Đọc truyện Từng Chút Một Yêu Thương Em – Chương 103: Bảo Vệ Em
Tiểu Chi vui vẻ, tươi cười rạng rỡ tạm biệt đạo diễn và cả trường quay để ra về.
Cuối cùng cô cũng đã đạt được điều mà cô hằng mong muốn bao lâu nay là vai nữ chính.
Tiểu Chi cứ bất giác mỉm cười không kìm được, giờ đây cô chỉ muốn hét lên sung sướng cho cả thế giới biết điều này.
Lòng cô tràn ngập hạnh phúc đan xen bối rối, bất ngờ.
Ra tới cổng công viên, Thẩm Quân Kỳ đã gọi điện cho cô.
Vừa hay cô cũng muốn thông báo tin vui cho anh biết, cô lập tức nhấc máy trả lời, đầu dây bên kia vang lên một giọng nói trầm ấm quen thuộc:
“Em đang ở đâu? Anh tới nhà nhưng không thấy em ở đó.”
“À, em đang ở ngoài, em vừa tham gia Casting cho bộ phim mới đây.”
“Ồ, nghe giọng nói hào hứng này, chắc em đã dành được vai rồi đúng không.”
“Đúng thế.
Hơn nữa còn là vai chính, đạo diễn bảo em rất phù hợp với vai này.”
“Quá tốt rồi.
Muốn anh thưởng gì nào.” Thẩm Quân Kỳ nghe giọng nói đầy hứng khởi của Tiểu Chi thì cũng mừng thay cho cô.
“Hôm nào phim bấm máy anh đến cùng em là được.” Tiểu Chi cười vui vẻ nói, sau đó sựt nhớ ra:
“À mà anh tìm em có việc gì thế.”
“Suýt nữa thì anh cũng quên mất.
Anh muốn cùng em đi ăn tối có được không.”
“Tất nhiên là được rồi ạ.
Em đang ở trước cửa công viên Sen Hồng anh qua đón em nha.”
Nói rồi Tiểu Chi tắt điện thoại háo hức chờ Thẩm Quân Kỳ tới.
Thân hình xinh đẹp của cô đung đưa theo một điệu nhạc phát ra từ quán cafe bên cạnh, giờ phút này cô chẳng thể giấu nổi niềm hạnh phúc của mình.
Lúc sau, Thẩm Quân Kỳ đã lái xe tới, anh xuống xe mở cửa cho cô vào trong sau đó cả hai rời đi tới nhà hàng.
Trên xe, Tiểu Chi quay sang vui vẻ, hớn hở kể với anh, nét mặt như một đứa trẻ vừa mới được mua cho một món đồ chơi:
“Anh có biết không, em đã vượt qua biết bao nữ diễn viên khác để đạt được vai này đấy.
Lúc đạo diễn thông báo anh không biết em đã bất ngờ đến mức nào đâu.
Vốn em cứ nghĩ bản thân lần này chỉ tham gia Casting cho vui thôi không hi vọng gì thế mà cuối cùng lại được.
Vui quá đi mất.”
Nhìn cô vui sướng lòng Thẩm Quân Kỳ cũng chợt vui hẳn anh bất giác mỉm cười theo.
Với quyền lực và tiền bạc mà anh có, vốn Tiểu Chi đâu cần khổ sở đi thử vai như thế, chỉ cần vài cú điện thoại anh cũng đã có thể dành cho cô vài vai nữ chính rồi.
Nhưng bao lần anh đề nghị đều bị cô từ chối, kể cả đó có là vai mà cô cực kì mong muốn đi chăng nữa thì cô vẫn khăng khăng với anh rằng phải bằng chính thực lực đạt được thì cô mới đóng.
Thật đúng là cứng đầu mà.
“Nếu cần anh giúp gì cứ nói.
Việc gì mà em phải vất vả một mình như thế.
Anh đâu có vô dụng” Tiểu Chi nghe thế cọ cọ đầu vào vai Thẩm Quân Kỳ dỗ dành anh:
“Em đâu có ý thế.
Chỉ là em muốn vươn lên bằng tự sức mình thôi.
Em không muốn bị người khác nói là em đang lợi dụng anh để tiến thân.”
“Em đừng nghĩ ai cũng có thể dễ dàng lợi dụng được anh.
Nhưng nếu là em thì anh sẵn sàng cho phép.”
Tiểu Chi mỉm cười, dáng vẻ tổng tài bá đạo này của anh thật mê người.
Thẩm Quân Kỳ lái xe đưa cô tới trung tâm thương mại.
Tiểu Chi tỏ vẻ khó hiểu:
“Chẳng phải anh nói chúng ta đi ăn tối sao? Sao lại tới đây.” Thẩm Quân Kỳ xuống xe mở cửa, cúi đầu khẽ nói với cô:
“Thì em cứ xuống đi, anh muốn mua cho em thêm ít đồ, sắp tới em cũng phải đi quay phim mà.
Người phụ nữ của anh không thể thua kém ai được.
Anh muốn em là tuyệt nhất.”
“Ý anh có phải là đang chê em xuề xòa không”
“Không…!ý anh chỉ là…!là…”
Nhìn bộ dạng ấp úng của anh, Tiểu Chi không nhịn được mà bật cười:
“Đừng căng thẳng thế, em chỉ đang đùa anh thôi mà.”
Thẩm Quân Kỳ lườm yêu cô một cái, đe dọa.
“Lần sau còn dám đùa thế nữa, anh sẽ phạt em đó biết chưa” Nói rồi cả hai cùng bước vào trung tâm thương mại.
Thẩm Quân Kỳ dắt Tiểu Chi vào một chi nhánh thời trang của tập đoàn anh ở đây.
“Em chọn thoải mái đi.
Thích bao nhiêu mua bấy nhiêu”.
Tiểu Chi tươi cười, đúng lúc này Thẩm Quân Kỳ nhận được điện thoại từ đối tác:
“Anh xin lỗi, anh phải ra ngoài nghe điện thoại.
Em chịu khó chọn một mình trước nhé.”
“Vàng anh cứ đi xử lí công việc đi.
Em lựa một mình cũng được mà, không sao đâu.”
Sau khi Thẩm Quân Kỳ rời đi, Tiểu Chi liền nhìn trúng một chiếc váy màu xanh ngọc vô cùng đẹp nằm một mình trên giá.
Cô tiến lại gần, nhân viên liền đon đả giới thiệu:
“Tiểu thư đang muốn xem chiếc váy này ạ? Cô thật là có mắt nhìn, đây là phiên bản giới hạn trong bộ sưu tập mới của cửa hàng chúng tôi.
Ở đây chỉ có độc duy nhất một chiếc này thôi.” “Vậy sao? Tôi muốn thử nó có được không”
“Được chứ ạ.
Để tôi giúp cô lấy nó.”
Thế nhưng nhân viên chưa kịp động tới chiếc váy thì bỗng từ đâu xuất hiện một cánh tay giật lấy nó trước.
Tiểu Chi thử nhìn xem là ai mà hống hách đến vậy, hóa ra lại là người cô biết.
Là Bách Phù, một diễn viên mới nổi, cô cũng đã gặp qua vài lần nhưng đều không có thiện cảm cho lắm.
Cô ta cũng vốn không ưa gì Tiểu Chi.
Nghe nói cô ta là dựa hơi đại gia mà được lăng xê, Tiểu Chi cũng chẳng muốn dây dưa gì nhiều với loại người này.
Nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì Bách Phù đã nhận ra cô:
“Ồ tưởng ai, hóa ra là Tiểu Chi.
Không ngờ lại gặp cô ở đây, cô cũng nhìn trúng cái váy này à? Trùng hợp quá, tôi cũng rất thích nó.
Mà thứ tôi thích nhất định sẽ là của tôi, cô sẽ không định dành nó chứ?”
Không đợi Tiểu Chi nói, Bách Phù đã lên giọng khinh người: “Mà cô chỉ định thử thôi đúng không, nếu thế tôi có thể rộng lượng cho cô thử nó một chút cho thỏa mãn”
“Thôi không cần đầu, cô cứ lấy nó đi, tôi tìm cái khác cũng được.”
Bách Phù đắc thắng nhưng ngay lúc Tiểu Chi định rời đi thì Thẩm Quân Kỳ đã quay lại, anh vừa hay chứng kiến được tất cả những gì vừa xảy ra.
Anh nắm tay Tiểu Chi tiến về phía Bách Phù và nhân viên cửa hàng:
“Lấy cái váy này cho tôi.”
“Này anh kia, anh đừng vô lý thế chứ.
Cái váy này đã là của tôi rồi.”
“tôi vô lý sao? Tôi làm giống hành động ban nãy của cô mà.
Cái váy này bạn gái tôi đã nhìn trúng, nó nhất định thuộc về cô ấy.”
Thẩm Quân Kỳ nghiêm mặt nhìn, Tiểu Chi vội lên tiếng: “Thôi mà anh.
Em không cần nó nữa đâu, cứ để Bách Phù lấy đi.
Chúng ta đi tìm cái khác.”
“Không cần đi đâu hết, đây là cái váy mà anh đã đặc biệt chuẩn bị cho em.
Không ai được phép mặc nó ngoại trừ em.”
“Chuyện này là gì chứ? Mau gọi quản lí cửa hàng ra đây cho tôi.”
Nhân viên lấm lét nhìn Thẩm Quân Kỳ, anh liền lên tiếng: “Tôi chính là chủ nơi này.
Cửa hàng chúng tôi không chào đón những vị khách như cô.
Xin tiễn khách và mong cô không bao giờ
trở lại đây nữa.”
“Các người…!các người được lắm.”
Bách Phù tức tối bỏ đi.
Thẩm Quân Kỳ lập tức ra lệnh cho nhân viên đóng cửa hàng, không để cho bất cứ ai vào quấy rầy Tiểu Chi chọn đồ nữa..