Đọc truyện Từng Bước, Từng Bước Quên Đi Anh – Chương 16
Nếu gặp lại, anh với em hiện nay, không còn là anh với em của hôm ấy, con người đã khác, tất nhiên tình cảm cũng không còn vẹn toàn…
— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —— —-
Cả một ngày trời, cô đều ở công ty sắp xếp công việc, quả thật, đến bây giờ, sửa lại kế hoạch thì cần rất nhiều thời gian.
Đến tối mịt, cô mới cùng Phan Hạo thảo ra một bản kế hoạch mới. Cô thiết nghĩ cả tuần này, cô quả thật không có nhiều khoảng rãnh rỗi đưa Tiểu Khải đi du lịch.
Đợi cô hoàn thành xong, liền đưa bé đi thật xa, thậm chí là đến những nơi cô từng muốn một lần được đặt chân đến.
Tầm 7-8 giờ tối, cô về tới nhà, tắm rửa xong liền cảm giác bụng đói cồn cào, quả thật trừ buổi sáng ăn chút điểm tâm, cho đến giờ vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.
Cô xuống bếp, mở tủ lạnh, trong nhà vốn ít khi nào nấu nướng, cho nên cũng chẳng mua gì dự trữ, thường ngày cơm nước đều do người giúp việc làm sẵn. Hôm nay vốn dự định đi du lịch cùng con, nên cô đã kêu dì giúp việc đừng tới, ai ngờ giữa đường lại xảy ra chuyện. Cô cũng không định làm phiền đến người khác. Liền khoác áo ngoài xuống dưới siêu thị gần nhà, mua ít trứng với rau về nấu.
Khi còn ở với mẹ, dù bà đối xử cô rất tệ, nhưng cũng dạy cô không ít nữ công gia chánh, việc nấu ăn không thể làm khó cô dược, chỉ tại những năm nay, chẳng còn hứng thú mà nấu thôi.
Cô về nhà, nhanh chóng bắt tay vào làm việc, món trứng chiên, rau xào nhanh chóng được làm xong. Cô lặng lẽ ngồi trong phòng bếp thưởng thức. Nhiều năm trước, cô cũng từng nấu cho một người đàn ông nào đấy mâm cơm như vậy. Người ấy mồ hôi nhễ nhại, ăn liền hai ba bát, còn kéo khóe miệng lên cao, khen không ngớt những món này ngon thế nào. Lúc ấy, cô ăn cũng cảm thấy ngọt ngào. Mà hôm nay ăn lại, vẫn cách làm như thế. Quả thật đã lâu không xuống bếp, hương vị có lẽ không như tưởng tượng.
Nhiều lúc bạn thần tượng quá vấn đề nào đó trong quá khứ, nó khiến bạn nhớ nhung mãi, đến nỗi đáng lý vốn chỉ là bình thường nhưng bạn lại nghĩ nó rất tuyệt vời. Cho đến khi việc đó xảy ra lại lần nữa, bạn bỗng hụt hẫng, không phải nó khác đi, sự thật là nó vẫn diễn ra như cũ, nhưng cảm giác không đúng. Nên hương vị trong lòng cũng không đúng. Không phải cảm giác của năm ấy, cho dù bạn làm cách nào, cũng không trở lại được như xưa.
Con người thật kì lạ, hiện tại chẳng trân trọng, tương lai chẳng cầu mong, chỉ thích thú luyến tiếc quá khứ. Biến nó thành ảo tưởng, nung nấu thánh ý niệm đẹp nhất trong lòng.
Cô tất nhiên cũng là con người, không phải nữ chính có bàn tay vàng, hóa dữ thành lành, gặp phật đấu phật, gặp thần giết thần, ít ra, từng sống nhiều năm trong thế giới này vẫn còn chút thực tế. Vì thế, oán niệm trong lòng là điều không thể tránh khỏi. Kiểu như tạp niệm, không đến mức ta sống mi chết, ngươi chết ta chắc chắn hạnh phúc, nhưng trả thù xong, lòng cô cũng không được giải thoát, chỉ là gượng thân xác mà tiếp tục. Tất cả đều dừng ở những năm tháng đó. Cũng không phải là không làm gì những kẻ đã từng hãm hại mình, ân đền oán trả, đến năm nào cô mới có thể thanh thản đây.
Những năm này, đều do Phan Hạo phụ cô chống đỡ, nếu không, sức lực một mình cũng không đủ chống chọi bọn cáo cọp ngoài kia.