Đọc truyện Tục Tiểu Tà Thần – Chương 30: Cứu nguy kịp thời
Kỳ Chánh hoàng đế Minh triều bị bắt cả nước chấn động, kinh thành hoang mang.
Hoàng thái hậu lập tức hạ lệnh :
– Nước không thể một ngày không có vua, phải giao cho Kỳ Ngọc tạm thời nhiếp chính.
Kỳ Ngọc lên nắm quyền lập tức triệu Y Khiêm đến phong chức vệ cấm quân, thống linh binh mã chuẩn bị xuất chinh.
Kỳ Ngọc so với Kỳ Chánh thì thái độ cương quyết hơn nhiều. Vừa nhiếp chánh đã sử dụng Y Khiêm và Siêu Thực Tiên, điều hành dưới trướng. Trái với Kỳ Chánh trước đây, hoàn toàn lệ thuộc và Dương Chỉnh.
Tử Trình là một tên cận thần bảo thủ, thấy vậy chắp tay nói :
– Hạ thần nghĩ rằng hiện tại binh lực của ta so với quân địch khó lòng chống đỡ nổi tốt hơn là nên cố thủ.
Y Khiêm lên tiếng :
– Ngài xưa nay quanh quẩn trong triều, làm sao biết chuyện thiên hạ? Bổn chức lâu nay ở trong quân đội nên hiểu rất rõ quân tình!
Tử Trình liếc nhìn Y Khiêm :
– Ngài mới lên nhậm trọng chức mà đã muốn lập công rồi sao?
Kỳ Ngọc nói :
– Hai người đừng tranh chấp nữa, Hoàng thượng đang lâm nạn ta không thể xuất chinh. Vậy làm cách nào để cứu Hoàng thượng đây? Đó mới chính là thượng sách!
Tử Trình biến sắc :
– Tâu Hoàng thượng!
– Không cần nói nhiều! Tâm ý của người ta đã rõ, nhưng Hoàng thượng đang lâm nạn không thể không cứu.
– Dạ.
Tử Trình lui xuống dưới, oán hận liếc Y Khiêm.
Y Khiêm chỉ thở ra :
– Tâu thân vương! Hoàng thượng xuất chinh là do quan nội giám thúc dục.
Trước đây tiên đế có dạy: Nội thần không nên can dự vào chính sự. Thái sư Dương Chỉnh đã vi phạm lời dạy của tiên đế, tội nặng chồng chất, hại đến mấy chục vạn quân bỏ thây nơi chiến trường, đáng lý phải lập lại nội triều để bài trừ kẻ phản loạn.
Tiếng nói vừa dứt, mọi người đều tỏ vẻ đồng ý. Nhưng lúc Dương Chỉnh cầm quyền đã tạo nhiều phe cánh, để lại một số bộ hạ rất đông. Bọn này nghe nói khủng hoảng phân tâm không biết số phận sẽ ra sao.
Y Khiêm tiếp :
– Hạ thần thấy Dương Sơn Kiệt chưởng quản cẩm y vệ sĩ, lạm phát kho lương tội trọng khó dung.
Bỗng có quân báo :
– Đại sự không xong rồi! Thống đốc cẩm y vệ dẫn theo mười mấy tên lính kéo vào đây hình như có mưu đồ tạo phản.
Kỳ Ngọc kinh hãi :
– Hắn dám tạo phản sao?
Y Khiêm tức giận :
– Chết đến nơi rồi còn dám quấy nhiễu! Quân đâu! Sẵn sàng chiến đấu!
Kỳ Ngọc lập tức ra lệnh cho văn quan trấn giữ nội điện, võ quan chuẩn bị nghênh địch. Ngay cả bản thân Kỳ Ngọc cũng chạy xuống bảo điện để đối mặt với kẻ phản nghịch.
Ngoài điện Dương Sơn Kiệt khí thế rất hung hăng, kéo quân xăm xăm đi vào, thấy Kỳ Ngọc cười ha hả nói :
– Thân vương gia! Ngài ngoan ngoãn lấy ngọc tỷ ra để tránh một cuộc đổ máu.
Kỳ Ngọc lên tiếng :
– Ngươi thật to gan! Dám tạo phản sao?
Dương Sơn Kiệt cười :
– Có gì không dám! Ta đã chờ đợi ngày này từ lâu. Hãy mau hạ khí giới, giao ngọc tỷ ra.
Kỳ Ngọc trừng mắt :
– Như vậy tức là người trước đây đã cấu kết với Phiên bang âm mưu cướp ngôi chiếm đoạt giang sơn?
Dương Sơn Kiệt ngạo mạn :
– Ta nói cho người biết cũng không sao. Vệ Tiên được ta đưa bản đồ ở quan ngoại nên mới dẫn quân xâm phạm biên cương. Kỳ Chánh cũng bị ta thúc đẩy dẫn quân chinh phạt. Kết quả người đã thấy rồi đó.
Kỳ Ngọc gằn giọng :
– Hoàng thượng đối với các người không bạc đãi, sao các người lại thông đồng với giặc để tạo phản? Ta sẽ bắt các người chém đầu hết không tha một mạng!
Chỉ trong nháy mắt mấy chục tên vệ binh đã xông ra ép sát Dương Sơn Kiệt.
Kỳ Ngọc thấy hắn kiêu ngao, tức giận vung kiếm, khí thế như bài sơn hải đảo chém xuống.
Dương Sơn Kiệt thấy thân pháp của Kỳ Ngọc quá giỏi, có ý sợ hãi lập tức né sang vườn hoa nói lớn :
– Nhiệm Bá! Mau lên!
Nhiệm Bá trước đã có chuẩn bị bây giờ được lệnh hữu chưởng giơ lên, đập xuống đầu Kỳ Ngọc miệng nói :
– Thân vương gia! Đắc tội rồi!
Nhiệm Bá phát ra một luồng chưởng phong nặng như núi, quét lên một đường do đó khiến cho đôi mắt của Kỳ Ngọc hoa lên. Nếu người rành võ công thì đã nhận ra ngày chưởng pháp này là công phu võ học của La sát hòa thượng độc môn Độc Sa chưởng.
Trâu nghé không sợ cọp, Kỳ Ngọc ngang nhiên bình tĩnh nghênh địch.
Kỳ Ngọc sử dụng “Tư Thân Thánh Thủ” chống lại, công phu đưa ra tương đương đối phương.
Qua một tuần trà công phu, Dương Sơn Kiệt cảm thấy tình hình không ổn.
Không ngờ Kỳ Ngọc có được võ công lợi hại đến vậy. Vả lại trong nội điện số vệ binh liên tiếp xông vào, trận chiến vô cùng ác liệt.
Hy vọng của Dương Sơn Kiệt là trông chờ bọn hắc y đến giúp sức, nhưng chờ mãi vẫn không thấy bọn hắc y đến giúp, làm cho Dương Sơn Kiệt kinh hãi không biết làm sao.
Chỉ cần bắt được Kỳ Ngọc kể như đại cuộc đã thành.
Lúc này bọn thuộc hạ Dương Sơn Kiệt dẫn đến bị thương quá nhiều, nếu bọn hắc y không đến thì Dương Sơn Kiệt chắc chắn phải bỏ xác tại đây rồi.
Nghĩ đến đây hắn như mất hết tinh thần, vội tìm đường tẩu thoát hướng về phía vườn hoa chạy đi.
Y Khiêm trông thấy hét lên :
– Mau cản ngay tên phản tặc lại, đừng để hắn trốn thoát.
Tiếng hét vừa dứt, mười mấy tên vệ sĩ đã đuổi theo bám sát, không cho hắn có cơ hội thoát thân.
Trận chiến đang hỗn loạn, Kỳ Ngọc bỗng nhiên cảm thấy từ đôi tay phát đỏ và tê cứng. Bất cứ xuất chiêu hay thủ công, để bị giảm sút, công lực cũng mất đi rất nhiều.
Nhiệm Bá cười ngạo nghễ :
– Kỳ Ngọc! Người tốt hơn nên nạp mạng đi!
Lập tức thân pháp như Thanh long phi vân bay cao mười thước, song chưởng phát ra hướng thẳng vào ngực Kỳ Ngọc.
Kỳ Ngọc quả nhiên không né tránh kịp, bất đắc dĩ vận công tiếp chưởng.
Hai luồng chưởng chạm nhau tóe lửa, Kỳ Ngọc yếu thế lãnh luôn song chưởng của Nhiệm Bá vào ngực. Kỳ Ngọc nổi giận giơ song chưởng lên, một thượng một hạ vừa thủ vừa công ép tới Nhiệm Bá quyết sống chết một phen.
Nhiệm Bá bị đột kích bất ngờ, lập tức đổi chưởng thành trảo kích tới.
Bùng!
Nhiệm Bá bị Kỳ Ngọc đánh trúng vai, bay lộn một vòng té ngồi xuống đất.
Còn Kỳ Ngọc bị Nhiệm Bá trảo trúng ngực, may nhờ có áo giáp che thân nên chỉ bị xây xẩm, khóe miệng rỉ máu tươi, lồm cồm bò dậy trong lòng đã có chút sợ hãi công phu của Nhiệm Bá.
Cả hai bên đều thọ thương nên tự động lùi lại.
Nhiệm Bá gượng cười :
– Võ công của người quả nhiên không kém.
Kỳ Ngọc hạ lệnh :
– Mau trói hắn lại! Bổn vương tha cho một mạng đấy.
Nhiệm Bá khinh bỉ :
– Ngươi quá kiêu hãnh! Đại quân ta đến rồi. Lúc đó người cầu xin là người chứ không phải ta đâu.
Kỳ Ngọc bàn tay tê buốt, cảm giác trúng độc, nếu không lập tức phản công hậu quả khó lường.
Nghĩ như vậy Kỳ Ngọc lập tức phát chỉ :
– Hãy nạp mạng đi!
Tuy chiêu thức của Kỳ Ngọc đã yếu đi, nhưng Nhiệm Bá cũng không dám xem thường, toàn thân cố chịu đựng, vận công giao đấu.
Giữa lúc đó từ phía Tây thành, nhảy xuống mười mấy tên hắc y nhanh chóng chạy tới cản Kỳ Ngọc, giải cứu Nhiệm Bá.
Bọn hắc y vừa đến đã đánh lui vệ binh, Kỳ Ngọc không chịu nổi sức mạnh của đối phương, ngã ngồi xuống đất, miệng ói máu tươi.
Y Khiêm thấy vậy thét lên :
– Mau cứu thân vương!
Trong tay Y Khiêm trường kiếm đã hướng về sau lưng một hắc y ép đến khiến hắn không thể nào sát hại Kỳ Ngọc. Mấy tên thị vệ thừa cơ đỡ Kỳ Ngọc trốn vào trong điện.
Y Khiêm thấy bọn hắc y mỗi lúc một đông, võ công lại cao cường, nghĩ rằng không thể nào chống đỡ nổi, vội ra lệnh :
– Mau rút lui về cung Đương Dương!
Mọi người đối với mệnh lệnh này cảm thấy không hài lòng, vì cung Đương Dương kế bên cạnh cung Dương Chỉnh và Dương Chỉnh và Dương Sơn Kiệt quan hệ rất thân mật.
Y Khiêm thấy mọi người lưỡng lự, lập tức nói :
– Bổn chức lấy quân lệnh truyền xuống, nếu ai cãi lập tức xử trảm. Hãy mau đi!
Quân lệnh bức bách, mọi người từ từ rút về cung Đương Dương.
Y Khiêm ra lệnh cho bộ hạ rút gấp về cung Đương Dương mục đích là dùng Đương Dương để bảo mạng.
Vừa đến cung thị vệ vội đỡ Kỳ Ngọc vào mật thất, còn Y Khiêm cản trở quân địch hồi lâu rồi cũng chạy vào.
Dương Sơn Kiệt chạy đến thì đã trễ một bước tức giận chửi :
– Y Khiêm! Nếu có gan hãy ra đây tử chiến cùng với ta. Lúc nãy uy phong như vậy sao bây giờ lại chạy trốn?
Y Khiêm đã có chỗ cố thủ, không vội vã chỉ ra lệnh cho thuộc hạ đốt đèn lên.
Nghi trường được bày ra.
Ngự y đỡ Kỳ Ngọc vào ngự sàng bắt mạch xem bệnh.
Bên ngoài Dương Sơn Kiệt đã ra lệnh phong tỏa nơi này, không để bất cứ ai chạy thoát.
Trong mật thất rất yên tĩnh, Y Khiêm rất lo lắng cho thương thế của Kỳ Ngọc.
Thạch Hân người ngự y, sau khi xem mạch lắc đầu nói :
– Thân vương hình như đã trúng độc. Lão phu không có cách nào chữa trị.
Y Khiêm kinh hãi :
– Có thể chịu đựng mấy ngày?
Thạch Hân chợt nhớ :
– Lúc trước lão phu theo Tống Anh xuất chiến, bị Vệ Tiên bao vây nơi Dương Hòa cũng may được Dương Tiểu Tà cứu thoát. Trong lúc đó lão phu cũng bị thương, Tiểu Tà từng cho lão phu linh dược. Hôm nay lão phu đem linh dược chữa trị cho thân vương. Hy vọng sẽ có kết quả.
Y Khiêm đến giờ phút này cũng rất là hy vọng về thương thế của Kỳ Ngọc.
Nhưng cũng may chỉ qua một thời gian, Kỳ Ngọc đã tỉnh lại nói lảm nhảm :
– Chúng ta…
Y Khiêm nói :
– Đang bị nhốt tại địa thất nhưng Thân vương cứ yên tâm, tại hạ đã cho người cầu cứu viện binh, không bao lâu viện binh sẽ đến. Thương thế của Thân vương sao rồi?
Kỳ Ngọc nói :
– Toàn thân phát nóng, một chút khí lực cũng không ra, thiếu điều mất đi cảm giác.
Y Khiêm chắp tay an ủi :
– Vương gia không cần lo lắng! Nếu có cứu binh đến thì thương thế của vương gia nhất định sẽ được điều trị. Hiện thời ta cứ nhẫn nại.
Kỳ Ngọc cũng không muốn ai vì mình mà quá lo lắng nên gượng cười nói :
– Các người không cần lo lắng! Ráng liên lạc với Siêu Vô Hạn hoặc Dương Tiểu Tà thì có thể dẹp được bọn phản thần, cứu giang sơn.
Y Khiêm nói :
– Bẩm vương gia! Ý của hạ thần là muốn thỉnh Dương Tiểu Tà đến đây. Giờ này trừ hắn ra không ai có thể trừ được Dương Sơn Kiệt và bọn hắc y.
Kỳ Ngọc cười :
– Thực ra trước đây ta đã có dụng ý làm thân với Dương Tiểu Tà là để khuyến dụ hắn phục vụ cho triều đình. Nhưng vừa rồi nghe nói Dương Tiểu Tà hợp tác với Phiên bang phạm tội phản tặc. Không biết hắn có ý hướng quy hồi bản triều không nữa?
Y Khiêm nói :
– Xin vương gia an tâm! Dương Tiểu Tà mưu trí đa đoan, hành động khó lường nhưng biết phân định phải trái. Lần này hắn giết được Dương Chỉnh, lấy thủ cấp treo tại Thổ mộc bảo chứng tỏ đối với kẻ xấu hắn rất thù hận. Dương Sơn Kiệt tiếp tục tạo phản, nếu hắn biết được chắc chắn sẽ đến đây giải cứu cho bản triều.
Kỳ Ngọc nói :
– Lúc trước hắn cũng từng nói đến việc chuyên quyền của Dương Chỉnh cho ta nghe như vậy hắn rất ghét bọn phản tặc.
Y Khiêm chắp tay :
– Đối với Tiểu Tà chỉ cần một câu nói phải, dù bất cứ việc gì hắn cũng sẽ đến ngay.
Kỳ Ngọc nói :
– Hy vọng như vậy.
Câu chuyện chưa dứt, bên ngoài đã truyền đến tiếng kêu của nữ nhân :
– Hoàng nhị ca! Hãy cứu em! Bọn nó trói em đau quá!
Dương Sơn Kiệt quả nhiên đã bắt thái hậu và công chúa Kỳ Thanh để làm con tin, ép Kỳ Ngọc ra hàng.
Sau tiếng kêu của công chúa Kỳ Thanh là tiếng la hét của Dương Sơn Kiệt :
– Kỳ Ngọc! Nếu người không ra, ta sẽ bẻ gãy cổ của em gái người. Ha ha..
Xưa nay quen thói được chiều chuộng, công chúa Kỳ Thanh giờ đây hai tay bị trói khá chặt, đến rướm máu làm sao mà chịu nổi?
Kỳ Thanh mắng :
– Phản tặc Dương Sơn Kiệt! Ngươi dám hành hạ ta, nhất định ta sẽ lấy đầu người!
Kỳ Ngọc nghe nói muốn xông ra địa đạo, để cứu người nhưng đã bị Y Khiêm ngăn lại :
– Vương gia! Không nên nóng nảy mà làm hỏng việc lớn! Dương Sơn Kiệt hành hạ hoàng thái hậu và công chúa là cố ý dụ vương gia ra ngoài để hạ sát, hoặc khống chế, Vương gia đang bị thương, không nên hành động.
Kỳ Ngọc nói :
– Nhưng công chúa em ta..
Y Khiêm bất đắc dĩ nói :
– Nước một ngày không thể không vua, Vương gia hãy suy nghĩ, lấy giang sơn Đại minh làm trọng.
Bên ngoài Dương Sơn Kiệt vẫn la hét :
– Kỳ Ngọc! Nếu người không chịu ra hàng thì hoàng thái hậu và công chúa Kỳ Thanh sẽ bị xé xác.
Sắc mặt Kỳ Ngọc luôn luôn biến đổi, còn tàn nhẫn nào hơn khi nghe tiếng kêu than của thân nhân mà không dám ra tay giải cứu?
Dương Sơn Kiệt mỗi lúc càng thêm đắc ý :
– Không ra phải không? Được! Trước hết ta lột hết quần áo của công chúa đã!
Đôi tay hắn kéo xuống, hai người đàn bà vô tội đã bị hắn xé rách áo lòi yếm đỏ, da thịt bày ra trắng phau, bọn thị vệ cười toe toét.
Tiếng khóc của người thân làm cho Kỳ Ngọc cảm giác như có muôn ngàn kim châm đâm vào con tim rỉ máu.
Dương Sơn Kiệt một tay nắm vào yếm đỏ của hoàng thái hậu, một tay nắm tóc công chúa Kỳ Thanh kéo bừa dưới đất.
Bỗng hắn hét lên một tiếng, cảm giác như có một viên đá ném vào cánh tay đau nhói :
– Ai? Ai dám ám hại bổn vương gia?
Dương Sơn Kiệt buông hoàng thái hậu và công chúa ra, hai tay vung lên, trảo tới, cố ý giết chết hoàng thái hậu và công chúa.
Hai luồng hào quang lóe lên.
Vút! Vút!
Hai mui phi đao nhanh như gió găm đúng vào hai bàn tay của Dương Sơn Kiệt.
Người hắc y thấy vậy kêu lên :
– Dương Tiểu Tà! Ngươi đến thật nhanh!
Từ sau mái cung điện, Tiểu Tà ló đầu ra cười nói :
– Ngươi cũng không kém, trốn thoát thật lẹ à!
Thì ra người hắc y này đã cản trở và gặp mặt Tiểu Tà tại miếu hoang trước đây.
Dương Sơn Kiệt thấy Tiểu Tà, mặt biến sắc nhưng chợt nhớ mấy chục tên hắc y vẫn còn đó, sự sợ sệt có phần giảm đi nói lớn :
– Dương Tiểu Tà! Hôm nay nếu người chạy thoát tên của ta sẽ viết ngược lại!
Tiểu Tà khinh bỉ :
– Không cần phải vậy. Ngươi chỉ là tên ác tặc, dù viết cách nào người ta cũng nhận ra người. Tội nghiệp là trên đời này không có ai ngu ngốc như người ta rất thất vọng.
Dương Sơn Kiệt nói :
– Ngươi sẽ trả giá đắt cho trận chiến hôm nay!
Người hắc y cười :
– Chưa làm xong công việc đừng nên bình phẩm vội!
Dương Sơn Kiệt quay sang người hắc y :
– Đừng nói nhảm! Ngươi hãy ra lệnh bắt hắn chém đi!
Tiểu Tà chọc ghẹo :
– Ta nghe khẩu khí của người chắc là trong Thiên Linh giáo không nhỏ nhưng thực sự người chỉ là con cọp giống mà thôi.
Dương Sơn Kiệt giận căm gan, nhưng không dám giao đấu với Tiểu Tà, chỉ điều khiển người hắc y là Linh di chưởng lệnh bắt phải ra tay mà thôi.
Tiểu Tà dùng lời cợt nhả có ý cách ly giữa hai người :
– Dương Sơn Kiệt đã hạ lệnh, Linh di chưởng lệnh sao không thi hành?
Người hắc y như biết dụng ý của Tiểu Tà nên không đáp lời, quay sang nói với Dương Sơn Kiệt :
– Thống lãnh đừng nóng nảy! Chuyện này để tôi lo! Tốt nhất nên tìm cách rút lui trước!
Tiểu Tà cười lớn :
– Chờ một lát đại quân của ta sẽ đến đây, lúc đó các người chết chắc rồi!
Dương Sơn Kiệt không nhịn được :
– Sao không mau mau bắt hắn để tránh được “Đêm dài sanh nhiều mộng” sao?
Người hắc y lập tức ra lệnh cho quân mã chuẩn bị binh khí bao vây Tiểu Tà.
Tiểu Tà xem như không có gì nguy hiểm, bình tĩnh nhảy xuống.
Bây giờ nơi đây ít nhất có hàng trăm tên hắc y sát thủ.
Tiểu Tà nói :
– Hôm nay để cho các người thấy rõ Dương Tiểu Tà phát huy công phu võ học đây.
Tiếng nói vừa dứt, Tiểu Tà đã tung ra hai công phu Lãng tử tam chiêu và Hắc cẩu đả.
Thân pháp của Tiểu Tà như một bóng ma, lướt đi như gió. Bất cứ chỗ nào có bóng của Tiểu Tà xẹt qua đều có tiếng kêu thảm thiết.
Hắn thi triển võ công pha trộn giữa chánh đạo và tà đạo, không ai có thể tưởng nổi uy lực và hiệu năng của lối đánh này. Thậm chí cả hàng trăm tên hắc y sát thủ và cũng phải ngơ ngác.
Người trong địa đạo nghe tin Tiểu Tà đến giải cứu, ai cũng muốn xông ra chiến trận để hợp lực với Tiểu Tà trừ phản loạn nhưng Y Khiêm đã cản lại.
– Dương Tiểu Tà thông minh hơn người, hắn không phải chỉ dùng võ công cao cường cùng với bọn hắc y giao tranh, mà còn sử dụng cả về mưu lược. Trong lúc chúng ta đang thất thủ, nếu mở cửa xông ra chẳng những làm bận rộn cho Tiểu Tà mà còn khiến cho tánh mạng của thái hậu và công chúa không được đảm bảo.
Chúng ta hãy tạm thời nhẫn nại để theo dõi cuộc chiến.
Kỳ Ngọc thở dài :
– Hy vọng hoàng thái hậu và công chúa được bình an vô sự, nên không ta ân hận không nguôi.
Lúc đo Tiểu Tà mỗi lần vung dao chặt đứt một cái đầu, tuy nhiên đối phương cũng không phải tầm thường, sau lưng Tiểu Tà cũng bị trúng hai đao, Tiểu Tà cảm giác đau nhói nhưng vẫn cắn răng chịu đựng.
Cuộc chiến vẫn tiếp tục, Tiểu Tà như con hổ dữ xông vào đàn chó sói, bao giờ cũng chiếm thượng phong. Thân hình di động khắp nơi, thi triển công phu tuyệt chiêu đối phó với số đông hắc y sát thủ.
Trong lúc đang hăng say chiến đấu thì lưng Tiểu Tà bỗng nhói đau.
Tiểu Tà a lên một tiếng, thân hình liểng xiểng. Một cây Hắc Huyết thần trâm đã kích trúng nơi Tề Môn giáo huyệt.
Tiểu Tà bản thân không sợ độc nhưng đối với chất độc Hắc Huyết thần trâm thì có hơi tê buốt người đi.
Người hắc y lập tức ép tới Tiểu Tà tung ra một chưởng, lợi dụng cơ hội tấn công.
Toàn thân Tiểu Tà bay dội vào tường té xuống đất.
Tiểu Tà kiểm điểm thương thế mỉm cười nói :
– Cũng may Hắc Huyết thần trâm không hại gì mấy đến công lực của ta, ha ha…
Lập tức chồm dậy phi thân bỏ chạy.
Người hắc y la lên :
– Người còn định trốn nơi đâu?
Người hắc y là Lịnh di chưởng lệnh biết Tiểu Tà đã bị Hắc Huyết thần trâm làm giảm công lực, nên cố đuổi theo để thu phục đối phương.
Bọn hắc y thủ hạ cũng đuổi theo rất đông, có thể nói trận chiến dồn vào một nơi như một đàn vịt.
Thật giống như trò đuổi bắt trẻ con.
Bây giờ thì ai nấy đều quên đi cả vấn đề chủ chốt là bắt cho được Kỳ Ngọc cướp ngôi vua.
Tiểu Tà chạy một lúc dụ cho địch thủ rượt theo khá đông, mới phóng mình nhảy vào vườn hoa hét lên :
– Hãy mau bắn hỏa pháo!
Tiếng nói vừa dứt, hắn đã tung người biến mất, không ai biết được hắn biến đi đâu nữa.
Ầm!
Một tiếng nổ rất lớn, hỏa pháo lọt vào giữa đám đông địch.
Chiến trân bị khói hỏa bao trùm, nghẹt thở.
Thì ra Tiểu Tà trước đã sắp đặt cho A Tam, A Tứ đem hỏa pháo theo, đợi Tiểu Tà dụ bọn hắc y vào một nơi thuận tiện thì khai hỏa.
Lịnh di chưởng lệnh biết đã trúng kế hét lên :
– Mau rút lui bên trái!
Ai ngờ bên mé phải lầu ba số hắc y thọ thương đã hết phân nửa, có số đã chết nên hỏa pháo vừa bắn ra đã tiêu diệt được ngay.
Lúc này A Tam mới xuất hiện với quả bắn đạn pháo cầm tay nói :
– Không biết Tiểu Tà chơi cái trò gì mà mới bắn hai quả pháo đã bỏ chạy rồi?
Lúc này Tiểu Tà thấy không còn có thể dụ địch tập trung tại một chỗ nữa, nên nhảy lên mái hoàng cung nghỉ ngơi, giao chiến trận cho A Tam, A Tứ khai hỏa.
A Tứ lẩm bẩm :
– Dù phải bắn rải rác cũng phải bắn chết hết chúng nó mới thôi!
Bỗng có một bàn tay vỗ lên vai A Tứ, làm cho A Tứ hoảng vía la lên :
– Á!
Tiểu Tà nói nhỏ :
– Bắn vào tên hắc y cầm đầu kia!
A Tứ thắc mắc :
– Tiểu Tà bang chủ! Sao không thấy Dương Sơn Kiệt? Hắn trốn rồi à?
Tiểu Tà khoác tay :
– Mặc kệ! Cốt dẹp loạn mà thôi! Bọn phản thần sẽ đền tôi, không lo!
A Tứ nói :
– Được! Để em bắn pháo cho đã tay!
A Tứ như không còn lựa mục tiêu mà cứ bắn lung tung vào trận chiến.
Tiếng la hoảng liên tục truyền ra, thêm một số hắc y sát thủ nữa bỏ mạng.
Tại một lầu cao A Tam xuất hiện.
– Tiểu Tà! Anh tại sao cứ cho A Tứ bắn bậy? Muốn nổ tung em sao?
Tiểu Tà nói :
– Đừng nhiều chuyện! Ngươi không thấy nó đang bắn địch thủ sao?
A Tam vặn :
– Bắn địch tai sao cứ nã pháo vào chỗ em đang núp?
A Tứ nói :
– Địch rút chạy hết rồi, nếu không bắn người thì còn bắn ai nữa đây?
A Tam chửi :
– A Tứ! Ngươi muốn mưu sát ta à? Coi chừng ta cho người một quả pháo thì bỏ mạng đó!
Vừa nói A Tam vừa nhắm vào A Tứ nhả một viên hỏa pháo.
Ầm!
Tiểu Tà la lên :
– A Tam! Đừng có giỡn như thế!
Giữa lúc đó đại quân của Siêu Vô Hạn đã từ ải ngoài kéo về hộ giá.
Bọn hắc y sợ hãi trốn chạy, Siêu Vô Hạn không đuổi theo vì xem trọng thân vương và hoàng thái hậu nên ra lệnh hạ trại rồi vào cung vấn an.
Siêu Vô Hạn đang tìm kiếm thì từ nơi mật đạo, thân vương, hoàng thái hậu và công chúa cùng một số cung nữ bước ra.
Siêu Vô Hạn trông thấy Kỳ Ngọc vội chắp tay :
– Siêu Vô Hạn đến cứu quá chậm trễ, thật đắc tội!
Hoàng thái hậu qua cơn kinh hãi, vẫn bình tĩnh :
– Siêu tướng quân! Được tướng quân đem quân về kịp nêu không đã nguy to rồi!
Lúc này A Tam, A Tứ cũng đã chạy tới, không thấy Dương Sơn Kiệt liền hỏi :
– Người đó đâu rồi?
Siêu Vô Hạn cười :
– Ai?
A Tam nói :
– Người hắc y võ công rất cao, chỉ một chiêu đã ép thối lui bao nhiêu người!
Siêu Vô Hạn hỏi :
– Hắn là ai? Võ Si? Thiên Linh giáo chủ hay là một nhân vật khác?
A Tứ khoe khoang :
– Mặc kệ hắn là ai! Thế nào cuối cùng hắn cũng bị Tiểu Tà bang chủ của chúng tôi lột xác!
Siêu Vô Hạn hỏi :
– Thương thế của thân vương ra sao rồi?
Y Khiêm đỡ Kỳ Ngọc bước tới :
Tiểu Tà thất kinh :
– Thân vương đã bị thương rồi sao?
Y Khiêm mệt mỏi đáp :
– Có lẽ thân vương bị trúng độc!
Kỳ Ngọc thở dài :
– Dương Tiểu Tà! Ta cảm ơn người đã kịp thời đến giải cứu!
Không chờ Kỳ Ngọc nói hết, Dương Tiểu Tà vội cầm tay Kỳ Ngọc, hai bàn tay phát đỏ như máu nói :
– Thân vương trúng Độc Sa chưởng của Nhiệm Bá chăng?
– Có lẽ! Cho nên ta càng đánh càng cảm giác mất sức!
Tiểu Tà nói :
– Đúng là nhiễm độc rồi! Tôi sẽ giúp thân vương ép chất độc ra ngoài!
Nói xong lấy kim châm ra độ huyệt, ghim vào thái dương Kỳ Ngọc, sau đó ghim vào mười ngón tay, vận công giúp Kỳ Ngọc ép chất độc Độc Sa chưởng ra ngoài.
Độ một tuần trà công phu, mười ngón tay của Kỳ Ngọc máu bầm tan hết, miệng ộc ra một búng máu đen.
Tiểu Tà thở phào :
– Chất độc đã hết rồi nhưng một phần đã ngấm vào xương cốt, phải có thuốc giải mới được!
A Tam chắc lưỡi :
– Nếu có Tiểu Linh ở đây thì tốt biết mấy!
Kỳ Ngọc nói :
– Ta cảm giác hình như đã khỏe nhiều rồi.
Tiểu Tà nói :
– Mỗi người đều có một số mệnh, nói về ước mộng của thân vương, tôi rất thông cảm.
Y Khiêm xen vào :
– Cũng may Dương thiếu hiệp đến cứu kịp thời, nếu không Dương Sơn Kiệt đã tạo phản thành công, hậu quả thật khó lường. Bây giờ thân vương phải nhờ thiếu hiệp giúp đỡ rồi.
Tiểu Tà nói :
– Đã giúp thì giúp đến nơi đến chốn, nhưng chuyện này không gấp. Cần lo đối phó với Vệ Tiên hắn sẽ đem quân đánh phủ đầu chúng ta đó.
Hoàng thái hậu nhắc nhở :
– Vương nhi! Con hiện giờ phải lấy quốc gia làm trọng!
Tiểu Tà tiếp :
– Hoàng thượng bị nạn, thân vương có trách nhiệm nhiếp chính bảo vệ cơ đồ.
Kỳ Ngọc nói :
– Ta chỉ tạm thời nhiếp chánh, việc cần thiết là phải cứu Hoàng thượng.
Y Khiêm nói :
– Hạ thần nghĩ rằng tình thế rất khẩn cấp cần cho Siêu Vô Hạn phục kích để trấn giữ biên cương, đẩy lui quân địch.
Kỳ Ngọc nói :
– Đương nhiên là như vậy! Ta sẽ phục nguyên cho Siêu Vô Hạn và xá tội cho Dương Tiểu Ta, ban chức đại tướng quân thống lãnh binh mã đi dẹp trừ quân Phiên.
Tiểu Tà xua tay :
– Tôi không dám lãnh chức, việc này sẽ không có lợi cho triều đình.
Siêu Vô Hạn tưởng Tiểu Tà muốn làm khó cho Kỳ Ngọc, vội nói :
– Hạ thần tưởng rằng Dương đại hiệp nên nhận chức vụ trên danh nghĩa để dọa Vệ Tiên thôi!
Tiểu Tà nói :
– Cũng được! Hữu danh vô thực! Đại tướng quân mà không có quân là tốt rồi.
Kỳ Ngọc nóng nảy :
– Chuyện này không thể chậm trễ! Siêu Vô Hạn dẫn quân đến Đại đồng hợp cùng Lưu tổng binh tác chiến.
Siêu Vô Hạn lập tức chắp tay cáo biệt.
Giữa lúc đó bên ngoài có tiếng kêu vọng vào :
– U u! Tiểu Tà bang chủ!
Tiếng kêu rất quen thuộc.
A Tam mừng rỡ :
– Nhất định là Tiểu Linh rồi!
Tiểu Tà cười :
– Người con gái đó lúc nào tiếng kêu cũng thế, làm sao mà không nhận ra?
Nhưng nàng đến đây với mục đích gì ấy nhì?
A Tứ nói :
– Phải có mục đích chứ! Đó là lòng lo lắng cho Tiểu Tà bang chủ, sợ có chuyện gì nguy hiểm!
A Tam hỏi :
– Ta cũng nghĩ như thế!
Tiểu Tà quay sang Kỳ Ngọc :
– Thân vương gia! Xin cố gắng chăm lo việc nước! Bọn chúng tôi có việc phải đi rồi!
Nói xong đứng dậy cáo từ, A Tam A Tứ cũng chắp tay cáo biệt.
Cả ba nhanh chóng phóng mình ra khỏi hoàng cung nhưng không tìm thấy Tiểu Linh đâu cả.
Tiểu Tà có vẻ không an tầm, kéo A Tam A Tứ chạy về hướng Bắc kinh thành.