Đọc truyện Tục Tiểu Tà Thần – Chương 29: Tình hình khẩn cấp
Vào lúc ban đêm.
Tiểu Tà bôn ba về đến thành Thái Nguyên, vào tiệm bán đồ cổ của Chương Bình.
Lão chủ tiệm đang ngồi tính toán sổ sách trước án thư.
Có thể Chương Bình lúc này đang đinh ninh Tiểu Tà đã trở thành tội phạm của triều đình, liên kết với Vệ Tiên làm phản, và sẽ không bao giờ còn trở lại đây nữa.
Tiểu Tà thoáng thấy Chương Bình đã cười lớn vẻ đắc ý, làm cho Chương Bình giật mình ngẩng đầu lên, ngơ ngác nói :
– Dương Tiểu Tà! Chút nữa làm ta hết hồn rồi!
Tiểu Tà nói :
– Chỉ hết hồn thôi thì còn đỡ, sợ e chết nữa là khác.
Chương Bình đứng dậy nói :
– Dương thiếu hiệp ra đi đã mấy tháng, lão phu muốn tìm đến bàn chuyện làm ăn, nhưng cứ trông chờ mãi. Cũng may trời giúp đỡ nên Dương thiếu hiệp đã trở về.
Tiểu Tà cười híp mắt :
– Cái gì làm ăn đây? Tiếp tục bảo tiêu Ngọc Sư Tử nữa sao?
Chương Bình cười :
– Không phải Ngọc Sư Tử. Ngọc Sư Tử chỉ có một đôi đã được Dương thiếu hiệp chuyển ra quan ngoại rồi, thì còn đâu nữa?
Tiểu Tà ranh mãnh :
– Không may tôi đã bắt nó trở lại rồi!
Chương Bình đôi mắt tóe hào quang, nhưng làm ra vẻ không có gì nói :
– Ngài bảo tiêu không đến đích sao?
Tiểu Tà cười nhạt :
– Không đến đích sao có nửa đồng tiền tín vật, và bắt Ngọc Sư Tử đem về cố chủ!
– Ai?
– Vệ Tiên!
Chương Bình mất tự chủ kinh ngạc đến ngơ ngác.
Tiểu Tà chọc :
– Sao thế? Ông cũng cảm giác kỳ lạ à?
Chương Bình lấp liếm :
– Không! Không! lão phu nghe nói Dương thiếu hiệp cùng với Vệ Tiên rất có cảm tình, vả lại hắn là hoàng tử, thích Ngọc Sư Tử là điều đương nhiên, sao lại trả về cho ta?
Tiểu Tà nói :
– Hắn muốn tôi trở về hỏi ông một chuyện!
Chuyện gì vậy?
– Bản đồ bên trong Ngọc Sư Tử có nhiều sai lầm!
Chương Bình ngạc nhiên :
– Không thể nào như vậy!
Nghĩ mình đã nói hớ nên lão chữa lại :
Ngọc Sư Tử là Ngọc Sư Tử, làm gì có bản đồ bên trong? Dương thiếu hiệp muốn hỏi gì ở lão phu?
Tiểu Tà trợn mắt :
– Hèn nhát! Ông đừng xảo trá quanh co nữa!
Liền lấy nửa miếng Ngọc Sư Tử, chỉ vào cái chỗ quét trống nơi bụng quát :
– Không có sao? Cái gì nơi đây? Nói mau!
Vừa nói vừa đánh vào đầu Chương Bình.
– Khai mau!
Chương Bình bị Tiểu Tà dùng miếng Ngọc Sư Tử đánh lên đầu đau quá kêu ầm lên :
– Ta không biết.
Tiểu Tà nói :
– Ngươi thuê bảo tiêu mà không hỏi thăm Dương Tiểu Tà là nhân vật nào hả?
Dám đánh lừa ta sao?
Chương Bình nói :
– Dương Tiểu Tà! Người khác thì sợ người chứ ta thì không sợ!
Tiểu Tà dự đoán hắn sẽ ra chiêu này nên thối lui lại ba bước, vận chân khí đá vào bụng phệ của Chương Bình một cái với ý nghĩ :
– Nếu lão không bị thương hoàn toàn cũng phải ói ra nửa thau máu.
Nhưng sự việc xảy ra hoàn toàn trái ngược, cái bụng phệ của Chương Bình đã kẹp dính bàn chân của Tiểu Tà.
Tiểu Tà không ngờ cái bụng phệ của lão lại có tác dụng kỳ lạ như vậy.
Chương Bình cầm bán toán trên bàn lên, hốt một số con toán ném vào huyệt đạo trên người Tiểu Tà với công phu Lạc hoa thủy.
Tiểu Tà chân phải đã bị bụng phệ của lão kẹp cứng, nhưng lâm nguy bất loạn, tức tốc vận khí công vào hai tay phất mạnh một cái, bao nhiêu hột bàn toán văng ngược lại, rơi khặc khặc vào đống đồ cổ.
Chương Bình kinh hãi không ngờ võ công của Tiểu Tà lợi hai đến như vậy, thối lui ba bước cái bụng phệ đã buông chân Tiểu Tà ra.
Tiểu Tà phóng tới tung ra một cước, lần này không nhắm tới cái bụng phệ của lão mà trúng vào hông trái. Chương Bình ự lên một tiếng té nhào ra bàn.
Tiểu Tà khinh bỉ :
– Lão chỉ có cái bụng phệ mà dám đương đầu với ta sao? Mặt trời đâu có mọc về hướng Tây?
Chương Bình lồm cồm ngồi dậy :
– Ngươi muốn gì đây?
Tiểu Tà hỏi :
– Tấm bản đồ không thể nào giả phải không?
Chương Bình dịu giọng :
– Nhất định không phải giả.
Tiểu Tà nói :
– Đương nhiên không phải giả nên quân Đại Minh mới thảm bại như vậy.
Chương Bình sực nhớ nói :
– Không phải lúc nãy người đã nói…
– Lúc nãy là lúc nãy. Lúc nãy ta muốn tìm hiểu xem người có biết bên trong có mật đồ hay không? Bây giờ thì hãy nói cho ta biết mật đồ này do ai nhờ người tìm ta hộ tống? Ngươi không phải cùng Vệ Tiên thông gian sao?
Chương Bình nghi hoặc :
– Vệ Tiên không nói cho người biết việc đó sao?
Tiểu Tà cười :
– Thân mật cỡ nào cũng có lúc trở mặt, trước mắt ta phải trả lời thành thật những câu hỏi để khỏi phải chịu cực hình.
Vừa nói Tiểu Tà vừa rút lưỡi đao trủy thủ ra.
Chương Bình lưỡng lự :
– Tôi thật không biết Ngọc Sư Tử… Á…
Trên vai Chương Bình đã bị Tiểu Tà chém một dao, thương thế khá nặng.
Tiểu Tà vung dao lên nói :
– Ông có gan thì lãnh thêm một nhát dao thứ hai. Nhát dao này sẽ chặt cụt tay của ông.
Chương Bình chưa hề thấy ai ép cung một cách tàn bạo như vậy nên sợ hãi :
– Đừng! Đừng! Xin Dương thiếu hiệp hãy chậm rãi một chút!
Tiểu Tà nói :
– Đau lắm phải không? Đau thì cũng còn có thể phục nguyên, chứ nếu tay bị chặt đứt thì đừng mong gắn lại!
Chương Bình không dám đem sinh mạng ra đùa giỡn nên nói :
– Mật đồ đó do đô đốc Dương Kiên đem cho ta.
– Dương Kiên?
Tiểu Tà không tin :
– Ông đừng đổ tội cho người đã chết để chối quanh?
Chương Bình nói :
– Sự thật chính là Dương Kiên đã đưa!
– Ông có gì chứng minh không?
Chương Bình sợ hãi :
– Ta đã nói toàn sự thật mà…
Tiếng nói chưa dứt, ngón tay cái bên trái của Chương Bình đã bị Tiểu Tà chặt rơi xuống đất, máu chảy ròng ròng.
Tiểu Tà gằn giọng :
– Ông còn muốn gạt tôi sao? Dương Kiên đã từng nói chuyện bảo tiêu của tôi với Dương Sơn Kiệt. Nếu hắn muốn chuyển mật đồ đi tại sao lại còn muốn đánh cướp? Ngươi rõ ràng đang nói chuyện đùa rỡn.
Chương Bình hối hả :
– Không! Không! Ta không dám đùa rỡn.
Tiểu Tà dọa :
– Nếu còn nói dối đùi của người sẽ là nhát dao thứ ba!
Chương Bình hoảng hốt :
– Dương thiếu hiệp! Tôi nói sự thật mà!
– Nói láo.
Tiểu Tà vung tay Chương Bình la to :
– Đừng gấp! Đừng gấp! Tôi nói!
Tiểu Tà dừng tay lại Chương Bình thở hổn hển :
– Giao mật đồ cho tôi chính là Dương Kiên nhưng Dương Kiên chỉ là người thi hành mệnh lệnh của kẻ khác.
– Ai?
– Tôi không rõ lắm!
– Ngươi dám…?
Tiểu Tà phạt một nhát dao vào đùi Chương Bình, tét ra một đường đau như xé thịt, Tiểu Tà cười nhạt :
Làm việc phải cho rõ ràng ông đừng mong dối gạt tôi.
Chương Bình năn nỉ :
– Thật mà! Dương Kiên có trao cho tôi một bức thư và một tín vật.
Tiểu Tà hỏi :
– Tín vật gì? Có phải một con ó không?
Chương Bình lắc đầu :
– Con ó này là của Vệ Tiên.
Tiểu Tà lại hỏi :
– Dấu hiệu của con ó có ý nghĩa gì?
Chương Bình nói :
– Nó tượng trưng cho một tổ chức.
– Tổ chức gì?
– Ta không rõ.
Tiểu Tà nhìn Chương Bình cảm giác lão có vẻ thành thật nên nói :
– Ông tại sao lại phải làm việc cho tổ chức này?
Chương Bình lắc đầu :
– Tôi không tham gia tổ chức của họ. Dương Kiên tham gia vào tổ chức này, một tổ chức phú tài nên thuê tôi trông nom tiệm cho ông ta.
Tiểu Tà cảm giác bản thân lão già như có gì khó xử, nên hỏi qua chuyện khác :
– Tín vật đâu? Mau đem ra cho ta xem thử!
Chương Bình ngần ngừ :
– Tín vật để trong hậu viện!
Tiểu Tà hét :
– Mau dẫn ta đi lấy!
– Dạ!
Tiểu Tà theo Chương Bình hướng về căn mật thất đi tới.
Đến nơi Chương Bình thò tay vào hộc đá.
Tiểu Tà hình như cảm giác được điều gì không ổn vội nói :
– Để ta.
Tiếng nói vừa dứt đã nghe xạch một tiếng, một cửa hầm sụp xuống, thanh sắt chặn ngang nhốt Tiểu Tà trong đó như một chiếc cui.
Chương Bình thấy diệu kế đã thành cười ha hả :
– Ngươi chết chắc rồi.
Không cho Tiểu Tà có cơ hội, tay phải lão bấm vào tường, một vùng nước sôi từ trên tạt xuống cùng với tiếng nói và giọng cười của Chương Bình :
– Ta cho người thưởng thức một chút bãn lãnh…
Tiểu Tà hét lên dao trủy thủ múa vun vút như một bức màn, nước tung ra bốn phía tạt cả vào bàn ghế.
– Sự thật đây không phải chỉ là nước sôi mà bên trong còn có chất bột làm cháy da người.
Tiểu Tà nói :
– Ngươi tưởng là chút ít mưu mô như vậy là có thể lấy được mạng ta sao?
Chương Bình khinh khỉnh :
– Ngươi né được lần thứ nhất, lần thứ hai thì không dễ dàng như vậy đâu. Cơn đói sẽ hành hạ người đến chết.
Tiểu Tà ngạo mạn :
– Cái chuồng sắt này ta xem ra còn kém xa lao phòng. Ngươi hãy rút lui sớm đi đến lúc ta ra ngoài thì khó sống đấy.
Chương Bình cười lớn :
– Đừng nằm mơ! Những thanh sắt này làm sao mà người phá được? Cứ ở đó chờ chết đi!
Tiểu Tà tức giận hét lên một tiếng, vận công tập trung vào hai cánh tay bẻ cong mấy thanh sắt, chui mình phóng ra ngoài.
Chương Bình không kịp phản ứng hồn vía như lên mây, muốn vắt chân lên cổ chạy trốn.
Bỗng nghe rầm một tiếng vách đá mở ra một lỗ hổng, Tiểu Tà biết ngay là một mật đạo, vội vã phóng tới cản Chương Bình lại.
Chương Bình sợ đến sắc mặt trắng bệch, quỳ xuống van xin :
– Dương thiếu hiệp tha mạng! Tiểu nhân không dám dối gạt thiếu hiệp.
Tiểu Tà hét :
– Đừng nói nhiều! Ta không có thời gian. Ta cũng không cần hỏi người, nhất định ta sẽ tìm ra người chủ mưu.
Chương Bình sợ đến cuống cuồng nói :
– Người đó là Dương Kiên và Dương Sơn Kiệt, lão phu thật không dám nói láo.
Tiếng nói vừa dứt một luồng ám khí đã từ đâu phóng tới găm ngay vào cổ Chương Bình :
– Ực!
Tiểu Tà thất thanh kêu lên :
– Nguy rồi!
Hắn lập tức bay nhanh ra ngoài truy tìm kẻ đã phóng ra ám khí.
Sự việc xảy ra ngoài sự tưởng tượng của Tiểu Tà. Tại sao nơi đây lai có kẻ dùng ám khí giết Chương Bình? Với mục đích gì?
Tiểu Tà hướng về phía nóc nhà bên trái đuổi theo, không cần suy tính gì cả.
Quả nhiên có một bóng đen đang thấp thoáng như có ý muốn dẫn Tiểu Tà hướng về ngoại thành, đi về phía sơn khu.
Không bao lâu người hắc y này đã đi đến một ngôi miếu hoang thì dừng lại, quay nhìn Tiểu Tà cười mấy tiếng rồi đột ngột chui vào ngôi miếu.
Tiểu Tà không chút sợ hãi đuổi theo ngay.
Trước miếu mặt trời chiếu vào sáng rực, người hắc y thân hình cao lớn, dựa lưng vào vách tường trước mặt Tiểu Tà.
Tiểu Tà cười nhạt :
– Rốt cuộc các người lại xuất hiện.
Người hắc y đôi mắt sáng quắc nói :
– Dương Tiểu Tà! Chân cẳng người thật lanh lẹ!
Tiểu Tà không trả lời và để ý thấy trên ngực áo người hắc y có thêu một con ó màu đỏ tao bằng ngón tay cái.
Mắt sáng lên Tiểu Tà nghĩ thầm :
– Bọn hắc y bịt mặt trước đây cũng có dấu hiệu này.
Người hắc y nhìn đôi mắt của Tiểu Tà như đã suy đoán ra được điều gì, liền nói :
– Dương thiếu hiệp! Đối với con này thiếu hiệp cảm giác không lạ chứ?
Tiểu Tà cười :
– Không sai! Tối thiểu đã có mười con bị ta giết chết! Xem ra hôm nay con này khá lớn, ăn thịt ngon à!
Người hắc y mỉa mai :
– Ngươi không phải đã đầu hàng Vệ Tiên rồi sao? Tại sao lại trở về Trung Nguyên?
Tiểu Tà ngạo nghễ :
– Ta có giang sơn của ta tại sao lại đi đầu hàng kẻ khác? Nhưng ta có theo ai cũng không liên can gì đến người. Ta muốn hỏi người tại sao lại giết chết Chương Bình? Ngươi muốn diệt khẩu phải không?
Người hắc y thản nhiên :
– Không phải diệt khẩu. Chỉ sợ hắn tiếp tục nói láo làm lộ bí mật của chúng ta mà thôi.
Tiểu Tà hỏi :
– Nếu vậy chứng tỏ là người đã tường tận mọi việc?
Người hắc y không chối cãi :
– Ít ra thì ta cũng có những tin tức xác thực hơn lão già đó.
Tiểu Tà nói :
– Được rồi! Nếu người muốn nói thì ta sẽ không làm khó dễ người. Trước tiên ta muốn biết các người có phải là La Sát hòa thượng không?
– Không sai! Cũng có thể là Hắc y sát thủ.
– Ừ! Trả lời rất gọn gàng. Nhưng như vậy là các người đã bị Vệ Tiên khống chế phải không?
Người hắc y lắc đầu :
– Không phải! Vệ Tiên chỉ là hoàng tử nước Phiên, không liên can gì đến chúng ta, chúng ta chỉ nghe lệnh Thiên Linh giáo chủ mà thôi.
– Giáo chủ sao?
Tiểu Tà ngơ ngác không hiểu, từ trước đến nay hắn chỉ suy đoán bọn Hắc y sát thủ là một tổ chức nhỏ, đâm thuê chém mướn, bây giờ lại nghe nói dưới quyền của một Giáo chủ thì lấy làm lạ lắm nên hỏi :
– Tổ chức này có tên là Thiên Linh giáo?
– Không sai!
Tiểu Tà nói :
– Bây giờ manh mối đã lòi ra, ta lần tới không khó gì. Giáo chủ các người hiện đang làm gì? Tại sao ba lần bảy lượt tìm ta đùa giỡn?
Người hắc y nói :
– Tại vì người làm hỏng đại sự của bổn giáo.
Tiểu Tà hỏi :
– Các người có đại sự gì?
Người hắc y cười ranh mãnh :
– Việc đại sự thì cần phải bảo mật. Xin lỗi ta không thể nói cho người biết được.
Tiểu Tà khi dễ :
– Bảo mật cái gì? Trừ ra các người làm chuyện mờ ám không dám để thiên hạ biết nhưng dấu ta sao được!
Người hắc y giật mình :
– Ngươi đã biết hết rồi sao?
Tiểu Tà tự đắc :
– Các người gài bẫy lấy địa đồ Trung Nguyên giấu vào Ngọc Sư Tử, lừa ta bảo tiêu ra quan ngoại, sau đó cho người truy sát để diệt khẩu. Bản đồ này lọt vào tay Vệ Tiên, một tháng sau Vệ Tiên cử binh xâm nhập biên cương. Chuyện như vậy qua mặt ta không dễ. Muốn người ta không biết thì trừ ra mình không làm, ta đến đây muốn tìm hiểu chẳng lẽ gặp người thì hiểu được rõ mọi chuyện sao? Ta còn hoài nghi Vệ Tiên chính là Giáo chủ của bọn người nữa?
Hắc y cười :
– Một tên Hoàng tử nhỏ bé ngu ngốc làm sao có thể làm Giáo chủ của chúng ta được? Nhưng hắn đương nhiên có cấu kết với Giáo chủ.
Tiểu Tà dò dẫm :
– Có thể Giáo chủ của các người đang bị khống chế, còn các người thì làm tay sai cho một người khác mà không biết!
Người hắc y trợn mắt :
– Bổn tọa đối với người không khách sáo tại sao người lại mở miệng thương hại chúng ta?
Tiểu Tà cười :
– Đừng có làm trò cười! Các người đối với ta không khách sáo nhưng toát ra mùi hôi thối không chịu nổi.
Người hắc y cố bảo mật cười nói :
– Dương Tiểu Tà! Ta đến đây không phải là để cãi vã với người!
Tiểu Tà nói :
– Có ai muốn tìm người nói chuyện mà lại không rõ mặt? Ngươi hãy lấy khăn bịt mặt ra đi, đừng để ta phải nhọc sức!
Người hắc y nói :
– Ta hẹn người ba ngày sau sẽ đáp ứng đòi hỏi của người!
Tiểu Tà cười :
– Ba ngày! Quá mau. Ta không cần hỏi người nữa.
– Vậy Dương thiếu hiệp…
Tiểu Tà nói :
– Ta không còn thời giờ. Ngươi đừng dùng kế hoãn binh. Qua ba ngày giang sơn của ta đã lọt vào tay lão vương gia của các người rồi!
Người hắc y nghe nói kinh ngạc :
– Dương Tiểu Tà! Ngươi quả nhiên thông minh tuyệt đỉnh, tài trí phi phàm, tại hạ khâm phục! Khâm phục!
Tiểu Tà đắc ý :
– Ta còn biết người cố ý dẫn dụ ta đến đây, cầm chân ta để khỏi phá hư đại sự của các người.
Người hắc y giả cách bình thản nói :
– Ngươi thật đáng sợ! Biết ta dụ đến đây mà vẫn đến!
Tiểu Tà cười nhạt :
– Không đến làm sao biết được âm mưu của các người? Còn một cái ta chưa tìm ra, nhưng sắp được rồi!
Người hắc y hỏi :
– Ngươi muốn khống chế ta sao?
– Có gì không được?
– Ngươi đủ bản lĩnh chăng?
Tiểu Tà nhún vai :
– Đối phó với các người chỉ cần một ngón tay cũng đủ. Ngươi nói đi! Hay đợi ta quay như con vụ rồi mới chịu nói?
Người hắc y nói :
– Nếu người đồng ý cùng bổn giáo xóa đi hận thù thì ta sẽ nói tất cả cho người biết.
Tiểu Tà nói :
– Có gì không được? Chúng ta xóa hận thù. Bây giờ người có thể nói được rồi!
Người hắc y nói câu đó tưởng rằng Tiểu Tà sẽ phản đối, không ngờ sự việc lại trái ngược nên cứng miệng lặng thinh.
Qua một lúc hắn nói :
– Dương thiếu hiệp nếu có thành ý thì xin ở đây ba ngày, ba ngày sau bổn tọa giữ lời nói rõ nguyên nhân. Ta rất có thành ý.
Tiếng nói chưa dứt Tiểu Tà đã phi thân phóng về người hắc y :
– Bắt sống người thì rất thành ý rồi!
Người hắc y cảm giác thất vọng, vội tung chưởng ép về phía Tiểu Tà.
Một đi một lại trong nháy mắt, Tiểu Tà vừa chặt trúng vai phải của hắc y đã vội rút tay về, thân hình thối lui ba bước hét lên :
– Hắc huyết thần trâm!
Chỉ một cây kim nhỏ màu đen mà khí thế vô cùng, so với sợi tóc còn nhỏ hơn nữa.
Cây kim đang kẹp trên tay người hắc y nhấp nháy phát quang.
Thiên hạ ngoài Phiêu hoa cung ra thì chỉ có Giang Chấn Vũ có trong tay sáu cây. Nhưng số này Tiểu Tà đã thâu hồi rồi, tại sao còn có thể tái xuất hiện giang hồ? Không lẽ Giang Chấn Vũ có thể chế thêm ra nữa?
Người hắc y đưa tay qua lại nói :
– Ngươi không ngờ trong tay ta có Hắc huyết thần trâm phải không?
Tiểu Tà gật :
– Phải! Ta không ngờ!
Tiểu Tà có vẻ lo lắng không dám ra tay. Bản thân tuy không sợ chất độc Hắc huyết thần trâm nhưng nếu không cẩn thận sẽ thất bại. Vả lại thân pháp người hắc y khá cao, võ công không phải tầm thường, không thể trong vài ba chiêu mà chế ngự được hắn.
Tiểu Tà cười :
– Thì ra người đến đây để cản trở ta.
Người hắc y nói :
– Còn ai không biết? Dương Tiểu Tà thông minh tuyệt đỉnh, ta không thể không đề phòng!
Tiểu Tà bất đắc dĩ nói :
– Nếu vậy người giết Dương Kiên cũng là người sao?
– Không sai.
– Tại sao người muốn giết hắn?
– Tại vì hắn biết được quá nhiều bí mật!
Tiểu Tà nói :
– Xem ra ta cần cân nhắc tiếng nói của Chương Bình!
Người hắc y không hiểu :
– Chương Bình đã nói được những gì?
Tiểu Tà cao giọng :
– Lão cho biết người chỉ huy Dương Kiên chính là Dương Sơn Kiệt!
– Ngươi tin lời hắn sao?
Tiểu Tà nói :
– Lúc nãy không tin, bây giờ thì tin rồi. Thấy Hắc huyết thần trâm trong tay người ta không tin không được.
Người hắc y nhìn Hắc huyết thần trâm trong tay ranh mãnh cười :
– Ngươi sai rồi! Bản thân Dương Sơn Kiệt cũng cùng với Dương Kiên trong vụ Ngọc Sư Tử thì làm sao thông đồng với bổn tọa được?
Tiểu Tà cười :
– Miễn đi! Đừng có diễn kịch trước mặt ta! Ngươi đáng lý không nên đưa Hắc Huyết Thần Trâm lại không nên dùng ám khí giết chết Dương Kiên!
Người hắc y hỏi :
– Ta giết chết Dương Kiên thì có liên can gì đến Dương Sơn Kiệt?
Tiểu Tà nhếch môi :
– Quan hệ to lắm. Ngươi không phải đã từng nói sợ ta biết được bí mật, sợ ta tiếp tục điều tra Chương Bình sao? Ta không hiểu người muốn giết người thì cứ giết, cần gì phải dùng đến hắc huyết thần trâm?
– Đó là ý nghĩa gì?
Người hắc y nghe Tiểu Tà nói rất minh bạch, cảm giác Tiểu Tà đã tìm ra được manh mối, vội thăm dò :
– Ta mới tiếp nhận qua bảo vật từ trong tay Giáo chủ nên muốn thử xem!
Tiểu Tà nói :
– Ngươi thật ngu! Giết người thì cứ giết cần gì khiêng thi thể của Dương Kiên vào mật đạo?
Người hắc y nói :
– Ta quan hệ với hắn lẽ nào ta lại không biết những bí mật của hắn?
Tiểu Tà nói :
– Ngươi quan hệ với Dương Sơn Kiệt, lẽ nào Dương Kiên không báo cho Dương Sơn Kiệt biết? Ngươi làm sao qua mặt được?
Người hắc y rất khâm phục trí thông minh của Tiểu Tà nói :
– Không thể ngờ người còn trẻ mà thông minh đến như vậy. Ngươi tại sao biết Dương Sơn Kiệt sẽ giết Dương Kiên?
Tiểu Tà nói :
– Hắn sợ ta tìm về phủ tổng đốc tìm hiểu nguyên do tại sao Dương Kiên phải điều đi nơi khác, hắn làm việc này để bịt đầu mối!
Người hắc y có chút hối hận hành động thiếu khôn ngoan của mình nhưng lần này nếu cản được Tiểu Tà thì coi như đạt được thành công rồi, nên lập tức cười ranh mãnh nói :
– Bổn tọa một chút cũng không hối hận, trái lại còn muốn cho người được chết một cách minh bạch.
Tiểu Tà cười lớn :
– Ngươi muốn giết ta sao? Thật là không liệu sức, dù ta không giết người, người cũng không cản trở ta được việc này.
Người hắc y nhìn sững Tiểu Tà như đang tìm một phương pháp khống chế.
Tiểu Tà bỗng nói lớn :
– Dương Sơn Kiệt! Con heo này muốn tạo phản sao? Ta rất yên tâm dù biết rằng các người đang âm mưu phế đế!
Người hắc y cũng cười :
– Rất tiếc! Ba ngày tới đây chưa chắc người đã về tới kinh thành!
Tiểu Tà hỏi :
– Ngươi chắc chắn cầm chân ta được sao?
Người hắc y vung tay gằn giọng :
– Giữ người không được ta làm sao bảo mật được kế hoạch?
Dứt tiếng lập tức ra lệnh :
– Tiến lên!
Từ bốn phía miếu hoang có đến mươi tên hắc y bịt mặt nhảy vào, trường đao sáng chói chia mũi vào Tiểu Tà.
Tiểu Tà đã đoán được tên hắc y này muốn cầm chân hắn tất nhiên có bộ hạ mai phục nên không ngạc nhiên cười :
– Các người đi tìm chỗ chết! Ngôi miếu hoang này có gì lý thú sao? Ta bảo cho các người biết ta là đệ nhất thiên hạ về môn phóng phi đao đấy. Đừng cậy có vũ khí uy hiếp ta.
Mặc kệ tiếng nói của Tiểu Tà, mười cây trường đao tiếp tục ép tới, Tiểu Tà lập tức phi thân nhảy lên mái ngói.
Mười tên hắc y lao theo, cùng một lúc bao quanh.
Tiểu Tà bỗng quật ngược lại, phi đao phóng ra ghim vào cổ họng từng tên, lần lượt mấy tên trúng phi đao lăn xuống đất.
Tên hắc y cầm đầu hét to :
– Ngươi chớ trốn thoát!
Tức thì Tiểu Tà nhắm vào cổ họng hắn phóng một mui phi đao, nhưng người hắc y này như có dự tính trước đã dùng giáp che cổ nên mui phi đao không xuyên qua được rơi xuống đất.
Người hắc y không dám chậm trễ dùng công phu Thất thập đệ tam chưởng ép Tiểu Tà thối lui, phóng mình ra khỏi miếu hoang tẩu thoát.
Tiểu Tà không đuổi theo lượm cây phi đao lên nói :
– Tên hắc y này đã dùng giáp sắt che cổ họng, lần sau phải phóng vào lỗ đít hắn mới được.
Không chậm trễ Tiểu Tà phóng mình ra khỏi miếu hoang, nhắm hướng kinh thành chạy đi nói :
– Cũng được! Lần này lại phát hiện ra được Thiên Linh giáo! Âm mưu của các người ta nhất định khám phá ra rồi!
Tiểu Tà suy đoán Dương Sơn Kiệt đã cấu kết với ngoại bang âm mưu tạo phản, những sự kiện do tay Dương Sơn Kiệt bày ra để hòng chiếm đoạt giang sơn chắc chắn phải nhờ đến bọn hắc y này giúp đỡ. Vả lại số Hắc y sát thủ này không biết có bao nhiêu. Nghĩ đến vậy trước tiên Tiểu Tà tìm đến Cái bang để nhờ giúp đỡ, sau đó trở lại Cơ nhung quan nhờ binh lính giúp một tay.
Lúc này nếu có lão đầu Âu Dương Bát Không hiện diện nơi đây thì coi như thành công một nửa rồi.