Tuần Thú Đại Minh

Chương 22: Là ai đánh lén


Đọc truyện Tuần Thú Đại Minh – Chương 22: Là ai đánh lén

Tứ đại kim cương nghe vậy không khỏi biến sắc. Hắc Hầu Nhi cười khan, nói:

– Phi ca, huynh đã nhớ lại cái gì?

Đoàn Phi hừ lạnh một tiếng, nói:

– Ta chẳng những nhớ lại rồi, còn nghĩ thông suốt rất nhiều chuyện, bao gồm ai sẽ đi mật báo, ai đã đánh lén ta. Còn các ngươi nữa, sẽ không hy vọng ta nói ra tất cả mọi chuyện trước mắt nhiều người như vậy chứ?

– Phi ca, các huynh đang nói gì vậy?

Tiểu Nhị Tử nghi ngờ hỏi.

Đoàn Phi hướng hắn phẩy tay, nói:

– Không có việc gì, Tiểu Nhị Tử, ngươi cũng các huynh đệ ra ngoài, ta cũng mấy người bọn hắn có mấy lời phải nói riêng.

Phong Cẩu bốn người bọn họ trầm mặc không có ngăn cản. Tiểu Nhị Tử lo lắng liếc nhìn Đoàn Phi một cái, lúc này cùng với mọi người đi ra ngoài.

Trong lều yên tĩnh lại, không khí càng ngày càng áp lực. Lạt Lỵ Đầu rốt cuộc không kìm nổi mở miệng nói:

– Phi ca, huynh thật không có ý định làm bộ khoái sao?

Đoàn Phi cúi đầu nhìn trang phục bộ khoái trên người. Hắn cười lạnh một tiếng, tay phải bắt lấy cổ áo, xoẹt một tiếng liền xé nó thành hai mảnh vải rách, thẻ bài bộ khoái cũng bị Đoàn Phi ném trên mặt đất, đạp mạnh hai chân. Đoàn Phi oán hận mắng:

– Làm bộ khoái một năm mới có thể nhận mười lượng bổng lộc, còn phải nhìn sắc mặt người khác, ta sớm không muốn làm rồi. Bây giờ có cơ hội tốt như vậy đặt trước mặt, kẻ ngốc mới tiếp tục làm bộ khoái.


Hắc Hầu Tử nghi ngờ chưa tan, hắn ha ha nói:

– Phi ca, huynh thật sự biết rồi ư? Trước đó tại sao lại mắng ta một trận lớn?

Đoàn Phi cười nhạt một tiếng, nói:

– Ta đã là người chết qua một lần, ngươi nghĩ rằng ta sẽ giống như trước đây cổ hủ như vậy sao? Nhân sinh trên đời, không thừa lúc tuổi trẻ đọ sức một phen, làm sao xứng đáng với mẹ già sinh ra cơ thể này? làm thế nào xứng đáng với sự chiếu cố của ông trời đối với ta?

Đoàn Phi bỗng nhiên đứng lên, tự nhiên nói ra:

– Ta biết là ai mật báo, cũng biết là ai đánh lén ta, tuy nhiên bây giờ tất cả đều không quan trọng rồi, đó đều là ta gieo gió gặt bão,Nếu các ngươi tín nhiệm ta, ta cũng một lần nữa làm đại ca của các ngươi, sáng mai cùng với mọi người rời khỏi huyện Bảo Ứng. Không làm một phen sự nghiệp lớn không bao giờ quay trở lại.

Bốn người có phần do dự, Đoàn Phi cười nhạt nói:

– Ngươi cho ta không biết chuyện của các ngươi ư? Nếu không phải ta thay các ngươi che đậy, không ngừng đem manh mối dẫn hướng lạc lối, buổi chiều nay người của nha môn đã san bằng chỗ này rồi. Đêm nay ta cố ý cùng tất cả bộ khoái tới nhà Lý lão quỷ, lừa được Lý lão quỷ một phen đồng thời cũng làm cho bọn bộ khoái một đám uống say mèm, ít nhất trước giữa trưa vẫn chưa tỉnh lại. Đây là cơ hội cuối cùng rời khỏi huyện Bảo Ứng.

Tay của bốn người đều sờ xuống bên eo. Đoàn Phi không có chút nào là sợ, cười nhạt với bọn họ. Sự trấn tĩnh và khinh miệt của hắn khiến cho bốn người họ do dự, cuối cùng, ánh mắt của ba người khác đều đặt trên người Hắc Hầu Nhi. Hắc Hầu Nhi cười ha hả nói:

– Phi ca quả nhiên lợi hại, kể ra huynh đã biết rồi, chúng tôi cũng không còn gì để che dấu nữa. Không tệ, vụ án kia là do chúng ta làm đó. Phi ca nếu đã biết rồi, vậy cũng phải biết muốn gia nhập chúng tôi chi bằng giết người. Trong người có chịu án, mọi người mới là người trên cùng một con thuyền!

Phong Cẩu bốn người bọn họ nhìn chằm chằm vào Đoàn Phi. Chỉ cần Đoàn Phi trả lời một chữ “không”, họ sẽ như những con sói ác hướng về phía hắn đánh tới. Đoàn Phi cười khinh thường, nói:

– Hắc Hầu Nhi đã đi ra ngoài một chuyến, mở mang kiến thức rồi, ngay cả đầu danh trạng đều đã chơi, không tồi nhỉ. Nếu muốn làm việc lớn, giết một người chỉ như một bữa ăn sáng. Tuy nhiên bây giờ trời đen kịt, các ngươi sẽ không để cho ta tùy tiện đi ra ngoài tìm điếm canh mà giết đúng không? Muốn giết, ta cũng cần đủ người có đủ phân lượng, giống như các ngươi vậy, giết một người bị thương đang đi đường, quả thật thật là mất mặt!


Phong Cẩu mặt trướng lên đỏ bừng, hắn phẫn nộ nói:

– Ai biết hắn bị thương? Ta chỉ nhận ra hắn là một phú ông thành tây, vừa đi tới tay vừa luôn luôn vuốt ngực, trong ngực dường như dấu một bảo vật gì đó. Lúc đó ta mới cùng Bạch Thủ, Lạt Lỵ Đầu 3 người cùng đi tới bịt miệng hắn, đưa hắn tới nơi hoang vắng. Khi phát hiện trên người hắn có thương tích trên người, cũng không có tiền vật gì thì lúc đó đã quá muộn, ta nhận ra hắn và hắn cũng nhận ra ta, chẳng lẽ còn có thể thả hắn đi sao? Đành phải đâm lao phải theo lao thôi.

Hắc Hầu Nhi đảo con ngươi một vòng, đột nhiên cười nói:

– Phi ca hào khí ngất trời đã vượt qua mê muội trước kia, nếu Phi ca là nhân vật như vậy, người lần đầu tiên giết người tự nhiên không thể tùy tiện chọn lấy, vừa lúc trong chúng ta có 1một người sẵn sàng. Phi ca chỉ cần giết hắn, chúng ta mọi người đều không nói hai lời.

– Ai?

Đoàn Phi nghiêm nghị hỏi:

– Ha ha Phi ca mời đợi một chút, ta đi mời vị huynh đệ kia tới.

Hắc Hầu Nhi nháy mắt ra hiệu với ba người, sau đó lẹt xẹt đôi hài rách, đi vào sâu trong lều.

Một lát sau, Hắc Hầu Nhi kéo một người bị trói đi ra, đợi thấy rõ mặt người nọ, Đoàn Phi lập tức kinh ngạc.

Chỉ thấy người nọ mặt đầy lo lắng, trên người bị trói chéo tay, miệng còn bị nhét một khối vải rách nói không ra lời. Sau khi thấy Đoàn Phi, y ra sức giãy dụa, thẳng hướng Đoàn Phi kêu ô ô.

– Giang Xương.

Đoàn Phi kinh ngạc nói lắp, hoảng sợ nói:


– Hắn, hắn tại sao lại ở đây? Các ngươi đây là….

Hắc Hầu Nhi lôi sợi dây màu đen trên người Giang Xương, bay lên một cước lướt nhanh trên đùi Giang Xương. Giang Xương bổ nhào quỳ trước mặt Đoàn Phi, Hắc Hầu Nhi cười gằn nói:

– Người này đã biết rất nhiều bí mật của chúng ta, nếu không giết hắn ta, hắn sẽ thu hút không ít người tới. Phi ca, xuống tay đi, ba đao lục động (ba đao sáu lỗ), uống máu ăn thề, không cần do dự!

Đoàn Phi còn chưa hiểu ra, hắn cười ha ha nói:

– Tại sao lại là hắn? ta còn tưởng rằng người đánh lén ta chính là hắn.

– Ha ha, Phi ca cũng có lúc đoán sai. Huynh đoán lại xem, người đánh lén huynh cuối cùng là ai?

Hắc Hầu Nhi đắc ý cười nói.

– Nếu không phải Giang Xương chẳng lẽ là?

Đoàn Phi khó khăn nói ra 1 cái tên:

– Thạch Bân?

Hắc Hầu Nhi đắc ý cười nói:

– Đúng vậy, chính là hắn. Ngày đó ta cũng không thuyết phục Phi ca, liền ngược lại đi thuyết phục Thạch Bân. Hắn cũng không cứng rắn như ta nghĩ, rất nhanh đã bị ta thuyết phục. Đánh lén huynh, báo danh thành một sai dịch, đây đều là ta an bài. Nếu không phải hắn ở trong nha môn học được mấy chiêu, chúng ta sao có thể đem sự tình làm được gọn gàng như vậy? Đáng tiếc bốn người bọn họ đều không có sự quyết đoán của Phi ca, làm việc do do dự dự, đã dẫn người ra khỏi thành lại vẫn quay đầu trở về. Đám nhỏ kia cũng không phải nghe lời như vậy, nếu không chúng ta đã sớm cao chạy xa bay. Bây giờ tốt rồi, có Phi ca dẫn dắt chúng ta, tự nhiên lại không thể tốt hơn. Phi ca, xuống tay đi, làm nghi thức hơn nữa cộng thêm xử lý xác chết tốn không ít thời gian, nếu không hạ thủ ngay thì không dễ làm rồi.

Đoàn Phi cắn răng một cái nói:

– Giang Xương ngươi cản đường ca ca, đừng trách ca ca nhẫn tâm. Bạch Thủ, lấy vải bố che mắt hắn lại, Phong Cẩu, đem con dao nhỏ kia cho ta.


Phong Cẩu không tình nguyện đưa con dao sắc nhọn trong tay cho Đoàn Phi. Quả nhiên cây đao này và đao mới của Đàm Mậu giống nhau như đúc. Đoàn Phi cầm đao trong tay, mắt lộ hung quang nóng lòng muốn thử. Bạch Thủ tay chân chậm một chút, mắt Giang Xương vẫn chưa được che lại, thấy vậy y sợ hãi dùng sức giằng co. Đoàn Phi cười nhạt nói:

– Giang Xương, ngươi cam chịu số phận đi, ăn miếng trả miếng, ngày đó ngươi đánh lén ta, có từng nghĩ sẽ có hôm nay?

Tất cả bốn người đều ngạc nhiên, Đoàn Phi nhanh chóng lùi lại phía sau, Phong Cẩu còn nói:

– Phi ca, là Thạch Bân đánh lén ngươi.

Hắc Hầu Tử kịp phản ứng đầu tiên, hắn vừa sợ vừa giận hét lớn:

– Chúng ta bị lừa, mau bắt lấy hắn.

Đoàn Phi một cước đá bay cái ghế về phía năm người, sau đó tự mình nhảy về phía sau, cười ha hả trong tiếng đâm thủng mảnh vải mong manh vây quanh vách lều rút lui ra bên ngoài, lập tức hét lớn một tiếng nói:

– Mọi người cùng nhau xông lên, năm người trong lều đều là hung thủ, một người cũng không để bọn họ chạy!

Nghiêm Bộ Đầu nổi giận gầm lên một tiếng, tay trái cầm xích sắt, tay phải cầm thanh đao vung lên, quậy mảnh vải lều nát tan, lập tức nhào vào trong lều.

Thạch Bân tức giận đến hai mắt đỏ bừng, hắn cũng phấn đấu quên mình xách theo thủy hỏa côn (gậy công sai) vọt vào. Loại lính mới giống như y, vẫn là dùng binh khí dài tương đối an toàn, xích sắt dù sao cũng quá ngắn, 1 tấc ngắn 1 tấc nguy hiểm.

Tiếng quát mắng và tiếng leng keng trong lều vang lên, mảnh vải bố bay toán loạn trong không trung căn bản không thấy rõ tình hình chiến đấu. Đoàn Phi hít sâu, quay đầu đi đến trước mặt đám người Tiểu Nhị Tử đang đứng ngẩn ngơ ở một bên, nói:

– Các ngươi cũng nghe thấy rồi chứ? Bọn họ chuẩn bị đem các ngươi đi làm hoạt động giết người phóng hỏa, cũng may các ngươi chưa lên thuyền hải tặc!

– Phi ca, chúng ta bây giờ nên làm gì?

Vài đứa bé tuổi còn nhỏ đều ô ô khóc lên. Nơi này chính là nhà của bọn chúng, bây giờ túp lều đổ rồi, mấy người đại ca đều trở thành hung thủ giết người, bọn họ đột nhiên mất đi tất cả, không cần nói cũng biết trong lòng bàng hoàng không nơi nương tựa.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.