắm kéo ngược lại về sau.
“Cậu có thôi đi không hả? Còn muốn nói gì nữa?”
Hàm Chi tức giận hét lớn lên.
“Đi đâu mà đi.
Hội trường phía bên kia kìa.
Hai cậu vào lớp bây giờ thì cũng có ai trong đó đâu.”
Tân Quân chỉ tay về hướng ngược lại.
Khi nãy Hàm Chi định đi về hướng ngược lại, không hiểu cô nàng lại muốn chạy đi đâu.
“Ai bảo với cậu là tớ muốn đi đến hội trường hả? Tớ đổi ý rồi, không thèm đi coi cổ vũ cậu gì nữa hết.
Tớ vào lớp ngủ chờ thầy cô về dạy không được sao?”
Hàm Chi nhìn Tân Quân rồi hét lớn, mặt mũi đầy giận dữ.
Thật ra Hàm Chi đang cố làm dữ lên để che lấp sự xấu hổ của mình mà thôi.
Khi nãy đúng là cô đi nhầm đường thật rồi.
Tân Quân này chọc cô đến chết mới vừa lòng hay sao ấy? Hừ hừ.
Cô đúng là xui xẻo nên mới làm bạn với cậu ta mà.
Biết vậy ngay lúc đầu vừa gặp Tân Quân, Hàm Chi nên chạy xa tám ngàn thước mới đúng.
“Vào lớp ngủ làm gì.
Đi thôi.
Gần tới số thứ tự diễn của cậu với Quỳnh Giang rồi này.”
Tân Quân lắc đầu, tỏ vẻ chịu thua cô nàng Hàm Chi.
Sau đó kéo lấy cổ tay của cô lôi đi rồi nói.
“Hả? Số thứ tự gì cơ?”
Quỳnh Giang bị cho ra rìa từ nãy đến giờ.
Cô cứ đứng đó ngó Hàm Chi với Tân Quân gây nhau mà không xen vào được.
Hiện tại Hàm Chi bị Tân Quân kéo đi thì vội vàng đuổi theo sau mà hỏi.
Khi nãy cô không nghe lầm đúng không? Tân Quân nói là gần đến số thứ tự diễn của Hàm Chi và cô rồi?
“Số thứ tự để thể hiện diễn xuất trước nhà đầu tư chứ còn gì nữa hả?”
Tân Quân vẫn một mạch kéo tay của Hàm Chi đi thẳng rồi nhìn về phía sau Quỳnh Giang mà nhàn nhạt trả lời.
“Này này.
Nói chuyện thì nói rõ ràng một chút coi.
Rốt cuộc là sao?”
Cuối cùng thì đến cả Hàm Chi cũng bị tò mò đến không chịu nổi mà kéo tay của Tân Quân lại, ép anh phải nói rõ ràng mới đi tiếp.
“Hai bà cô của tôi ơi.
Tớ nói không kịp thật rồi mà.
Thôi thì vừa đi vừa nói.
Được chưa?”
Tân Quân thật sự cảm thấy hết cách với Hàm Chi và Quỳnh Giang.
Vì vậy chỉ có thể giơ tay đầu hàng.
“Vậy được.
Đi thôi Quỳnh Giang”
Hàm Chi gật đầu đồng ý, kéo tay Quỳnh Giang đi chung với mình.
Sau đó thì mới quay sang nhìn Tân Quân.
“Rồi đó.
Cậu nói được chưa?”
Tân Quân cũng nhanh chóng bước đi bên cạnh hai cô nàng.
Tay đút vào túi quần, thong dong mà đi về phía trước, hoàn toàn không có một chút lo lắng nào hết.
“Hôm đó lúc thầy diễn xuất thông báo xong thì cũng bắt đầu lập danh sách tham gia luôn.
Tớ là người đầu tiên mà thầy ghi vào danh sách, sau đó ai có nhu cầu tham gia thì sẽ lên ghi tên.
Tớ nhìn không thấy hai người trong lớp liền biết hai người trốn về trước rồi.
Nên mới tốt bụng mà đi lên ghi tên hai người vào danh sách đấy.
Đến lúc đó nếu không muốn diễn thì có thể hủy bỏ là được.
Nhưng nếu không ghi danh sách thì nếu lúc đó có muốn thi thì cũng chẳng còn cách nào rồi.
Vì vậy tôi thấy không có việc gì bất lợi cho hai người cả.
Hai cậu không trách tôi nhiều chuyện đó chứ?”
Cậu nói xong thì liếc về phía Hàm Chi và Quỳnh Giang mà hỏi lại.
“Không có.
Không có.
Tớ làm gì trách cậu được chứ? Còn cảm ơn cậu không hết nữa là.
“
Quỳnh Giang nhanh mồm nhanh miệng mà tranh nói trước.
Trong lòng cô cực kỳ vui vẻ khi nghe thấy Tân Quân nói rằng đã giúp cô và Hàm Chi đăng ký danh sách tham gia casting “Ừ.
Nếu có trách thì cũng kệ thôi.
Tớ chẳng quan tâm đâu”.
Tân Quân gật đầu, thờ ơ và lạnh lùng nói một câu khiến cho Quỳnh Giang mặt mũi cứng đơ.
Hàm Chi cười thầm.
Cô biết ngay mà.
Tên Tân Quân độc mồm độc miệng này từ bao giờ mà lo lắng đến người khác có trách hay không trách chứ? Chỉ có thể là anh ta đang trêu chọc bạn mà thôi.
“Được rồi.
Dù như thế nào thì tớ và Quỳnh Giang cũng phải cảm ơn cậu một tiếng.
“
Hàm Chi nén cơn buồn cười lại, hằn giọng rồi nói một câu để giảng hòa cho cả Tân Quân và Quỳnh Giang.
“Đúng.
Cảm ơn nhé.” Quỳnh Giang nghe cô nói thì cũng phụ họa gật đầu.
“Không có gì”
Tân Quân liếc nhìn Hàm Chi, thờ ơ nói một câu sau đó vẫn chầm chậm tiến về phía trước.
“Mà còn cậu thì sao? Cậu không phải lo đến thi casting à? Số thứ tự cậu là bao nhiêu? Tân Quân.
Cậu đến đón tôi với Quỳnh Giang như vậy không làm chậm trễ thời gian thi của cậu chứ?” Ba người đi được nửa đường rồi thì Hàm Chi mới sực nhớ ra điều gì đó mà lo lắng hỏi.
Tân Quân bảo sắp đến thứ tự diễn của Hàm Chi và Quỳnh Giang rồi thì còn cậu ấy như thế nào? Tân Quân bỏ đi tìm Hàm Chi và Quỳnh Giang đến đây, trong khoảng thời gian đó có khi nào làm lỡ thời gian dự thi của cậu ta không? Hàm Chi thật sự lo lắng vì mình mà lại ảnh hưởng đến người khác.
“Nói cậu ngốc thì cậu lại không tin.
Giờ thì thấy chưa?”
Tân Quân mỉm cười, không trả lời câu hỏi của Hàm Chi mà lại mở miệng mắng cô.
“Cậu có thể bớt nói tớ ngốc được không hả? Tớ ngốc chỗ nào?” Hàm Chi đang trong tâm trạng lo lắng cộng với cây này.
Nhưng vừa nghe chăm chọc của Tân Quân thì những cảm xúc đó liền trôi sạch.
Cái tên độc mồm độc miệng này đúng là không có gì tốt đẹp hết mà.
Người khác lo cho cậu ta mà cậu ta còn mở miệng ra mắng chửi được?
“Cậu không ngốc thì còn gì? Lại đi hỏi mấy câu vớ vẩn đó.
Khi nãy không phải tớ đã nói rõ là tên tớ nằm ở đầu danh sách sao? Do đó cũng chính tớ là người đầu tiên thi casting rồi.
Bây giờ cậu còn hỏi tớ thi số thứ tự bao nhiêu? Tớ thi xong từ sớm rồi cô ngốc à.
Vì vậy mới có thời gian đến dẫn đường cho cô ngốc đây này.”
Tân Quân vẫn duy trì nụ cười mỉa mai của mình trên môi mà giải thích với Hàm Chi.
Hàm Chi nghe xong thì tức nghiến răng nghiến lợi nhưng đúng là không thể cãi lại được..